• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe hơi sáng bóng dừng trước cổng biệt thự, đợi khoảng một phút sau thì cánh cổng tự động mở ra, xe lại tiếp tục chạy theo con đường mòn dẫn vào. Yuko nhìn xung quanh, một khu vườn rộng lớn với hàng tá loài cây loài hoa khác nhau, xa xa còn có đài phun nước, hòn non bộ, ghế dựa, xích đu, v.. V... Rốt cuộc thì nơi ở của dòng họ Kojima lớn đến mức nào đây?

Xe chạy thêm được một lúc nữa thì cuối cùng cũng dần giảm tốc độ và dừng hẳn lại, trước mặt chính là đại sảnh biệt thự Kojima. Yuko trợn mắt nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trái sang phải, từ phải sang trái, đây thực sự là một ngôi biệt thự sao? Lớn như vậy cũng là lần đầu tiên thấy, rốt cuộc thì mấy người có ở hết được căn biệt thự này không thế!?

“Đến nơi rồi, mời tiểu thư xuống xe.” – Một tên mặc đồ đen kính cẩn cúi đầu mở cửa xe cho Haruna.

Haruna nuốt nước bọt nhìn tòa biệt thự, rồi lại nhìn Yuko, luống cuống không biết phải làm sao, nhưng rồi ngay lập tức cô nhận được cái mỉm cười trấn an từ Yuko, tâm trạng liền dần trở nên ổn định, hít một hơi thật sâu và bước xuống. Khi Yuko định theo sau Haruna thì bị một tên mặc đồ đen chặn lại, Yuko liền lập tức thay đổi sắc mặt, hung hăng nắm lấy cổ áo hắn trừng mắt đe dọa.

“Lúc nãy đã giao ước như thế nào hả?”

Tên đó lập tức tái mặt, mồ hôi cũng không tự chủ được mà bắt đầu nhiễu thành giọt, cô gái này cùng lắm chỉ là một tiểu thư học trường Majihabara thôi, vì sao lại có thể có được một khí thế áp người như thế? Nhưng tiếc rằng hắn cũng chỉ là một tên hộ vệ bình thường, suốt ngày chỉ biết chạy Đông chạy Tây theo lệnh của ông Kojima, làm sao mà biết được cô gái trước mặt hắn bây giờ chính là Oshima Yuko lừng lẫy trong thương trường cơ chứ?

“K-Không... Tôi xin lỗi...”

Yuko hừ lạnh một tiếng rồi đẩy hắn sang một bên, bản thân nhanh chóng leo xuống xe rồi đi ngang hàng với Haruna.

Trong đại sảnh lúc này đầy ắp người, tuy vậy tất cả đều chỉ được thẳng lưng đứng nghiêm cung kính, chỉ có ba người là được ngồi trên chiếc ghế sofa được bọc bằng da báo đắt tiền, đó chính là ông Kojima, Mariko và Jurina.

Yuko không còn lạ gì cảnh tượng này, vì mỗi lần gia tộc Kojima có việc quan trọng là đều tề tựu đủ người như vậy, mặc dù Yuko không ngạc nhiên, nhưng Mariko và Jurina khi thấy Yuko thì vẻ mặt náo động một phen.

Ông Kojima ngồi xoay lưng lại với cửa ra vào, vì thế vẫn chưa biết được sự hiện diện của Yuko, nhưng khi thấy vẻ mặt của hai người con gái mình có gì đó kỳ lạ thì ông cũng xoay người lại xem tình hình thế nào, kết quả là cũng chỉ có thể bất ngờ thốt lên hai từ.

“Oshima... Yuko?”

“Tại sao cô ta lại ở đây..?” – Mariko và Jurina thì thầm.

“Chào chú, Kojima-san.” – Yuko lịch sự cúi đầu chào ông Kojima. – “Lâu quá không gặp.”

Việc có mặt Yuko ở đây là ngoài dự tính của ông Kojima, thế nhưng không vì thế mà không khí trở nên căng thẳng mà ngược lại, ông Kojima còn thêm vui vẻ mời Yuko ngồi xuống cùng dùng trà với mình.

“Oshima-san, tuy ta chưa biết lý do vì sao cháu lại có mặt ở đây, nhưng mà dù sao cũng đã đến rồi, chắc cháu không ngại ngồi xuống dùng trà chung với ta chứ?”

Ông Kojima hướng Yuko nở nụ cười thân thiện rồi ngay lập tức dời tầm nhìn lên người cô gái nãy giờ đứng kế bên Yuko, Kojima Haruna.

“Haruchan!” – Ông không giấu được vẻ hạnh phúc trên mặt mà thốt lên. – “Đúng thật là con rồi!”

“...”

Thời điểm khi ông Kojima bỗng chốc gọi tên Haruna thì cô giật thót cả người lên, người đàn ông trước mặt cô là ai vậy? Ăn mặc sang trọng, dáng đi khỏe khoắn, giọng nói trầm thấp, cùng với cái khí chất lãnh đạo đang tỏa ra vô cùng rõ ràng, Haruna nhớ rõ bản thân không hề quen biết một “đại nhân vật” nào như vậy cả.

“Nào nào, con không cần bất ngờ quá, bình tĩnh ngồi xuống cái đã.” – Ông Kojima kéo Haruna xuống ngồi kế bên người, đối diện Mariko và Jurina, xét theo hướng ngồi của Haruna thì Yuko lúc này ngồi ở bên trái bàn.

Mariko và Jurina từ nãy đến giờ chỉ nhâm nhi tách trà trong tay nhưng thật ra vẫn đang luôn thầm đánh giá Haruna, đẹp, là từ đầu tiên hiện lên trong đầu. Thế nhưng khác với suy nghĩ lúc đầu rằng đại tiểu thư Kojima Haruna là một người thông minh nhạy bén, lúc này hai người họ chỉ cảm thấy cô gái này là một người ngơ ngơ ngốc ngốc.

Ngốc như vậy, thì không phải sợ gì nữa nhỉ? – Mariko thầm nghĩ. – Nhưng cũng phải cẩn thận, lỡ như cô ta đang giả vờ.

Trước đây mình chỉ có quan hệ với những người thông minh sắc sảo, bây giờ chuyển mục tiêu sang ngơ ngốc cũng không tệ. – Jurina thích thú với dự định của mình.

Thế nhưng... Còn vị khách không mời kia là sao đây?

Bản thân Mariko và Jurina luôn có một loại cảnh giác đặc biệt với Yuko, người con gái này có vẻ như điều gì cũng có thể hoàn thành tốt, vừa ấm áp vừa lạnh lùng, vừa hảo tâm vừa tàn độc, đây chính là loại người hoàn hảo xét về mặt trên thương trường. Ông Kojima đã từng nói nếu như có thể, ông thực sự muốn Yuko trở thành con nuôi của mình. Ông rất quý đứa trẻ này, đây cũng được xem là một trong những lý do Yuko trở thành “khách quý” trong gia tộc Kojima.

“Kojima-san, chuyện này là thế nào?” – Yuko là người đầu tiên bắt đầu cuộc hội thoại.

“Ừmm, ta sẽ nói rõ mọi chuyện, nhưng trước hết thì cháu cho ta biết vì sao cháu lại đi chung với Haruna được không?”

“Cháu ra về chung với Haruna, bỗng dưng có một đám người bu lại đòi đem cô ấy đi đâu đó nên cháu đi theo thôi.”

Ông Kojima chống cằm trầm ngâm một lúc, bình thường ông sẽ không bao giờ chấp nhận câu trả lời qua loa như thế, nhưng đây là Oshima Yuko, vậy nên ông cũng không chất vấn gì nhiều, nhanh chóng phẩy tay cho qua, ông cũng chưa từng thiên vị một người ngoài nào nhiều đến như thế.

“Được rồi, hôm nay ta yêu cầu mọi người có mặt đông đủ như vậy là vì ta muốn thông báo một điều quan trọng, cô gái này...” – Ông Kojima nhẹ nhàng chỉ vào Haruna. – “Là con ruột của ta, đại tiểu thư Kojima Haruna!”

“Ẻ!?” – Ngay lập tức cả đại sảnh không hẹn mà cùng nhau thốt lên.

“Việc này sau khi sắp xếp được ngày thích hợp, ta sẽ mở một buổi tiệc thông báo cho toàn thể các đối tác của chúng ta biết sau.”

“Là thật sao?” – Yuko nhịn không được mà lên tiếng. Có biết bao nhiêu người khác mang họ Kojima, sao lại có thể trùng hợp đến như vậy chứ!

“Oshima-san, trước đây ta chưa từng quyết định sai điều gì, bây giờ cũng vậy, và sau này cũng vậy.” – Ông Kojima ôn tồn lên tiếng, cái chất giọng trầm thấp thường làm cho người ta phải chú ý nhiều hơn là tông giọng ngang và cao. – “Tất cả những dữ liệu ta thu thập được, mặc dù không nhiều, nhưng đều có độ chính xác là 100%, và Kojima Haruna đích thực chính là con ruột của ta.”

Haruna run rẩy cả người, tất cả những chuyện này là thật sao? Mọi chuyện xảy ra nhanh quá, cô thực sự không tiếp thu hết được. Yuko thấy vậy thì lập tức nhích người qua nắm lấy tay Haruna trấn an, hành động này thu hết vào ánh mắt của mọi người xung quanh, nhưng không có ai lên tiếng.

“Mẹ con khi nghe ta nói rằng đã tìm lại được con thì vui lắm, lập tức bắt vé bay về nước, sẽ về đây nhanh thôi.”

“Chúng ta thực sự có lỗi với con... Đã để con một mình nhiều năm như vậy... Bây giờ con muốn gì ba mẹ cũng sẽ thực hiện để bù đắp lại cho con...”

Mọi người chỉ im lặng lắng nghe, không ai lên tiếng và cũng không thể lên tiếng.

“Nhưng mà có một điều ta thắc mắc.” – Ông Kojima ngừng lại một chút, hớp một ngụm trà đặc nóng hổi, rồi từ từ tiếp chuyện. – “Theo ta biết thì khoảng mấy năm trước, tức là khi con vẫn còn đang học trung học, con kiếm được một việc làm, rồi sau đó con nhanh chóng bỏ viện mồ côi mà lên Tokyo, mua hẳn cho mình một căn nhà, cuộc sống quá sức là dư giả, rồi mấy tháng gần đây con được chuyển vào học ở Majihabara, cũng là nhờ công việc đó làm thủ tục tay chân, rốt cuộc thì công việc đó là cái quái gì vậy?”

“Kojima-san không biết sao?” – Yuko mở to mắt đầy nghi vấn.

“Ta chỉ biết nó thuộc dòng họ Miyazawa, mà Miyazawa thì rất kín tiếng trong chuyện làm ăn, họ thường dùng công việc này để che lấp một công việc thực sự đằng sau, muốn điều tra họ cũng phải mất khá nhiều thời gian.”

Cũng phải thôi, chẳng ai nghĩ cái dịch vụ này lại có thể hoạt động thành công như vậy cả. – Yuko thầm nghĩ.

“Công việc đó là gì mà sao lại chi trả nhiều đến như thế?”

“...” – Haruna chỉ mím môi im lặng, không nói gì.

“Được rồi, mọi chuyện đột ngột quá nên con vẫn chưa quen, việc này để từ từ vậy.” – Ông Kojima thấy thế thì khẽ thở dài, nhẹ lấy tay xoa đầu cô con gái của mình. – “Bây giờ đây đã là nhà của con rồi, quản gia sẽ dẫn con lên phòng, nếu như không hài lòng điều gì thì cứ nói, ta sẽ sửa phòng lại theo ý con, đồ đạc quần áo thì con có thể sai người hầu đi mua cùng con.”

“Không cần đâu... Ừm... Tôi không ở đây có được không? Tôi muốn về nhà...”

Khi Haruna nói câu này ra thì mọi người ai cũng sửng sốt, mặc dù căn hộ chung cư cô đang ở cũng thuộc khu cao cấp nhưng so với nơi này thì chẳng là gì cả, vì sao lại từ chối?

“Nhưng ta thực sự muốn con về ở chung với ta.”

“Kojima-san đã nói là sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của Haruna mà.” – Yuko nhẹ nhàng lên tiếng, lời nói nhẹ như bông nhưng lại có tác động rất mạnh.

“Được... Được rồi... Nhưng nếu như con đổi ý thì con có thể sang đây ở bất cứ lúc nào, ta vẫn sẽ luôn chào đón con. Bây giờ để ta kêu người hộ tống con về.”

“Kojima-san sẽ không phiền nếu hộ tống cháu về chung với Haruna chứ?”

Ông nhìn Yuko một cái rồi gật đầu, phất tay ra lệnh với thuộc hạ của mình.

“Chuyện ta muốn thông báo với mọi người đã xong, bây giờ các ngươi mau hộ tống tiểu thư và Oshima-san về đi.”

“Vậy cháu xin phép.”

Có vẻ như đường về ngắn hơn đường đi, hoặc cũng chắc là do Yuko và Haruna cảm thấy thế thôi. Bởi vì lúc này trên xe chỉ có ba người, không giống như vừa nãy, cả một đám người vây xung quanh cô sóc và cô mèo, thật không thoải mái chút nào.

“Nè Yuko, chuyện này là thật sao?” – Haruna bỉu môi lên tiếng.

“Tôi cũng không tin đâu, nhưng mà Kojima-san đã tuyên bố như vậy thì chắc chắn phải là như vậy đó.”

“Tôi lúc nào cũng cô đơn, ý là cô đơn về mặt tình cảm gia đình ấy, nhưng mà đột nhiên đùng một cái như thế này thì có hơi...”

“NyanNyan quyết định không về ở chung là đúng đấy.”

“Sao?”

Yuko chặc lưỡi một cái, hơi nhíu mày lại, rồi bỗng nhiên quay người sang đè Haruna xuống ghế, mặt trông rất nghiêm túc.

“C-C-Cậu làm cái gì vậy...!!? Đang trên xe, phía trước còn có người...” – Vì hành động bất ngờ của Yuko nên Haruna đỏ hết cả mặt, nói chuyện cũng líu cả lưỡi.

“Để một cô gái ngây ngốc như cậu vào trong một đại dòng họ như vậy, tôi thực sự không yên tâm.”

“Ý cậu là sao?”

“Tôi không muốn cậu bị hỏng chỉ vì phải toan tính ngày đêm. Giàu sang, địa vị, cái giá phải trả để duy trì nó đắt lắm đó.” – Yuko nói xong thì theo thói quen cúi đầu xuống đặt lên môi Haruna một nụ hôn, lúc này cô bỗng nổi lên cảm giác ích kỷ chỉ muốn đem nhốt Haruna lại cho riêng mình thôi.

Oshima Yuko nên làm như vậy, vì Matsui Jurina đã bắt đầu nhắm đến Kojima Haruna rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK