• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Đa Lạc đeo cặp đứng chờ ngoài cổng trường. Tài xế của Lâm gia đến đón cậu ta và Lâm Khâm Hòa đã ở đây được một lúc rồi nhưng Lâm Khâm Hòa vẫn chưa ra. Đợi thêm khoảng hai phút, cuối cùng Dương Đa Lạc cũng thấy anh bước tới.

“Khâm Hòa ca, cậu quay về lớp học làm gì thế? Ban nãy chủ nhiệm câu lạc bộ còn muốn tìm cậu chơi đàn nữa đấy.” Dương Đa Lạc sóng vai bên cạnh Lâm Khâm Hòa đi về phía bãi đỗ xe.

“Làm rơi đồ ở trong lớp.” Lâm Khâm Hòa nói.

“Đồ gì mà quan trọng vậy?” Dương Đa Lạc vô thức hỏi, nhưng rồi cậu ta liếc nhìn vẻ mặt của anh liền nhận ra Lâm Khâm Hòa không muốn trả lời.

Bọn họ cũng lớn lên cùng nhau nên đã quá đỗi thấu hiểu đối phương. Tuy rằng cảm tình giữa cậu ta và Lâm Khâm Hòa rất tốt nhưng những chuyện anh không muốn nói thì cậu ta cũng không tài nào hỏi được.

Hai người lên xe quay trở về căn biệt thự của Lâm gia. Một người phụ nữ cao gầy, có mái tóc đen nhánh dài ngang vai, mặc một chiếc váy dài màu đen đang đứng ngoài cổng chờ, nhìn thấy hai người bước xuống khỏi xe liền mỉm cười.

“Mẹ La!” Dương Đa Lạc chạy nhào qua ôm lấy La Trưng Âm, cất giọng ngọt ngào.

La Trưng Âm là mẹ của Lâm Khâm Hòa, một nghệ sĩ dương cầm có tiếng ở thành phố Văn Hoa. Bà gọi một tiếng “Lạc Lạc”, cười rồi ôm lấy Dương Đa Lạc, sau đó mới nhìn về phía cậu con trai của mình hỏi: “Khâm Hòa, sao hôm nay các con tan học muộn thế?”

“Có chút chuyện nên về trễ.” Lâm Khâm Hòa cầm lấy cặp của mình và Dương Đa Lạc, thay giày rồi bước vào nhà.

La Trưng Âm hơi thở dài. Đứa con này ngoại trừ có đôi tay đánh đàn xuất sắc giống bà thì tính cách lại không khác gì cha nó. Đối xử với người khác luôn lạnh nhạt xa cách, ngay cả trước mặt có là người thân thì cũng chẳng mặn mà gì cho cam.

Bà cũng không hỏi nữa, chỉ bảo: “Các con vào ăn cơm trước đi.”

Các món ăn trên bàn cơm rất phong phú, là do một tay người giúp việc trong nhà làm. Từ trước đến nay, La Trưng Âm luôn bảo vệ và giữ gìn đôi tay của mình.

Trong Lâm gia, lúc ăn cơm không được nói chuyện. Ông nội của Lâm Khâm Hòa là Lâm Duy Lương từng là bí thư Đảng ủy thành phố Văn Hoa. Tính cách ông cụ vừa cứng nhắc lại nghiêm khắc, luôn giữ gìn gia phong. Con trai lớn Lâm Trạch Thu hiện đang là thư ký trưởng Tỉnh ủy, con trai nhỏ Lâm Trạch Thực đã thành lập nên tập đoàn Thụy Trạch, chủ yếu buôn bán bất động sản. Lâm Trạch Thực là chồng của La Trưng Âm. Ông thường ra ngoài công tác, rất ít khi về nhà.

“Lạc Lạc, bây giờ con đã chuyển sang lớp số 1 rồi, đang ngồi cạnh Lâm Khâm Hòa sao?” La Trưng Âm hỏi.

Từ lúc học mẫu giáo đến khi lên tới cấp 2, Dương Đa Lạc đều học chung một lớp với Lâm Khâm Hòa, nhưng vì Nhất Trung Văn Hoa căn cứ vào thành tích học tập mà phân lớp, bởi vậy hai người mới tách ra hai lớp khác nhau. Một năm vừa rồi Dương Đa Lạc học ngày học đêm, cộng thêm sự hướng dẫn của Lâm Khâm Hòa, lớp 11 này cuối cùng cũng có thể chuyển về học cùng nhau. Sau khi thành tích cuối kỳ được công bố, Dương Đa Lạc luôn nhắc mãi rằng sau khai giảng này muốn ngồi cùng bàn với Lâm Khâm Hòa.

Dương Đa Lạc chu môi, nhìn Lâm Khâm Hòa ngồi cạnh, cất giọng hờn giận cùng nũng nịu nói với La Trưng Âm: “Mẹ La, Khâm Hòa ca có bạn cùng bàn khác rồi.”

La Trưng Âm hơi ngạc nhiên. Bà biết trước nay Lâm Khâm Hòa luôn ngồi một mình vì anh không thích tiếp xúc thân thể quá gần với ai, cho dù bà là mẹ đi chăng nữa thì hai người cũng không hề thân thiết được như với Dương Đa Lạc.

“Là bạn học trước đây sao?” Ngoại trừ Dương Đa Lạc, bà cũng không nghĩ đến ai có thể khiến Lâm Khâm Hòa chấp nhận cho ngồi bên cạnh.

Dương Đa Lạc tranh lời: “Không phải đâu ạ. Không phải mẹ và bác Lâm đã tài trợ cho chương trình học trực tuyến từ xa ở huyện Thanh Thủy hay sao ạ? Học sinh đạt hạng nhất của huyện chuyển đến lớp bọn con học, thầy chủ nhiệm xếp cho cậu ấy ngồi cạnh Khâm Hòa ca đó.”

La Trưng Âm giật mình. Chương trình học trực tuyến từ xa của huyện Thanh Thủy kia, ngoại trừ có sự vào cuộc của chính phủ thì quả thực còn nhận được tài trợ từ phía Lâm gia bọn họ, nhưng cụ thể về sự giúp đỡ này là như nào bà cũng không rõ. 

La Trưng Âm biết Dương Đa Lạc muốn ngồi cạnh Lâm Khâm Hòa, liền nói: “Không phải lớp các con có thể tự chọn bàn cùng bàn sao? Đến lần xếp chỗ tiếp theo, Lạc Lạc con đổi chỗ cho bạn mới là được rồi.”

Lâm Khâm Hòa nãy giờ vẫn ngồi yên không nói gì bỗng đáp: “Không cần.”

Cả La Trưng Âm và Dương Đa Lạc đều giật mình sửng sốt.

Dương Đa Lạc cảm thấy hơi tức giận, khó chịu nói: “Cậu không cảm thấy bạn Đào Khê đó ghét mình sao? Mình không muốn cậu làm bạn với cậu ta đâu.”

Cậu ta có thể cảm nhận rõ ràng Đào Khê có thái độ thù địch với mình. Tuy rằng không biết vì sao, từ trước tới nay, người ta không thích mình thì cậu ta cũng không thích, thậm chí còn ghét luôn người ta, vậy mới khiến lòng dạ cân bằng một chút. Nhưng trong tiềm thức, Dương Đa Lạc có chút đề phòng với Đào Khê.

Lâm Khâm Hòa là bạn tốt nhất của cậu ta. Nếu như anh làm bạn với Đào Khê, cậu ta sẽ có cảm giác như mình vừa bị phản bội vậy.

Mẹ La cũng đoán ra được bạn học tên Đào Khê kia là bạn cùng bàn của Lâm Khâm Hòa, nhưng mâu thuẫn giữa đám trẻ, bà sẽ không xen vào nên không nói gì.

Lâm Khâm Hòa buông đũa, lạnh nhạt đáp: “Lạc Lạc, không phải tất cả mọi người đều phải làm theo mong muốn của cậu.”

Bầu không khí trong nhà ăn bỗng chốc như đông cứng lại. Rất ít khi La Trưng Âm nghe thấy Lâm Khâm Hòa dùng giọng điệu nặng nề như vậy nói với Dương Đa Lạc. Bà luôn coi Dương Đa Lạc như con đẻ mình mà yêu thương, vô hình chung chiều chuộng cậu ta như cách bà làm đối với Lâm Khâm Hòa.

Bà chỉ đành làm dịu bầu không khí: “Không nói về chuyện này nữa. Lạc Lạc, trò chơi mới mà con nói lần trước dì đã mua cho con rồi, đã cài đặt sẵn trong máy chơi game, lát nữa con cùng Lâm Khâm Hòa chơi nhé.”

Trong nhà có một phòng giải trí riêng, có thể tới đó xem phim hoặc chơi điện tử. Năm ngoái, để mừng sinh nhật Dương Đa Lạc, bà còn lắp đặt thêm tất cả các thiết bị chơi game VR (*), nhưng Dương Đa Lạc chơi được vài lần cũng chán rồi.

(*) Game thực tế ảo

“Con không muốn chơi lắm. Mẹ La, con đi ngủ trưa đây ạ.” Dương Đa Lạc buông đũa rời khỏi phòng ăn, rõ ràng là vẫn còn đang hờn dỗi.

Có điều La Trưng Âm cũng không quá lo lắng. Tính khí đứa trẻ này là như vậy, tới nhanh mà đi cũng nhanh, dỗ vài câu là sẽ ổn thôi.

Lâm Khâm Hòa cũng đứng lên, lại bị La Trưng Âm gọi lại: “Khâm Hoà, nói chuyện với mẹ một lát.”

La Trưng Âm rất ít khi tự xưng “Mẹ” trước mặt Lâm Khâm Hòa. Một khi bà đã nói vậy, thường là sẽ có chuyện khẩn cầu.

Lâm Khâm Hòa cúi đầu nhìn mẹ mình, cũng không từ chối: “Vâng.”

Hai mẹ con lên phòng vẽ tranh ở tầng hai. Căn phòng vẽ này rất lớn nhưng lại không chứa bất cứ một hoạ cụ nào, chỉ treo rất nhiều tranh trên tường, trên tranh đều vẽ về cùng một người.

La Trưng Âm nâng cốc cafe, bước tới trước một bức tranh, ngắm nhìn một lúc rồi cười nói: “Hôm nay nghe Lạc Lạc nói tới huyện Thanh Thuỷ, mẹ bỗng nhớ tới bức tranh này, không biết liệu phong cảnh nơi ấy có đẹp như trong này không.”

Đây là một bức tranh sơn dầu. Trong tranh vẽ một khe suối nước xanh trong vắt, uốn khúc quanh co bên sườn núi, hoa đào mọc bên bờ suối mang một màu hồng cam tựa như gấm, cánh hoa đào bay theo làn nước. Bên lưng chừng núi, làn khói bếp mỏng bốc lên từ phía một nông trại với bức tường trắng và mái ngói đen. Cả bức tranh mang một vẻ lặng lẽ đến yên bình. Phía góc trái còn đề một chữ “Tuệ” nho nhỏ.

“Mẹ có thể tới đó xem.” Lâm Khâm Hòa hờ hững nói. Anh cũng nhìn bức tranh, nhưng dường như lại đang nhìn thấy một điều gì khác.

La Trưng Âm khe khẽ thở dài, gương mặt mang vẻ ảm đạm. Bà bước sang nhìn một bức tranh khác, nói chuyện chính: “Ba của Lạc Lạc mới về, vì vậy tâm trạng của nó có chút không tốt. Tính cách của nó vẫn giống một đứa trẻ, chưa thể chín chắn như con, con đừng nổi giận với nó.”

Lâm Khâm Hòa im lặng một lúc, hỏi: “Chú Dương về được mấy ngày rồi ạ?”

La Trưng Âm nhíu mày, giống như không muốn nhắc tới con người này, lạnh nhạt đáp: “Hai ba ngày gì đó nên mẹ muốn con đưa Lạc Lạc về đây. Cha con nó cứ gặp nhau là lại cãi nhau, ầm ĩ đến mức nhà chú Phương cũng chẳng yên ổn nữa.”

Từ bé, Dương Đa Lạc lớn lên trong nhà của ông ngoại Phương Tổ Thanh và nhà của La Trưng Âm. Cha cậu ta là Dương Tranh Minh làm trong ngành Y tế, từ khi còn trẻ đã luôn bận rộn với sự nghiệp, hầu như không quan tâm tới Dương Đa Lạc, vài năm gần đây bỗng muốn hàn gắn lại mối quan hệ cha con, thường xuyên đến nhà ông ngoại của Dương Đa Lạc, chỉ khi nào có La Trưng Âm ở đây thì ông ta mới không dám tới.

“Con không biết đó thôi, lần trước Dương Tranh Minh mang người tình mới về nhà, trông cô ta rất giống… Haiz, Dù gì cũng bị Dương Đa Lạc nhìn thấy, thằng bé giận lâu lắm.”

Ánh mắt La Trưng Âm tỏ vẻ chán ghét, cúi đầu uống một ngụm cafe.

Lâm Khâm Hòa hiểu những lời mà mẹ vừa nói ngắt quãng. Sau khi Phương Tuệ mất, Dương Tranh Minh sa sút tinh thần, sống ngây ngốc suốt hai năm, bị Phương Tổ Thanh mắng cho tỉnh ra thì bắt đầu lập nghiệp. Tuy rằng suốt bao năm qua ông ta vẫn không kết hôn, nhưng mấy năm gần đây luôn có tình nhân bên cạnh, mỗi người đều mang một dáng vẻ nào đó của Phương Tuệ.

Dù sao thì đây là chuyện của đời trước, Lâm Khâm Hòa cũng không thể nói thêm gì.

La Trưng Âm không tiếp tục đề tài này. Bà bước tới trước một bức tranh do trẻ con vẽ, nhìn một lúc thì cười nói: “Hồi nhỏ, con với Lạc Lạc đều từng học vẽ, tiếc rằng con không có tính nhẫn nại, Lạc Lạc muốn học nhưng vẫn luôn vẽ không đẹp, cuối cùng cũng đành từ bỏ, điểm này thằng bé không giống mẹ nó chút nào.”

Nói tới đây, giọng La Trưng Âm trầm xuống, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.

Lâm Khâm Hòa nhìn bức tranh Dương Đa Lạc vẽ năm tám tuổi, trên đó vẽ một đứa trẻ tay nắm lấy bàn tay của ba và mẹ, người mẹ có mái tóc đen dài, một tay bà cầm cọ vẽ, cả ba người đều mang một vẻ mặt vui tươi hạnh phúc.

Anh đi đến trước một bức tranh vẽ hoa đào trên dòng nước chảy kia, nhìn nó rồi nói: “Không phải ai cũng đều phải mang dáng vẻ của cô ấy. Con không, Lạc Lạc cũng không.”

Giống như căn biệt thự này. Nếu như không phải vì anh dị ứng với phấn hoa thì khu vườn này chắc chắn sẽ trồng đầy những bông hoa hồng trắng mà người phụ nữ kia thích.

La Trưng Âm ngơ ngác, rất lâu cũng không cất tiếng.

*

Buổi chiều Đào Khê ra ngoài trường học. Cậu tới một tiệm sách gần trường, định bụng đi mua băng đĩa nghe tiếng Anh, bởi Lâm Khâm Hòa yêu cầu cậu về luyện thêm phần nghe.

Đào Khê có một chiếc máy đọc lại (*) mua từ hồi học lớp 7, các nút bấm không còn nhạy lắm, nhưng miễn cưỡng thì vẫn dùng được.

(*) Máy đọc lại:

Cậu đi quanh tiệm sách tìm một vòng nhưng vẫn không thấy quyển sách nào có kèm băng đĩa, mãi cho tới khi chủ tiệm tới hỏi cậu: “Bạn học, cháu muốn tìm vật gì vậy?”

“Cháu muốn mua băng để luyện nghe môn tiếng Anh cấp 3.” Đào Khê nói.

Chủ tiệm là một ông chú ngoài bốn mươi, chân đeo một đôi dép lê nhựa, sắc mặt kinh ngạc hỏi: “Bây giờ làm gì còn ai dùng băng để nghe tiếng anh nữa?”

Đào Khê sửng sốt, không dùng băng thì dùng cái gì?

Ông chủ nhìn bộ đồng phục trên người Đào Khê, nói: “Không phải trường Nhất Trung Văn Hoa các cháu không cấm sử dụng đồ điện tử sao? Đám học sinh toàn dùng điện thoại hoặc là ipad đó, lúc nào xài cũng được, chứ băng đĩa bất tiện lắm.”

Ông chú nói xong thì rút từ trên kệ ra một cuối sách luyện nghe tiếng anh, chỉ cho Đào Khê xem: “Cháu mua sách rồi thì bên trong sẽ có link để vào tải file âm thanh với một mã QR, cháu dùng điện thoại quét cái mã ấy là có thể tải xuống nghe.”

Đào Khê lại nhớ tới Lâm Khâm Hòa vẫn hay đeo tai nghe không dây, có hơi lúng túng nói: “Vâng, cháu xem tài liệu bổ trợ khác đã.”

Cậu vừa đính quay người đi thì bị ông chủ giữ lại: “Này, cháu đợi chút đã, để bác vào kho lục lại đống băng đĩa còn tồn xem thế nào.”

Ông chủ lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được sách với băng đĩa nghe mà mấy năm trước chưa bán hết. Bác vỗ vỗ lớp bụi bên trên, cười hì hì: “Thực ra bác thấy nghe băng cũng tốt. Học sinh bây giờ dùng điện thoại kiểu gì cũng không nhịn được mà chơi điện tử với tán phét, ai mà biết được chúng nó đang nghe tiếng Anh hay là nghe nhạc cơ chứ?”

Đào Khê gật đầu, đang định lấy tiền ra trẻ thì ông chủ khoát tay nói: “Tặng cho cháu đấy, vốn dĩ bác cũng định mang đi vứt rồi.”

Đào Khê cũng không muốn nhận không của ai cái gì. Hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng cậu mua vài quyển sách bổ trợ khác trong tiệm rồi mới nhận cuốn sách với băng đĩa miễn phí kia.

Cậu quay về căn phòng học không một bóng người, lấy chiếc máy đọc lại kiểu cũ ra, Hồi ấy, vì để mua được chiếc máy này, cậu đã phải gom góp tiền ăn sáng rất lâu, mua được rồi còn cẩn thận bọc giấy, viết tên của mình lên, chỉ sợ bị người khác lấy mất. Ngoại trừ chiếc đồng hồ điện tử trên tay ra, đây là thiết bị điện tử duy nhất khác mà cậu có.

Đào Khê nhấn nút nguồn vài lần, chiếc máy mới từ từ “sống dậy”. Cậu nhét chiếc băng mới mua vào, cắm đôi tai nghe hỏng mất một bên, nghe thấy giọng nói phát ra mới thở phào một hơi.

Sau một giờ đồng hồ làm phần nghe Tiếng Anh, Đào Khê dựa theo những trọng tâm từng môn mà Lâm Khâm Hòa ghi chú lại, chọn những đề có độ khó tương đối cao trong quyển bổ trợ mới mua để làm, những chỗ nào không hiểu cậu sẽ khoanh câu hỏi đấy lại, gấp nếp để đánh dấu rồi đợi tới giờ nghỉ trưa trưa mai để hỏi Lâm Khâm Hòa.

Mới nghĩ tới việc trưa mai Lâm Khâm Hòa sẽ phụ đạo cho mình thôi là Đào Khê lại không nhịn được mà nhoài người lên bàn cười nhỏ. Rõ ràng là trong phòng chẳng có ai, nhưng lại như sợ bị người khác nghe thấy vậy.

Giống hệt như hồi còn trẻ thơ, lúc Quách Bình quay về từ trấn trên, thi thoảng sẽ mang kẹo về cho Đào Lạc, có lúc Đào Khê cũng sẽ được cho một cái. Nhưng không như Đào Lạc xé vỏ ăn ngay, cậu cứ cất nó trong túi đựng tiền mãi, lúc nào cũng mang ra lặng lẽ ngắm nghía rồi ngửi mùi, chỉ sợ bị Đào Lạc trông thấy mà lấy đi mất. Mãi cho đến khi giấy gói kẹo chảy dính đến nổi chẳng bóc ra được nữa, lúc ấy cậu mới ăn.

Ngoại trừ tối đến ra ngoài mua chiếc bánh kếp mặn để ăn ra thì cả chiều và tối Đào Khê đều ở trong phòng ngủ tự học, trước khi ngủ còn đeo tai nghe chột mất một bên của mình để nghe bài giá cả. (*)

(*) Gốc là 九磅十五便士 ( 9 bảng 15 xu) Đây là một đoạn hội thoại khá quen thuộc với học sinh trung học, xuất hiện trong phần thử âm thanh của loa nghe, nội dung là cuộc nói chuyện giữa khách hàng và nhân viên về giá cả của chiếc áo sơ mi. Nội dung có thể nghe tại đây.

Đào Khê cứ nghĩ rằng học cả ngày trời rồi đêm đến sẽ ngủ một giấc không mộng mị, vậy mà tối ấy cậu lại mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ khi ấy là buổi sáng, cậu ngồi trong lớp nhìn Lâm Khâm Hòa ngồi cạnh sửa bài thi cho mình. Bỗng chiếc điện thoại của Lâm Khâm Hòa rung lên, anh bắt máy rồi nói: “Vâng, lát nữa con sẽ đưa Đào Khê về nhà.”

Sau đó, hai người cùng bắt xe bus đi về nhà. Xe chạy lâu thật lâu, Đào Khê còn đang nghĩ bụng sao mãi vẫn chưa tới nơi nhỉ thì chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Cậu và Lâm Khâm Hòa bước xuống xe, hóa ra đây không phải là nhà của Lâm Khâm Hòa, mà là bờ sông Thanh Thủy ở Đào Khê Loan. Hoa đào nở phủ kín khe núi, những cánh hoa rơi xuống dòng sông nhiều vô kể, còn cả những con chim vàng anh đang đậu trên cây.

Cậu mời Lâm Khâm Hòa đến căn nhà của mình nằm trên lưng sườn núi, thế nhưng anh lại cau mày nói: “Tôi không thích nơi này.” Nói xong liền quay người rời đi. Cậu đuổi theo anh, hô to: “Mình chặt hết cây hoa anh đào đi nhé” nhưng cứ như bị nhốt trong cái vòng luẩn quẩn (*), chẳng thể nào với theo được anh.

(*) Gốc là 鬼打墙 (Quỷ đập tường, hay còn gọi là quỷ xây tường): là thuật ngữ dân gian chỉ việc đi lạc trên đường một mình vào ban đêm ở ngoại ô hoặc nghĩa địa, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải. Mọi người đều nói gặp quỷ đập tường thật ra là do trong người thiếu vitamin.

Lúc tỉnh giấc, Đào Khê cảm giác như mình vừa chạy một quãng đường dài hơn 300 ki-lô-mét (*), tu liền một hơi mấy ngụm nước.

(*) Gốc là 200 dặm, tương đương 321,8688 km. 

*

Tác giả: đừng lo nha, truyện ngọt lắm á!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK