• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mều

Beta: Huyền

Mặc dù đã trải qua đêm động phòng hoa chúc, sáng sớm ngày hôm sau, Chu Tài vẫn thức dậy vào lúc ban sớm trời mưa phùn.

“Vợ, ta đi bán thịt heo!”Chu Tài đắp lại chăn cho Lâu Ngọc, thấp giọng nói bên tai y.

Sắp ra đến cửa lại quay lại, đến bên giường vén tấm màn lên, hôn lên môi và khuôn mặt Lâu Ngọc vài cái, mới thật vui vẻ bước ra khỏi phòng.

Mang thức ăn tối qua còn chưa hết vào phòng bếp, nổi lửa hâm nóng, ăn một chút, Chu Tài tinh thần phấn chấn rời khỏi nhà!

Chó nhỏ Tiểu Bạch trong lúc Chu Tài đang nổi lửa hâm nóng thức ăn thì vây quanh hắn, đợi đến khi Chu Tài muốn ra ngoài giết heo đi bán, nó liền nhảy lên nhảy xuống theo sau ra khỏi nhà.

Chu Tài đến chợ bán thịt heo, mọi người trong chợ thấy chó nhỏ Tiểu Bạch bên cạnh Chu Tài thì hỏi, “Chu Tài, một hán tử thô kệch như ngươi từ lúc nào lại nuôi hồ ly thế?”

“Vợ ta!” Chu Tài tới chọn vài con heo tốt.

“Người vợ kia của ngươi quá tôn quý rồi, còn nuôi cả mấy con tiểu súc sinh này!” Lý Đại Phát cầm lấy dao găm, nhìn chó nhỏ Tiểu Bạch đang theo sát Chu Tài nói.

Mẹ Lý Đại Phát ban đầu cũng là tiểu thư phú gia, coi trọng cha Lý Đại Phát nên mới bị đuổi ra khỏi nhà. Trước khi lấy chồng cũng thích chăm sóc cỏ cây nuôi vài động vật nhỏ, từ khi gả cho cha Lý Đại Phát ngay cả ngày ba bữa cơm cũng phải tính toán cẩn thận mà trôi qua, tất nhiên cũng không có thời gian và tiền tài để tiếp tục đốt tiền vào mấy sở thích cá nhân được!

“Ấu... Áu áu... Ấu ấu ấu...” Hồ ly Tiểu Bạch Cậu chạy đến bên chân Lý Đại Phát kêu lên một hồi: Mi mới là súc sinh đó!

“Này, tiểu tử này đang tức giận hả!” Lý Đại Phát là thôn dân chất phác, đối với tình tình của động vật cũng khá rõ, lập tức dừng tay, đùa giỡn với hồ ly Tiểu Bạch Cẩu, “Tiểu tử, mày là chó à, bộ dáng thật giống hồ ly đấy! Chủ nhân của mày thật lợi hại, tìm đâu được vật nuôi tốt như mày thế?”

Chó nhỏ Tiểu Bạch dùng cái đuôi lông xù, quét quét phía sau lưng Lý Đại Phát: Tất nhiên, chủ nhân ta lợi hại nhất!

Lý Đại Phát buông con dao trong tay xuống, đôi bàn tay dính ướt tùy ý lau lên y phục, cúi người ôm lấy hồ ly Tiểu Bạch Cẩu xoa nắn một trận, “Mẹ tao thích nhất mấy chú chó nhỏ đó, có thời gian đến nhà tao chơi đi! Tao bảo mẹ làm cho mày món Xương hầm nổi tiếng nhất trấn Trung Hiếu! Mẹ tao làm món này giỏi nhất!”

Chó nhỏ Tiểu Bạch vừa nghe có ăn, lập tức cao hứng, lè lưỡi liếm vài cái lên khuôn mặt Lý Đại Phát, mãi cho đến khi cả khuôn mặt gã dính toàn nước miếng.

“Chủ Tài, khi nào đưa vợ ngươi qua nhà ta ăn đi! Mẹ ta hai ngày nay đều nhắc bảo ngươi mang vợ về, mà chưa được nhìn thấy mặt nàng dâu đâu?” Lý Đại Phát đặt hồ ly Tiểu Bạch Cẩu xuống, nói với Chu Tài đang đang cắt tiết heo, chuẩn bị đổ nước nóng cạo lông.

“Ta phải về hỏi vợ đã.”Chủ Tài không ngẩng đầu lên cứ thế trả lời.

“Chu Tài, người trong trấn đều nói vợ ngươi là con phú gia, lớn lên rất dễ nhìn! Có phải thật hay không đấy?” Lý Thuận Tử còn chưa lấy vợ, hâm mộ hỏi Chu Tài.

“Vợ đẹp lắm!” Chu Tài không chút suy nghĩ gật đầu lớn tiếng đáp, đối với cái gì gọi là phú gia hắn không rảnh quan tâm, bây giờ vợ đã là người của hắn, tới từ đầu cũng không quan trọng, chỉ cần vợ sống cùng hắn là được!

“Có đẹp như Yên Yên tiểu thư nhà Vương viên ngoại không?” Nam nhân đối với mỹ nhân đều cảm thấy hứng thú, nhao nhao hỏi.

“Vợ dễ nhìn nhất!”Chu Tài rất nghiêm túc nói.

Đám người trong chợ nghe Chu Tài trả lời, cũng nở nụ cười! Nhưng không ai lên tiếng phản bác!

Lúc Chu lão mẹ còn, mọi người cũng từng trêu đùa hỏi Chu Tài, người nào dễ nhìn nhất trong trấn, lúc ấy Chu Tài nói mẹ hắn dễ nhìn nhất. Bây giờ mọi người nghe Chu Tài nói như vậy, cũng nửa tin nửa ngờ, dù sao trong mắt Chu Tài, chỉ cần là người hắn coi trọng, thì chính là người dễ nhìn nhất.

Sắc trời cũng bắt đầu sáng lên, Chu Tài giết heo cũng được kha khá, cắt thịt heo chia ra bỏ vào trong sọt, gánh tới quán của mình bán lấy tiền lời.

Vừa lúc họp chợ buổi sáng, người đi lại trong trấn rất nhiều, mọi người nhìn chó nhỏ Tiểu Bạch đáng yêu đi bên cạnh Chu Tài cũng rất tò mò, chó nhỏ Tiểu Bạch chơi xong lại đi theo Chu Tài đến quầy bán thịt heo. Vẫn chưa tới buổi trưa, thịt heo của Chu Tài đã bán xong!

“Chu Tài, con chó nhỏ của vợ ngươi quả là chiêu tài nha, sau này ngày ngày mang nó ra ngoài nhất định làm ăn sẽ tốt!” Đậu tam thẩm bán đậu phụ đối diện thấy Chu Tài đang thu quán, liền cười nói!

Chu Tài nghe xong mở miệng cười hà hà!

“Chu Tài, sao không thấy vợ người ra khỏi cửa vậy? Cũng đã gả về đây, phải ra ngoài đi đi lại lại, làm quen với hàng xóm láng giềng một chút chứ!” Đậu tằm thẩm bây giờ không có khách, trông cũng vô ích liền đến chỉ bảo Chú Tài.

“Vợ còn chưa dậy!” Chu Tài đàng hoàng nói.

“Ui chà, cũng đã lập gia đình làm vợ người ta, sao còn có thể lười biếng như vậy? Vợ không thể chiều như thế, Chu Tài ngươi tốt nhất phải quản mới được! Chuyện này mà đồn ra ngoài trấn, không phải sẽ bị mọi người chê cười hay sao! Bách tính như chúng ta mà không làm thì chết đói mất, tương lai còn phải nuôi đứa nhỏ, lúc này cần phải tiết kiệm tiền...”Đậu tam thẩm nói không ngớt.

“Ta nuôi vợ, vợ không cần dậy sớm!”Chu Tài nghe Đậu tam thẩm nói không tốt về Lâu Ngọc, trong bụng không thoái mái, khẩu khí cũng dần nghiêm túc.

“Vợ ngươi thật là phúc khí tu được tám kiếp mà, kiếm được hán tử thương nàng như vậy!” Đậu tam thẩm thấy Chu Tài mất hứng, lúc này mới gió chiều nào theo chiều nấy nịnh nọt nói.

...

Dọn dẹp quán xong, Chu Tài cầm lên móng heo cùng xương sườn hắn cố ý để lại, rồi đến tiệm thuốc mua mấy thang thuốc bổ, lúc này mới chạy như bay về nhà.

Chu Tài về đến nhà, thấy Vương Hổ đang chẻ củi trong sân.

Chó nhỏ Tiểu Bạch vừa tới sân đã chạy ngay vào trong nhà, nhìn hai vị chủ nhân vẫn còn chưa xuất hiện kia.

“Về rồi!”Vương Hổ thấy Chu Tài, nói.

“Vâng!”Chu Tài đáp.

“Ngọc nhi và sư phụ nó còn chưa đứng lên được!”Vương Hổ đặt rìu xuống, “Ta vào nhìn sư phụ Ngọc nhi trước!”

Võ công của Vương Hổ trên giang hồ cũng đứng nhất nhì, nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng Thượng Quan Nhàn trở mình, tất nhiên vội vàng muốn vào xem.

“Ta cũng muốn nhìn vợ!”Chu Tài để đồ vào trong bếp, xoay người ra ngoài liền đi nhìn Lâu Ngọc.

Chu Tài vào phòng, liền thấy chó nhỏ Tiểu Bạch đang gục đầu trên bàn tròn làm băng gỗ mộc, đôi mắt nhìn về phía giường!

Chu Tài vén màn lên, ngồi bên mép giường, nhìn Lâu Ngọc còn đang nằm ngủ.

“Vợ...Vợ... Vợ... ” Chu Tài khẽ cúi thân thể rắn chắc, thấp giọng gọi bên tai Lâu Ngọc, thấy Lâu Ngọc không có dấu hiệu tỉnh lại, liền hạ môi, hôn nhẹ lên gương mặt Lâu Ngọc, gặm cắn cánh môi y, hôn lên cổ y...

Lâu Ngọc mơ mơ màng màng cảm thấy có một cỗ nhiệt khí thổi qua mặt mình, đến khi thật vất vả mở được đôi mắt mông lung, đã thấy một mái tóc đen.

“Chu Tài!” Lâu Ngọc vươn cánh tay trong chăn ra, đẩy Chu Tài đang đè trên người mình ra một chút.

“Vợ, ngươi tỉnh rồi!” Chu Tài thấy Lâu Ngọc tỉnh, vẻ mặt vui sướng, bắt lấy tay Lâu Ngọc đang để trước ngực mình, bao trọn lấy bằng lòng bàn tay thô to rồi vuốt ve.

Lâu Ngọc nhìn Chu Tài hơi thở ồ ồ, nơi được bàn tay vuốt qua truyền đến cảm giác tê dại, thoáng cái nhớ đến chuyện tối hôm qua y cùng Chu Tài đã làm trên chiếc giường này, cả người liền không được tự nhiên, khuôn mặt trắng nõn vì xấu hổ mà hiện lên màu hồng nhạt,khiến cho bộ dâng vân đạm phong khinh như trích tiên giáng trần của y, trong phút chốc tăng thêm vẻ phong tình quyến rũ dụ dỗ người xúc động...

Chu Tài nhìn bộ dạng này của Lâu Ngọc, toàn thân dao động nhớ lại mùi vị tiêu hồn đến tận xương của buổi động phòng đêm qua, buông lỏng tay Lâu Ngọc, nhào tới, ôm lấy Lâu Ngọc muốn cởi hết y phục mà vuốt ve...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK