Nhưng nếu Đại thiếu gia không có nội bộ mâu thuẫn, Nhị thiếu gia sẽ không dễ dàng đem chuyện làm ăn của Dược trang chuyển sang danh nghĩa chính mình, thật sự rất đúng lúc. Sau đó mới biết, chuyện hậu viện xảy ra mâu thuẫn cũng không phải đúng lúc, vốn sống yên ổn với nhau, trong này quạt gió thổi lửa chính là Tam di thái kia, Tam di thái đã sớm lén lút cấu kết với Nhị thiếu gia, vạch ra toàn bộ kế hoạch, cuộc sống Tam di thái trong ngày thường bình đạm, không gây sự chú ý.
Nhị thiếu gia làm sao không biết tâm tư thứ thê*(vợ thứ, thiếp), có điều tất cả đều là kế hoạch hắn, đương nhiên sẽ không đi vạch trần, cuối cùng hắn cũng hưu nàng, thật ra thì nàng quá nhát gan, bỏ thuốc cũng không sạch sẽ, nhắm hai mắt run lẩy bẩy, thuốc đều rơi ra ngoài, nếu không phải sau khi nàng đi, Tam di thái giúp một tay, hài tử Ngũ di thái không rụng không được.
Tất cả chuyện này cho đến lúc Tam di thái ra mặt, mọi người mới hiểu rõ, sau khi biết được chuyện này Đường Mính Khả rất đắc ý, vẫn là Niệp Niệp thông minh, sớm đã biết. Ban đầu hai người ở hậu viện Lý gia mấy ngày, không có phát hiện gì, chẳng qua là Tô Mi Niệp có chút đầu mối, nhưng không rõ ràng lắm, chỉ biết được trong chuyện này còn có mối liên hệ khác. Nàng nói cho Đường Mính Khả nghe, Đường Mính Khả vốn thiên vị Nhị thiếu gia, không đem việc này nói cho Đại thiếu gia biết, ai kêu bọn họ không nghe lời Niệp Niệp, lại tiếp tục điều tra. Đáng đời.
Hôm đó người Nhị thiếu gia lúc tiến vào, phái Võ Đang ngăn ở phía trước viện,người ở hậu viện vội vàng thu thập hành lý muốn chạy trốn. Đường Mính Khả nghe được động tĩnh, thì thấy Lý Họa Đào, Lý Họa Đào đang kêu những phụ nữ và trẻ con chạy trốn. Nhị thiếu gia không có giết tất cả, không giết người vô tội, chỉ muốn hù dọa Đại thiếu gia một chút, cho hắn biết rằng, hắn có phái Võ Đang, mình cũng có người vậy.
Lý Họa Đào thấy Đường Mính Khả, muốn kêu hắn chạy thoát thân, hắn chỉ biết điểm huyệt, động tác kia chỉ sợ đi không kịp sẽ biến thành quỷ, "Nhị ca dẫn người vào chém giết, các ngươi nhanh chóng đi ra từ cửa sau, ta ở chỗ này ngăn cản. Các ngươi mau chạy".
"Được, chúng ta lập tức đi ngay" Đường Mính Khả nghe vội vàng xoay người thu thập bọc hành lý, kéo Tô Mi Niệp chạy trốn, Lý Họa Đào suy nghĩ kẻ ngốc này thật dứt khoát, không khách khí một phen, như vậy xem ra, chỉ đau lòng nương tử hắn, không quan tâm mình, "Ngươi thật không biết quan tâm người" Nói chuyện có một tia oán trách.
"Ngươi làm sao biết ta không biết quan tâm người, ta rất quan tâm Niệp Niệp a, ngươi không tin hỏi Niệp Niệp đi" Đường Mính Khả đại khái là không có nghĩ tới quan tâm người khác, nhiều năm qua như vậy, cho tới bây giờ không có ai dạy nàng quan tâm người khác, chỉ biết hưởng người khác quan tâm, chỉ đối với Tô Mi Niệp, thật ra thì, Tô Mi Niệp cũng thường xuyên trong lòng trách nàng không biết quan tâm, có lúc, lại quá quan tâm. Cái này làm cho Lý Họa Đào nghe càng thêm khổ sở.
Lúc này, Tô Mi Niệp sẽ không phối hợp Đường Mính Khả, hướng Lý Họa Đào nói, "Lý cô nương hết thảy phải cẩn thận, Nhị thiếu gia cũng không giết người vô tội, không đáng ngại" Thật ra thì Tô Mi Niệp biết, nàng cùng Đường Mính Khả không cần chạy trốn, bất kể như thế nào, Nhị thiếu gia sẽ không gây khó dễ cho mình, chẳng qua là nghe theo Đường Mính Khả, Đường Mính Khả muốn làm thì làm theo thôi.
Đường Mính Khả không có dáng vẻ chạy trốn, một đường thong thả vênh váo, trước khi đi hướng tới chuồng ngựa lấy ngựa, hai người lên đường trở lại cuộc sống trước. Đường Mính Khả ra cửa mới nhớ tới ngân phiếu trên người mình đều cho Nhị thiếu gia, không biết Niệp Niệp còn bao nhiêu, nếu còn ít thì phải hồi kinh, chẳng qua là mình còn chưa có học điểm huyệt, quả thực không muốn trở về.
"Niệp Niệp, nàng thay ta cất bao nhiêu bạc? Chúng ta có cần quay về không?" Đường Mính Khả giờ phút này nghĩ tới, thật may Niệp Niệp đem ngân phiếu giấu đi, nếu không hai người không còn đồng nào.
"Còn có một chút, nàng muốn chơi nữa thì chơi, nếu không đủ ta sẽ nói với nàng, chúng ta sẽ trở về" Không thể không nói Tô Mi Niệp là một hiền thê lương mẫu, nàng tính toán được, Đường Mính Khả không tính rõ ràng được, còn không bằng trực tiếp nói cho nàng đủ hay không là được. Đường Mính Khả đương nhiên tán thành, trong lòng suy nghĩ, sớm biết Niệp Niệp có khả năng như vậy, nên ban đầu đem tiền cho nàng, mắc công chính mình tính, có tính cũng không rõ ràng lắm.
"Vậy chúng ta đi Giang Nam nhìn một chút, nghe nói nơi đó cảnh sắc so với kinh thành không tầm thường đâu. Lư Sơn toàn núi với núi, Giang Nam vừa có núi vừa có sông nước" Đường Mính Khả quyết định, Tô Mi Niệp tùy ý nàng, chỉ không biết nàng đi nơi nào Giang Nam học về điểm huyệt?.
Đường Mính Khả vận khí tốt, nửa đường gặp lại Triệu Hổ, hỏi một chút mới biết, Giang Nam có đại hội đao kiếm, tham dự cầm kiếm hoặc đao, có người nhìn trúng thì tiến lên cùng hắn tỷ thí, nếu thắng có thể lấy đao hoặc kiếm, có danh nghĩa đàng hoàng, nếu thua, dĩ nhiên là đem đao hoặc kiếm của mình dâng lên. Đao và kiếm này ở đại hội là Phái Thần Đao và Kiếm Môn cùng nhau làm.
Đúng lúc gặp nhau, Triệu Hổ muốn cùng các nàng đồng hành, mục đích vẫn là Tô Mi Niệp, không giống Lục Cửu lấy lòng, Đường Mính Khả vẫn cảm thấy chán ghét.
"Các ngươi phái Thần Đao chỉ dùng đao thôi sao? Có điểm huyệt hay không a?" Phái Thần Đao đương nhiên biết điểm huyệt, chẳng qua là không giống phái Võ Đang, chỉ chiêu thức thông thường thôi, hắn nói cho Đường Mính Khả nghe, Đường Mính Khả thấy chiêu thức thủ pháp thật không bằng phái Võ Đang, cũng không có biểu hiện chán ghét, ngược lại đem những nơi huyệt vị nhớ rõ, biết điểm huyệt thì ra không chỉ chú trọng thủ pháp, còn phải có nội lực.
"Nội lực có phải luyện rất khó hay không a" Đường Mính Khả nghĩ nội lực rất khó luyện, học rất lâu, vẫn nên an phận một chút thì tốt, dù sao chính mình không gây chuyện là được.
"Ngươi chỉ biết điểm huyệt, không luyện chiêu thức nào nữa, ngươi nên học chút nội lực, nếu không gặp cao thủ may ra có thể dùng. Bất quá, các môn phái sẽ không đem nội lực mình truyền ra ngoài, cái này phải tìm sư phụ mới được" Triệu Hổ nói sự thật.
Đường Mính Khả còn nhớ bữa trước cãi nhau với Tô Mi Niệp vì Triệu Hổ, không chán ghét là một chuyện, nhưng vẫn phải đề phòng, thấy Triệu Hổ ba lần bốn lượt nhìn chằm chằm Tô Mi Niệp, cuối cùng không nhịn được, không để ý tới Niệp Niệp sẽ tức giận hay không nói, "Ngươi không được nhìn, Niệp Niệp khắc chồng, cẩn thận ngươi còn chưa kịp nhìn đã khắc chết".
Ai ngờ Triệu Hổ chẳng qua là lớn tiếng cười, không hề né tránh, "Nói đến khắc chồng, làm sao coi là thật, ta không thèm để ý" Lời nói này làm Tô Mi Niệp không nhịn được hướng hắn nhìn một cái, người luyện võ, thường thường ít sáng suốt cùng cố chấp, nàng nhìn bộ dáng Triệu Hổ, còn nghĩ là người cố chấp, ngược lại để cho người nhìn với con mắt khác.
Đường Mính Khả không cho rằng như vậy, nàng cho rằng Triệu Hổ vì sắc đẹp mới không sợ chết, thấy động tác Tô Mi Niệp, có chút tức giận, "Ngươi nói lời này, nàng không có khắc phu cũng không đến phiên ngươi để ý, ta không ngại mới đúng" Triệu Hổ nghe không hề quẫn bách, hắn thực thích tính tình này của Đường Mính Khả, đoạn đường này hắn xem nàng là muội muội Tô Mi Niệp.
Tô Mi Niệp biết được tâm tư Đường Mính Khả, sợ nàng suy nghĩ nhiều, khó có được chủ động thân mật, đầu tiên từ trong ngực lấy ra bánh mận, đút cho Đường Mính Khả, lại lấy khăn tay, lau miệng Đường Mính Khả sạch sẽ. Đường Mính Khả liền quên mới vừa tức giận.
Đợi người đến Tô Châu, Đường Mính Khả đuổi Triệu Hổ đi, đi tới đại hội đao kiếm tham gia náo nhiệt, còn chưa đi tới, thì đụng phải một người gầy yếu làm ầm lên.
"Ngươi đền cho ta quế hoa cao! Ta mua cho nương tử ăn! Đều bị ngươi giẫm nát!" Người nọ bị Đường Mính Khả điểm huyệt, không thể nhúc nhích, chỉ có thể hướng về phía Đường Mính Khả kêu, Đường Mính Khả tình thế cấp bách, nên quên điểm huyệt câm.
"Ta không phải đã bồi thường ngươi sao! Quế hoa cao chỉ đáng giá chút tiền, ngươi còn muốn lừa bịp ta a!" Kể từ khi ngân phiếu không đủ, Đường Mính Khả không như trước dùng loạn, cộng thêm đi trên đường nhiều cũng biết những thứ này giá bao nhiêu.
"Ngươi đây là thái độ nhận lỗi sao? Đầu tiên đem ta định trụ, sau đó cho ta ít tiền, ngươi nghĩ ta là ăn mày sao? Ngươi thế nào cũng phải nói lời xin lỗi!" Người nọ mặc dù không thể nhúc nhích, khí thế kia vẫn không giảm chút nào, thấy hắn bộ dáng bình tĩnh, còn không biết hắn bị huyệt điểm.
"Ngươi không biết ngươi mới vừa rồi bộ dáng hung ác như thế nào, ta không đem ngươi định trụ, ngươi đánh ta thì làm thế nào? Ngươi cho là ta ngốc sao? Ta đưa tiền cho ngươi còn phải nói xin lỗi sao, cha ta nói ta không cần nói xin lỗi!" Đường Mính Khả cho tới bây giờ chưa thấy qua người như vậy, vì khối quế hoa cao có thể hung dữ thành như vậy, mình bị đánh không sao, nhưng không thể làm liên lụy Niệp Niệp, đúng rồi, Niệp Niệp còn đang nhìn, không thể thua hắn.
"Ngươi còn lý luận! Ngươi có cha a! Ta cũng có a!" Người nọ thật ra đã sớm nhìn ra Đường Mính Khả là nữ tử, mới vừa nãy dáng vẻ hoảng sợ, nhìn một cái chính là nữ tử ở khuê phòng đi ra ngoài, hôm nay giả trang thành nam tử đại khái vì đại hội này, cũng không cần vạch trần, làm sao nương tử còn chưa tới tìm ta a, ta sắp bị người ta đánh a.
"Ngươi khẳng định cha ngươi lợi hại hơn cha ta!" Đường Mính Khả không yếu thế chút nào, vẻ mặt kiêu ngạo tựa như mình được khen ngợi.
"Ngươi tập võ, còn khi dễ ta thư sinh tay trói gà không chặt, thật không biết xấu hổ" Người nọ xoay mặt làm ra bộ dáng đáng thương, thật giống như bị ủy khuất gì. Đường Mính Khả thấy người này mặc quần áo thật đúng là người có học, không phải người tập võ, hơi yên lòng một chút, giơ tay lên giúp hắn giải huyệt, còn làm bộ dáng đại nhân không thèm chấp tiểu nhân, may là người nọ không có động thủ.
"Coi như ngươi biết điều, đi nhanh lên" Đường Mính Khả nghiêng người, khoát tay một cái, cảm giác giống như hoàng đế kêu thái giám lui xuống.
"Ngươi còn chưa nói xin lỗi đâu. Ngươi không nói xin lỗi cũng được, gấp đôi tiền bồi thường" Người nọ căn bản không có ý tứ đi, đưa tay chìa ra trước mặt Đường Mính Khả, Đường Mính Khả mới không để ý tới hắn, kéo Tô Mi Niệp muốn đi, người nọ chợt nằm trên đất, ôm chân Tô Mi Niệp, "Nương tử a! Ngươi làm sao có thể bỏ ta! Ngươi làm sao có thể đi cùng hắn!"
Trong lúc nhất thời rước lấy không ít người ghé mắt. Đường Mính Khả không quẫn bách giống trong tưởng tượng người nọ, bình tĩnh cúi người, đẩy ra tay hắn ôm chân Tô Mi Niệp, kéo Tô Mi Niệp tiếp tục đi về phía trước, còn không quên quay đầu lại nói, "Các ngươi cẩn thận một chút, giữ chặt thê tử và hài tử, không thì lát nữa hắn lại nhào tới các ngươi chạy không kịp" Đường Mính Khả bày ra tư thái không sợ hãi làm Tô Mi Niệp quả thực vui mừng, quả nhiên là người Hoàng gia, có ngốc cũng được vài phần khí tràng.
Những người đó nhìn thấy phản ứng Tô Mi Niệp, trong lúc nhất thời chỉ trích người nằm trên đất, người nọ vội vàng đứng lên chạy đến bên cạnh Tô Mi Niệp, "Phu nhân, van cầu ngươi cho ta ít bạc đi, ta ở chỗ này mất thời gian, nếu không mua quế hoa cao trở về, nương tử ta thật sự giao phó, nương tử ta mất hứng, ta sẽ mất mạng a. Trên người ta không có mang nhiều bạc, các ngươi cho ta chỉ đủ mua một phần. Van cầu phu nhân cứu mạng a!".
Người nọ hướng về phía Tô Mi Niệp nói, cố nặn vài giọt nước mắt, Tô Mi Niệp đưa tiền, không phải sợ hắn, đáng thương hắn, mà không muốn trì hoãn ở chỗ này thêm chút nào, Đường Mính Khả lại tin, "Ngươi đáng thương như vậy a, nương tử ngươi đối với ngươi kém như vậy, ngươi tại sao ko hưu nàng chứ?"
Còn không chờ người kia nói, lại thấy một nữ từ dẫn hai hài tử đi tới, hướng về phía người nọ hung tợn kêu một tiếng, " Chết dã nhân, ngươi ở chỗ này làm cái gì đây? Quế hoa cao của ta đâu!"
Tác giả có lời muốn nói: Biết hai người nọ là ai không..... Hống hống hống~.