Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi trên xe ngựa trở về, suốt dọc đường đi ta không nói một câu nào cả.

Mấy ngày nay ta vẫn luôn trốn tránh hắn, bây giờ mọi chuyện đã xong, cũng đến lúc phải đối mặt rồi.

Ta sai Hổ Phách bị cơm canh, rồi cùng hắn yên lặng ăn xong bữa cơm này.

"Ngày hôm nay thời tiết đẹp, Vương gia có muốn đi dạo trong hoa viên cùng ta một lúc không?" Ta quay lại và mỉm cười với hắn.

"Được." Niếp Hàn Sơn nhìn ta, khuôn mặt hắn hiếm khi lộ ra ý cười.

Ta đưa tay ra cầm lấy tay của hắn.

Trong hoa viên cảnh sắc rất đẹp, nhưng ta và hắn rất ít khi đi dạo ở chỗ này.

Ta sai những người hầu lùi lại phía sau, hai chúng ta sóng vai nhau đi ở trên con đường nhỏ lát đá.

Không ai nói chuyện, xung quanh đầy hoa tươi nở rộ rực rỡ.

Hắn đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng "Ta có thể để cho ông ấy sống."

Hắn không nói cụ thể là tên ai, nhưng ta đều hiểu được, chỉ là bây giờ cũng không còn cần thiết nữa.

"Đa tạ Vương gia, chỉ là... người làm ra chuyện sai thì trước sau gì cũng phải trả giá. Hơn nữa phụ thân cũng chẳng còn muốn sống nữa, có thể để toàn th.ây đã là tốt lắm rồi." Ta lắc đầu.

"Vi Vi, nàng... hận ta sao?"

"Không hận, chỉ là ta có chuyện muốn cầu Vương gia."

"Có chuyện gì vậy?"

Ta đứng yên, sau đó xoay người và nghiêm túc nhìn vào đôi mắt hắn: "Vương gia giúp ta thông báo là đã bệnh ch.ết, từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn Tự Như Vi nào nữa."

Hắn siết tay ta thật chặt, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: "Nàng muốn đi sao?"

Ta cụp mắt xuống: "Phải."

"Tại sao chứ? Chuyện của nhạc phụ..."

Hắn còn chưa nói xong, ta đã ngắt lời hắn: "Đều không phải."

Ta lắc đầu, nhìn ánh mắt của hắn ngày càng dịu dàng: "Vương gia cũng hiểu rõ ràng mà, phải không? Giữa ta và ngài có quá nhiều hoài nghi, đề phòng, tính toán lẫn nhau.

"Hôn sự của chúng ta vốn dĩ là một giao dịch, được cân nhắc giữa lợi và hại mà thành. Đó là lý do mà vào ngày đại hôn, ngài đã cố tình bỏ rơi ta trước mặt quan khách. Ngài biết Liễu di nương giả vờ, nhưng lúc đó ngài đề phòng ta, cảnh giác với ta, nên mới hết lần này đến lần khác dùng Liễu di nương để thử ta."

"Lúc đó ta chưa hiểu rõ về nàng, mà hôn sự này lại quá mức kỳ lạ. Hơn nữa thân phận của phụ thân nàng rất nhạy cảm, trước đó ông ấy cũng đã từng muốn lôi kéo ta, muốn mượn sức của ta nhưng không thành. Bắc Cương chiến loạn đang rối ren, ta không thể không cảnh giác được." Hắn vội vàng giải thích.

Ta cũng nở nụ cười:

"Vương gia, ta nói lời này cũng không phải là để trách cứ ngài. Sau khi đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ lại, nếu ta ở vị trí của ngài, có lẽ cách giải quyết của ta cũng giống như ngài vậy. Hơn nữa, ngài đối xử với ta lạnh nhạt, cũng chưa hẳn là không có lợi, bởi vì ít nhất đã cho ta một vài năm an tĩnh.

"Nhưng mà những suy nghĩ năm đó của Vương gia cũng không hề sai. Sự xuất hiện của ta bên cạnh ngài quả thực là có mục đích, chính là để lợi dụng ngài."

"Nhưng nàng và bọn họ khác nhau."

"Phải không? Ta không cảm thấy chúng ta khác nhau." Ta dừng một chút, "Ta và ngài."

Đồng tử của hắn co lại.

Ta cười cười rồi tiếp tục nói:

"Ta rất cảm kích Vương gia trong khoảng thời gian này đã đối xử tốt với ta. Những ngày gần đây là thời điểm mà ta vui vẻ nhất kể từ khi ta gả cho ngài, chỉ là Vương gia như vậy, ít nhiều cũng có tư tâm.

"Từ lúc bắt đầu, Vương gia sẽ không để cho Thái tử hay Thập tam hoàng tử đăng cơ. Ngài xem như là người ngoài cuộc, nhưng chính ngài lại từng bước lợi dụng tình thế. Nếu không thì Thập tam hoàng tử cũng sẽ không đi nước cờ hiểm. Phụ thân ta là người cẩn thận, cũng sẽ không liều lĩnh lựa chọn cách thức kia. Mục đích cuối cùng của ngài chính là người ngồi trên ngai vàng."

"Hắn đáng ch.ết." Niếp Hàn Sơn bình tĩnh nói.

Ta gật đầu, nghiêm túc trả lời "Đúng vậy, hắn đáng ch.ết."

"Nhưng chuyện này, ta biết rất rõ phụ thân ta cuối cùng sẽ phải đối mặt với cái gì, nhưng ta vẫn phối hợp với ngài, ta chính là đồng lõa."

Khi ta nói hai từ cuối cùng, âm thanh hơi hạ xuống một chút, mang theo một tia châm chọc.

"Ta đã cho ông ấy rất nhiều cơ hội." Niếp Hàn Sơn trầm mặc rồi mím chặt đôi môi.

"Ta biết, ta cũng đã khuyên nhủ rất nhiều lần, nhưng chỉ có thể nói là ông ấy vì chấp niệm mà khổ sở cả đời." Ta buông tay hắn ra, lui về phía sau vài bước.

Hắn đi theo vài bước về hướng của ta, nhưng rốt cuộc vẫn không đến gần.

"Vi Vi, ta thật lòng thích nàng. Ta nói lời này chưa từng là nói dối."

"Ta biết, nếu không thì Vương gia cũng chẳng cần nhọc lòng để bảo vệ trên dưới Tự gia. Vương gia, đời này ta cảm kích ngài, chỉ là ta không thể vượt qua được khảo nghiệm của chính mình.

"Vương gia, tuy rằng ta đến với ngài là do mục đích riêng, nhưng thẳng thắn mà nói, ta không cảm thấy hổ thẹn với lòng. Ta cũng chưa bao giờ làm bất cứ điều gì tổn thương đến ngài, cũng không gây ra nguy hại gì đối với con dân Đại Hạ.

"Về phần phụ thân ta là trừng phạt đúng người đúng tội, ta là nữ nhi, cũng không cần phải nhiều lời nữa. Nhưng ta và Vương gia không phải một đôi phu thê bình thường, những chuyện đã xảy ra cũng không thể xóa mờ được.

"Thay vì sống chung mà mang theo xa cách thì chẳng bằng xa nhau từ đây, cả ta và ngài đều thanh thản. Sau này Vương gia cũng sẽ gặp được một nữ tử tốt hơn, hai người sẽ hạnh phúc viên mãn, bên nhau trọn đời."

Hắn yên lặng nhìn vào mắt ta, hắn nhìn ta rất lâu, giọng điệu có chút khó khăn:

"Vi Vi, trong tim nàng đã từng có ta chưa?"

Ta chưa từng nhìn thấy trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng bất an như vậy.

Có lẽ phụ thân ta cũng rất giỏi trong việc nhìn người.

Nếu nói là chưa từng thích hắn, vậy thì lời này là trái với lương tâm.

"Vương gia, trong tim ta sao có thể không có ngài?"

Khi nói đến đây, ta chợt nhớ đến những hồi ức ngây ngô thuở nào, ta ngẩng đầu nhìn lên những đàn chim tự do tự tại ở cuối chân trời.

"Khi còn ở nhà, ta lần đầu tiên đọc được “Tuế Mạt Băng Hải Bình Cương Sách” ở trong thư phòng của phụ thân. Đây là do Vương gia viết khi bắt đầu nắm quyền ở trần Bắc Quân. Bên trong có một câu mà ta rất thích, cho đến hôm nay vẫn ghi nhớ kỹ trong lòng.

Ta dùng sức lực của ta, ta dùng trái tim của ta, nguyện vì thiên hạ thái bình mà tận tâm tận lực, dù ch.ết không hối hận, không thẹn với lương tâm."

"Khi đó Vương gia đối với ta mà nói thì vẫn còn rất xa lạ, ta chỉ biết ngài là anh hùng hậu thế của Niếp gia, là hậu duệ cuối cùng của Niếp gia. Ta cũng nghe đồn ngài là chiến thần bách chiến bách thắng, nhưng không nghĩ văn chương của ngài cũng tốt như vậy, không hề thua kém so với ca ca lớn lên được phụ thân tự tay dạy dỗ."

"Khi đó ta rất tò mò, không biết vương gia rốt cuộc là người như thế nào. Tuy ta là nữ tử, nhưng lại bị phụ thân xem như là nam nhi mà nuôi lớn, khi phụ thân nói chuyện với ca ca thì hầu như sẽ không tránh mặt ta. Vậy nên ta có cơ hội biết được nhiều chuyện bên ngoài hơn so với nữ nhi khuê phòng bình thường, cũng từ lời của bọn họ mà biết được tin tức liên quan đến ngài.

"Ca ca ấy hả! Huynh ấy cũng rất kính nể ngài, mỗi lần nhắc đến nhà thì đều cảm thán khen ngợi, khiến cho ta cũng phải hiếu kỳ."

Nói đến đây, nụ cười trên khóe môi ta càng nồng đậm, những ngày ở nhà trước khi xuất giá là khoảng thời gian êm đềm hiếm có trong ký ức ta.

"Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ngài cũng đã là 5 năm sau, Vương gia đại thắng Hung Nô, khiến cho Hoàn Nhan phải phái sứ giả đến cầu hòa. Khi đó ngài mặc khôi giáp ngân bạch, cưỡi tuấn mã đi trên đường phố. Ngài so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn rất nhiều."

"Sau thì... Thái hậu nương nương chỉ hôn, ta ch.ết lặng. Khi biết Vương gia dẫn theo một nữ tử khác trở về, một chút tâm động của ta đối với ngài cũng đã biến mất, chỉ là rốt cuộc... ta không thể không gả cho ngài."

Ta lắc đầu, nụ cười trên khóe môi vụt tắt.

"Sau khi thành hôn, mặc dù ngoài mặt ta không nói gì nhưng đáy lòng vẫn có chút oán hận, ta không biết tại sao mình phải chịu số phận như thế. Rồi ta vùi đầu vào trong sách vở, nhưng ở phương diện đó thì ta và ngài lại rất hợp nhau. Mỗi khi nói chuyện với ngài, chúng ta lại hối hận không thể quen biết nhau sớm hơn.

"Khi ấy ta lại không nhịn được mà động lòng, Vương gia, trên đời khó có được nhất chính là tri kỷ. Chỉ là chúng ta gặp nhau không đúng lúc, ngài nghi ngờ ta, đề phòng ta, muốn thử lòng ta. Mà ta thì cũng có lòng tự tôn, ta không muốn để bản thân phải chịu ủy khuất.

"Khi ở Dương Thành, ta đã đọc gần hết những cuốn sách trong thư phòng và phòng ngủ của ngài. Nội tâm của ngài phong phú và thú vị hơn ta từng nghĩ. Đó cũng là lần đầu tiên ta bước ra khỏi kinh thành an ổn, lần đầu ta biết thế nào là chiến tranh, có những điều chỉ bản thân trải qua mới có thể hiểu được.

"Đằng sau những con chữ lạnh băng ấy là những con người bằng xương bằng thịt, họ cũng đã từng cười, cũng đã từng khóc, cũng đã từng sống hết mình. Bắt đầu từ ngày hôm ấy, ta cũng dùng một góc độ khác mà lý giải con người của ngài.

"Sau đó, Vương gia thổ lộ tình cảm với ta, trong lòng ta rất vui vẻ, chỉ tiếc… không thể được nữa rồi."

Ta nhếch khóe môi cố nặn ra một nụ cười, nhưng ta biết nụ cười của mình lúc này nhất định là rất xấu xí.

"Bây giờ chúng ta bắt đầu một lần nữa cũng chưa muộn. Mấy năm nay ta đối xử với nàng không tốt, ta biết nhưng ta vẫn làm." Vừa nói, hắn vừa lo lắng tiến lên rồi nắm lấy tay ta.

"Nhưng mọi chuyện đã qua rồi, cũng không còn là quá khứ nữa, Vi Vi, nàng đã hứa sẽ cùng ta đến Bắc Cương. Ta sẽ bù đắp cho nàng, đối xử thật tốt với nàng. Nếu nàng không thích ở trong trạch viện thì chúng ta sẽ đi cưỡi ngựa, ta sẽ dẫn nàng đi ngắm sóng nước hồ xanh, đi lên núi tuyết nhìn Phật quang. Nếu nàng không muốn ở Bắc Cương nữa thì chúng ta sẽ đến Giang Nam dạo chơi, nàng muốn đi đâu thì chúng ta sẽ đi đến đó."

"Vương gia, ta đương nhiên sẽ đến Bắc Cương." Ta nhìn hắn và nói từng chữ từng câu.

Chỉ là câu “ta đi một mình” thì vẫn không thể nói ra khỏi miệng.

Cuộc nói chuyện ấy không có được kết quả cuối cùng, vẫn là qua loa kết thúc.

Những ngày sau đó, hầu như ngày nào Niếp Hàn Sơn cũng ở bên cạnh ta, muốn dùng hành động để thuyết phục ta đừng rời đi.

Ta cũng không nhắc lại những chuyện trước đó nữa, mọi thứ dường như quay trở lại điểm xuất phát ban đầu.

Cuối thu, một ngày mưa mát mẻ.

Ta cùng huynh trưởng đến mang th.i th.ể của phụ thân về, dựa theo di nguyện cuối cùng của phụ thân trước lúc lâm chung, một cây đuốc đốt cháy sạch sẽ thân x.ác người thành tro bụi.

Huynh trưởng mang theo tro cốt và dẫn mẫu thân trở về quê hương.

Trước khi đi, ta và Niếp Hàn Sơn cùng đi ra tiễn họ.

Tâm tình của huynh trưởng và mẫu thân rất phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn lén khuyên ta cố gắng chung sống hòa hợp với Vương gia đến cuối đời.

Ta nắm tay Niếp Hàn Sơn và mỉm cười dịu dàng với họ.

Sau khi tiễn người đi, vào một buổi sáng nắng ấm trời trong, ta thả một cây đuốc vào trong biệt viện. Ta cũng đã sắp xếp người ở kinh thành truyền ra tin tức Trấn Bắc Vương phi táng thân trong biển lửa, rồi mang theo Hổ Phách một mình đến Bắc Cương.

Ta thích phong cảnh Bắc Cương, thích không khí tự do tự tại, thích cảm giác được thoải mái đi trên đường phố, ở nơi đó ta được trở thành chính bản thân ta.

Ta biết chuyện này không thể giấu được Niếp Hàn Sơn, mà cũng không cần phải giấu giếm, vụ hỏa hoạn này chẳng qua là để giải thích cho những lời đồn thổi bên ngoài mà thôi.

Những ngày đợi phụ thân ta bị hành quyết, ta và hắn đã nói chuyện cùng nhau rất nhiều lần, những vết nứt nhỏ và dày đặc đó đã hoàn toàn hiện ra trước mắt chúng ta.

Chúng ta bắt đầu không đơn thuần, trải qua không tốt đẹp, vậy thì lấy đâu ra một kết cục hoàn mỹ?

Ta và Hổ Phách sống ở một tiểu trấn nhỏ ở Bắc Cương.

Không còn sự uy h.iếp của Hung Nô, sắc mặt của người dân Bắc Cương có thêm sức sống. Cuộc sống bình thường cũng rất vui vẻ, dưới sự cai quản của Niếp Hàn Sơn, đời sống ở đây ngày càng chuyển biến tốt đẹp.

Ta mở một gian thư viện dành cho nữ tử, rồi học theo phụ thân, thường xuyên dạy chữ cho các nữ hài có gia cảnh khó khăn. Ta cũng đọc nông thư, cùng các lão nông gieo trồng những mầm cây mà ta thu thập được.

Bắc Cương lạnh cắt da cắt thịt, rất nhiều thứ trồng mà không sống nổi.

Ta cũng không vội, ta còn cả đời còn lại để làm cơ mà.

Niếp Hàn Sơn cũng không xuất hiện, ta còn cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Cho đến một ngày, khi ta và Hổ Phách đi mua thức ăn trở về, bỗng nhiên nhìn thấy ở góc phố có một bóng người vừa biến mất.

Dù chỉ là một bóng người, nhưng ta cũng biết đó là ai.

Thấy ta ngẩn người, Hổ Phách hỏi: "Tiểu thư đang nhìn gì vậy ạ?"

Ta lắc đầu: "Không có gì, đi thôi."

21 Góc nhìn của nam chính

Một lúc lâu sau, ta quay trở lại góc phố kia. Trong đám đông đã không còn bóng người mà ta ngày đêm mong nhớ nữa.

Ta biết nàng rất nhạy cảm, dù chỉ liếc mắt một cái cũng đủ để nhận ra ta.

Nhưng rốt cuộc là nàng ấy vẫn không muốn gặp ta, nên ta chỉ đành không xuất hiện.

Hà Nhị đứng bên cạnh ta, tâm trạng có chút phức tạp, ánh mắt nhìn ta chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Tướng quân, phu nhân đã đi rồi."

“Ừ.” Ta có chút thất vọng, nhẹ giọng đáp lại hắn rồi xoay người “Đi thôi.”

"Tướng quân! Ngài định như vậy đến khi nào?" Hà Nhị lộ ra vẻ tức giận "Trấn Bắc Vương sát phạt quả quyết sao lại thành bộ dáng như thế này?"

"Từ Dương Thành đến trấn Lục Hợp, dù là con ngựa nhanh nhất thì cũng phải chạy mất ba canh giờ. Chỉ cần rảnh rỗi là ngài sẽ chạy đến đây bất kể ngày đêm, nhưng chỉ đến nhìn thôi rồi về. Không phải ngài muốn gặp phu nhân sao? Phu nhân không phải ở chỗ này à? Cứ ẩn nấp trốn tránh nàng ấy làm gì?

"Phu thê có cái gì mà không thể nói? Ta biết, phụ thân của phu nhân là do ngài đẩy vào ngục giam. Nhưng là do ông ta coi thường vương pháp, giả mạo thánh chỉ, cấu kết với Hung Nô. Từng tội danh của ông ta có cái nào không phải là tội ch.ết. Huống chi ngài cũng đã tận lực để bảo toàn cho trên dưới Tự gia, phu nhân không thể không nói lý như thế được.

"Nếu thật sự vẫn không được, vậy thì đi quỳ bàn giặt là xong."

Nói đến đây, giọng hắn đột nhiên trầm xuống. Hắn vô thức xoa xoa đầu gối, trong lúc đó ánh mắt cũng bắt đầu nhìn về phía đầu gối của ta.

Ta nhìn hắn rồi lắc đầu.

"Tướng quân! Phu nhân chạy mất rồi, lúc này người còn muốn giữ thể diện làm gì? Chúng ta ở Bắc Cương không giống như người ở kinh thành, cúi đầu trước phu nhân thì cũng không tính là cúi đầu."

"Không phải là giữ thể diện, nếu quỳ bàn giặt mà có thể giải quyết được thì ta đã cười thành tiếng rồi." Ta cười khổ.

"Vì sao ta cảm thấy phu nhân vẫn còn tình cảm đối với tướng quân?" Hà Nhị khó hiểu gãi đầu.

"Bởi vì nàng hiểu lý lẽ." Ta cúi đầu thở dài, ta từng dùng sự ủng hộ của nàng ấy để làm vũ khí, và giờ nó thành bức tường ngăn cách giữa hai ta.

Cũng là bởi vì hiểu lý lẽ, nên nàng mới lựa chọn phối hợp với ta, mà ta không biết khi nàng đưa ra quyết định ấy đã khổ sở như thế nào.

Ta đã biết về nàng ấy trước khi được cô mẫu chỉ hôn.

Nói đúng ra, khắp kinh thành liệu có ai mà không biết?

Nàng ấy là viên minh châu trên tay Tự Thái phó, phẩm hạnh cùng tài đức đều dẫn đầu trong các quý nữ kinh thành. Văn chương đầy mình không hề thua kém nam nhân, thậm chí 7 bước hoàn thành một bài thơ cũng là chuyện bình thường.

Ta cũng rất tò mò, thậm chí đã có người âm thầm chỉ về phía nàng ấy trong một yến hội giữa các quý nữ thế gia.

Một nhóm thiếu nữ chen lấn ở đình nghỉ mát để cho cá ăn, nàng ấy là người dễ thấy nhất. Tuy rằng y phục không phải là quá đặc biệt, nhưng khí chất trên người lại khiến người khác khó quên.

Nàng ấy thích cười, đôi mắt cong cong giống như mặt trăng lưỡi liềm ở rừng núi Bắc Cương, khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy vui vẻ.

Có người hỏi đùa ta "Nếu là Tự Như Vi thì thế nào?"

Ta cũng không muốn có liên quan gì đến nàng ấy, một cô nương tốt như vậy nếu phải đi theo ta thì thật đáng tiếc, ta chỉ cười rồi đáp:

"Minh châu dù tốt, nhưng cũng không phải viên mà ta mong cầu."

Lúc đó ta vừa thay tên đổi họ cho đứa con mồ côi của Trương gia, chuyển thành Liễu Nhu Nhi rồi để nàng ta ở trong vương phủ. Vì để tránh bị cô mẫu thúc giục thành thân, cũng để tránh gặp phải những phiền toái không cần thiết, ta đã lập một lời thề với thế nhân, cả đời này tuyệt đối sẽ không cưới thê nạp thiếp.

Ta dự định đợi mấy năm nữa, sau khi sóng yên biển lặng, ta sẽ lặng lẽ thông báo nàng ta ch.ết bệnh rồi tiễn nàng ta rời đi.

Hung Nô chưa bị diệt, Bắc Cương chưa yên bình, cưới thê cũng chỉ là làm lỡ dở thời gian của người khác.

Chỉ là tình hình luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của ta.

Liễu Nhu Nhi có thân phận đặc biệt, ta giấu nàng ta ở trong vương phủ, có thể giấu diếm được người khác nhưng không thể giấu được cô mẫu của ta.

Trương gia tham ô quân lương là trọng tội, cũng bởi vì Trương gia tham ô mà Bắc Cương rơi vào hỗn loạn, Hung Nô cũng bắt đầu rục rịch. Để cho nàng ta sống sót đã là khai ân rồi, sao có thể chứa Liễu Nhu Nhi ở bên cạnh ta.

Mà ta đã thề cả đời trấn thủ biên cương, không cưới vợ, không sinh con, lại càng là tâm bệnh của cô mẫu.

Sau đó lại là chuyện chỉ hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK