• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh, Bạch Đinh vô cùng hoảng sợ, luống cuống không còn sự lựa chọn nào khác liền chạy nhanh đến cửa sổ, mới nhớ tới phòng học ở lầu hai, từ đây mà nhảy xuống, nói thật không chết cũng thành tàn phế.

Nhưng cánh cửa đã bị phá hỏng, muốn ra khỏi đây chỉ có thể là bằng đường cửa sổ này.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ a!

Không có thời gian cho cô nghĩ nhiều nữa, một nam một nữ cầm đèn lồng cùng với sợi dây bạch kia đã xuất hiện trước mặt cô, sợ dây xích quấn trên tay bọn họ lóe ra ánh sáng bay về phía của cô. Bạch Đinhluống cuống đưa tay chắn lại, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh làm cho chiếc điện thoại cô vẫn đang cầm trên tay bay ra ngoài. Cô bất chấp, nhắm mắt cắn răng xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

“Bịch” cô rơi xuống.

“A!” một tiếng hét thảm thiết.

Bạch Đinh cảm giác mình rất đau, nhưng cái âm thanh thảm thiết kia hình như không phải từ cô phát ra.

“Bạch Đinh.” Một tiếng nghiến răng từ phía dưới vang lên, giống như là hận không thể đem xương da của cô nghiền nát.

Bạch Đinh cảm thấy âm thanh kia có chút quen tai.

“Thắt lưng của lão tử đã bị cô đè gãy! Cô còn muốn ngồi đến khi nào nữa!”

A, là Diệp Thiên! Lúc này Bạch Đinh mới phát hiện có người làm đệm lưng cho cô, cô vội đứng dậy, sau đó lại cảm giác chân mình mềm nhũn, lại té xuống.

“A!!” lại hét thảm một tiếng “Bạch Đinh, cô nhất định là cố ý….” Ngay cả khí lực khóc thét Diệp Thiên đã không có nữarồi.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không có cố ý.” Bạch Đinh vội vàng bò hai tay hai chân ngồi xuống bên cạnh, sau đó sợ hãi ngẩn đầu nhìn cửa sổ lầu hai, sương mù nơi đó đã không cón nữa.

Thở dài một hơi, Bạch Đinh lúc này mới cảm giác được một ánh mắt muốn giết người phóng đến.

“Mau gọi xe cứu thương cho lão tử….” vốn là khẩu khí rất khí thế nhưng bởi vì có chút vô lực nên hơi suy yếu.

Bạch Đinh nâng mắt nhìn lầu hai, sau đó nhìn nhìn Diệp Thiên đang quỳ rạp trên đất không thể động đậy được “Hô, nguy hiểm thật!”

“Bạch! Đinh!”

“Được được, tôi gọi xe cứu thương liền.” Bạch Đinh vội vàng cúi đầu lục lọi cái túi, sau đó dừng lại động tác.

“Lại làm sao vậy….”

“Di động rơi trong phòng rồi….”

“…” Diệp Thiên xoay người xem thường, nhắm mắt lại.

“Này, ngươi không được chết nha, uy” Bạch Đinh vội vàng đẩy hắn, mơ hồ có chút nức nở “Ngươi không được chết nha!”

“Không được đẩy nữa, lão tử còn chưa có chết.” diệp Thiên nói lầm bầm

Bạch Đinh mếu máo, đôi mắt trông mong nhìn hắn, không lên tiếng.

“Mắt kính của cô vỡ rồi, cẩn thận bị cọc mù mắt.” tâm tình Diệp Thiên cực kì kém, nhìn nhìn mắt kính đã vỡ nát trên mũi cô, tâm tình của hắn càng kém.

“Ừ.” Bạch Đinh vội gỡ mắt kính xuống, nhưng không có ném bỏ, mà chỉ chán nản sờ sờ một cái, sau đó bỏ vào túi.

Diệp Thiên nhìn cô, sửng sốt.

Ánh mắt của cô thật sự rất lớn, rất tròn, khóe mắt hơi nhếch lên. Không có cái mắt kính ấy che lại, cặp mắt kều mị như hạnh nhân kia cùng với làn da trắng nõn thế nhưng không thể nói nên lời chính là… xinh đẹp?

Diệp Thiên cảm thấy chính mình bị đè đến choáng váng rồi, tự nhiên lại cảm thấy bốn mắt răng cứng muội bạo lực này xinh đẹp.

“Diệp Thiên, Diệp Thiên?” Bạch Đinh mở to hai mắt, bởi vì không có mắt kính cô không thể nhìn thấy rõ mọi vật, cô có chút khoảng hốt “bạn trả lời tôi một tiếng đi.”

Tâm tình Diệp Thiên cảm thấy tốt lên, không để ý đến cô.

“Diệp Thiên, Diệp Thiên…” Bạch Đinh hoản loạn đứng lên, đưa tay sờ soạng xung quanh.

Diệp Thiên dịch ra một chút, mắt lạnh nhìn cô híp con mắt suy nghĩ lại sờ soạng, xem ra cô cận thị không nhẹ a. đúng lúc này, chuông vào lớp bỗng nhiên vang lên, Diệp Thiên thấy lúc cô nghe được tiếng chuông bỗng cứng đờ, sau đó huyết sắc trên mặt bỗng chốc biến đi sạch sẽ. chuông vào học đáng sợ như vậy sao? nhìn cô cũng không giống với học sinh theo quy định đúng giờ vào lớp. diệp Thiêm âm thầm lẩm bẩm, nhìn môi cô đang run rẩy, đôi mắt vô thần đang phát run, đôi mắt hạnh nhân ướt sủng, sợ hãi.

Ôi! Đây là tiểu Bá Vương thoạt nhìn không sợ trời không sợ đất đây sao?

Tuy rằng còn chút tâm tình chế giễu cô, nhưng Diệp Thiên không biết mình không đáp là sai lầm rồi, hắn ho nhẹ một tiếng.

Bạch Đinh nghe được âm thanh, vội vàng run rẩy hỏi một câu “Diệp Thiên, ngươi ở đâu?”

Diệp Thiên lại khụ một tiếng.

Bạch Đinh lập tức đi qua chỗ phát ra âm thanh, Diệp Thiên lúc này mới nhìn thấy tay cô bị cắt vài nhát máu chảy ra rất nhiều, hình như chân cũng bị trật rồi, lương tâm hắn trỗi dậy chuẩn bị đưa tay muốn đỡ cô một chút, Bạch Đinh đã ngã nhào vào trong ngực hắn.

Bởi vì trọng lực của cô, thắt lưng đang bị thương nặng của Diệp Thiên nhói lên một chút, đau đến hắn thầm rủa một tiếng. cúi đầu nhìn Bạch Đinh đang phát run trong lòng hắn, hắn cảm thấy chính mình đại khái là điên rồi, vốn chuẩn bị đẩy cô ra ngoài, nhưng tay lại dừng lại ở trên lưng cô, còn vỗ nhẹ vài cái, làm như là an ủi.

Hắn chẳng những không có đẩy cô ra, còn đưa tay ôm lấy, vỗ nhẹ bả vai trấn an cô, hắn quả nhiên là bị đè đến choáng váng.

“Diệp Thiên, em đang làm gì đó? Một âm thanh thình lình vang lên.

Bạch Đinh sợ tới mức co rúm lại, giống như đà điểu chui vào lòng Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhíu mày nhìn thiếu niên đang đứng dưới cây đại thụ, đúng là anh trai sinh đôi của hắn Diệp Hạnh, hắn tức giận nói “Mắt của anh không phải là mù rồi chứ, không thấy tôi đang bị thương sao?”

“Bạch Đinh?” Diệp Hạnh không để ý tới hắn, chính là nhìn nhìn nữ sinh trong lòng Diệp Thiên, bỗng nói

“Diệp… Diệp Hạnh?” Bạch Đinh cuối cùng cũng tìm được âm thanh của mình, nhớ tới hành động mất mặt của mình vừa rồi, vội vàng dùng cả tay chân chui ra khỏi lòng ngực Diệp Thiên.

“Hừ, qua cầu rút ván.” Bởi vì hành động của cô đụng tới thắt lưng của Diệp Thiên thầm rủa, tâm tình bỗng nhiên kém tới cực điểm.

“Diệp Hạnh, Diệp Thiên hình như là bị thương rồi, anh mau giúp hắn gọi xe cứu thương, điện thoại của tôi rơi ở trong phòng học rồi” Bạch Đinh ngẩng đầu, trước mắt trắng xóa một mảnh, chỉ dựa vào bản năng nhìn về phương hướng phát ra âm thanh lúc nảy.

Bệnh cận thị của cô lợi hại không giống người thường, không có mắt kính cơ bản liền giống như người mù, không khác nhau mấy.

Tầm mắt Diệp Hạnh dừng trên khuôn mặt không có mắt kính của Bạch Đinh tinh tế nhìn một vòng.

Bỏi vì lời nói lúc nãy của Bạch Đinh, tâm tình Diệp Thiên tốt hơn một chút, lại nhìn thấy ánh mắt của Diệp Hạnh khi nhìn Bạch Đinh, tâm tình hắn lại xấu tới cực điểm nữa rồi.

Diệp hạnh gọi 120, sau đó xoay người nâng Bạch Đinh dậy “Tôi đã gọi xe cứu thương, cô không sao chứ?”

“Ừ” Bạch Đinh nương theo tay hắn đứng lên, sau đó phát hiện chân mình không còn sức lực nữa.

“Chân của cô sao vậy?” Diệp Hạnh phát hiện chân cô có chút khác thường.

“Không… không có gì, chắc là bị dọa sợ rồi.” Bạch Đinh có chút nghẹn khuất thừa nhận mình bị dọa tới không còn sức lực….

Diệp Thiên hừ một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang