• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Tiểu Niệm cho rằng sau khi làm kiểm tra với máy phát hiện nói dối xong, bọn hắn sẽ hiểu đó đều là hiểu lầm mà tha cho cô

"Tôi cố tình gây sự? Thời Tiểu Niệm, nếu như cô thích chơi đùa như vậy chi bằng tôi tiếp tục chơi cùng với cô!"

Cung Âu không kìm được giận giữ mà gầm gừ rồi đưa tay nâng cằm cô lên, tựa hồ muốn đem cô bóp nát.

Dưới người hắn, một nữ nhân thân thể mềm mại, vì quá gần mà cảm giác như chỉ cần thở ra thôi cũng đã có thể nhìn thấy những đường nét ấy chuyển động

Đáng chết

Tại sao hắn lại cảm thấy nữ nhân này nóng giận như thế?

Thời Tiểu Niệm bị hắn áp dưới thân, hai người khoảng cách gần trong gang tấc, lại là cảm giác  khó chịu,phẫn nộ mà vô thức đẩy hắn ra xa: "Lưu manh, anh không phải nói không muốn gặp mặt tôi sao?"

Hắn là cuồng sắc sao?


"Là tại cô dụ dỗ tôi trước ".  Cung Âu đem hết trách nhiệm đổ lên trên người cô.

"Tôi không có."

"Trong tâm thì phóng đãng mà bên ngoài còn ra vẻ ta đây trương thanh thuần mặt, không phải dụ dỗ là cái gì?" Cung Âu ngữ khí tràn ngập đùa cợt, nhìn chằm chằm vào cô, hai con ngươi lại nhiễm lên một vòng dục niệm sâu sắc, rồi anh cúi đầu xuống muốn hôn lên đôi môi cô.

Thời Tiểu Niệm chưa thấy người nào không biết xấu hổ như hắn, chính bản thân mình não không đứng đắn mà lại đổ lên đầu người khác. Bản thân cũng rất may là có thể bình tĩnh hiểu được ý đồ của hắn, nhưng lại hận vì  không có cách nào trốn thoát.

Nhìn xem Cung Âu đang dần tiến tới gần mặt cô, Thời Tiểu Niệm mạnh mẽ quay đầu, dùng hết sức mạnh còn sót lại của mình một nhát cắn lên cổ  Cung Âu một nhát.


Hàm răng thật sâu rơi vào mặt bản ở bên trong.

Cuối cùng  cô cũng nhất  quyết chống lại hắn.

"Ngạch --"

Cung Âu đau đến hô nhỏ một tiếng, ngang ngược đẩy cô ra, đưa tay che lên cổ của mình, mở ra tay, lòng bàn tay một mảnh đỏ tươi vết máu.

Có cần phải hành xử đến mức này không.

"Người con gái này......"

Cung Âu đang rất giận dữ  vô cùng muốn mắng cho cô một trận, nhưng khi đưa mắt nhìn xuống, thì thấy  Thời Tiểu Niệm bị hắn đẩy mạnh ra đầu đập vào phần thành ghế phát hiện nói dối nên đã té xỉu tại chỗ.

Cái này  là bất tỉnh.

Quả thực cô quá yếu ớt a.

Cung Âu giơ lên tay chiếu vào mặt của cô ý  muốn đánh xuống dưới, Thời Tiểu Niệm bị  hôn mê nhưng trên mặt nước mắt  vẫn theo  đôi mắt đang nhắm mà  chảy xuống, yếu ớt vô cùng nhưng cũng vô cùng  điềm đạm đáng yêu......


Xem đã dậy chưa hay chỉ làm ra vẻ bộ dáng.

Cung Âu ánh mắt trì trệ, bàn tay cứng ngắc tại giữa không trung, ngực như bị cái gì đánh hạ, không rõ cảm giác của mình là như nào nữa

"Thiếu gia, ngươi sao lại chảy máu vậy?"

Quản gia Phong Đức từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy trên cổ Cung Âu chảy máu thì vô cung  lo lắng  lập tức la toáng lên: "Tôi sẽ đi lấy đồ cứu thương tới."

"Để sau hãy nói."

Cung Âu lạnh lùng nói, một tay đỡ lấy Thời Tiểu Niệm trên mặt ghế ôm ngang đầu cô, ôm vào lòng rồi bế tiến về phía giường của hắn, vừa đi vừa cúi đầu xuống ngăn chặn môi của cô.

Môi cô trong veo so với cam tuyền càng lớn, điểm này, hắn không có nói cho cô biết.

Đau.

Đau quá.

Thời Tiểu Niệm từ trên giường mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, một nhúm ánh mặt trời  từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng kiểu dáng Châu Âu trang hoàng gian phòng ngủ lớn, màu tím như toả ra một tia nhu hòa.
Nhu hòa cả bên trong, chiếc ga giường mềm mại khẽ chậm rãi cọ qua da thịt của cô, một mảnh trắng nõn,  trên người cô không có đến mảnh vải.

"Thời tiểu thư,cuối cùng cô cũng  tỉnh lại."

Phong Đức lễ phép mà đứng ở một bên, thấy cô tỉnh lại mỉm cười nói.

Thời Tiểu Niệm không nói gì, trầm mặc từ trên giường ngồi dậy,bản thân cô cảm thấy không khỏe  cũng vô cùng đau đớn làm cho cô thoáng cái nhớ lại những hình ảnh ấy.

Nhiều lần, cô đều tỉnh lại trong cảm giác đau đớn như vậy, thế nhưng Cung Âu không chút nào chú ý đến  ý nguyện của cô.

Cô vì quá đau đớn mà bất tỉnh, rồi  lại từ trong đau đớn mà  tỉnh lại......

Tên cầm thú kia ngay cả lúc hôn mê đều không buông tha cô.

Thân thể của cô...Thật giống như đã trở thành món đồ chơi của hắn, có thể tùy ý đùa giỡn.
"Thời tiểu thư có cần dùng gì không"? Phòng bếp có đến  36 đầu bếp đến từ khắp các nơi, nếu phong vị  không đồng nhất, cô muốn ăn cái gì đều được." Phong Đức nói ra.

"Vậy bao giờ có thể thả tôi ra?"

Thời Tiểu Niệm dựa nhẹ lưng vào giường, sắc mặt tái nhợt, giọng nói lạc hẳn đi, hai mắt vô thần thấy được tuyệt vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK