Đôi mắt Ngô Hạo lăng lăng nhìn chằm chằm màn hình không ngừng. Đăng nhập trên màn hình, các nick nhỏ và tư trang đều không có chuyện gì, duy độc không có Bóng Đèn Điện.
Có lẽ đọc dữ liệu có vấn đề gì đó, Ngô Hạo an ủi mình như thế, ngón tay run run đăng nhập lại vào game, không có Bóng Đèn Điện, thoát lại đăng nhập, vẫn không có.
Lặp đi lặp lại như thế vài lần, Ngô Hạo cuối cùng sụp đổ, cuống cuồng vào Forum spam xin giúp đỡ.
Thời gian còn sớm, người trong Forum không đông lắm, online nhìn thấy đều cũng hỏi tình huống, vài người an ủi Ngô Hạo, đoán rằng là do máy chủ rút, bảo Ngô Hạo nhanh nhanh báo cáo lên web game.
Ngô Hạo khóc không ra nước mắt, chỉ có thể mở web game đăng nhập ID, lúc này lại có người trong forum đăng lên một đường link, bảo Ngô Hạo nhấp vào.
Link dẫn tới một bài post trên Forum game, thời gian đăng bài đã hơn ba giờ, tiêu đề bài post thập phần bắt mắt, là《Mẹ kiếp! Ông già nhà mày phun acc tao ra ngay!!!》
Ngô Hạo kéo xuống xem, phát hiền Lâu chủ bài post cơ bản chính là một phiên bản khác của cậu, đều là buổi tối hôm qua bị lag thoát game, sau đó có bảo trì, bảo trì xong rồi đăng nhập không còn nick. Người nọ lập tức lên web game khiếu nại, kết quả GM trả lời rập theo khuôn khổ lời phía chính phủ, đẩy trách nhiệm sang cho người chơi, bảo rằng gỡ ra toàn bộ các bản patch không chính thức của hãng và tải lại chương trình bảo hộ khách hàng vân vân vân, nói tóm lại chính là không giải quyết. Người nọ lửa giận công tâm, chạy lên forum đăng lên bài post chửi rủa nhà game.
Ngô Hạo nhìn phía dưới, bài post đã được vài trang, phúc đáp trả lời lại rất nhiều, có vài người bị hại lục tục lục tục hiện thân lên tiếng, nhưng đại đa số đều là quần chúng vây xem và đồng tình Lâu chủ, bên trong đủ các cách nói, nói đây là BUG ác tính, Server nước ngoài đã từng có tiền lề này, đến nay vẫn không cách nào giải quyết.
Ngô Hạo nhìn đến đây tâm liền lạnh hơn phân nửa.
Có người chơi game, ưa thích dùng tiền tìm người luyện giúp, train level lên từ từ rồi mới chơi, hoặc dứt khoát trực tiếp mua một cái ID cấp cao, loại người này vốn muốn tìm kiếm thống khoái, giết người giết quái ẩu đả rụng máu vân vân, chủ yếu là hưởng thụ cảm giác đứng trên cao, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, liền bán acc cho qua chuyện.
Nhưng lại có người chơi game, bên trong đó không chỉ có tiền, mà còn có cảm tình. Level từng bước từng bước luyện lên, trang bị là từng chút từng chút xoát được, các nhiệm vụ nhỏ nhiệm vụ lớn nhiệm vụ nhánh nhiệm vụ chủ tuyến trong game đều đã làm qua hết, loại người này dù có rời game một ngày nào đó cũng không bán acc đi, vì đây chính là kỉ niệm lưu lại cho bản thân, vạn nhất ngày nào đó nhớ tới, cũng có thể trở về nhìn một cái.
Ngô Hạo thuộc loại người phía sau.
Bóng Đèn Điện đối người khác mà nói, đơn giản chỉ là ID ba chữ, là một loạt các dữ liệu, nhưng đối Ngô Hạo mà nói, đây chính là tâm huyết bao nhiêu năm trong game. Cho nên sự kiện này đã đả kích Ngô Hạo thật lớn, đặc biệt khi Ngô Hạo nhìn đến trang cuối cùng của bài post kia.
Bài post càng lúc càng HOT, người xem cũng càng lúc càng đông. Có nhiều người, bên trong càng khó tránh xuất hiện lời nói đâm chọt [1] Lâu chủ. Có người cứ như nói đùa, BUG kia là ác tính, nếu dữ liệu không khôi phục được thì người đó xúi quẩy thôi, luyện lại cũng chưa muộn.
([1]: Nguyên văn: Đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng: ý chỉ những người không trong trường hợp đó, không biết tình huống thực tế mà chỉ nói. Có thể hiểu như câu “nói dễ hơn làm)
Lâu chủ bài post kia nghẹn khuất tức giận không chỗ phát, lập tức liền chửi thề, nửa sau bài post nhất thời đánh nhau loạn xạ, cuối cùng Administrator không thể không ra mặt khóa bài, lại đăng một bài post lên top, đại khái là BUG đã được đưa lên phía chính phủ xử lý, các người chơi bị liên lụy trả lời lưu lại ID, tải file đính kèm về và điền theo mẫu, sau đó gửi mail cho phía chính phủ.
Ngô Hạo nhìn các thông tin được đăng lên, xem như là ta nhìn nhưng ta không nói, không có nick forum, nhưng không đăng ký thì không để lại tin nhắn được, cũng xem bảng không được, Ngô Hạo lúc này không có tâm tình đi đăng ký ID mới, ngay tại forum hô lên muốn mượn một nick dùng một chút, vừa mới hô lên, biểu tượng con chim cánh cụt ở phía góc chớp hiện lên, là một avatar xa lạ.
Ngô Hạo nhấp mở, liền thấy Mười Hai Đồng Rưỡi hỏi cậu có chuyện gì vậy.
Ngô Hạo gõ cạch cạch cạch như đổ đậu phun mật vàng với Mười Hai Đồng Rưỡi, phun từng ngụm từng ngụm.
Mười Hai Đồng Rưỡi nghe xong rồi, bình tĩnh bảo cậu đừng hoảng, sau đó đăng nhập vào nick forum của mình, giúp Ngô Hạo trả lời lưu ID lại, lại hạ bảng biểu, dùng ** chuyển sang Ngô Hạo (**: lỗi)
Không biết web game có vấn đề gì hay không, bảng kia gửi qua nửa ngày vẫn chưa xong, Mười Hai Đồng Rưỡi nói: “Cậu cứ tin tôi, gửi dữ liệu qua cho tôi, tôi trực tiếp điền giúp cậu.”
Lúc trước Ngô Hạo mặc dù có hơi không tự nhiên với Mười Hai Đồng Rưỡi, nhưng tới thời khắc khẩn cấp vẫn xem anh ta là người đáng tin cậy, lập tức đáp ứng. Mười Hai Đồng Rưỡi bên kia hỏi một câu, Ngô Hạo bên này trả lời một câu.
Bảng kia tổng cộng chia làm hai phần, phần một là thông tin game của người chơi, phần thứ hai là thông tin chính xác của cá nhân người chơi, sau đó gửi qua ảnh chụp thẻ ID phiên bản điện tử. Ngô Hạo lấy thẻ ra khỏi ví mình, dùng điện thoại để chụp ảnh, sau đó chuyển vào máy tính, lại gửi qua cho Mười Hai Đồng Rưỡi.
Chuyển sang hoàn tất, Mười Hai Đồng Rưỡi bên kia rất lâu không chút động tĩnh.
Ngay lúc Ngô Hạo nhịn không được định hỏi anh ta có phải ảnh chụp không được hay không thì Mười Hai Đồng Rưỡi thình lình hỏi một câu: “Ngô Hạo?”
Ngô Hạo đầu tiên ngẩn người, lập tức trả lời lại, phỏng chừng Mười Hai Đồng Rưỡi nhìn thấy tên trên chứng kiện của mình, cho nên gọi thử, Ngô Hạo cũng đáp lại: “A, đúng, tôi gọi là Ngô Hạo.”
Mười Hai Đồng Rưỡi lần thứ hai trầm mặc hồi lâu.
Ngô Hạo đợi một hồi, Mười Hai Đồng Rưỡi vẫn không nói câu nào, Ngô Hạo gõ một chuỗi câu hỏi qua, Mười Hai Đồng Rưỡi không phản ứng, Ngô Hạo lại hỏi sao rồi, vẫn không hề phản ứng.
Ngô Hạo nhíu nhíu mày, tự hỏi hay là do khuôn mặt mình dọa đến anh ta rồi?
Mặc dù Ngô Hạo hiện tại không phải là anh chàng đẹp trai rực rỡ gì, nhưng từ thanh tú thuận mắt đều có thể sử dụng được, cho dù khuôn mặt trên thẻ ID giống như bị bắn ra khỏi ống kính, nhưng cũng không đến nỗi Mười Hai Đồng Rưỡi bị dọa không nói nên lời đi…
Ngô Hạo đang xoắn xuýt, Mười Hai Đồng Rưỡi đột nhiên mở miệng:
“Tớ là Phương Triết.”
28.
Ngô Hạo như bị sét đánh trúng đờ người ngay tại chỗ, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó mặt dần dần, dần dần biến thành mặt lạc đà Alpaca. [2] (chả biết dịch đúng không = =)
Hai chữ Phương Triết này, dính dáng không riêng gì tới hồi ức trúc mã, còn có thiếu niên tâm vỡ thành những mảnh nhỏ.
Kể từ kia chuyện tỏ tình đau khổ kia, vỏ não Ngô Hạo liền đem cái tên Phương Triết định dạng thành ổ cứng, từ nay trở đi trời nam đất bắc, không còn quan hệ gì.
Bất quá nói thì nói như thế, nhưng không dễ dàng thực hiện được.
Ngô Hạo cùng Phương Triết là anh em mười mấy năm trời, mẹ của Ngô Hạo và mẹ của Phương Triết là khuê mật vài thập niên.
Sau khi Phương Triết ra vùng ngoài học đại học, các tin tức đều từ chỗ Phương mẹ truyền đến chỗ Ngô mẹ, sau đó Ngô mẹ lại thao thao không ngừng truyền vào lỗ tai Ngô Hạo. Ngô Hạo ban đầu chống cự, kết quả bị mẹ nhà mình chỉ vào xương mũi mà mắng, phun nước đến chết đi sống lại, sau này ngoan ngoãn, biết yên lặng che chắn não nội, nhưng dù vậy, cũng có một số chi tiết vụn vặn tiến vào trong đầu.
Phương Triết lấy được bao nhiêu suất học bổng, Phương Triết lại lên hàng thứ bảng, Phương Triết bao nhiêu ngày nữa sẽ quay về.
Ngô mẹ lại viết số chuyến bay vào giấy đưa cho Ngô Hạo, nói hai đứa đã là bạn bè nhiều năm như vậy rồi, Phương mẹ bên kia có việc không đi được, con đi đón nó đi.
Ngô Hạo ngoài miệng đáp, quay đầu xé tờ giấy thành nhiều mảnh nhỏ, vứt vào thùng rác.
Khi đó Ngô Hạo thật sự quyết tâm rạch ra giới hạn với Phương Triết, bài xích rõ ràng, nhưng vài năm trôi qua, Ngô Hạo dần trưởng thành, thoát khỏi vẻ trẻ con trở nên thành thục, quay đầu lại suy nghĩ một chút, kỳ thật chuyện này cũng không thể trách Phương Triết. Đột nhiên bị người anh em quen biết nhiều năm tỏ tình, chuyện này đặt lên người mình ai lại không khó chịu?
Nhưng Phương Triết lúc ấy nói chuyện thật sự rất thiếu đạo đức, không chút lưu tình nào, Ngô Hạo chịu vết thương nặng nề. Dù có nặng đi hơn chăng nữa, nhiều năm đã rửa sạch đi hết, không còn chảy máu, nhưng để lại vết sẹo không lớn không nhỏ, rất xấu xí, nói đau cũng không đau, nhưng khiến người thấy ngột ngạt.
Sau này khi Phương Triết từ bên ngoài trở về, Ngô Hạo ở góc đường cuối hẻm tình cờ gặp qua cậu ta vài lần, nhưng chỉ xa xa đứng nhìn, đã trải qua sự tình đó, gặp mặt lại cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Ngô Hạo thừa nhận bản thân hèn nhát, chỉ có thể về nhà thỉnh thoảng nhìn lên hàng hiên phía trên mà thôi.
Phương gia đã chuyển nhà từ hai năm trước, phòng cũ cứ để đây cho thuê bên ngoài, tiến tiến ra ra luôn là những khuôn mặt xa lạ, có điều kết cấu hàng hiên vẫn không đổi, vẫn dáng vẻ cũ đó, Ngô Hạo mỗi lần nhìn thấy đều nhớ lại những lần nhảy cửa sổ vào tìm Phương Triết chơi bắn bi một phen.
Ngô Hạo thầm nghĩ, cậu cùng Phương Triết, đời này đã định trước trở thành người xa lạ.
Mãi đến một ngày nào đó, Bóng Đèn Điện của cậu đứng tại tế đàn, và có một người đàn ông mặc hắc bào cưỡi con ngựa Xích thố tên Bánh Bao Canh nổi tiếng lướt qua mình.
Cuộc sống chính là một vở kịch cẩu huyết, mìn lôi chôn ở khắp nơi, bạn không biết mà đạp chân trúng sẽ phanh một tiếng nổ tung.
Ngô Hạo bị nổ đến linh hồn xuất khiếu, nhìn khung đối thoại của Mười Hai Đồng Rưỡi, đầu óc trống rỗng gõ cạch cạch bốn chữ: “Đã lâu không gặp.”
Mười Hai Đồng Rưỡi không nói.
Ngô Hạo tắc cổ liều mạng nhìn chằm chằm màn hình, đang không biết làm sau, đột nhiên tiếng chuông di động rung lên leng keng linh linh.
Số gọi là một chuỗi dãy số lạ.
Ngô Hạo đang lo lắng đủ thứ bị chuyển dời lực chú ý, vội vã tiếp nhận, hấp ta hấp tấp alo một tiếng.
Đầu bên kia tạm dùng vài đây, sau đó một giọng nói vô cùng quen thuộc phát ra: “Đi gặp mặt đi.”
Chú thích
[2] Mặt lạc đà Alpaca: