Hắn nhất quyết kéo ta đi cầu duyên ở miếu Tiên Nữ.
Quỳ ở đó lắc lư nửa ngày, cuối cùng hớn hở kéo ta đi xem giải quẻ.
Lão đạo sĩ ở cổng miếu vuốt râu dê, chậm rãi đọc quẻ:
"Cây khô gặp xuân đ.â.m chồi nở hoa, bướm chập chờn quanh hoa lá. Đào nguyên khoe sắc đỏ hồng tía, một lá thuyền câu lạc bến vào."
Lão khẽ liếc mắt lên, đẩy tấm bảng gỗ nhỏ trên bàn, phía trên viết: "Giải quẻ ba văn."
Trầm Tranh quên cả mệt nhọc ở tiệm, đặt ba đồng tiền lên, mắt không rời lão đạo sĩ.
"Hỏi gì đây?" Lão đạo sĩ giả giọng trịnh trọng, giọng khàn khàn như sắp ngất đến nơi.
Trầm Tranh ấp úng: "Muốn hỏi… tất cả."
Lão đạo sĩ khẽ ngẩng đầu lên một chút, liếc xéo hắn.
Có lẽ cảm thấy câu nói của mình quá đáng, khí thế của Trầm Tranh cũng mềm đi, giọng hạ xuống: "Chỉ là... hỏi về nhân duyên thôi."
Lão đạo sĩ từ từ mở to đôi mắt lờ đờ, có lẽ đang ngầm mắng chửi trong lòng.
Một người đàn ông dắt một cô gái đến cầu duyên, lại hỏi về nhân duyên, chẳng phải có bệnh sao!
Giải quẻ này thế nào được? Là nói tốt, hay không tốt đây?
Đến ta cũng thấy đau đầu thay hắn.
Ta nói: "Đây là ca ca của ta."
Trầm Tranh muốn phản bác, nhưng bị ta đá cho một cái.
Lão đạo sĩ trở lại vẻ mơ màng như cũ, nếu không phải miệng còn phát ra tiếng, ta còn tưởng lão đã siêu thoát.
"Nhân duyên ấy mà, có thể thành ngay hôm nay. Phu thê hòa thuận, hạnh phúc viên mãn."
Trầm Tranh cúi đầu cười ngốc nghếch.
"Nhưng mà—" lão đạo sĩ cố kéo dài giọng, làm tăng thêm chút hồi hộp, "Thê tử của ngươi là một người ghê gớm, cả đời này ngươi sẽ bị nàng đè đầu cưỡi cổ."
Trầm Tranh không giả vờ nữa, hắn vui vẻ nhìn ta, ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.
Ánh mắt hắn lấp lánh, như đang nói: "Nàng xem, lão ấy nói chuẩn biết bao!"
Lòng ta đầy lửa mà chẳng thể trút ra, đành ngồi bên sông hộ thành hóng gió.
Trầm Tranh cầm quẻ đọc từng chữ một, chưa ngưng cười lần nào.
Ta lườm hắn: "Ngươi nhìn gì? Ngươi đâu có biết chữ."
"Không biết chữ mới cần nhìn." Trầm Tranh không ngẩng đầu, ngón tay lần theo từng nét bút trên quẻ, như thể muốn khắc sâu từng nét vào m.á.u thịt.
Ta không nỡ phá hỏng giấc mơ đẹp của hắn.
Ta, người đã quyết chí rời đi, nào có thể là thê tử mà lão đạo sĩ nói.
Còn hắn, Trầm Tranh, rồi sẽ phải nương nhờ vào một người phụ nữ khác mà sống nốt kiếp này.
Lại còn thành ngay hôm nay.
Lại còn phu thê hòa thuận.
Hạnh phúc viên mãn.
Viên mãn cái khỉ ấy!
Ta nhào tới giật lấy quẻ, định xé thành mảnh vụn.
Ai ngờ Trầm Tranh nhanh mắt, kịp thời giơ tay giấu đi, đưa cao lên: "Nàng làm gì đấy! Đây là bảo vật truyền đời của nhà họ Trầm!"
Ta chưa từng thấy bảo vật truyền đời nào trị giá ba văn tiền cả.
Ta cảm thấy đây chỉ là cuốn thiên thư giả giá ba văn tiền.
"Đưa cho ta!" Ta chắn lấy tay hắn, một tay khác vươn ra, lại hụt lần nữa.
Trầm Tranh gấp rút đứng dậy, nhét quẻ vào trong áo: "Lão đạo sĩ bảo phải nghe lời nương tử, ta nhớ rồi."
"Nhưng chuyện này thì không thể nghe!"
Nghe hắn nói vậy, ta càng bực.
Ta giằng lấy áo hắn, còn hắn thì chạy về phía trước, hai chúng ta đuổi nhau quanh bãi cỏ bên sông hộ thành.
Bất cẩn bước vào một cái hố nhỏ, ta trẹo chân, ngã phịch xuống đất.
Hôm nay ta đúng là quá xui xẻo.
Sáng thì bị vác lên vai, trưa bị kim đ.â.m vào tay đến ba lần, tối lại nằm bò trên bãi cỏ, đau đến không đứng dậy nổi.
Trầm Tranh chạy thẳng một mạch, không buồn quay đầu nhìn lại ta.
Lòng ta bỗng tràn ngập cảm giác tủi thân.
Vì ba vết kim trên tay, vì Trầm Tranh không hiểu lòng ta, và còn vì... quẻ bói vô nghĩa của tên đạo sĩ râu dê đó.
Ta suýt không kìm được mà bật khóc.
Mỗi khi ta muốn khóc, cả người lại vô lực, hoặc ngồi, hoặc nằm, hoặc tựa vào thứ gì đó, như thể bị mất hồn.
Giờ nằm bò như thế này, có vẻ cũng chẳng sao.
Nước sông hộ thành phản chiếu hình ảnh người đi lại bên kia bờ, đèn hoa và nến lung linh in bóng xuống mặt nước, mỗi khi gió lướt qua, những ánh sáng nhỏ vụn nổi lên như ánh sao lấp lánh trong mắt Trầm Tranh.
Đôi nam nữ dắt tay nhau đi, người thì che miệng cười, người thì trao ánh mắt tình tứ, nhánh đào trong tay lắc nhẹ, rơi những cánh hoa, giữa đêm hội rực rỡ.
Nước mắt ta cứ thế lăn dài, ta cảm thấy đêm nay đã bỏ rơi mình.
Trầm Tranh cũng bỏ rơi ta.
Một mảnh giấy quẻ nát vụn cũng đủ khiến hắn quên mất người thê tử mà hắn bỏ ra hai mươi lượng để mua về.
Ta nghĩ, mình cũng phải mua một cành đào.
Không phải để cầu duyên,
Mà là để đánh cho tên ngốc họ Trầm kia một trận ra trò.
Mặt đất như vọng lại tiếng bước chân gấp gáp, ta ngẩng đầu lên và bắt gặp gương mặt lo lắng của Trầm Tranh.
Mồ hôi trên trán hắn còn nhiều hơn cả lúc hắn kéo bễ lửa, đôi mắt ngời sao nay phủ một tầng nước mờ, lẫn trong đó là bao nhiêu ân hận.