Quý Kỳ đọc tin nhắn xong liền cất điện thoại vào trong túi.
Chiếc áo khoác dày cộm bao lấy toàn bộ vest, cồng kềnh nhưng lại vô cùng ấm áp. Khi Quý Kỳ đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bày bán kẹo hồ lô ngào đường, nghĩ ngợi một hồi rồi vào mua một xiên. Lúc nhỏ cô và Quý Hựu An đều thích ăn món này, nhưng Từ Hạ Lan rất nghiêm khắc, nói ăn nhiều sẽ sâu răng, cũng là Quý Dĩ lén mua cho bọn họ.
Rốt cuộc tại sao lại trở thành như bây giờ?
Cô không thích lái xe khi tâm trạng không tốt. Thành phố huyên náo, tàu điện ngầm đông đúc thường hay khiến cô tạm thời quên đi những nỗi muộn phiền đó.
“Tuyết rơi rồi!”
Cô gái trông dáng vẻ như là học sinh đi ngang qua cô, ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Quý Kỳ đứng đó ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay dưới ánh đèn đường, tinh thần và thể xác kiệt quệ vì trận tuyết hiếm thấy này mà hồi phục trở lại.
“Hựu An, hôm nay chị tan làm về nhà thấy trong cửa hàng có bán kẹo hồ lô ngào đường nên mua cho em một xiên, em...”
Thay giày xong, Quý Kỳ ngẩng đầu lên, trông thấy Quý Hựu An đang ngượng ngùng đứng trước mặt cô.
Vấn đề không phải là Quý Hựu An đứng trước mặt cô, mà là Quý Hựu An đứng trước mặt cô nhưng không mặc gì cả, chỉ quấn một chiếc tạp dề quanh người.
“Lại tăng ca nữa à? Có muốn ăn tối không? Muốn ăn gì nào?” Quý Hựu An cầm lấy kẹo hồ lô ngào đường trong tay Quý Kỳ, cẩn thận cầm trên tay mình, chỉ thiếu việc tìm một nơi để bỏ vào. “Chị mua kẹo hồ lô ngào đường cho em, em phải biến nó thành vật mẫu bảo quản trọn đời mới được.”
“Ăn giùm cái đi, ăn ngay đi!”
“Dạ.”
Biểu cảm thất vọng kia là sao đấy? Em thực sự muốn đem kẹo đi bảo quản trọn đời á hả?
Quý Kỳ kìm chế khả năng biểu cảm và năng lực giỏi giang chuyên nghiệp của dân văn phòng của mình có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, sau đó cô nhìn thấy Quý Hựu An quay người lại, hai bờ mông trắng nõn, chấm co, mềm mại cứ lắc qua lắc lại, lắc tới lắc lui trước mặt cô, quyến rũ cô.
“Mau đi mặc quần áo vào đi.” Quý Kỳ đỡ trán, sợ mình phạm sai lầm.
Cũng không biết có phải cậu cố ý hay không, Quý Hựu An lại quay người lại, trong lúc quay người với tốc độ không nhanh mấy, lần này Quý Kỳ trực tiếp nhìn thấy g.ậy th/ịt lơ lửng giữa hai chân cậu.
Không cứng mà cũng to đến vậy sao?
Nhưng mà, tình huống hiện tại với to nhỏ thì liên quan gì?!
Hai má cô không kiềm chế được mà đỏ bừng, Quý Kỳ cố gắng tập trung ánh mắt mình nhìn đi nơi khác, chứ không phải cự vật khiến cô vừa nhìn đã cảm thấy cơ thể mình ngứa ngáy như này.
“Em không cẩn thận làm bẩn quần áo rồi.” Đôi mắt Quý Hựu An trong veo, bất đắc dĩ nhìn Quý Kỳ như một chú chó con đáng thương: “Em không có mang theo quần áo để thay, nên tìm một cái tạp dề trong nhà rồi đeo vào.”
“Quần lót cũng bẩn nốt?” Quý Kỳ tức giận ngồi xuống ghế sofa.
“Cũng bẩn luôn rồi.”
Quý Hựu An véo véo ngón tay của mình, không cần đợi Quý Kỳ hỏi mà chủ động thú nhận: “Em lỡ bắn tinh vào đó, dính nhằng nhịt đến mức em không thể mặc được.” H/uyệt Dù giọng nói rất rất nhỏ, nhưng Quý Kỳ có thể nghe thấy rõ ràng vô cùng.
Cô xoa xoa trán, Quý Kỳ ép mình không để ý đến câu nói đó: “Ngày mai chị đi mua quần áo cho em, em mặc size bao nhiêu?”
“Lớn cỡ như vầy.”
Cậu khoa tay múa chân rồi cởi tạp dề ra.