• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yêu người IQ cao (Phần 11)

Hơn 1 tuần khổ tu với Ku Cương, tôi nhận ra sự thật phũ phàng rằng, tôi éo có cái thiên bẩm gì trong việc tu luyện bí kíp tán gái cả. Đã xấu trai lại còn nghèo, tôi chả có cơ may gì tu luyện siêu cấp với trung cấp bí kíp cả. Hạ cấp bí kíp thì tôi mới thử có vài chiêu thì thấy cũng có hiệu quả, có điều dường như chưa được nhuần nhuyện lắm nên em Linh em ấy mới rời xa tôi không một lời từ biệt.

Hơn nữa, đây lại là Thư, người con gái bí hiểm và thông minh bậc nhất tôi từng gặp. Tôi không tự tin rằng mấy cái thế võ mèo cào mà ku Cương dậy có thể áp dụng được với em ấy.

Nhưng thôi, chả nhẽ thấy khó lại bỏ. Với lại, mặc dù không rõ rệt, nhưng từ trong sâu thẳm tôi có linh cảm rằng, em ấy có một sự quan tâm đặc biệt với tôi. Không lẽ, gu thẩm mỹ của em ấy lại là những thằng xấu lạ như tôi sao.

Cái linh cảm đó tiếp cho tôi thêm động lực để mạnh dạn tiếp cận với em ấy. Gặp trực tiếp thì khó rồi. Em ấy suốt ngày du dú ở trong phòng, chỉ ra ngoài vào tối muộn để tắm. Mà đến phòng em ấy thì như Bình triết nói là lúc nào cũng có vài thằng chầu trực la liếm. Tôi mà đến thì cũng chỉ đứng xếp hàng ở đó thôi.

Chả dại, tôi tính cách tiếp cận gián tiếp thôi. Qua tin nhắn.

Tôi có quá nhiều cớ để nhắn tin với em ấy. Trước giờ ghét thì tôi mặc kệ thôi, chứ bây giờ đã chuyển từ thù sang hận, à quên từ thù sang bạn thì tôi phải tận dụng triệt để.

Tin nhắn đầu tiên, tôi lựa lúc tối muộn, khoảng thời gian mà em ấy đã xong mọi thủ tục và lên giường đắp chăn rồi: “Hey, cảm ơn cậu đã giải vây giúp tôi vụ hôm trước nhé".

Chưa đầy 1p sau đã có tin nhắn báo về: “Cuối cùng thì cũng chịu nhắn tin rồi à"

WTF, nó nói như kiểu biết trước việc tôi sẽ nt vậy, tôi nghĩ một lúc rồi rep: “Cậu biết tôi sẽ nhắn tin ?"

Nó rep lại ngay “Trông mặt ông không giống người vô ơn"

Đờ mờ, sao có đứa thông minh mà nói chuyện như đấm vào đít ngừoi ta vậy trời. Tôi cố nhẫn nhịn nhắn lại: “Vậy cậu muốn tôi trả ơn sao đây”

Nó rep lại ngay: “Mời đi ăn được rồi"

Ơn rời, không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, tôi rep lại: “Ok, mấy giờ, ở đâu"

Nó nhắn: “10h sáng chủ nhật, đợi ở cổng trường, cẩn thận Bình triết nó biết thì 2 anh em lại hục hặc nhau"

Nhắn tin với nó xong, mặc dù dễ dàng có được một cái lịch hẹn, nhưng tôi chả thấy vui gì, tôi có cảm giác như mọi thứ đều nằm trong sự sắp đặt với tính toán của nó rồi vậy. Tôi tự hỏi liệu mình có sai lầm không khi dấn thân vào mối quan hệ với kiểu con gái như Thư không.

Nghĩ vậy xong tôi lại tự dễu mình, chả phải trước giờ tôi luôn thích người thông minh sao. Giờ gặp Thư lại thấy trờn thì cũng hài hước thật. Nhưng thôi, đâm lao thì phải theo lao, đã lên lưng hổ rồi, giờ mà tụt xuống hổ nó quay lại tát chó phát thì nhấc xác.

Vậy nên, sáng chủ nhật, tôi tìm cách tránh cả phòng trốn đi gặp Thư, thực ra cũng chả cần tránh bởi cả phòng tôi đều về hà nội hết. Có mỗi Thành Thối ở lại trực với tôi thôi. Thằng này thì còn mải le ve sang bên khoa kinh tế tán mấy em bên đó nên nó cũng chẳng quan tâm tôi làm gì cả.

Ra cổng trường, không thấy Thư đâu, tôi lấy điện thoại ra gọi:

Tôi: Cậu đang đâu đấy ?

Thư: Ông cứ đi về phía bên trái là gặp thôi. Tôi đợi ở dưới này.

Haizzz, bảo hẹn ở cổng trường, xong giờ đến nơi nó lại điều tôi đi đâu đây không biết nữa. Mới lần đầu hẹn hò mà nó đã bắt đầu quay tôi rồi. Nhưng chả nhẽ đến đây rồi lại quay về. Tôi đành theo lời nó đi về phía bên trái, xuôi về phía chùa trầm.

Phải mất 10p đi bộ mỏi cả chân tôi mới thấy Thư đứng đợi. Nó đứng đó, mặc bộ quân phục rộng thùng thình, xong choàng thêm cái khăn len với đeo cái kính cận nữa. Nhìn bộ dạng đáng yêu của nó, tôi quên bẵng trách móc việc nó bắt tôi cuốc bộ nãy giờ.

Nó nhìn thấy tôi thì cười rất tươi. Lần đầu tiên kể từ khi biết nó, tôi thấy nó cười rạng rỡ như vậy. Nụ cười khiến khuôn mặt của nó như thiên thần vậy. Tôi ngây ra mất mấy giây nhìn nó cho đến khi nó thu lại nụ cười và nói: Ông bỏ ngay cái mặt trư bát giới ấy đi hộ tôi cái.

Lúc đó tôi mới định thần lại và đánh trống lảng: Cậu có bị ngẫn ngợ không. Sao bắt tôi xuống tận đây..

Nó vẫn thản nhiên: Tôi lắm vệ tinh theo đuôi, gặp ông ở gần trường thì hỏng hết bánh kẹo.

Cách nói chuyện của con nhỏ này chả theo bất cứ mô tuýp nào mà Ku Cương nó dậy tôi cả. Nó cứ tưng tửng như kiểu tôi với nó là 2 thằng bạn chơi với nhau từ hồi cởi chuồng tắm mưa vậy. Con gái con đứa gì mà chả ý tứ điệu đà gì cả. Bực mình.

Tôi nhìn quanh rồi hỏi: Thế lên chỗ khỉ ho cò gáy này thì biết ăn ở đâu.

Nó giơ cái gói xách ở tay lên cười đáp: Sao phải tìm chỗ ăn. Tôi có mang đồ ăn theo rồi. Ông cứ việc đi theo tôi thôi.

Nói đoạn nó vứt cái túi cho tôi rồi quay lưng đi về hướng chùa Trầm chả thèm quan tâm tôi có đi theo hay không. Thân thằng con trai, dù tình trường ko có nhiều kinh nghiệm, nhưng bị đứa con gái xoay như chong chóng quả thực làm tôi rất bực mình. Có điều, đã đi đến đấy rồi, không theo cũng không được. Vả lại, cái khuôn mặt dễ thương của nó như có ma lực khiến tôi không thể cưỡng lại được. Đành phải lóc cóc bước theo.

Không biết có ai hẹn hò như bọn tôi không. Đứa con gái phăm phăm đi trước, thằng con trai lóc cóc theo sau. Chả đứa nào nói năng gì cả.

Tôi cứ mải miết đi theo nó, đi mãi đi mãi… tưởng như chả bao giờ dừng lại cả. Đi hết đường bằng thì nó bắt đầu leo núi, trông tiểu thư vậy nhưng nó leo núi thoăn thoắt. Lên đến lưng chừng núi trầm nó mới dừng lại. Ở đó có một bãi đất trống. Và một tảng đá lớn, phẳng như một cái bàn. (Anh em nào leo núi Trầm chắc chắn biết chỗ này).

Lúc đó, Dường như quên luôn sự hiện diện của tôi, nó bước xung quanh khu đất trống nhìn ngắm núi rừng mặc kệ cái thằng tôi đứng ngẩn tò te ở đó.

Ngắm chán, nó mới đi lại chỗ tảng đá rồi quay qua nói: Ông còn đứng đó làm gì, tôi đói rồi, mang đồ ăn ra đây đi.

Nói đoạn nó lại nhoẻn miệng cười. Nụ cười của nó làm tôi quên hết mệt nhọc và bực bội, ngoan ngoãn tiến lại đưa túi đồ ăn cho nó. Nó mở túi lấy ra bánh mỳ, pa tê, xúc xích, sữa và hoa quả bầy lên tảng đá. Xong nó lúi húi gọt hoa quả, thấy tôi đứng đực mặt ra nhìn, nó cười: Ông tướng, Mở hộ tôi hộp pate với làm bánh mì hộ tôi cái.

Tôi chả biết nói gì, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo, bao nhiêu bí kíp với tuyệt chiêu tán gái được truyền dạy tôi quên sạch. Ku Cương mà biết thằng đệ tử chân truyền của nó có ngày bị gái nó quay như quay dế thế này chắc nó sẽ uất ức mà bắt tôi lên núi diện bích vài năm quá.

Khôngg khí im lặng làm tôi thấy ngượng ngùng, nên cố rặn ra câu chuyện để nói

Tôi: “Nhờ ơn cậu mà tôi được đi quét rác cả ngày, đền ơn kiểu gì đây"

Nó vẫn cắm cúi gọt hoa quả nói: “Ông Thích quét rác cả ngày hay báo nhà 7 triệu"

Tôi: “Cậu không nói thì tôi hoặc ai đó cũng sẽ tìm ra cái điện thoại đó thôi"

Nó: “Ông ? Đến bây giờ ông còn chả biết ai là người lấy, chứ ở đó mà tìm ra điện thoại"

Tôi: “Chả phải nói không cần truy cứu vụ đó cho mất tình cảm bạn bè sao. Mà bà biết người lấy đt à"

Nó: “Những việc ông thấy mù mờ, vốn dĩ nó rất rõ ràng, Cái giường ông đứng lên để với lấy cái điện thoại. Liệu có ai chèo lên đó dấu điện thoại mà không bị thằng nằm đó phát hiện hay không. Nhất là chỗ ông đứng lại là đầu giường. Đến đứa trẻ con nó cũng biết thằng nằm giường đó không phải thủ phạm trực tiếp thì cũng là đồng phạm. Có điều, bạn bè cùng lớp, cùng trường, nó mà bị lôi ra thì kiểu gì chả bị đuổi học. Tôi chưa đến mức nhẫn tâm như thế. "

Sau khi đần mặt ra nghe nó phân tích, tôi chợt nhớ ra, hỏi lại nó: "Thế còn vụ cái điện thoại của tôi, làm sao cậu tìm lại được vậy"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK