“Cũng có thể.” Diêu Thường Diễm cũng là vẻ mặt trầm tư.
“Đáng tiếc chúng ta đang ở Mông Cổ xa xôi, không thể do thám được tình hình kinh thành hiện tại, hay là để ta viết thư về, hỏi cha ta tình hình một chút, cha thân là trọng thần triều đình, ắt hẳn sẽ biết chuyện.” Liễu Như Tùng ngồi cạnh hắn đề nghị.
“Ừ, cũng chỉ có thể làm như vậy.” Diêu Thường Diễm mày nhíu chặt. Hắn sợ chính là mẹ con Trăn phi thực đã hành động, hại đến phụ hoàng.
Nhưng thư còn chưa kịp viết, đã có người đến báo.
“Ngươi nói người tới thật sự là Nhị muội Liễu Như Phong của ta sao?” Liễu Như Tùng không thể tin hỏi lại binh sĩ đến thông báo trước mặt.
“Đúng vậy, vị cô nương đó nói như vậy, hơn nữa nàng còn mang đến rất nhiều lương thảo và quần áo chống lạnh cho các huynh đệ nữa.” Binh lính dõng dạc nói.
“Thật sao? Thật tốt quá!” Nàng mừng rỡ nhìn về phu quân cũng đang giật mình. “Mau mời nàng tiến vào.”
“Dạ” binh lính lĩnh mệnh rời đi, không lâu sau Liễu Như Phong liền vén rèm đi vào, hai tỷ muội gặp lại, nàng đầu tiên là kinh ngạc khi thấy đại tỉ tóc ngắn, nhưng Liễu Như Tùng chỉ nói qua loa, sau đó hai người liền ôm nhau mà khóc.
Diêu Thường Diễm cùng Tần Trung Anh nhìn nhau cười. Nữ nhân a!
Chờ các nàng khóc cười xong rồi, Diêu Thường Diễm mới hỏi ra nghi hoặc, “Phong nhi, muội sao lại tự mình rời nhà áp tải quân lương đến đây? Đây đáng ra phải là do người từ bộ binh phái đi mới đúng, sao lại để muội một cô gái nhỏ chịu khó khăn gian khổ vận chuyển đến chứ?”
Liễu Như Phong lau nước mắt rồi nói: “Bộ binh không phái người vận chuyển quân lương đến đây đâu, chỗ lương thảo này là cha bảo muội áp tải tới.”
“Cha bảo muội đưa tới?” Liễu như tùng cũng là cả kinh.
“Đúng vậy, triều đình đã xảy ra chuyện, bộ binh lại không chịu phái người vận chuyển lương thảo đến, cha sợ các người bị nguy ở Mông Cổ, cho nên một mình dùng tiền cưới cho tỷ tỷ, mua mười vạn hai lương thảo, tám vạn hai quần áo chống lạnh cùng với để muội mang theo bảy mươi vạn ngân lượng, bảo muội ngày đêm vận chuyển đến cho các người bổ sung.” Liễu Như Phong một mạch nói hết.
“Chỗ này cộng vào không phải ước chừng có tới tám mươi tám vạn hai sao, đây là đồ cưới hả?” Tần Trung Anh ở một bên há hốc mồm. Chỗ tiền này tương đương với một phần mười quốc khố rồi đấy.
“Không chỉ có vậy, cha nói, còn có ba mươi vạn lượng trước đây cha giữ cho đại tỉ, để phòng ngừa lúc thái tử tỉ phu không thương tỉ nữa, cất giữ cho tỉ còn dùng.” Càng nói tiếp, nàng càng nhỏ giọng.
Liễu Như Tùng nghe vậy cười thầm. Cha thật là, thật sự là thương nàng quá mà. . .
Tần Trung Anh nghe được cằm cũng sắp rớt xuống luôn rồi. Còn có ba mươi vạn lượng! Liễu đại nhân này tư thông quốc khố sao?
“Tùng nhi, xem ra mấy năm nay nàng giúp cha nàng kiếm được không ít, cũng giữ cho mình không ít đồ cưới a?” Trong lòng biết rõ cách Liễu Trung Hiền kiếm tiền, nhưng quan trọng là toàn bộ đều xuất phát từ tình yêu thương đối với thê tử âu yếm của hắn, Diêu Thường Diễm bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
“Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo, nhìn mà xem, bây giờ không phải phát huy công dụng rồi sao?” Nàng dõng dạc mỉm cười.
Hắn lại cười nhẹ, không còn lời nào để nói.
“Aiz, thôi. Phong nhi, muội nói triều đình gặp chuyện không may, là chuyện gì?” Hắn nghiêm túc hỏi.
“Ừ, kỳ thật cha sợ các người lo lắng, còn lo lắng có nên nói hay không, dù sao các người đang ở Mông Cổ xa xôi, trong khoảng thời gian ngắn nước xa cũng không cứu được lửa gần, lại sợ chậm trễ chiến sự, muốn chờ các người thắng trận trở về rồi tiếp tục giải quyết, nhưng muội thấy sự tình nghiêm trọng, vẫn nên nói ra thì tốt rồi.”
“Vậy nói mau a.” Liễu Như Tùng càng nghe càng gấp, ngay cả hai nam nhân còn lại cũng theo đó mà thay đổi sắc mặt.
“Được, muội nói, tỉ đừng vội, là Trăn phi và Tam hoàng tử bọn họ liên thủ làm phản rồi.” Liễu Như Phong nói lời kinh người.
“Cái gì?” Bọn họ kinh hãi.
“Các người nghe xong phải bình tĩnh, lúc trước không phải truyền về tin thái tử cùng đại tỉ mất tích ở Mông Cổ mất sao? Hoàng Thượng biết được liền ngã bệnh, Trăn phi bọn họ lập tức thừa cơ cầm giữ triều chính, đầu tiên chính là không cho phép bộ binh giúp đỡ các người, sau đó lại đem Hoàng Thượng sinnh bệnh nhốt vào thâm cung, bức Hoàng Thượng phế thái tử, sửa lập Tam hoàng tử lên ngôi, Hoàng Thượng không đồng ý, cùng bọn chúng ở trong cung giằng co, việc này đã xảy ra hơn mười ngày rồi, trong triều chỉ có một ít đại thần biết đến những biến hóa trong cung, nhưng tất cả đều bó tay không có cách nào, thái tử lại đang ở Mông Cổ xa xôi.
“Hơn nữa, người Mông Cổ hình như cũng cùng Trăn phi giao thiệp qua lại, cha biết được lập tức muốn ta trước hết đưa quân lương đến, rồi thúc giục các người tức tốc quay về, nhưng lại sợ các người lo lắng, muốn ta chỉ thúc giục nhanh, không nói cho các người tình hình thực tế, nhưng sự tình bức bách, vẫn phải nói.” Liễu Như Phong nghiêm mặt nói.
“Hai mẹ con đáng giận này!” Liễu Như Tùng vỗ bàn giận dữ.
“Bọn họ quả nhiên nắm lấy cơ hội lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn a, đây cũng chính là chuyện ta vẫn lo lắng.” Diêu Thường Diễm sớm đoán được việc bọn họ sẽ làm vậy, nhưng vẫn là muộn một bước không thể chạy về ngăn cản bọn họ thương tổn phụ hoàng.
“Hiện tại nên làm gì bây giờ?” Tần Trung Anh nghe được tin tức cũng luống cuống tay chân. Nói vậy, nước xa quả thật không cứu được lửa gần, bọn họ giờ phút này nếu không đợi bắt được chủ soái Mông Cổ mới thu binh trở về, thì khác nào thả hổ về rừng, cố gắng lúc trước đều thành uổng phí, nếu mặc kệ tất cả chạy về kinh thành, hơn mười vạn đại quân tự do hành động, chờ đến lúc về đến nơi nói không chừng tình thế đã xoay chuyển trời đất để cho Trăn phi thực hiện được gian kế. Đi cũng không được, không đi cũng không được, lần này bọn họ thực đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan rồi.
“Ta có một cách.” Liễu Như Tùng đột nhiên nói.
“Cách gì?” Tần Trung Anh vội vàng hỏi.
Từ sau trận đánh ở Kì Nham tự, hắn đối với nàng đã bội phục sát đất, không hề còn một chút khinh thường.
“Phu quân, chàng trước hết hãy một mình giục ngựa về kinh, chỉ cần chàng vừa xuất hiện, tin tưởng đại thần trong triều nhất định không dám hành động liều lĩnh, mà chàng thần không biết quỷ không hay ẩn vào trong cung, cần phải trước hết bảo hộ Hoàng Thượng chu toàn, về phần chúng ta thì tiếp tục ở lại Mông Cổ, đến tận lúc tiêu diệt hết sạch quân Mông Cổ xong liền lập tức trở về tiếp ứng cho chàng, trong ứng ngoài hợp, sẽ bình ổn hết trận cung biến này.” Nàng nói năng rành mạch.
“Ý kiến hay. . . . . . Có điều, trong quân doanh nhất định có người của Trăn phi, thái tử chỉ cần vừa rời khỏi nơi này, chắc chắn Trăn phi nhất định lập tức nâng cao cảnh giác, muốn vào trong cung cứu người chỉ sợ không dễ dàng.” Liễu Như Phong theo thói quen bắt lấy tay vào, cảm thấy không ổn.
Liễu Như Tùng cười gian lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp. “Nếu chúng ta không để người ta phát hiện hắn không ở quân doanh thì sao?”
“Chuyện này có thể không? Thái tử tuy rằng trong trận này bị thương rất ít xuất hiện ở trước mặt các huynh đệ, nhưng hắn thường xuyên triệu kiến mọi người bàn luận quân tình, nếu hắn liên tục vài ngày không thấy, chắc chắn sẽ bị khả nghi.” Tần Trung Anh lắc đầu nói.
Nàng cười duyên đi về phía phu quân của mình, phong tình vạn chủng mà ghé vào ngực hắn. “Nếu là ta hàng đêm ở trong lều phát ra tiếng thở gấp, các ngươi nói, có hữu dụng không?”
“. . . . . .”
“Lão Nhị, là ngươi!” Trăn phi quá sợ hãi, không nghĩ tới sẽ trong tẩm cung của chính mình nhìn thấy khách không mời mà đến này.
Hắn không phải nên ở Mông Cổ cầm binh sao?
Diêu Thường Diễm hừ cười. “Sao vậy? Nhìn thấy ta kinh ngạc như vậy sao?” Hắn tựa vào bệ cửa sổ, giọng điệu thoải mái, thái độ trào phúng.
Nàng kinh ngạc phát hiện hắn có chút là lạ, vô luận là cá tính hay cách nói chuyện, đều không giống cái người nho nhã câu nệ, có phong độ quân tử kia, nhưng rõ ràng diện mạo của hắn chính xác là đương kim thái tử.
Trăn phi vừa kinh hãi lại cảnh giác. “Thái tử, ngươi khi nào thì quay về kinh, sao không báo cho phụ hoàng ngươi một tiếng?” Hắn thần không biết quỷ không hay xuất hiện, thực làm nàng trở tay không kịp.
“Ta báo rồi a.” Hắn vẫn bộ dạng tựa tiếu phi tiếu.
“Báo rồi? Ngươi gặp được phụ hoàng của ngươi rồi?” Nàng kinh hãi nhảy dựng lên.
“Đương nhiên, ta vừa về đương nhiên phải bái kiến phụ hoàng ngay, thân là nhi thần, nhi tử nên biết lễ phép, không phải sao?” Hắn cười đến thâm trầm.
“Ngươi biết hết rồi?” Nàng kinh hoảng hỏi. Hắn nhất định vì biết chuyện cung biến mới giục ngựa chạy về, nhưng tốc độ cũng quá nhanh đi, nàng rõ ràng nghe nói hắn hàng đêm cùng phi tử tìm hoan mua vui đến tận bình minh, đến nỗi ngày ngày không thể lên bàn nghị sự không phải sao?
Hắn giống như quỷ mị nhếch nhếch khóe miệng. “Ngươi cùng Tam đệ làm chuyện oanh oanh liệt liệt như vậy, ta há có thể nào đặt mình ngoài cuộc đây? Huống hồ người các ngươi đối phó không phải là ta sao?”
“Ngươi, ngươi trở về một mình sao?”
“Đúng vậy, nếu mang theo mấy chục vạn đại quân đồng hành, có thể về nhanh như vậy sao?” Hắn khinh thường liếc nhìn vẻ tính kế trong mắt nàng.
Nàng lập tức vui mừng ra mặt. Thật tốt quá, chỉ có mình hắn, không có đại quân đi theo, nàng liền không cần e ngại nữa rồi!
“Hừ, ngươi đã tự mình trở về chịu chết, cũng đừng trách ta tâm địa độc ác, trước hết giết ngươi rồi lại giết Hoàng Thượng, ngày mai lâm triều để cho Thiên nhi đăng cơ.” Nàng ác độc nói.
“Trăn phi, lòng ngươi quả thật quá ngoan độc, uổng phí trẫm thương yêu ngươi thật lòng, ngươi thế mà lại muốn giết trẫm!” Hoàng Thượng được thái giám dìu tới.
“Hoàng Thượng? Người không phải ở trên giường nằm bất động rồi sao? Vì sao?” Nàng kêu sợ hãi.
“Hừ, trẫm không phải bất động đậy, mà là bị người ngươi phái tới giam lỏng giám thị trẫm làm cho tức giận đến mức không muốn xuống giường.” Hoàng Thượng giận nói: “Nếu không phải thái tử tới cứu giá, trẫm đại khái sẽ bị ngươi giam cầm cho đến chết đi! Nhưng ngươi vậy mà ngay cả đường sống cũng không cho trẫm, vợ chồng đến tận bây giờ, ân đoạn nghĩa tuyệt rồi sao?” Hoàng Thượng vô cùng đau đớn đấm ngực dậm chân. Lúc tuổi già còn gặp phải kẻ ác, làm cho hắn cả người nháy mắt già nua không ít.
“Thiếp. . . . . . Thiếp cũng là bất đắc dĩ thôi. . . . . . Ai kêu người kiên trì không chịu lập Thiên nhi làm thái tử, hắn cũng là hoàng tử của người a, vì sao người bất công như thế chỉ độc sủng lão Nhị?” Nàng căm giận bất bình.
“Tam Hoàng nhi có tài cán gì chính ngươi rõ nhất, trừ háo sắc nghiện rượu hắn còn biết cái gì? Ngươi muốn trẫm lập hắn làm thái tử, là muốn trẫm lấy hoàng triều ra đùa giỡn sao? Trẫm sao có thể làm chuyện khiến tổ tiên thất vọng vậy chứ?”
(bà này lộ mặt thật r, kẹo cho bả xưng ta cho hợp lí nhé cả nhà)
“Ta mặc kệ, đều đã quá muộn rồi, người không dập tắt được dã tâm của ta đâu, ta muốn Thiên nhi đăng cơ, ta muốn hắn trở thành đương kim hoàng thượng, độc tôn thiên hạ.” Nàng điên rồi, bị dã tâm làm điên rồi.
“Ngươi làm được sao?” Diêu Thường Diễm giễu cợt hỏi.
“Chỉ cần ngươi và Hoàng Thượng đều thăng thiên, đương nhiên sẽ làm được.” Nàng vẻ mặt âm ngoan, thật muốn hành thích vua giết thái tử.
“Muốn ta và Hoàng Thượng đều thăng thiên, ngươi cũng thật to mồm lắm.” Hắn vẫn bình thản như cũ.
“Người tới a!” Nàng lập tức kêu to, bốn phía tức khắc xuất hiện rất nhiều Ngự lâm quân, nàng đắc ý cười. “Bắt bọn họ cho ta.” Nàng kiêu ngạo hạ lệnh.
Sau một lúc lâu, thấy Ngự lâm quân vẫn bất động, tươi cười của nàng mới phút chốc biến mất. “Các ngươi động thủ đi chứ? Sao lại không động thủ, không nghe thấy mệnh lệnh của ta sao?” Đây chính là nhân mã nàng một tay huấn luyện ra, không thể có chuyện sẽ phản bội nàng a.
“Nương nương, những người này chỉ nghe lệnh của ta, bọn họ bên ngoài phục tùng ngươi, trên thực tế là binh mã mà ta an bài ở bên cạnh ngươi a, làm như vậy vì lúc trước sợ chính là chuyện này xảy ra a.” Diêu Thường Diễm cười nói cho nàng sự thật.
“Cái gì?!” Trăn phi trố mắt. Hắn tâm cơ thâm trầm như vậy, gian xảo không hề giống vẻ thanh liêm chính trực ngày thường hắn vẫn ngụy trang.
Thật hay cho cái tên nhiều tâm kế, nàng bị hắn lừa rồi!
“Ngươi! Ngươi đừng đắc ý, ta còn có Thiên nhi, hắn cầm trọng binh của vùng kinh đô và khu vực lân cận, sẽ nhanh chóng vào cung cứu ta nha.”
“Ha ha ha, vậy sao? Ta đã thông báo với Tam đệ nương nương gặp nguy hiểm, muốn hắn lập tức vào cung cứu người, tính thời gian, cũng nên đến đây rồi a.”
“Ngươi chủ động thông báo cho Thiên nhi vào cung? Vì sao, ngươi có âm mưu gì?” Nàng kinh hãi khả nghi.
“Ta âm mưu tiêu diệt tận gốc a.” Hắn cũng không muốn cho lão Tam nhát gan sợ phiền chạy trốn.
Trăn phi thấy hắn đã dự liệu trước, không khỏi từ lòng bàn chân phát lạnh. Lúc này, nàng ngược lại không hy vọng con nàng mang binh tới đây cứu nàng.
Nhưng hiển nhiên trời không như nàng muốn, chỉ thấy Diêu Thường Thiên vừa thở vừa chạy vào, cầm cũng cầm không xong cây trường kiếm, mang theo đông đảo nhân mã xông thẳng vào trong tẩm điện.
Vừa thấy Diêu Thường Diễm cư nhiên xuất hiện ở đây, hắn sợ tới mức đánh rơi bảo kiếm xuống đất. “Ngươi ngươi. . . . . . Ngươi sao lại. . . . . .” Hắn sợ tới mức ngay cả một câu cũng nói không được đầy đủ.
“Ta sao lại ở trong này? Không phải đáng ra phải ở Mông Cổ giết địch sao?” Diêu Thường Diễm thay hắn nói xong, tươi cười tràn đầy mỉa mai.
“Đúng.” Hắn lại ngơ ngác gật đầu. “Ngươi trở về, vậy đại quân cũng theo trở lại rồi sao?” Hắn hỏi câu giống hệt mẹ hắn.
“Không, chỉ trở về một phần, còn lại đều ở lại Mông Cổ tiêu diệt cho nốt quân địch, diệt xong trở về sau.” Nói chuyện đúng là Tần Trung Anh, hắn cũng đã trở lại.
“Ngươi đã ở đây rồi? Vậy quân đội ở Mông Cổ ai đang dẫn dắt?” Diêu Thường Thiên cả kinh hỏi.
“Đương nhiên là ái phi của ta rồi.” Diêu Thường Diễm kiêu ngạo nói. Thấy Trung Anh xuất hiện, nhất định là nàng sợ hắn ở kinh thành binh lực không đủ, cố ý bắt Trung Anh dẫn người trở về giúp đỡ, nàng luôn cùng hắn phối hợp ăn ý, quả là một nữ nhân thần cơ diệu toán thông minh tuyệt đỉnh a, hắn thật sự là yêu nàng chết mất!
“Nữ nhân cầm binh? Ngươi đang nói giỡn a!” Diêu Thường Thiên không thể tin được. Hắn dám đem mấy chục vạn hùng binh yên tâm giao cho một nữ nhân dùng, hay là hắn bị sắc đẹp của nàng làm u mê loạn trí, điên rồi cũng nên?
“Hừ.” Diêu Thường Diễm hừ lạnh. “Nàng là một nữ nhân, thông minh tài trí còn gấp mười lần cái tên đầu óc bã đậu như ngươi, ngươi ngay cả một ngón tay của nàng cũng không bằng.” Hắn cười khẩy nói.
“Ngươi!” Không cam lòng bị nhục, Diêu Thường Thiên lập tức đỏ mặt tức giận.
“Thiên nhi, đừng theo chân bọn họ nhiều lời nữa, con mau ra tay bắt bọn họ, một người cũng không cho chạy thoát.” Trăn phi kêu to.
“Dạ, mẫu phi, người tới a, sao còn chưa động thủ!” Hắn ra lệnh một tiếng, hai quân tức thì ở trong cung đình đại chiến.
Sau khi năm vạn quân mà Tần Trung Anh mang về gia nhập trận đại chiến, tình hình chiến đấu lập tức nghiêng về một bên, chớp mắt một cái nhân mã mà Diêu Thường Thiên mang đến người thì chết, người thì bị thương, thậm chí còn có rất nhiều người khiếp sợ uy nghi thái tử mà chưa ra trận đã phản chiến, một hồi cung biến chỉ một lúc sau liền dễ dàng bình ổn.
Trăn phi cùng với Diêu Thường Thiên tội danh ngấm ngầm lợi dụng tình thế để đảo loạn triều cương, mưu hại thiên tử, kích động binh biến, chém đầu thị chúng.
Mười ngày sau, Liễu Như Tùng lấy được đầu của chủ soái Mông Cổ, dẫn đại quân chiến thắng trở về, đã được triều đình và Hoàng Thượng nhiệt liệt hoan nghênh.
Hôm nay thượng thư Hộ bộ Liễu đại nhân chỉ là tái giá, thế mà cả Liễu phủ lại rất náo nhiệt, không chỉ có cả năm vị thượng thư khác đều đến, vương công quý tộc lại không ít, sắp xếp cho các quan viên lớn nhỏ xong, ngay cả Hoàng Thượng cũng đến chúc mừng.
Hôm nay hắn được như vậy, toàn bộ công lao đều nhờ vào con gái xinh đẹp lại thông minh số một của hắn a, nó hiện là thái tử phi tôn quý, không chỉ có được độc sủng, lại nhiều lần lập công với triều đình, thậm chí được Hoàng Thượng phong làm nữ tướng quân duy nhất của hoàng triều, điều này làm cho lão phụ thân hắn trong triều đình lại vinh quang thêm một bậc, được mọi người nịnh bợ, ngược hẳn với cơn uất ức lúc trước bị cáo buộc thông đồng với địch bán nước bỏ tù khiến người ta chê cười.
Một nữ tử diễm lệ phi thường rúc vào ngực trượng phu, nhìn chăm chú vào phụ thân luôn làm cho nàng lo lắng, thấy hắn giờ phút này cực kì mãn nguyện, hạnh phúc dào dạt, nàng vui mừng mà gắt gao nắm tay trượng phu, có chút kích động.
Ôm ái phi, Diêu Thường Diễm làm sao lại không vui cùng nhạc phụ cho được, chỉ là. . . . . .
“Đại tỉ, tỉ coi, nhị tỉ cùng Tần đại nhân, bọn họ. . . . . . Có phải hay không có gian tình?” Liễu Như Bách ở cạnh nàng, chỉ vào một đôi lệ nhân đang cúi đầu thì thầm.
Nàng chú ý đã lâu, hai người bọn họ từ lúc từ Mông Cổ trở về xong liền liên hệ lui tới không ngừng, giờ nhị tỉ lại đem tân khách đặt sang một bên, cứ chụm đầu cùng hắn ghé tai to nhỏ, rất thân mật, đây không phải là có gian tình thì là cái gì?
Hai vợ chồng Liễu Như Tùng nhìn nhau, lại nhướng mày ăn ý. “Đúng vậy, bọn họ có gian tình!” Hai người cười ha ha.
Chuyện này thì tốt rồi, ngay cả Nhị muội cũng tìm được hạnh phúc, nàng cuối cùng có thể yên tâm, tiếp theo liền đến lượt tiểu muội quỷ linh tinh Như Bách. Liễu Như Tùng tính toán nhìn về phía tiểu muội.
Liễu Như Bách tuy rằng nhát gan, nhưng khá là khôn khéo, chỉ chớp mắt liền không thấy bóng người.
Ban đêm, ánh đèn lay động, lụa mỏng tung bay, trên giường một đôi lệ ảnh lại không thể tiến thêm một bước động tác.
“Chàng. . . . . . Thật sự không ngại. . . . . .” Liễu Như Tùng hiếm khi khẩn trương hỏi.
Nghe vậy, Diêu Thường Diễm vô hạn yêu thương mà ấn thêm một cái hôn trên trán nàng.
“Không ngại cái gì? Ta cái gì cũng đã quên rồi.” Nói xong liền muốn rút bỏ một thân hoa phục màu tím của nàng.
Cho dù có chút cảm động, nàng vẫn không muốn hắn có chút miễn cưỡng. “Nếu chỉ là vì áy náy, chàng cũng không nhất thiết phải. . . . . .” Lời còn chưa dứt, cái miệng đang mở của nàng lập tức bị một cái hôn nồng nhiệt che lại.
Lần hôn nồng nhiệt mất hồn này còn tiếp diễn thật lâu sau, lâu đến nỗi nàng mỏi cả mắt, gần như sắp ngất, hắn mới hô hấp hỗn loạn mà hơi hơi ngẩng đầu.
“Tình ý của ta với nàng, nàng lại nói là áy náy? Đây là nghi ngờ lòng ta đúng không?” Hắn nhíu mi, như thể có chút tổn thương.
“Chàng biết rõ ta không phải ý tứ này. . . . . .” Liễu Như Tùng nghiêng đầu sang một bên, còn đang thở gấp một chút.
Đưa tay nâng cẳm nàng quay lại, hắn bắt nàng nhìn thẳng vào vẻ mặt nóng bỏng vĩnh viễn không muốn xa rời của hắn. “Tùng nhi, nàng nghe rõ đây, độc sủng một mình nàng đều không phải là chuyện qua loa, mà là vì đời này ta sớm đã không có hứng thú đối người khác rồi. Ta yêu nàng, chỉ yêu một mình nàng mà thôi, đừng suy nghĩ lung tung nữa được không?” Diêu Thường Diễm thâm tình mà nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nàng cảm động khép mắt lại.
Hắn cuối cùng cũng nói yêu nàng rồi! Chuyên tâm làm vợ, cảm nhận hắn ở trên người nàng triển khai phép thuật, nàng mị nhãn như tơ mà bật ra một tiếng yêu kiều.
Bên trong cánh cửa tiếng kiều diễm ngâm nga không ngừng, ngoài cửa gió mát nhè nhẹ, lướt qua bóng cây thưa thớt, dù là trong đêm dài đằng đẵng, vẫn nên cẩn thận đề phòng một chút đi, đừng để cho cá chép xinh đẹp trong hồ nước không biết xấu hổ rình trộm xuân ý đầy phòng.
Hết