Đây là lần đầu tiên Lôi Vận Trình ăn mặc như thế, toàn thân cứ thấy khó chịu. Cô cứ lấn cấn mãi không chịu xuống xe. Lục Tự chống tay ở cửa xe, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Anh thề đây là diện mạo đẹp nhất của em mà anh từng thấy, thật đấy!”
“Đương nhiên rồi, kiểu quần áo này được thiết kế để mua vui cho đàn ông mà lại!” Lôi Vận Trình thấy hối hận vì đã không mang theo khăn quàng để che bớt những chỗ lộ liễu.
- Nếu em thật sự không chịu xuống xe, vậy thì chúng ta cứ ở đây cả đêm cũng được, anh rất vui lòng được ở riêng với em!
- Vậy anh hãy hứa chỉ nói chuyện thôi đấy!
“E là anh không dám đảm bảo!” Lục Tự cười xấu xa: “Anh sợ anh không chịu nổi mà làm bừa với em!”
Lôi Vận Trình trừng mắt nhìn Lục Tự, đành miễn cưỡng xuống xe: “Bố em mà nghe được câu này chắc chắn sẽ hối hận đã để anh đi cùng em tối nay!”
- Thế thì chưa chắc, bố em cũng là đàn ông, thừa hiểu tâm lí của đàn ông, nếu ông ấy đã sắp đặt như vậy, chắc chắn ông ấy đã lường trước được điều này!
Lục Tự chìa cánh tay ra, nhướn mày nhìn cô, Lôi Vận Trình hít một hơi thật sâu, quàng tay Lục Tự cùng bước vào hội trường.
Vũ hội đã bắt đầu, bọn họ chơi một lúc lâu mới tìm thấy anh chị dâu. Tử Du nhìn thấy Lôi Vận Trình liền ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, cô níu cánh tay Lôi Dật Thành, nói: “Ông xã, em gái anh khiến em ghen tị quá! Em cũng phải cắt tóc ngắn mới được!”
Lôi Dật Thành khẽ cười, vỗ vai cô: “Em cũng không hề thua kém mà!”
- Không, tóc ngắn của Trình Trình rất đẹp, em cũng phải cắt tóc ngắn!
- Đừng nhõng nhẽo nữa, anh thích em tóc dài, em cứ để đi, coi như là để vì anh!
Lôi Dật Thành ghé tai cô thì thầm dỗ dành, tiếng nói lẫn với tiếng ồn ào xung quanh. Câu nói của Lôi Dật Thành vang vọng trong tai Lôi Vận Trình. Có lẽ bởi vì đã uống chút rượu nên trong đầu cô hiện ra rất nhiều hình ảnh, sau đó cố định ở khuôn mặt một người đàn ông.
… Trình Trình, em để tóc ngắn rất đẹp, nhưng anh muốn em để tóc dài, để tóc dài vì anh…
Trái tim chợt đau nhói, Lôi Vận Trình đưa tay lên sờ đằng sau gáy trống trải của mình.
Đột nhiên có một bàn tay to lớn kéo cô vào khuôn ngực ấm nồng.
Người đông quá, ánh đèn lại nhờ nhờ, nhân viên phục vụ suýt chút nữa thì đâm xe đẩy vào người cô, cũng may Lục Tự nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại.
“Xin lỗi tiểu thư, không đâm phải cô chứ ạ?” Nhân viên phục vụ áy náy hỏi.
Cô không nói gì, cũng không nhúc nhích, cứ để mặc cho Lục Tự ôm mình. Lục Tự đành phải trả lời thay: “Không sao đâu!”
Nhân viên phục vụ rời đi, Lục Tự dẫn cô đến một chỗ vắng người, nâng cằm cô lên, hỏi: “Em sao thế?”
Lôi Vận Trình khẽ nhíu mày, ánh mắt ngơ ngác và trống rỗng. Lục Tự có thể nhận ra lớp sương mù giấu trong đôi mắt ấy: “Em nhìn anh thế này khiến anh rất rất muốn hôn em đấy!”, Lục Tự nửa đùa nửa thật, ngón tay vuốt ve cằm cô.
Lôi Vận Trình vẫn ngây ra, đôi môi hé mở, cứ như đang quyến rũ anh. Còn anh thì cam tâm tình nguyện bị quyến rũ. Lục Tự chầm chậm cúi đầu.
Nếu như cô cứ mơ màng như thế này mãi thì tốt biết mấy, đáng tiếc đó chỉ là nếu. Trước khi môi Lục Tự chạm vào, Lôi Vận Trình đã rời khỏi vòng tay của anh ta, quay người hướng ra ngoài lan can, miệng lẩm bẩm: “Không phải em uống nhiều, mà là anh uống nhiều!”
Đám đông trước mặt có chút hỗn loạn, có người đang lê những bước chân cực kỳ không bình thường, chậm rãi nhưng kiên định về phía hai người, không thèm để tâm đến ánh mắt kì lạ của những người xung quanh.
Sau khi nhìn rõ người đó, khóe môi của Lục Tự khẽ nhếch lên, mỉm cười đầy cay đắng: “Uống nhiều cũng tốt, những chuyện bình thường nhẫn nhịn không nói, không làm thì bây giờ có thể thoải mái mà nói, thoải mái mà làm, sau đó lại tự bảo với mình rằng đó là do men rượu gây ra!”
Lôi Vận Trình trầm ngâm trong thế giới của riêng mình, đột nhiên thấy vai mình nặng trĩu, cô bị một bàn tay kéo quay lại, rồi chìm vào đôi mắt tràn đầy nỗi nhớ nhung, một đôi mắt không thể quen thuộc hơn đối với cô.
Lôi Vận Trình còn chưa hết kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của Phong Ấn thì cả người cô đã rơi vào vòng tay anh. Hơi thở quen thuộc trên người anh tràn vào trong tim cô, khiến cô chợt quên mất vùng vẫy. Lục Tự khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh, mặt mày vô cảm. Khi Lôi Vận Trình bắt gặp ánh mắt của Lục Tự, cô mới bàng hoàng sực tỉnh, đẩy mạnh Phong Ấn ra.
Phong Ấn trên người toàn vết thương, bị cô đẩy mạnh liền giật lùi ra sau mấy bước, cuối cùng không chống đỡ được liền ngã nhào ra đất, cánh tay còn chưa tháo bột chống xuống đất theo phản xạ, đau đến mức toát mồ hôi hột, nhưng Phong Ấn cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu.
Anh gắng gượng muốn đứng lên, nhưng đều thất bại, hết lần này đến lần khác bị ngã ra. Mồ hôi trên trán túa ra, anh thở dốc, ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng trước mặt, trên mặt không hề có sự ngượng ngùng hay bối rối vì bị cười nhạo, quai hàm lợm chợm râu càng khiến anh trở nên tiều tụy.
“Trình Trình…” Phong Ấn khẽ gọi tên cô, yết hầu nảy lên nảy xuống, dường như đang cố đè nén tâm trạng, đôi mắt đen láy như đang phát sáng: “Cho anh thời gian, chúng ta nói chuyện một chút!”
Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông phong độ ngời ngời thành ra bộ dạng này, hai bàn tay giấu sau vạt váy của Lôi Vận Trình siết chặt lại. Cô biết anh bị thương, cũng biết anh bị thương chắc rất nặng, nhưng không ngờ đến khi chính mắt nhìn thấy cô cũng không khỏi bàng hoàng. Cô luôn cố né tránh nghĩ xem anh bị thương ra làm sao, chỉ sợ mình sẽ mềm lòng.
“Chỉ nửa tiếng thôi, không, mười lăm phút là đủ rồi!” Giọng nói của anh như nghèn nghẹn, ánh mắt cháy bỏng.
…
“Mười phút? Chỉ mười phút thôi có được không.” Phong Ấn gần như nhìn cô bằng ánh mắt van xin, dường như tất cả những ánh mắt xung quanh đều không tồn tại, trừ cô ra.
Những chiếc móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, cô không nói gì, chỉ liếc Lục Tự một cái. Lục Tự hiểu ý, vội dìu Phong Ấn đứng dậy, phủi bụi trên người anh.
“Trình Trình, chỉ mười phút thôi!” Phong Ấn cố chấp tranh giành cơ hội cho mình, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời cô lấy nửa giây.
“Sao lại ra nông nỗi này?” Lục Tự nghiêng người chắn tầm nhìn của anh: “Có phải trốn bệnh viện ra đây không? Tao đưa mày về!”
Phong Ấn gạt tay Lục Tự ra, lùi lại sau vài bước, dựa vào một cột trụ, khẽ hít một hơi thật sâu để kiềm nén cơn đau: “Anh biết em không muốn nói chuyện với anh. Không sao, anh nói, em chỉ cần nghe là được rồi!”
Lục Tự không buồn đếm xỉa đến Phong Ấn, tiếp tục khuyên nhủ: “Đừng tùy tiện thế nữa, đừng mang sức khỏe của mình ra làm trò đùa, đừng để sau này vì bị thương tật mà bị đình chỉ bay đấy!”
“Đình chỉ thì đình chỉ!” Lục Tự còn chưa nói hết đã bị Phong Ấn cắt ngang: “Chuyện của tôi với cô ấy, xin cậu đừng có nhúng tay vào!”
“Được, được lắm!” Lục Tự cười châm biếm, lùi lại đằng sau Lôi Vận Trình, một tay vòng qua eo cô: “Vậy thì thật ngại quá, tôi phải nói rõ một chuyện, tối nay cô ấy là bạn nhảy của tôi, tôi không muốn có người làm phiền cô ấy, bố cô ấy đã giao cô ấy cho tôi rồi, tôi buộc phải làm thần hộ mệnh của cô ấy kẻo lại phụ sự tin cậy của chú Lôi!”
Phong Ấn cau mày, nhìn sang Lôi Vận Trình. Bộ váy mà cô mặc quá hợp với bộ vét mà Lục Tự mặc trên người khiến anh cảm thấy chói mắt, còn anh lúc này, muốn đứng vững cũng cần phải cố gắng rất nhiều.
Bảo vệ hội trường đã phát hiện ra vụ ồn ào trong góc, cảnh giác đưa mắt nhìn Phong Ấn, lịch sự hỏi: “Thưa anh, chúng tôi ở đây không mở cửa cho người ngoài, xin hỏi anh có thiệp mời không ạ?”
Phong Ấn vẫn đứng lặng đi như không hề nghe thấy gì.
- Này anh, mời anh xuất trình thiệp mời hoặc là chứng minh thư, nếu không chúng tôi buộc phải mời anh ra ngoài!
Phong Ấn không nói gì, không khí trong hội trường như ngưng đọng lại. Có người chỉ trỏ, thì thầm bàn tán.
Lôi Vận Trình mím chặt môi, đành lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: “Để anh ấy ở lại đi, anh ấy không phải là khách không mời đâu!”
- Thưa cô Lôi, theo quy định, người không có thiếp mời hoặc không rõ thân phận phải…
“Anh ấy là…” Lôi Vận Trình xách váy tiến lại gần, khoác cánh tay Phong Ấn: “Anh ấy là anh trai tôi!”, cô có thể cảm nhận rõ người anh như cứng đờ ra, Lôi Vận Trình mỉm cười với Phong Ấn.
Người phụ trách bán tín bán nghi: “Anh của cô Lôi tôi đã gặp rồi, người này…”
- Bố anh ấy với bố tôi có thâm tình, anh ấy là anh nuôi của tôi, có cần tôi mời tổng giám đốc Phong Thị ra đây xác nhận thân phận của anh ấy không?
“Xin lỗi, hóa ra anh đây là anh Phong, đã làm phiền các vị rồi!” Người phụ trách mặt trắng bệch, không dám nói nhiều lời, quay người giải tán đám đông đang xôn xao, khôi phục lại trật tự hội trường.
Lôi Vận Trình rút tay ra, vuốt lại chiếc áo sơ mi xộc xệch của anh, nhẹ nhàng nói: “Năm phút!”
Lục Tự nhìn theo họ rời đi, với tay lấy một cốc rượu ở khay trên tay nhân viên phục vụ, ngửa cổ nốc cạn. Lôi Dật Thành đã chứng kiến toàn bộ quá trình, anh lại gần vỗ vai Lục Tự: “Rượu này uống không say, nhẹ quá!”, rồi tiện tay với cho anh ta một loại rượu khác: “Uống cái này đi!”
Lục Tự lại một hơi nốc cạn: “Cũng chẳng hơn cái ban nãy là bao!”
Lôi Dật Thành cười: “Nhưng ngấm về sau!”
Lục Tự mân mê ly rượu trong tay, ánh mắt lơ đễnh: “Cũng giống như em gái của anh, mới đầu chẳng cảm thấy gì, ai ngờ sau đó mới…”
Kể từ lúc bắt đầu nổi hứng tán tỉnh cô cho đến bây giờ Lục Tự mới phát hiện tình cảm của mình dành cho Lôi Vận Trình giống như nhu cầu của một con nghiện với thuốc phiện, biết rõ là không được, biết rõ là không tốt, ấy thế mà không muốn bỏ, cam tâm tình nguyện đắm mình vào đó, không thể tự thoát ra được.
Gió bên ngoài rất lạnh, Lôi Vận Trình đứng khoanh tay trước mặt Phong Ấn, toàn thân toát lên sự lạnh lùng, vô cảm.
Phong Ấn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt hốc hác của cô, lấy tấm thiệp mời từ trong túi áo ra, nhếch môi lặp lại cách xưng hô của cô ban nãy với mình như để cười nhạo chính bản thân: “Ha, anh trai!”
Lôi Vận Trình chẳng hề bất ngờ khi nhìn thấy tấm thiệp mời trên tay anh: “Chẳng phải anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện em không chịu gọi anh là anh trai hay sao? Thế chẳng phải rất đúng ý anh còn gì!”
Phong Ấn hít một hơi thật sâu, hai tay tóm chặt người cô, ngang ngược kéo cô vào vòng tay của mình, cúi đầu ghé sát vào cô.
Lôi Vận Trình nhận ra ý đồ của anh, cô không né tránh, nhìn thẳng vào mặt anh: “Anh trai, đừng hôn em, sẽ khiến em có cảm giác loạn luân đấy!”
Phong Ấn khựng người, ánh mắt như bùng lên một ngọn lửa: “Có cần anh nhắc em rằng chúng ta đã từng làm gì không? Lúc ấy sao em không nhớ ra anh là anh trai em? Không cảm thấy loạn luân đi?”
- Con người ai cũng có những sai lầm, chỉ cần biết sai phải sửa là được!
- Em muốn nói với anh rằng em yêu anh là một sai lầm ư? Vì vậy bây giờ em đang muốn sửa sai, vì vậy em định sẽ chấp nhận Lục Tự?
Lôi Vận Trình lắc đầu: “Em sai ở chỗ: Khi anh hết lần này đến lần khác tìm cách xua đuổi em, em đã không nghe lời mà tránh xa anh ra, cố chấp ép anh phải yêu em, ép anh cần em; sai lầm hơn nữa là không trân trọng bản thân, gạt bỏ hết cả sự tự tôn của mình chỉ bởi vì tình yêu với một người đàn ông!”
Cô nói rất nghiêm túc, chẳng có vẻ là những lời tức quá mà nói ra, trong đôi mắt cô cũng không có quá nhiều sự oán hận, ngược lại còn trong veo khiến cho Phong Ấn không dám nhìn thẳng vào.
Nhìn thẳng vào đó, sẽ thấy đau đớn. Phong Ấn dùng bàn tay phải bị thương, khẽ siết cằm cô: “Em có ý gì?”
“Em đã chọn phi hành thì nhất định sẽ nghiêm túc với sự nghiệp này, em cảm thấy rất biết ơn anh vì đã dẫn em bước vào bầu trời bao la này, khiến cho em cảm nhận được sức quyến rũ của việc bay lượn mà người bình thường không thể cảm nhận được!” Lôi Vận Trình khẽ nhếch môi, mỉm cười chân thành: “Anh cũng cho em chút thời gian đi, để em quên đi những chuyện trong quá khứ!”
Phong Ấn cắn chặt răng, tay siết mạnh hơn, hoàn toàn không hay biết đang làm cô đau, cũng hoàn toàn quên mất nỗi đau trên cơ thể: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Cô ngoảnh đầu, lông mày nhíu chặt lại, nhưng nhanh chóng giãn ra: “Ai về vị trí nấy, quay trở lại như thời điểm trước khi em mười tám, à không, trước khi em mười hai tuổi, quan hệ giữa chúng ta chỉ là quan hệ anh em đơn thuần, hoặc cũng có thể ngay từ đầu đã không thích hợp rồi, rất khó khăn, nhưng mọi chuyện đều do hành động của con người hết!”
Lôi Vận Trình khẽ đẩy anh ra, nhẹ nhàng gỡ những ngón tay đang trắng bệch vì siết quá mạnh của anh, xòe bàn tay anh ra, nhẹ nhàng xoa xoa những đường vân tay trên đó. Trước kia, lúc xem vân tay của anh, cô thường trộm nghĩ, liệu anh có phải sinh ra là vì cô không?
- Sớm muộn gì cũng có ngày được thanh thản, phải không anh trai?
Cô không hề biết, mỗi câu cô nói ra đều như một mũi dao cứa vào tim anh, những nhát cứa ở cùng một chỗ, chẳng lệch đi chút nào. Cái nơi ấy gọi là “Lôi Vận Trình”.
Mắt Phong Ấn gần như muốn nhỏ máu, đã mở miệng mấy lần anh mới phát ra được tiếng: “Anh không làm được!”
“Cứ nhất định phải ép em xem anh là người xa lạ ư? Chia tay rồi vẫn làm bạn bè, chuyện này em không làm được, đây là cách duy nhất mà em có thể nghĩ ra để vừa không cách anh quá xa, cũng không tiến lại quá gần với anh!” Lôi Vận Trình ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng.
“Anh không làm được! Trình Trình, anh yêu em, em không thể phán anh tử hình như thế được!” Phong Ấn kéo cô vào lòng, nghiến răng nhả từng chữ, cố gắng hít thở thật sâu để kiềm chế trái tim đau đớn như sắp nổ tung của mình.
- Tại sao ban đầu lúc yêu anh em không nghĩ đến chuyện ai về vị trí nấy? Không nghĩ đến chuyện duy trì mối quan hệ anh em giữa chúng ta? Giờ anh rơi vào rồi em lại muốn rút lui bỏ mặc mình anh ở lại! Anh phải làm thế nào? Em nói cho anh biết đi, anh phải làm thế nào? Mà anh không tin, không tin em không còn tình cảm với anh nữa!
- Nếu anh không nói còn được, nếu về sau anh mới yêu em cũng còn được, đằng này anh từng nói trái tim anh không thể cùng lúc chứa đựng cả hai người con gái, thế mà anh để em biết rằng anh vừa lên giường với cô ta, lại vừa động lòng với em! Tình cảm của một người đàn ông như thế khiến em cảm thấy đáng sợ lắm… bẩn thỉu lắm!
“Anh…” Phong Ấn cảm thấy vô cùng khó chịu trước những lời cô nói: “Anh sai rồi Trình Trình, anh là kẻ khốn nạn, anh lúc ấy… đứa bé ấy không phải của anh, thật sự không phải, Hạ Viêm Lương lúc chia tay anh đã có thai với Lê Duệ, anh không lừa em đâu, Trình Trình… em đừng bỏ anh!”
Sự lạnh lùng và bình tĩnh của cô khiến cho anh cảm thấy tuyệt vọng, nói năng loạn xạ, hoang mang không biết phải làm gì.
Lôi Vận Trình nhắm mắt lại, đặt bàn tay lên eo anh: “Giờ em vẫn yêu anh, nhưng em đã không còn sự cố chấp một mực phải ở bên anh nữa, em đã mất quá nhiều thời gian, theo đuổi anh mệt mỏi lắm, từ nay về sau em sẽ đối xử với mình tốt hơn một chút. Em lớn rồi Phong Ấn, không còn là Trình Trình luôn tự cho rằng em sinh ra là để yêu anh. Cuộc đời phi công chẳng ai dám biết được sẽ sống bao lâu, có rất nhiều thứ ngoài tình yêu anh đã được trải nghiệm, còn em thì chưa. Em muốn được tìm hiểu, được cảm nhận! Nếu anh vẫn còn thương em thì hãy ủng hộ em một lần cuối cùng có được không?”
Đồng hồ lúc này đã chỉ đúng không giờ, vô số những bông pháo hoa bay lên không và nở xòe rực rỡ, chiếu sáng cả thành phố về đêm, rải thứ ánh sáng hạnh phúc lên mỗi con người nơi đây.
Khoảnh khắc tiếng chuông giao thừa vang lên, lần đầu tiên trong đời, Phong Ấn cảm nhận được mùi vị của nước mắt.
Tiếng chuông reo vang cùng với tiếng người hò reo chúc mừng, và cả tiếng pháo hoa nổ giòn giã đã át mất tiếng nhịp đập trái tim của Phong Ấn. Hai người ôm chặt lấy nhau, dường như vẫn tham lam, luyến tiếc chút hơi ấm từ đối phương.
Mọi người đang ùa ra ngoài ban công xem pháo hoa rực rỡ, hoan hô, nhảy nhót bên cạnh họ, niềm vui của tất cả mọi người dường như đang lấp đầy không gian quanh hai người. Lôi Vận Trình dụi dụi mặt vào cổ anh: “Chúc mừng năm mới, em lâu lắm rồi không nhận được phong bao của anh, chẳng phải anh đã nói sẽ lì xì cho em cho đến khi nào lấy chồng mới thôi hay sao?”
Anh bắt đầu lì xì cho Lôi Vận Trình từ khi cô được một tuổi, cứ như vậy cho đến khi anh đi học ở học viện không quân, về sau gần như anh không về nhà ăn tết nên chuyện lì xì cũng bị gián đoạn từ đó.
Phong Ấn không lên tiếng, điều duy nhất anh có thể làm chỉ là ôm cô để cô không rời xa anh.
Lôi Vận Trình từ từ thoát ra khỏi thế giới của anh, đôi mắt sáng như đang mỉm cười với anh: “Anh phải sống tốt đấy!”
Khoảnh khắc bàn tay cô rời khỏi tay anh, tim Phong Ấn đau đớn không sao kiềm nén được, anh nhìn trân trân vào bàn tay trống không của mình, ánh mắt ngây dại. Dòng người đông đúc lấp đầy khoảng trống trong vòng tay anh, anh bị xô sang một bên, cô đơn chiếc bóng đứng ngây dại, cô lập giữa đám đông náo nhiệt.
Điếu thuốc đang cháy của Lục Tự bị ai đó cướp mất, anh đang định nổi đóa thì phát hiện Lôi Vận Trình đang trừng mắt nhìn mình: “Sao anh lại đi lung tung thế, làm em tìm suốt cả buổi!”
Cô quay lại chỗ cũ nhưng không tìm thấy Lục Tự, phải đi quanh hội trường mất hai vòng mới nhìn thấy anh ngồi cô độc ở trên bậc thềm ngoài hội trường.
“Em không đi cùng Phong Ấn sao?” Lục Tự ngạc nhiên vô cùng, vội cởi áo khoác quàng lên người cô để che bớt cái lạnh giá đang bao bọc cô: “Anh tưởng em không quay lại nữa chứ!”
Lôi Vận Trình thu mình trong chiếc áo: “Đã nói hôm nay sẽ là bạn nhảy của anh rồi mà, nửa đường bỏ cuộc không phải là tác phong của em!”
Khuôn mặt cô chìm trong ánh sáng màu sắc của pháo hoa, đẹp tựa như ảo giác, như mơ, khiến cho Lục Tự càng say đắm. Men rượu khiến cho anh lơi lỏng sức kiềm chế, bàn tay to vòng ra sau gáy cô, dồn cô vào cái cột đá đằng sau lưng rồi vòng tay ôm lấy cô: “Nếu như anh không kiềm chế được bản thân mà chiếm đoạt em, bố em liệu có giết anh không?”
- Có đấy, nhưng anh không làm thế đâu, lần trước anh không làm, sau này mãi mãi sẽ không đối xử với em như vậy!
Lục Tự bỗng dưng nổi quạu: “Đừng có làm ra vẻ hiểu anh như thế! Nếu không từ thủ đoạn mà có thể đoạt được em thì anh không ngại phải làm vậy đâu! Hơn nữa anh đã bỉ ổi chia rẽ bọn em mà!”
Lôi Vận Trình nhíu mày, nhấc chân đi giày cao gót dẫm mạnh vào chân anh, khiến Lục Tự đau quá kêu lên oai oái. Lôi Vận Trình điềm nhiên đứng bên cạnh nhìn Lục Tự ôm chân rên la: “Anh không nói là em suýt quên mất chuyện này, em vốn tưởng anh là người thông minh, thế mà tại sao lại câu kết với Hạ Viêm Lương làm chuyện bỉ ổi này? Nếu em có thể dễ dàng ở bên anh như vậy thì anh cần gì theo đuổi ngần ấy năm trời?”
Lục Tự vừa đau vừa tức mà không làm gì được, đành ngồi bệt xuống đất, mặt mày sầm sì. Lôi Vận Trình ngồi xuống bên cạnh anh, chống cằm ngắm pháo hoa: “Anh có làm một vạn chuyện xấu với em cũng chẳng là gì!”
“Đúng, anh có làm gì cũng không có sức ảnh hưởng bằng một cái ngoắc tay của Phong Ấn với em!” Lục Tự hừ giọng, định hút thuốc, sờ vào túi mới biết bao thuốc ở trong túi áo khoác trên người cô nên đành phải thôi: “Anh biết rõ nhưng vẫn không cam lòng!”
Lôi Vận Trình cười ha hả, Lục Tự sầm mặt chấp nhận sự cười nhạo của cô. Về sau cả hai đều im lặng không nói chuyện, cứ ngồi trong yên lặng như thế, đây là sự yên tĩnh và đẹp đẽ tuyệt vời nhất đối với cả hai.
Lôi Vận Trình nhớ lại cuộc gặp mặt hoang đường của mình và Lục Tự hồi đó, từ căm ghét đến sợ hãi Lục Tự, từ sợ hãi đến căm hận, rồi từ đó thay đổi quan điểm của mình về anh, cứ thế cho đến tận giờ, cô phát hiện người đàn ông này đã góp mặt rất nhiều trong cuộc sống của mình, hơn nữa vẫn cứ tiếp tục góp mặt như vậy, nhưng vẫn chỉ là một chiến hữu, thậm chí nói một cách nghiêm túc còn chưa hẳn là bạn bè với nhau.
Cô chưa bao giờ nghĩ tình cảm của anh dành cho mình lại kéo dài đến tận bây giờ, cô đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng: “Lục Tự!”
Anh không trả lời cô.
- Lục Tự?
“Có gì cứ nói đi!” Lục Tự nói chẳng chút thiện chí. Lôi Vận Trình lấy tay chọc chọc vào bờ vai chỉ mặc áo sơ mi của anh.
- Em mà còn động vào anh là anh coi như em đang dụ dỗ anh đấy nhé!
Sự cáu kỉnh của anh đổi lại một tràng cười, Lôi Vận Trình do dự một chút rồi nghiêng đầu vào vai anh. Hành động đột ngột này khiến Lục Tự khựng người.
- Mặc dù trước đây em không chịu thừa nhận, nhưng anh nói đúng, chúng ta đúng là có mặt nào đó rất giống nhau. Trước đây em rất sợ, nếu như em cứ không chấp nhận anh, có khi nào anh sẽ để phí cả cuộc đời vì em không, cũng giống như em với Phong Ấn vậy, em kiên trì, anh cũng kiên trì, nhưng giờ em đã từ bỏ anh ấy rồi, anh vẫn có ý định tiếp tục chờ đợi em sao?
Ánh mắt Lục Tự chợt sa sầm. Anh không trả lời cô, nhưng Lôi Vận Trình hiểu sự im lặng cố chấp này hơn ai hết: “Trước đây em không hiểu chuyện, quá tùy tiện, chỉ nghĩ đến tình cảm của mình mà quên đi cảm nhận của người khác… Lục Tự, anh tha cho em đi, cũng là tha cho chính mình, hãy đối xử tốt với bản thân một chút!”
“Giao thừa năm đó, lúc em uống say cũng nói với anh thế, thế nào mới là đối xử tốt với mình? Chuyển sang yêu người khác ư?” Lục Tự khẽ cười khẩy: “Nếu có thể chuyển, tại sao em không chuyển đi, chuyển sang yêu anh chẳng hạn!”
“Ban nãy ngồi em cũng chợt có ý này!” Lôi Vận Trình nói thẳng, sau đó, khi Lục Tự còn chưa kịp phản ứng gì đã bị cô kéo cổ xuống, khẽ mỉm cười với anh, đôi môi cô dừng lại ở rất gần anh.
Lục Tự cụp mắt xuống nhìn cô, thời gian đang trôi đi, ánh sáng trong đôi mắt anh cũng vuột đi mất. Lôi Vận Trình thả anh ra: “Anh xem, em hoàn toàn không làm được, ngay cả việc thử cũng không làm được!”
Lục Tự khẽ mấp máy môi, hồi lâu sau mới hôn chụt lên trán cô: “Chuyện của anh em không quản lí được đâu!”
Nhiều lúc anh cảm thấy Lôi Vận Trình thật tàn nhẫn, luôn thể hiện rõ ràng không yêu anh. Là một người đàn ông, anh cảm thấy lòng tự tôn của mình bị cô vô tình dẫm nát dưới gót chân.
Chu An Đạt đang thể hiện trước mặt mấy cô gái ngồi trước quầy bar thì Phong Ấn đột ngột xuất hiện. Vẫn là gian phòng cũ, vẫn là mấy loại rượu mà bọn họ thường uống, Chu An Đạt cùng say với Phong Ấn suốt mấy ngày liền.
Từ đầu đến cuối chỉ có một mình Chu An Đạt nói chuyện, Phong Ấn chỉ ủ rũ ngồi nốc rượu, không nói một lời: “Cậu không muốn nói chuyện tôi cũng chẳng ép. Nhưng nếu muốn chết thì còn nhiều cách nhanh mà tiết kiệm hơn uống rượu nhiều…”
“Để tôi đoán xem nào, vì đàn bà chứ gì? Vẫn là…” Chu An Đạt ngập ngừng giây lát: “Con nhóc nhà họ Lôi phải không?”
Chu An Đạt thản nhiên nhắc đến Lôi Vận Trình khiến cho đôi lông mày của Phong Ấn nhíu chặt lại.
Chu An Đạt xoa xoa cằm: “Nói thật lòng tôi biết sớm muộn gì cậu cũng có ngày hôm nay. Hai người như đôi oan gia, có chuyện gì cũng chỉ biết chạy đến chỗ tôi mượn rượu giải sầu, uống xong còn không chịu thanh toán, cậu uống của tôi bao nhiêu rượu tôi chẳng nhớ nổi nữa, đã thế tôi sẽ ghi nợ cho bố cậu!”
Chu An Đạt nói những điều này chẳng khác đàn gảy tai trâu, Phong Ấn đã lăn ra ngủ từ bao giờ.
Phong Hạo cử người “cưỡng ép” Phong Ấn quay trở về bệnh viện điều trị. Ra viện, Phong Ấn vẫn chẳng có nơi nào để đi, lại quay lại chỗ của Chu An Đạt tiếp tục uống rượu. Không biết anh vùi đầu ở đây mất bao nhiêu ngày, Chu An Đạt thực sự không nhịn nổi nữa liền gọi điện đến nhà họ Lôi.
Lôi Dật Thành vừa đặt chân vào phòng đã bị mùi rượu mạnh xộc vào mũi, ánh sáng mờ mờ nhưng đủ để anh nhìn thấy người nằm bệt trên ghế sô pha.
“Cậu ta chết chưa?” Không khí nồng nặc mùi rượu khiến Lôi Dật Thành phải nhíu mày.
“Chưa đâu!” Chu An Đạt lấy chân đá vào người Phong Ấn đã ngủ say như chết: “Kẻ báo hại thường sống dai mà!”
Chu An Đạt thô lỗ tát vào mặt Phong Ấn nhưng không sao đánh thức anh dậy được. Chu An Đạt tức khí đẩy Phong Ấn ngã xuống đất. Phong Ấn ngã đau quá liền hừ giọng, điều chỉnh lại tư thế rồi ngủ tiếp. Lôi Dật Thành nheo nheo mắt, lấy nước khoáng trong tủ lạnh ra, đổ lên đầu Phong Ấn.
Nước lạnh khiến cho Phong Ấn tỉnh ra, vội vàng bật dậy, miệng đang định chửi thì đã bị Lôi Dật Thành lôi ra ngoài, tống vào trong xe. Phong Ấn khó khăn mở mắt ra nhìn, hạ thấp cái ghế rồi tiếp tục ngủ.
Cơn đau nhức thấu xương đã kéo Phong Ấn khỏi giấc mộng. Anh vừa bị ăn một cái đạp kèm một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tỉnh chưa?”
Phong Ấn ngẩng đầu nhìn quanh rồi nhắm mắt xoa xoa cái đầu bị rượu khiến cho nhức nhối, cáu kỉnh chửi thề.
Lôi Dật Thành ném một cái hộp bằng gỗ ra trước mặt anh, chẳng buồn để ý xem liệu có ném trúng chỗ bị thương không: “Trong này đựng nhật kí của Trình Trình!”
“Nhật kí ư?” Phong Ấn khựng người hồi lâu mới nhận thức được, cổ họng khàn đặc.
“Cái này, cái này… cả cái này nữa, bên trong mỗi cái hộp là nhật kí của nó từ nhỏ đến lớn!” Lôi Dật Thành vỗ vỗ vào đống hộp gỗ xếp sát tường, cánh tay giơ lên cao: “Bao gồm cả bốn bức tường này. Tất cả những thứ trong phòng này Trình Trình luôn giấu kín không cho ai biết đến!”
Phong Ấn vật vã một hồi, cuối cùng cũng chống tay được vào bàn để đứng dậy, mắt nheo nheo nhìn xung quanh, đầu óc vô cùng hỗn loạn. Phong Ấn loạng choạng đến gần một cái tủ thấp, sờ vào từng cái hộp gỗ xếp ngay ngắn cạnh nhau, mỗi cái hộp đều được cài mật mã cẩn thận, trên tường còn treo ảnh chụp chung của anh và cô, ảnh của anh chụp một mình hoặc chụp chung với người khác, từ nhỏ đến lớn, quả thực cô còn sở hữu nhiều ảnh của anh hơn cả bản thân anh.
“Là…tôi…” Phong Ấn có vẻ không dám tin, thậm chí không dám hít thở mạnh.
“Đúng, là cậu! Bí mật của nó toàn liên quan đến cậu!” Lôi Dật Thành khoanh tay trước ngực: “Cái kho nhỏ đằng sau sân nhà tôi, là thế giới riêng của nó, tôi chỉ biết mỗi lần có chuyện gì vui hoặc buồn nó đều trốn ở trong này, không biết nó làm cái gì trong này, nó luôn khóa cái kho này lại cẩn thận, không cho người khác vào!”
Lôi Dật Thành cầm một cái hộp lên, lau sạch sẽ: “Nó đến thành phố B rồi, Phương Mặc Dương và Đỗ Nghiên Thanh chuẩn bị đính hôn, tôi nghĩ chắc họ có gọi cho cậu nhưng cậu tắt máy! Đây là cuốn nhật kí cuối cùng của nó, cộng với cái hộp ban nãy đưa cho cậu, giờ chỉ còn lại hai hộp này thôi, những hộp khác đều trống không!” Nói rồi anh lấy một cái hộp sắt cũ ở trong gầm tủ, bên trong chứa đầy những mảnh vụn đã cháy xém.
Những mảnh vụn ấy trước đó từng là cái gì thì không cần nói Phong Ấn cũng hiểu.
Phong Ấn không nói gì thêm, đứng ngây ra nhìn cái hộp bí mật đã hóa thành tro của cô, những ngón tay run rẩy. Lôi Dật Thành lặng lẽ bỏ đi, cẩn thận đóng cửa lại cho anh.
Phong Ấn phải cố hết sức để kiềm chế sự run rẩy của mình, anh xoa xoa hai cái hộp gỗ. Lúc mở cái hộp ra, số mật mã khiến cho những ngón tay của anh giật giật, quả nhiên là ngày sinh của anh.
Cả hai cuốn nhật kí đều bị xé tan tành, Phong Ấn lật giở trang đầu tiên, chỉ liếc qua rồi đột nhiên gấp lại, ép chặt vào lồng ngực, hít thở thật sâu rồi mới dám tiếp tục xem.
Thứ x ngày x tháng x năm x
Hôm nay anh cả sẽ mở party mừng sinh nhật ở nhà nên đuổi mình đến nhà Yến Kì làm bài tập. Vì nhà Yến Kì có việc nên mình đành phải về sớm. Thật không ngờ các anh ấy lại biến nhà mình thành ra thế này, chẳng trách anh lại chọn đúng ngày không có bố mẹ ở nhà. Nhưng chắc chắn họ không biết nguyên nhân thật sự khiến mình về sớm là gì, mình muốn tặng cho Phong Ấn chiếc mô hình máy bay bằng gỗ đầu tiên do chính tay mình khắc, nhưng anh ấy chê xấu, nhất định không lấy, mình đành phải lén bỏ mô hình máy bay vào trong cặp của anh ấy.
Cái ga hình con gấu bị mình ném đi rồi, anh cả mắng cho mình một trận tơi bời, đó là quà chị Tử Du mang từ Nhật về cho mình. Mình rất thích nhưng không thể dùng nó được nữa, bởi vì mình nhìn thấy Phong Ấn và bạn gái của anh ấy ôm hôn nhau trên giường của mình, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy. Mình lại lén lấy lại cái mô hình máy bay bằng gỗ của mình từ trong cặp của anh ấy, thôi mình giữ lại vậy, không thể tặng tên khốn ấy được!
Thứ x ngày x tháng x năm x
Phong Ấn thật sự muốn vào trường không quân học, anh ấy cãi nhau với bố một trận rất to, bạn gái anh ấy cũng không mong anh ấy đi học trường đó. Mình nói không có ai ủng hộ anh nhưng còn có em, nhưng anh ấy chẳng đếm xỉa đến mình. Đồ xấu xa!
Thứ x ngày x tháng x năm x
Phong Ấn lại đến tìm anh mình uống rượu, hai người đều uống rất nhiều, còn uống hết quá nửa tủ rượu quý của bố, thế là bị ăn đòn, ha ha.
Hôm nay anh ấy ngủ ở nhà mình, nghe nói anh ấy vẫn chưa làm hòa với chú Phong. Mình vui lắm, buổi tối còn lén hôn anh ấy, ai bảo anh ấy uống nhiều rượu như thế! Chỉ có điều mình chỉ hôn vào má thôi, anh ấy từng hôn Hạ Viêm Lương, mình chê bẩn. Hừ!
…
Câu chữ của cô hồi đó vô cùng trẻ con, còn viết sai rất nhiều từ nữa. Phong Ấn đọc không sót chữ nào, mỗi con chữ như một lưỡi dao cứa vào trái tim rỉ máu của anh. Anh nhớ không sót một chi tiết nào trong cuốn nhật kí của cô.
Thứ x ngày x tháng x năm x
Mình thật sự không có ý nghe lén, là bọn họ tưởng mình đã ngủ say rồi. Phong Ấn, nhiều năm sau liệu anh có còn nhớ những gì anh nói ngày hôm nay không?
Em sẽ nhớ.
Anh nói với anh trai em rằng cuối cùng Hạ Viêm Lương cũng thật sự thuộc về anh, anh nói anh sẽ đợi cho đến khi tốt nghiệp để lấy cô ta về làm vợ.
Phong Ấn, anh có thể đợi em được không, em sẽ lớn nhanh thôi, em sẽ trở nên xinh đẹp, giống như kiểu anh thích…
Chữ ở trang này to hơn bất cứ các trang khác, cũng không rõ bằng các trang khác. Đó là do nước mắt của cô đã làm nhòe nét chữ trên giấy. Phong Ấn lật sang trang, những trang còn lại đều bỏ trắng. Ngón tay anh chạm vào vết lồi lõm trên bề mặt, đó là dấu bút của cô còn hằn lại. Trang tiếp theo nữa chỉ viết có một câu.
Anh nhắm mắt thở dài, lồng ngực tắc nghẹn như bị một hòn đá tảng đè vào.
Lời hứa là lời của kẻ lừa gạt nói cho kẻ ngốc nghe.
Thành phố B.
Lễ đính hôn của Đỗ Nghiên Thanh và Phương Mặc Dương náo nhiệt chẳng khác gì hôn lễ. Mãi đến tận đêm khuya, Phương Mặc Dương mới cho người chở Lục Tự và Lôi Vận Trình về khách sạn.
Ngày mai bọn họ phải quay trở lại thành phố T, Đỗ Nghiên Thanh cứ lưu luyến không nỡ bỏ tay Lôi Vận Trình, cô vừa khóc vừa gọi, Phương Mặc Dương bất lực đành hộ tống Đỗ Nghiên Thanh đã say rượu vào trong xe.
“Đội trưởng, Thanh Thanh đôi khi hơi tùy tiện, anh không được bắt nạt cô ấy đâu, không được phạt cô ấy giống như lúc ở trường nhé, nếu không em quyết không tha cho anh đâu!” Lôi Vận Trình trừng mắt đe dọa.
“Dạ, đúng là thời thế, thế thời, anh đâu dám bắt nạt cô ấy ạ!” Phương Mặc Dương dở khóc dở cười: “Giờ toàn là cô ấy phạt anh đấy chứ!”
Lục Tự nghe ra hàm ý của Phương Mặc Dương trong câu nói đó, tinh quái cười: “Đúng là được đằng chân lân đằng đầu, có anh là một trên đời đấy!”
Đợi tất cả mọi người đều vào khách sạn rồi, Phương Mặc Dương mới làm bộ nghiêm túc. Chưa đợi Phương Mặc Dương lên tiếng, Lôi Vận Trình đã giơ tay làm bộ đầu hàng: “Em biết anh muốn nói gì, không cần nói gì về anh ấy đâu!”
Phương Mặc Dương nhìn Lôi Vận Trình chăm chú, nhoẻn miệng cười: “Thôi được rồi, anh chỉ muốn nói đừng vì một lỗi lầm của cậu ta và sự phá hoại của một kẻ khác mà phụ sự kì vọng bao nhiêu năm trời của em, không có gì là không thể tha thứ được, trừ phi em muốn nhìn cậu ta bị giày vò cả đời này!”
Lôi Vận Trình bĩu môi đẩy Phương Mặc Dương đi: “Anh mau về đi, Thanh Thanh ngủ tít thò lò rồi đấy!”
Nhìn cái bóng của họ chìm vào màn đêm, Lôi Vận Trình mới quay vào khách sạn, cứ cảm thấy nụ cười cuối cùng của Phương Mặc Dương lúc đó có hàm ý gì đó. Và chẳng mấy chốc cô đã hiểu ra hàm ý ấy.
Khoảnh khắc mở cửa phòng ra, một bàn tay to lớn kéo mạnh cô vào trong, sức mạnh đó khiến cô đau đớn la lên, còn chưa kịp phản ứng gì thì bàn tay đó đã ghì chặt gáy cô, sức ghì rất chuẩn, đủ để không khiến cô mất đi nhưng cũng khiến cô mất đi sức phản kháng.
Cô bị người đó ném lên giường, thân hình của người đàn ông ấy đè chặt lên người cô, hơi thở nóng bỏng phả vào mang tai cô, giọng nói kiên định nhưng khàn khàn vọng vào tai cô: “Thời gian qua anh đã nghĩ rất kĩ rồi, anh quyết định sẽ dành phần đời còn lại cho em!”
“Anh Ấn…” Cô yếu ớt gọi, cô đã nhận ra hơi thở của anh.
Phong Ấn siết chặt cằm cô: “Nếu anh có thể coi em là em gái, anh tuyệt đối không làm những chuyện như thế này với em!”, nói rồi anh hôn siết lên môi cô.
Nụ hôn của Phong Ấn quá mãnh liệt, mang theo hơi thở bá đạo và chiếm đoạt khiến cho cô như bị cuốn vào. Lôi Vận Trình vốn đã bị một cánh tay ghì chặt, tứ chi đã chẳng còn chút sức lực nào, giờ lại bị nụ hôn ấy khiến cho toàn thân mềm nhũn.
Áo khoác ngoài bị anh cởi ra, tiếp theo là lớp áo len mỏng, cái váy lông cừu ngắn… bàn tay anh sục sạo đầy đam mê trên người cô, lưu luyến kiếm tìm hơi ấm ngày xưa, bàn tay ấm nồng vuốt ve cơ thể cô, thân hình cường tráng đè chặt lấy người cô. Sau bao tháng xa cách cuối cùng anh cũng lại được ôm cô vào lòng, cuối cùng cũng có được cô. Anh không thể kiềm chế nổi sức mạnh từ cơ thể, để lại những dấu tích trên người cô.
“Đủ…đủ rồi…!” Lôi Vận Trình ngoảnh đầu đi né tránh anh.
Không đủ, mãi mãi không đủ!
Phong Ấn như kẻ điên cuồng, chộp lấy tay cô vuốt ve cơ thể mình, để cô cảm nhận nỗi khao khát của anh: “Trình Trình, Trình Trình…”
Anh khẽ gọi tên cô, liên tục lặp lại, tha thiết và thê lương…
Chân cô bị anh tách ra, Lôi Vận Trình tuyệt vọng nhắm mắt chờ đợi anh đi vào trong cơ thể mình, nhưng Phong Ấn đột nhiên dừng lại.
Anh chống tay nằm sấp trên người cô, nhưng không nhìn cô, gục đầu vào cổ cô, toàn thân như đang run rẩy bởi sự kiềm chế đầy bấn loạn. Anh cứ như vậy ôm lấy cô, không có thêm bất cứ một hành động nào.
Anh không đành lòng, không đành lòng làm một chuyện khiến cô bị tổn thương thêm nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, đam mê lùi dần, sức lực và ý thức đã quay trở lại, Lôi Vận Trình đẩy anh ra, ôm quần áo chạy ra xa giường để né tránh.
Phong Ấn không hề lao bổ vào cô như cô lo sợ, Lôi Vận Trình nhân cơ hội chạy vào nhà vệ sinh mặc lại quần áo. Đợi cô mặc quần áo xong đi ra, Phong Ấn đã mặc xong quần dài, bán khỏa thân nằm trên giường trầm ngâm hút thuốc.
Cô đứng ngây ra đó không dám manh động, Phong Ấn vừa hút thuốc vừa nhìn cô bằng ánh mắt như dã thú, không hề chớp mắt, ánh mắt sâu thăm thẳm, khó nắm bắt, khuôn mặt khôi ngô tiều tụy đến mức cô gần như không nhận ra, cộng với những vết thương trên người vẫn chưa lành lặn hẳn, trông anh như một tên nô lệ mới được phóng thích, từ trái tim lẫn thể xác đều chi chít những vết thương. Đêm giao thừa, bộ dạng như người chết sống lại của anh khiến ai nhìn thấy cũng phải thất kinh, Lôi Vận Trình suýt chút nữa thì bật khóc.
Cô khẽ siết chặt bàn tay, dùng nỗi đau để nhắc nhở bản thân không được mềm lòng vào lúc này.
Lúc anh hút hết điếu thuốc, dụi đầu mẩu vào gạt tàn ở đầu giường và đi về phía cô, Lôi Vận Trình mới giật mình lùi lại sau một bước: “Anh đi đi, em coi như anh vừa uống rượu say, không truy cứu đâu!”, trên người anh toàn mùi rượu, nhưng hiện giờ anh hoàn toàn tỉnh táo, anh biết mình đang làm gì!”
Anh không để cô phản kháng, lấy từ trong túi quần ra một tờ giấy, đưa ra trước mặt cô: “Anh đến cái kho nhỏ của em rồi!”
Người cô như run lên, cô trợn tròn mắt nhìn tờ giấy màu hồng nhạt bị xé ra từ cuốn nhật kí của anh, là câu cuối cùng trong cuốn nhật kí của cô.
Đôi con ngươi đen láy của Phong Ấn nhìn thẳng vào mặt cô, không chịu bỏ lỡ bất cứ cảm xúc nào của cô: “Anh là kẻ lừa dối, anh là thằng khốn, anh chậm hiểu, anh không biết trân trọng, anh tự cao tự đại, anh phải bị đày xuống địa ngục, anh tội đáng muôn chết… nhưng mà anh yêu em, nếu em cảm thấy câu nói này cũng là nói dối, vậy thì anh sẽ lừa em cả cuộc đời!”, nói rồi anh lấy bật lửa ra, ngọn lửa màu xanh liếm vào trang giấy, trong khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, mảnh giấy là là rơi xuống đất.
- Nếu em đã muốn kết thúc, anh sẽ giúp em đốt hết cuốn nhật kí, bao gồm cả những cái hộp gỗ đựng nhật kí, tất cả mọi thứ trong cái nhà kho ấy, đều đốt hết rồi!
Lôi Vận Trình khó nhọc hít một hơi thật sâu: “Đốt hết rồi ư?”
- Đúng thế!
- Ảnh và mô hình điêu khắc gỗ cũng đốt rồi ư?
“Đúng, còn cả những thứ đồ chơi linh tinh cũng đốt hết rồi, nếu anh không nhớ nhầm thì đó đều là những thứ anh tặng cho em hồi còn bé!” Nói một cách chính xác thì không phải là tặng mà những thứ ấy bị cô dùng đủ mọi cách cướp cho bằng được. Những thứ bị cô cướp, Phong Ấn chưa từng thấy bóng dáng đâu, anh còn tưởng cô cướp được rồi nên đã chơi chán mà ném đi rồi. Nhưng khi anh mở mấy cái ngăn kéo to trong nhà kho ấy ra, tất cả những thứ cô cướp từ anh đều được sắp xếp gọn gàng, ngay ngắn ở bên trong.
Trong con mắt của Phong Ấn, nơi ấy rõ ràng là nơi cất giữ tình yêu đầy ắp của một người con gái từ nhỏ đến lớn dành cho anh.
Lôi Vận Trình sửng sốt đến không nói nên lời, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Nhưng ở đó còn có… còn có…”, cô định nói nhưng lại thôi, cuối cùng phải cắn chặt răng để không nói ra điều đó.
Phong Ấn đứng yên lặng rồi lấy từ trong túi quần ra một thứ: “Còn có cái này phải không?”
Là chiếc nhẫn mà anh đã mua cho cô.
Lôi Vận Trình suýt chút nữa thì gật đầu, nhưng cô nhanh chóng kiềm chế mình, lạnh lùng quay mặt đi: “Sao không đốt cùng luôn đi? Dù gì em cũng muốn vứt đi mà!”
Phong Ấn nhìn sâu vào mắt cô rồi quay người đi thẳng ra cửa sổ, mở cánh cửa ra. Lôi Vận Trình ý thức được anh đang định làm gì thì đã muộn, Phong Ấn đưa tay ra, chiếc nhẫn bị ném từ tầng mười mấy xuống đất.
Lôi Vận Trình hét lên một tiếng rồi lao bổ về phía anh, nửa người nhoài hẳn ra ngoài cửa sổ, chỉ chực nhảy xuống theo. Phong Ấn kéo cô lại, đóng cửa sổ lại: “Giờ đã ném đi rồi đấy!”
Cô ngây ra trong khoảnh khắc rồi bùng lên như một ngọn núi lửa phun trào, ra sức đánh anh, trút hết nỗi đau khổ trong lòng rồi bải hoải ngồi bệt xuống đất, miệng thở dốc, tay bịt chặt lồng ngực, nghẹn ngào không phát ra tiếng, những giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Phong Ấn cúi đầu bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt đen long lanh chẳng thể hiểu nổi cảm xúc.
“Cút, anh cút đi!” Lôi Vận Trình dần bình tĩnh lại, chạy ra mở cửa, chỉ ra bên ngoài và đanh giọng đuổi anh đi.
Phong Ấn im lặng mặc áo vào, đến bên cạnh cô nhưng không có ý định bỏ đi: “Trình Trình…”
“Cút, cút đi!” Cô bịt tai và gào lên.
Lục Tự ở ngay phòng bên cạnh, anh vừa từ trong phòng tắm ra đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô, tim anh như nhảy ra ngoài, lao sang bên phòng cô với tốc độ tên bắn: “Trình Trình, có chuyện gì thế?”
Anh còn chưa nhìn rõ người vừa mới đến trước cửa phòng cô đã thấy Lôi Vận Trình lao bổ vào anh, khóc lóc khẩn cầu: “Bảo anh ấy đi đi, đi ngay đi!”
Mấy căn phòng lân cận cũng là Phương Mặc Dương và Đỗ Nghiên Thanh thuê cho bạn bè, đồng nghiệp ở học viện, tất cả đều quen biết với nhau. Lúc này những người đó cũng bị thu hút bởi tiếng kêu của Lôi Vận Trình đều chạy ra xem, nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy không khỏi ngạc nhiên.
Lôi Vận Trình vì quá ức chế nên toàn thân run bần bật. Lục Tự nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay nhè nhẹ vỗ về cô, khuôn mặt bình thản như mặt nước, ánh mắt dán chặt trên người Phong Ấn.
Phong Ấn vừa có hành động là Lục Tự đã kéo Lôi Vận Trình ra đằng sau mình, trầm giọng cảnh cáo: “Cô ấy bảo mày đi đi!”
- Trình Trình…
- “Im đi, tôi không muốn nghe anh nói, không muốn gặp lại anh!” Lôi Vận Trình vẫn bịt chặt tai, tâm trạng vô cùng kích động.
Phong Ấn không nói gì thêm, cứ đứng trân trân nhìn cô rất lâu, lâu đến mức những người kia đều biết điều quay về phòng, cuối cùng đôi môi mím chặt ấy mới từ từ mở ra: “Được, anh đi!”, anh nói rồi thu lại ánh mắt, quay người bỏ đi.
Lục Tự đưa cô về phòng, cầm khăn mặt lạnh đắp lên mắt cho cô: “Đừng khóc nữa, ngày mai mắt lại bắt đầu sưng vù lên đấy!”
Anh liếc thấy ga trải giường xộc xệch cùng với vết đỏ trên cổ cô, mi mắt khẽ cụp xuống, không hỏi han điều gì. Lồng ngực chợt lạnh buốt, đó là bởi vì những giọt nước mắt của cô ban nãy: “Nếu muốn khóc thì cứ khóc to lên, đừng để trong lòng, anh sẽ không cười nhạo em đâu!”
Đột nhiên Lôi Vận Trình đứng bật dậy chạy ra ngoài, thậm chí chẳng buồn mặc thêm áo khoác.
“Em đi đâu đấy?” Lục Tự với lấy áo khoác của cô rồi chạy ra theo. Lúc Lục Tự ra khỏi khách sạn, anh đã nhìn thấy cô nhảy xuống cái hồ nước nhân tạo khổng lồ ở bên cạnh khách sạn, anh sợ đến toát mồ hôi hột, chẳng buồn nghĩ ngợi mà lao xuống bể nước lạnh buốt, kéo cô lên bờ, dùng áo khoác quấn chặt lấy thân hình đang run lên vì lạnh của cô.
- Em điên à Lôi Vận Trình? Vì một người đàn ông mà đòi sống đòi chết thế ư? Nếu em muốn chết sao không làm việc thiện, thỏa mãn mong ước của anh? Lấy anh đi cho xong! Anh không để bụng chuyện người một nơi tim một nẻo đâu! Anh không ngại người một nơi hồn một nẻo! Anh chỉ cần em sống thôi!
Cô cắn chặt đôi môi tím tái vì lạnh, nước mắt trào ra, hai tay bưng mặt, dồn hết sức lực toàn thân kêu lên một tiếng rồi khóc òa: “Anh ấy vứt cái nhẫn đi rồi, anh ấy ném cái nhẫn của em xuống dưới hồ rồi! Em mất hết rồi, mất hết rồi!”
Đây là lần thứ hai Lục Tự nhìn thấy cô khóc như thế này, tiếng khóc như xé ruột xé gan. Anh từ từ nhắm mắt lại, ép chặt đầu cô vào lồng ngực mình, hít một hơi thật sâu, khẽ nói đủ để cô nghe thấy: “Còn, Trình Trình, còn có anh!”
Phong Ấn ngồi trong xe đã nhìn thấy tất cả cảnh này, anh phải dùng hết sức lực để kiềm chế mình lao đến cướp cô lại cho mình. Trái tim anh thắt lại, nỗi đau đớn tột cùng bao bọc lấy anh.
Anh tự nhủ với mình không được sốt ruột, phải từ từ, từ từ thôi, từng chút một để khiến cô quay trở lại bên mình.
Rời khỏi thành phố B nhưng Lôi Vận Trình không về nhà ngay, cô gọi cho Lôi Dật Thành nói muốn đi đâu đó giải tỏa tâm trạng. Cô từ chối lời đề nghị đi cùng của Lục Tự, chỉ muốn đi một mình.
Nhưng kết quả là có người đi theo cô suốt cả chặng đường.
Mỗi khách sạn cô đến, mỗi nhà hàng cô qua, mỗi toa máy bay hay toa tàu cô ngồi đều có bóng dáng của Phong Ấn.
Một thành phố cổ ở Giang Nam, điểm dừng chân cuối cùng của cô.
Lôi Vận Trình thức giấc, mở cửa sổ, tiếng chuông vui tai từ bên ngoài cửa sổ vọng vào. Là một chuỗi hạt vòng tinh xảo, trên mỗi hạt đều có khắc một chữ “Trình”.
Lôi Vận Trình chăm chú nhìn chuỗi hạt rất lâu, nhẹ nhàng tháo xuống, vốn định vứt đi nhưng cuối cùng lại cẩn thận cất lại. Suốt cả chặng đường anh đã tặng cho cô rất nhiều đồ bằng cách này, nhưng đây là thứ duy nhất cô giữ lại.
Rất nhiều năm trước, Lâm Thất Thất từng tặng cho Phong Ấn một chuỗi hạt vòng, vừa hay trên mỗi hạt vòng đều có khắc hai chữ “Phong Ấn”, đó là món đồ chơi mà bà tình cờ bắt gặp ở Nhật, cảm thấy thú vị nên mang về. Phong Ấn không thích nhưng Lôi Vận Trình thích lắm, đòi anh nằng nặc cho bằng được nhưng Phong Ấn nhất quyết không cho, ép cô phải làm ô sin cho mình ba tháng liền mới cho. Lấy được chuỗi vòng ấy rồi, Lôi Vận Trình vui mừng lắm, nhưng lại tiếc tại sao không có cái vòng nào có tên cô, như thế là có thể gộp lại thành một đôi rồi.
Phong Ấn mặt mày hờ hững uống nước quả do cô ép: “Mẹ anh nói không tìm thấy chuỗi vòng có tên em, cũng may là không có, anh không muốn bị ghép thành một đôi với con nhóc Răng Thép xấu xí như em!”
Lôi Vận Trình tức đến mức cầm gối ném anh, nhưng anh đã tránh được, lại còn cười chọc tức. Mắt cô đảo như rang lạc, xán lại gần anh, tay chống cằm nhìn anh chăm chú: “Nước quả ngon không?”
- Cũng tàm tạm, ngon hơn mẹ anh làm!
- Chắc là do em cho thêm chút nguyên liệu vào trong đó đấy!
Đôi mắt cô long lanh, sáng lên vẻ quỷ quyệt. Phong Ấn thận trọng nhìn chỗ nước quả còn sót lại: “Em thêm cái gì vào thế?”
Lôi Vận Trình nheo mắt cười xảo quyệt, nhét chuỗi vòng vào túi, chuồn một mạch ra cửa rồi mới nói: “Nước giặt giẻ lau đấy, còn cả nước trong bể cá nhà anh. À còn nữa, em còn giữ lại một ít nước giặt giày với tất cho anh để dùng dần đấy!”
Anh tưởng cô ngoan ngoãn nghe anh sai bảo ư? Chỉ có điều cô cũng vì chuyện này mà phải trả giá, để trả thù ba tháng bị uống nước quả pha với nước giặt tất của mình, Phong Ấn đã đánh nát mông Lôi Vận Trình.
Ngày rời khỏi khách sạn, Lôi Vận Trình lại nhìn thấy một bó hoa hồng tươi bên ngoài cửa phòng như thường lệ. Ngón tay cô vuốt ve những cánh hoa hồng tươi tắn rồi rời đi, không hề mang theo nó. Lúc ngồi trên máy bay quay về thành phố T, cô bất chợt thầm nghĩ, liệu Phong Ấn có ngồi trên chuyến bay này không?
Một tối trước khi quay lại đơn vị, cô ngồi cả đêm trong cái nhà kho trống rỗng. Ngày hôm sau, ánh mặt trời rạng rỡ, Lôi Dật Thành bế con ra ngoài sân sưởi nắng. Lúc Lôi Vận Trình từ trong nhà kho đi ra, thằng bé vừa hay bò đến chỗ cô.
Lôi Vận Trình liền bế thốc thằng bé lên, hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của nó: “Để em mang theo con trai anh đi nhé, em không nỡ xa nó, em có thể dạy nó lái máy bay, dạy nó nói chuyện!”
Ánh mắt của Lôi Dật Thành đột nhiên trở nên dịu dàng: “Em có biết lúc nhỏ, lần đầu tiên em mở miệng nói, em đã nói gì không?”
- Bố? Mẹ? Anh trai?
“Là Phong Ấn!” Lôi Dật Thành khẽ nói: “Tử Du lúc ấy bốn tuổi, rất quấn anh, Phong Ấn chăm sóc em nhiều hơn anh, em ở với Phong Ấn lâu nên đột nhiên một hôm bỗng gọi tên cậu ta!”
“Cũng giống như từ đầu tiên mà chị Tử Du nói được là ‘Thành Thành’ đúng không?” Cô nhoẻn miệng cười, chẳng hề né tránh nhắc đến tên người ấy, không phải bởi cô đã che giấu tình cảm của mình như lúc trước, mà bởi cô đã có thể thản nhiên đối mặt với tình cảm của mình, không còn cố chấp như trước kia. Phong Ấn là một dấu tích không thể nào mai một trong lòng cô, nhưng cũng không phải là điều cần kiêng kị. Cô tin sớm muộn gì chuyện cũ cũng sẽ lặng lẽ trôi đi như những tàn tro dĩ vãng.
Lúc tiễn cô đi, Lôi Dật Thành định nói gì nhưng lại thôi. Lôi Vận Trình mỉm cười tươi tắn: “Đừng lo cho em, mọi chuyện cứ để ông trời sắp đặt, số mệnh đã an bài được ở bên nhau thì chẳng ai có thể chia rẽ được, nếu phải chia rẽ thì có nghĩa là không có duyên phận mà thôi!”
Lôi Dật Thành vui mừng vì cuối cùng cũng nhìn thấy em gái thôi không còn cố chấp, chỉ đáng tiếc là Phong Ấn không nghĩ như vậy.
Khung cửa kính trên máy bay phản chiếu hình ảnh khuôn mặt trẻ trung của cô, những ngón tay cô siết chặt bức thư mà Lôi Dật Thành đưa cho trước khi lên máy bay. Đợi máy bay cất cánh rồi Lôi Vận Trình mới mở ra. Là một bức thư dày, được gấp rất ngay ngắn.
Ba chữ “Bản kiểm điểm” hiện lên khiến cô không khỏi nhoẻn miệng cười. Mặc dù chữ viết có vẻ nguệch ngoạc nhưng cô vẫn nhận ra được là chữ của Phong Ấn, có lẽ đó là bức thư mà Phong Ấn viết lúc chưa lành vết thương. Giở đến trang cuối cùng, tim Lôi Vận Trình như thắt lại.
Anh không hối hận đã đốt hết bí mật của em, những thứ đó đối với anh và em mà nói quá nặng nề, anh không biết bao nhiêu năm nay em đã sống như thế nào, cũng không thể nào tưởng tượng nổi. Tất cả quá khứ của em đã không còn, em trống rỗng, nhưng anh hi vọng em trống rỗng, để nhẹ nhàng, thậm chí hi vọng em có thể quên hết tất cả, bao gồm cả anh. Nhưng anh sẽ nhớ, những thứ em đã trút bỏ được, anh sẽ gánh nó ở trong lòng. Em khiến anh hiểu rằng hóa ra điều anh sợ nhất là sự chia li của chúng ta một ngày nào đó lại chính là sự chia ly cả cuộc đời, mỗi người đều có cuộc sống riêng, có người yêu riêng, lúc gặp lại nhau bỗng trở nên xa lạ, không liên quan. Cảm ơn em đã giữ mình vì anh. Từ nay về sau sẽ đổi lại là anh, anh sẽ theo đuổi em, bám riết lấy em, vì em, yêu em, đợi em, đợi em chấp nhận anh một lần nữa.
Anh đợi em quay trở lại bên anh, mãi mãi!
…
Đọc đi đọc lại đoạn đó nhiều lần, cô khẽ nhắm mắt lại để che đi đôi mắt ngân ngấn nước, suy nghĩ như trở lại với năm đó, lúc anh rời nhà đến trường không quân, cô đã khóc hết nước mắt, khóc đến không thở ra hơi, cho đến khi anh buộc phải lên máy bay rồi mà cô vẫn chưa hiểu ra câu nói ấy rốt cuộc là gì, cô đành phải về nhà viết vào nhật kí…
- Là cô Lôi phải không ạ?
Một giọng nói ngọt ngào kéo cô trở lại với hiện thực. Cô tiếp viên hàng không tay ôm một bó hoa hồng tươi thắm, mỉm cười ngọt ngào với cô: “Có một anh nhờ chúng tôi tặng cái này cho cô ạ!”
Lôi Vận Trình ngạc nhiên đứng dậy nhận bó hoa. Khi ánh mắt chạm phải một thứ đang phát sáng trên bông hoa hồng, nước mắt cô bỗng trào ra như vỡ đê.
Đó là chiếc nhẫn vốn đã chìm trong bể nước, là Phong Ấn không biết bao nhiêu lần dầm mình trong làn nước lạnh buốt của mùa đông để tìm lại nó cho cô.
Nhưng chiếc nhẫn đã khác so với trước đây, mặt trong chiếc nhẫn còn có thêm tên của anh.
Bóng dáng quen thuộc của Phong Ấn đang tiến lại gần cô, ánh mắt tha thiết và sâu thẳm.
Bàn tay ấm áp nâng cằm cô lên, dịu dàng lau nước mắt cho cô, cẩn thận như đang nâng niu báu vật trong tay.
“Em đi đâu anh sẽ theo em đến đấy, mục tiêu anh đã nhắm đến là chắc chắn không thể chạy thoát!”, Phong Ấn lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô, hôn phớt lên trán cô.
- Báo cáo kết hôn anh đã nộp lên rồi, chờ em nữa thôi! Bố mẹ, anh trai và chị dâu em, anh đã thuyết phục được rồi, bố anh cũng đã ok, chú rể đã chuẩn bị sẵn tinh thần, hôn lễ có thể cử hành bất cứ lúc nào, chỉ còn chờ có em nữa thôi!
- Em không…
- Trình Trình, không cần trả lời anh ngay bây giờ, cho dù bao lâu anh cũng chờ được!
Nước mắt làm nhạt nhòa tầm mắt của cô, tất cả hạnh phúc mà cô từng hi vọng đang bày ra trước mắt, chỉ chờ cô dang tay ra đón nhận.
Cô không biết rằng trang nhật kí ấy của mình đã được Phong Ấn lén giữ lại, đặt trong túi áo ở lồng ngực của anh.
Phong Ấn, đừng quên điều ước hôm sinh nhật của anh. Anh hãy đợi em lớn, em chờ anh về, về lấy em làm vợ.
Cô gái ngày ấy bây giờ đã lớn rồi, trái tim người đàn ông sau nhiều lần phiêu bạt cuối cùng lại trở về bên cô.
Cũng may là nhiều năm về sau, anh đã yêu cô, còn cô vẫn yêu anh như vậy.
Mọi thứ do số phận an bài, còn chuyện cô và anh ở bên nhau, không ai có thể chia cách được.
Nếu như Phong Ấn tưởng rằng Lôi Vận Trình sẽ vì thế mà bỏ qua những chuyện trước đây thì anh đã nhầm to. Lôi Vận Trình không những khộng nhận lời cầu hôn của anh mà còn biết được âm mưu đáng ghét của Phong Hạo từ phía anh.
Mấy tháng về sau, Phong Ấn cuối cùng cũng hiểu được thế nào là “trẻ con và đàn bà rất khó dạy”. Công cuộc theo đuổi của anh vẫn tiếp tục, Lôi Vận Trình vẫn chẳng có chút động lòng. Về sau chỉ huy trưởng và chính ủy, cả các đầu bếp của nhà bếp cũng không nhẫn tâm nhìn anh vất vả nên đã âm thầm tạo đủ mọi điều kiện cho anh chàng từng một thời kiêu hãnh nay phải cúi đầu tán tỉnh cô gái.
Đương nhiên trong số đó không bao gồm Lục Tự, cũng không bao gồm Hướng Bắc Ninh, bởi vì chẳng ai hiểu rõ hơn cậu những vất vả mà cô đã phải nếm trải lúc ở học viện không quân. Những chuyện cũ khiến anh cảm thấy thương xót vô cùng. Ngày nào Lôi Vận Trình còn chưa gật đầu đồng ý thì ngày đó Phong Ấn vẫn còn là kẻ địch bên kia chiến tuyến của cậu ta.
Biết được Hướng Bắc Ninh có mối quan hệ thân thiết với Lôi Vận Trình, Phong Ấn không thể không tìm đủ mọi cách lôi kéo “đồng đảng” của cô, chỉ có điều đối phương không hề nể tình.
Phong Hạo cũng không nhẹ nhàng hơn anh bao nhiêu. Dưới sự ép buộc của “Phong phu nhân”, Phong Hạo liên tục phải đến thăm nhà họ Lôi vì chuyện “chung thân đại sự” của con trai, bị làm khó đủ đường, lại còn phải nịnh nót Lôi Khải trước mặt nhiều người, bỗng chốc trở thành đề tài nóng hổi của dư luận thành phố T.
Hôm nay không biết là lần thứ bao nhiêu xuất hiện trước cổng nhà họ Lôi, Phong Hạo sau khi được làm công tác tư tưởng trong một thời gian dài cuối cùng cũng gõ cửa nhà họ Lôi. Nhưng ông ngồi từ một giờ đến ba giờ chiều vẫn không thấy Lôi Khải xuất hiện, chỉ có Tử Du mải mê ôm con, chẳng buồn đoái hoài đến Phong Hạo.
Người tài xế vốn biết rõ tính ông chủ mình đành lên tiếng hỏi Tử Du khi nhìn thấy sắc mặt sa sầm của ông chủ mình: “Chẳng phải cô nói ông Lôi có ở nhà sao?”
Tử Du nheo mắt cười, nhìn lên đồng hồ: “Chắc là chú chưa biết, dạo này bố cháu có thói quen ngủ trưa, nhưng mà giờ chắc là ngủ dậy rồi, để cháu lên lầu xem sao!”
Là ngủ trưa thật hay là cố ý ra oai thì không cần nói ai cũng biết. Cái bóng của Tử Du vừa biến mất ở cầu thang là Phong Hạo đã trừng mắt nhìn thằng cháu đích tôn của nhà họ Lôi đang say sưa mút ngón tay.
Thằng bé ngây ra, đôi mắt to tròn chớp chớp, nhưng không những không sợ khuôn mặt hung dữ của Phong Hạo mà còn bò sang. Bàn tay bé nhỏ còn dính đầy nước dãi túm lấy cái quần âu và cái áo vét đắt tiền của Phong Hạo, rồi leo lên đùi ông, kéo cái cà vạt của ông ra cho vào mồm gặm. Phong Hạo vội vàng giật cái cà vạt lại nhưng thằng bé một mực không chịu buông ra. Thế là một lớn một bé cứ co kéo qua lại như vậy.
Lại lần nữa bị cướp mất “thức ăn”, thằng bé liền há miệng gào khóc, mắt ngân ngấn nước.
Ông lái xe vội vàng chạy qua lấy món đồ chơi trên ghế sô pha trêu đùa thằng bé, nhưng thằng nhóc nhà họ Lôi vẫn không mắc lừa, lồng ngực nhỏ phập phồng, đôi mắt to dán chặt vào cái cà vạt của Phong Hạo.
“Thằng nhóc này có thể coi là ‘động vật’ cần được bảo vệ của nhà họ Lôi này!” Người tài xế nói, định để Phong Hạo tự cân nhắc lợi hại.
Phong Hạo trầm ngâm một lát rồi đột nhiên bế thốc thằng bé đặt lên đùi mình, nhìn thấy mắt thằng nhóc lập tức sáng lên, thích thú nhét cái cà vạt số lượng có hạn mà Lâm Thất Thất mua tặng cho Phong Hạo vào miệng…
Lôi Khải mãi mới xuất hiện, nhìn thấy cảnh tượng này liền bảo Tử Du bế con vào phòng, sắc mặt không vui nói: “Lúc còn nhỏ ông thường cho con trai ông ăn mấy thứ không sạch sẽ thế à?”
Phong Hạo hít thở thật sâu để chế áp cơn giận trong lòng, thô lỗ tháo cái cà vạt đã bị thằng nhóc con gặm cho không ra hình thù lên bàn uống nước. Lôi Khải nhướn mày, chậm rãi châm một điếu thuốc rồi dửng dưng nhìn vào đôi mắt tóe lửa của đối phương.
Sau cuộc đối đầu, Phong Hạo thất bại đành xuống nước: “Xin lỗi!”
Hai chữ này gần như rít qua kẽ răng của Phong Hạo, Lôi Khải nhếch môi cười: “Trẻ con không hiểu chuyện, ông chớ có để bụng nhé!”
Phong Hạo chìa tay ra, tài xế liền đưa ra mấy túi tài liệu. Phong Hạo đặt trước mặt Lôi Khải: “Đây là mấy hạng mục mà quý công ty có hứng thú đấy!”
Lôi Khải liếc qua, chậm rãi nhả khói: “Khách sáo quá!”
- Chuyện vặt thôi mà!
“Tổng giám đốc Phong còn có chuyện gì không?” Thấy Phong Hạo chưa có ý định ra về, Lôi Khải cố ý tỏ vẻ ngơ ngác.
Phong Hạo lại đặt một cái hộp vuông tinh xảo ra trước mặt ông: “Đây có phải là bộ đá quý mà ông từng nói trước đây ông với Lôi phu nhân từng để tuột mất không? Tình cờ tôi gặp được người mua nó ở bên nước ngoài…”
Lần này thì Lôi Khải mừng thật, bộ đá quý này ông đã tìm kiếm gần nửa năm nay: “Chính xác, đúng là bộ này rồi, tổng giám đốc Phong vất vả quá!”
Ông đứng dậy định mang lên cho Thương Tiểu Thuyền xem, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Phong Hạo mà cũng chẳng có chút “hào hứng” nào với chuyện ông ta đã “tình cờ gặp được” người mua bộ trang sức này ở nước ngoài ra sao?
Phong Hạo cố nén lửa giận, đứng bật dậy ngăn Lôi Khải lại: “Chuyện đó ông cân nhắc thế nào rồi?”
- Tôi có nhận lời ông cân nhắc chuyện gì à?
Nhìn cái bộ mặt “ngây thơ” vô tội kia, Phong Hạo chỉ muốn đạp cửa bỏ về: “Chuyện của Trình Trình và Phong Ấn ấy!”
Lôi Khải tỏ vẻ như sực nhớ ra, mỉm cười đáp: “Chuyện của bọn trẻ cứ để chúng tự quyết định đi, tôi không thể can thiệp được!”
“Lôi Khải, ông nên biết điều một chút đi!” Phong Hạo nghiến răng, chỉ hận không thể vung một nắm đấm vào mặt ông ta. Phong Hạo phải vắt óc nghĩ đủ cách để thỏa mãn tất cả những gì Lôi Khải muốn, từ chuyện lo sữa, bỉm cho thằng nhóc cháu nội ông ta cho đến các hạng mục công trình vài tỉ đồng ông ta cũng chẳng buồn chớp mắt lấy nửa cái. Phong Hạo biết Lôi Khải chỉ đang thích thú hưởng thụ chuyện sai khiến mình, nhưng vì con trai nên ông phải nín nhịn hết.
Lôi Khải không những không nổi giận mà còn mỉm cười nói: “Phó tổng giám đốc Phong ở lại ăn cơm nhé!”
Ăn cái con khỉ! Phong Hạo tức tối lao về nhà, Lâm Thất Thất đang gọi điện cho con trai, chỉ một giây sau điện thoại đã rơi vào tay Phong Hạo: “Có phải kiếp trước tao nợ mày cái gì không hả?”
Phải hiểu rằng, một người lúc nào cũng điềm đạm như tổng giám đốc Phong mà phải phẫn nộ như thế này thì đúng không phải chuyện bình thường. Thế nên Phong Ấn càng ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “Lôi Khải lại làm khó cho bố à?”
“Đỡ hơn trước đây nhiều rồi, ít nhất còn chịu cho tao vào cửa!” Phong Hạo chửi thề: “Cả đời này tao chưa mất mặt đến thế bao giờ, nhờ ơn mày mà tao được mất mặt như thế đấy! Mày cứ phải lấy nó mới được à!”
“Bố à…” Phong Ấn ai oán: “Biết sớm như vậy sao hồi đầu bố còn làm thế?”
- Ý của mày là chuyện đến nước này là do tao gây ra chứ gì? Những điều khốn nạn tao bảo mày nói ra bị người ta biết được rồi hả?
- Nhưng mà Lôi Khải không chỉ định “chỉnh” mình con đâu, nếu như không phải trước đây bố… hài, ý con là bố cần phải chịu một nửa trách nhiệm. Con mà không lấy được vợ thì nhà họ Phong cứ chờ mà bị tuyệt tự đi!
- Tao thấy mày chán sống rồi đấy!
- Con có việc phải đi, con cúp máy đây, chuyện này nhờ cả vào bố vĩ đại của con nhé, thực sự không được thì đành bảo mẹ con ra tay vậy!
“Tao còn chưa vĩ đại đến mức phải vận động cả vợ tao nữa!” Phong Hạo tức tối cúp máy, ngoảnh đầu lại đã thấy Lâm Thất Thất đang nhíu mày chờ đợi câu trả lời cho cái cà vạt nhăn nhó trên tay bà.
Phong Hạo đau đầu day day trán: “Kiệt tác của thằng nhóc nhà họ Lôi đấy!”
Lâm Thất Thất bụm miệng phì ra cười, đưa tay lên day huyệt thái dương cho chồng: “Lôi Khải lại đưa ra yêu cầu gì vô lí cho anh à?”
“Ngược lại thì có, hắn chẳng nói cái quái gì cả, cố tình thử thách sự kiên nhẫn của anh!” Phong Hạo tuôn một tràng.
Lâm Thất Thất ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thế để em đi vậy!”
“Em đừng có mơ!” Phong Hạo lấy thuốc lá rít mạnh mấy hơi.
“Nhưng sắp đến sinh nhật Trình Trình rồi, anh định để cho kế hoạch của Phong Ấn đổ bể à?” Lâm Thất Thất giật lấy điếu thuốc trên tay chồng, hôn vào môi ông một cái: “Hả?”
Phong Hạo trầm ngâm hồi lâu, vòng tay ôm lấy vợ, phụng phịu như một đứa trẻ con: “Thế thì phải có mặt anh nữa đấy!”
Lâm Thất Thất đương nhiên không để Phong Hạo đi theo để tránh cơn ghen của Phong Hạo làm hỏng hết việc của mình.
Lôi Khải đương nhiên đã dự đoán được việc Lâm Thất Thất sẽ một mình xuất hiện, thản nhiên mời bà vào nhà. Lâm Thất Thất nhìn thấy Lôi Khải ăn mặc lịch sự liền hỏi: “Anh định ra ngoài à?”
- Không, anh vừa mới về thôi!
“Hình như đây là lần đầu tiên em đến nhà anh thì phải!” Lâm Thất Thất lịch sự đưa mắt nhìn quanh, dịu giọng nói.
Lôi Khải mỉm cười: “Tìm Tiểu Thuyền à? Nhưng cô ấy đi dạo phố với Tử Du rồi!”
- Không, em đến tìm anh!
- Có chuyện gì thế?
- Lôi Khải, anh biết thừa rồi còn hỏi!
Giọng nói của Lâm Thất Thất còn dịu dàng hơn cả giọng nói của Thương Tiểu Thuyền lúc gọi tên ông, giọng nói còn hơi ngân nga, giống như một cơn gió nhẹ lướt qua, khơi gợi những kí ức trong ông… Lôi Khải nhanh chóng trở lại bình thường, lại tỏ vẻ vô cùng đắc chí.
- Vợ chồng em dạy dỗ con trai không đến nơi đến chốn, Phong Hạo hồi đầu cũng không nên bảo Phong Ấn trêu chọc Trình Trình. Giày vò hai cha con họ như vậy chắc anh cũng được nguôi ngoai phần nào rồi, hôm nay em đích thân đến đây năn nỉ anh, còn chưa đủ sao?
Lôi Khải mỉm cười: “Phong phu nhân nặng lời rồi. Muốn lấy ai, không muốn lấy ai là do Trình Trình tự quyết định, Tiểu Thuyền đã nói rõ cấm anh can thiệp mà!
Lâm Thất Thất hừ giọng: “Đừng có giở chiêu này ra với em, em còn không hiểu anh nữa hay sao? Anh chỉ cần động đậy lông mày là em cũng biết anh đang nghĩ gì rồi!”
Lôi Khải chỉ cười không nói gì, bởi vì hai người hiểu nhau quá.
- Trình Trình là một đứa con hiếu thảo, nó rất để tâm đến ý kiến của anh, anh mà chưa gật đầu thì nó chưa chịu ở bên cạnh Phong Ấn. Cả anh, cả em đều hiểu rõ tình cảm nó dành cho Phong Ấn, anh nhẫn tâm thế sao?
- Trước đây, anh vì không nhẫn tâm mới để nó thoải mái chuyện tình cảm. Anh sợ nó lại bị tổn thương, con trai em chẳng phải loại hiền lành gì cho cam!
Lâm Thất Thất nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Lôi Khải: “Thế anh có biết em sợ điều gì không?”
Điếu thuốc trong tay Lôi Khải chợt rung lên, hồi lâu sau mới dừng lại. Ông không nói gì, Lâm Thất Thất cũng im lặng. Sự im lặng kéo dài tưởng như thời gian đã ngừng trôi. Cuối cùng bà nghe thấy tiếng Lôi Khải khẽ cười: “Thất Thất, em càng ngày càng ghê gớm, anh không còn gì để nói rồi!”
Thực ra bọn họ đều như nhau, sợ nhất là hai người từng yêu nhau sâu đậm cuối cùng vẫn không thể đến bên nhau, mặc dù sau này ai nấy đều có người yêu khác, nhưng sư tiếc nuối ấy vẫn mãi mãi in sâu trong đáy lòng.
Lôi Vận Trình không ngờ có ngày mình gặp lại Hạ Viêm Lương, hơn nữa lại là vào ngày cưới của mình. Nếu không phải vì hôm nay là ngày vui thì Tử Du đã cho người đuổi cô ta ra ngoài rồi. Lôi Dật Thành và Phong Ấn đưa mắt nhìn nhau, Phong Ấn trấn an Tử Du xong liền chủ động đi về phía Hạ Viêm Lương.
Trái với vẻ mặt nghiêm nghị của anh, Hạ Viêm Lương mỉm cười nói: “Yên tâm, em không đến đây để gây chuyện, không cần đề phòng em đâu!”
Đúng là cô ta không đến để gây chuyện. Hạ Viêm Lương chọn một góc ở xa, im lặng quan sát lễ cưới này. Lãnh Lãnh cao hơn trước rất nhiều, khuôn mặt xinh xắn như đóa hoa chớm nở, con bé níu tay mẹ hỏi: “Ngày trước mẹ cũng lấy bố như thế này sao?”
Khóe môi Hạ Viêm Lương chợt nhếch lên nhưng không trả lời con bé. Nếu nỗi căm hận của Lê Duệ không lớn đến thế, có thể anh cũng sẽ cho cô một đám cưới linh đình như ý cô muốn.
Phong Ấn coi hai mẹ con Hạ Viêm Lương như không khí, nhưng Lôi Vận Trình không làm được. Cô tìm cơ hội xuất hiện trước mặt Hạ Viêm Lương. Lôi Vận Trình nhét kẹo mừng vào tay Lãnh Lãnh, mỉm cười với Hạ Viêm Lương: “Nếu có gì thiếu sót xin chị hãy lượng thứ!”
Trong đôi mắt Lôi Vận Trình không hề có chút hận thù nào, bình lặng đến mức khiến Hạ Viêm Lương phải ngạc nhiên: “Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cô tạt nước vào mặt!”
Lôi Vận Trình nghiêng đầu nhìn người đàn ông ở bên ngoài, mỉm cười tinh nghịch: “Nếu như hôm nay là lễ cưới của chị và anh ấy, không biết chừng tôi sẽ làm như vậy thật!”
“Tôi cứ nghĩ cô luôn chờ đợi một cơ hội như thế này!” Lôi Vận Trình không phải là người có thù ắt phải báo, nhưng cũng chẳng phải là đức mẹ. Hạ Viêm Lương biết Lôi Vận Trình không hề thích mình, điểm này Lôi Vận Trình không bao giờ che giấu, ngay cả hiện tại cũng như vậy: “Chúc mừng cô, cuối cùng cô cũng lấy được anh ấy, Phong Ấn… là một người đàn ông đáng để yêu đấy!”
- Cảm ơn, điểm này tôi đã biết rõ từ lâu rồi!
Hạ Viêm Lương cười: “Cô vẫn còn hận tôi như lúc nhỏ nhỉ!”
“Tôi chỉ không thích chị, không hẳn là hận!” Lôi Vận Trình liếc nhìn Lãnh Lãnh: “Cho dù chị lợi dụng Lãnh Lãnh để chia rẽ chúng tôi, tôi không hận chị, cũng không hận anh ấy!”
Hạ Viêm Lương ngây ra: “Thế tại sao cô lại…”
“Chị chưa từng nghe câu này sao? Nhiều lúc bạn buộc phải buông tay một lần mới biết được nó liệu có xứng đáng để bạn sở hữu hay không, hơn nữa tôi muốn trải nghiệm cái cảm giác được người khác theo đuổi là như thế nào, còn phải cảm ơn chị đã tạo điều kiện cho tôi đấy!” Lôi Vận Trình nhún vai: “Cái cảm giác ấy cũng không tồi, hơn nữa chị không nhận thấy cái bộ dạng sốt ruột của đàn ông rất thú vị sao?”
Người đàn ông tình cờ nghe được câu chuyện của hai người đang tức đến nghiến răng trèo trẹo, nếu không phải Lôi Dật Thành ngăn cản thì có lẽ anh đã lao đến đánh nát mông cô rồi.
Lôi Dật Thành vỗ vai em rể vẻ đồng cảm: “Cậu biết thừa Trình Trình không phải đứa ‘ăn chay’ mà, từ nhỏ đến lớn có lần nào cậu bắt nạt nó mà nó không trả thù cậu đâu?”
Lục Tự nhoẻn miệng cười hả hê: “Tao có thể tưởng tượng ra phần đời còn lại của mày rồi! Bảo trọng nhé người anh em!”
Phong Ấn mặt nhăn như cái bị: “Mình đúng là nhỡ tay để hận ngàn đời rồi!”
“Nếu mày không muốn thì tao có thể chịu tội thay cho mày, bắt đầu luôn từ tối động phòng, thế nào?” Lục Tự thô thiển nói đùa, sau đó nhanh tay cản được cú đấm của Phong Ấn.
Lôi Vận Trình biết Phong Ấn không muốn gặp Hạ Viêm Lương nên đã tự ý đưa Lãnh Lãnh đến trước mặt anh, sau đó tỏ vẻ rất tâm lí, tự động rút lui nhường lại không gian riêng cho hai người.
Đôi mắt đẹp giống hệt Hạ Viêm Lương của Lãnh Lãnh chợt phủ sương mù, con bé đứng ngây ra không biết làm thế nào, cái miệng nhỏ mím chặt. Phong Ấn hút hết điếu thuốc, không nén được thở dài, vẫy tay gọi con bé, nào ngờ Lãnh Lãnh lắc đầu từ chối: “Chú không phải là bố của Lãnh Lãnh, chú Andy nói Lãnh Lãnh không được như trước đây nữa!”
Andy là bác sĩ tâm lí mà Lãnh Lãnh đã mời đến điều trị cho hai mẹ con Hạ Viêm Lương. Xem ra cũng có hiệu quả lắm, Phong Ấn mỉm cười, dang rộng cánh tay: “Chú thay bạn chú ôm con gái của cậu ấy một cái, thế này không sao chứ?”
Nước mắt Lãnh Lãnh trào ra như vỡ đê, con bé lao vào lòng Phong Ấn khóc òa: “Lãnh Lãnh nhớ chú lắm, hu hu…”
Phong Ấn chợt thấy xót xa trong lòng, bàn tay to vỗ về Lãnh Lãnh: “Xin lỗi Lãnh Lãnh, chú đã có người chú cần phải bảo vệ, nhưng cháu phải biết rằng bố đẻ của cháu là người yêu cháu nhất trên đời này, vì vậy cháu phải trở thành một đứa trẻ ngoan, bố cháu ở trên trời sẽ ngắm nhìn cháu, ở bên cạnh cháu, đừng để bố cháu thất vọng!”
Lãnh Lãnh gật mạnh đầu, lau nước mắt, nghẹn ngào: “Mẹ bảo cháu nói với chú một câu, mẹ nói xin lỗi chú!”
Phong Ấn nhoẻn miệng cười, vuốt tóc Lãnh Lãnh. Anh hiểu ý của Hạ Viêm Lương, nếu như có thể chọn lại lần nữa, cô ta vẫn sẽ chọn Lê Duệ chứ không phải là anh. Nhưng những nỗi hận thù ấy đã không còn quan trọng với anh nữa rồi.
Có Lôi Vận Trình rồi, cuộc đời anh mới chỉ thực sự bắt đầu…