Vị hôn phu của Vinh An công chúa là thứ tử Hách Liên Diệu của quốc vương Hách Liên Hộ hiện tại của Bắc Tề.
Lần đầu tiên xuất hiện đã làm cho đám người vô cùng kinh ngạc.
Hai mươi năm qua, người của vương đình Bắc Tề sẽ không đến kinh thành của Đại Nguyên. Cho nên phần đa người chưa từng gặp bọn họ.
Bây giờ xem ra, vị Nhị hoàng tử này tướng mạo không tầm thường, tuổi cũng tầm hai mươi.
Nhìn ra được là người tập võ lâu ngày, làn da phơi nắng có hơi đen, lại là dáng vẻ cực kỳ phi phàm.
So sánh với mấy vị Hoàng tử của Đại Nguyên hiện tại thì càng thấy rõ sự rắn rỏi.
Tô Nam Thừa thở phào, ít ra thì như vậy Nhị tỷ sẽ không chịu đựng quá mức.
Chỉ là người này vừa nhìn đã thấy lạnh lùng, vậy đành phải dựa vào chính bản thân Nhị tỷ.
Hách Liên Diệu trực tiếp vén rèm xe lên nhìn thoáng qua Vinh An ở bên trong: “Người bản vương muốn cưới là Công chúa Đại Nguyên, Hoàng đế của các ngươi cũng thật là to gan. Lại dám đưa tới cho bản vương một thần nữ.”
“Nhị vương gia bớt giận, Cửu công chúa phúc bạc, bệnh tật đột nhiên phát tác... liền mất mạng. Bệ hạ vô cùng đau lòng. Những công chúa còn lại quá nhỏ tuổi, không thích hợp. Bên trong dòng họ cũng không có nữ hài tử thích hợp. Vinh An công chúa mặc dù là thần nữ nhưng nàng là thiên kim của Thành Khang Hầu phủ, cuộc sống cũng rất tốt. Bệ hạ có lệnh, nếu như Nhị vương gia ghét bỏ, vậy thì để làm Trắc phi cũng được.”
Lời vừa nói ra, người đầu tiên khiếp sợ là những người trong nhà. Đám người Chu tướng quân cùng nhau nhìn về phía Tào đại nhân, đoạn đường này, hắn ta đúng là một câu ẩn ý cũng chưa từng tiết lộ.
Tô Nam Thừa cũng bị chấn kinh.
Việc này, Tô gia có biết hay không?
Đây không phải là chuyện làm vợ hay làm thiếp mà đây là lão Hoàng đế thật sự đánh nát đầu gối của bản thân rồi?
Ngươi tự hạ thân phân như thế sẽ càng khiến cho Bắc di xem thường hơn...
Quả nhiên, Nhị vương gia Hách Liên Diệu kia cười lạnh một tiếng: “Bản vương cần một thiếp thất đến từ Đại Nguyên làm gì?”
Không ngờ lúc này lại có người đến mời, hắn ta lườm đám người một chút rồi khoát tay đi.
Hoàn toàn không nhìn ra được, hắn ta đang diễn trò hay thực sự nổi giẩn.
Hồ tướng quân chỉ vào Tào đại nhân, tay run run nửa ngày cũng không nói nên lời.
Hắn ta cũng biết là không thể nổi giận ở chỗ này, nhưng hắn ta thực sự là tức đến môi trắng bệch.
Phí tướng quân cười: “Bây giờ, mấy võ tướng chúng ta, thật không bằng cả giấy chùi đít.”
Hôm nay bọn họ cũng không có cơ hội tiến cung bái kiến Hoàng đế Bắc Tề mà là được sắp xếp ở lại dịch quán.
Thái độ lạnh nhạt của người ta thật sự quá rõ ràng. Tất cả mọi người kìm nén bực bội nhưng đáng tiếc là không ai dám nói.
Hai ngàn người kia đã sớm bị giữ lại ở biên giới, bọn họ chỉ có mấy chục người tiến vào thôi.
Nếu như đối phương muốn giết bọn họ quả thực là dễ như trở bàn tay.
Công phu cho dù tốt cũng chỉ uổng phí.
Cũng may là Bắc Tề không có ý định này.
Bây giờ bọn họ vẫn chưa hoàn toàn trở mặt với Đại Nguyên, phương bắc đã bị bọn họ chiếm cứ không ít, nhưng đại nguyên vẫn còn có phương nam lớn như vậy.
Cũng bởi vậy, đoàn người Tô Nam Thừa mặc dù nơm nớp lo sợ nhưng cũng biết chắc chắn là mình không thể chết được.
Nếu như thật sự là một nhiệm vụ phải chết, vậy thì có ai dám tới chứ.
Phong cảnh của vùng phía bắc và Đại Nguyên hoàn toàn khác nhau.
Ngày thứ hai, bọn người Chu tướng quân tiến cung bái kiến, Tô Nam Thừa không có chức quan trên người tất nhiên là không có tư cách. Cũng không cần phải có nhiều người đến bái kiến như vậy.
Hắn liền mang theo Liên Sinh ra ngoài.
Không giống với những người quyền quý, những bách tính bình dân nhìn thấy bọn họ trái lại không có quá nhiều ác ý.
Nơi này bách tính thực ra hơn phân nửa là trộn lẫn với người của Đại Nguyên.
Ngoài các quý tộc, những người khác cũng không để tâm đến huyết mạch nhiều lắm.
Bắc Tề và Đại Nguyên ngôn ngữ có thể thông hiểu được. Mặc dù không hài hòa lắm, ví dụ như nói một lúc liền nhìn thấy hai nam nhân bị quất ở bên đường. Roi kia tất nhiên là dùng để quất gia súc, mấy tráng hán vốn chẳng giữ lại một ít sức lực nào.
Trong giây lát, hai người đang khóc kia bất tỉnh.
Chờ đám đại hán kia xả giận đủ rồi mới hùng hổ để lại một tràng ngôn ngữ Bắc di rồi đi.
Tô Nam Thừa nghe không hiểu, hắn chỉ nghe thấy người xung quanh nói hai người kia là dân đen, lấy trộm đồ vân vân.
“Nhìn y phục kia, là người Nguyên sao?” Liên Sinh nhỏ giọng nói: “Chết rồi sao? Thật là đáng thương.”
Tô Nam Thừa lắc đầu, dẫn hắn đi xa mới nói: “Cấp bậc ở bên này không hoàn toàn dựa vào sự phân biệt giữa người Nguyên và người Bắc Tề. Ngươi ta đều là người ngoài, không cần quản.”
Quả nhiên là không bao lâu, đã có người lôi hai người như huyết hồ lô kia đi.
Mệnh như cỏ rác, ở Đại Nguyên như thế, ở Bắc Tề cũng vậy.
Tô Nam Thừa ngồi ở trong trà lâu hít sâu một hơi, sau đó rót cho mình một ly trà.
Chuyến ra ngoài này, hắn càng thấy rõ được thế giới chân thực của hiện tại.
Sau khi trở về, hắn cũng biết được con đường mình phải đi như thế nào.
Ở bên trong loạn thế này, không có cái gì khó khăn hơn việc sống sót. Hắn chỉ muốn sống.
Thế đạo này, không dung được người muốn làm người tốt, vậy thì làm người xấu đi.
Thành Khang Hầu phủ cuối cùng cũng không thể không dùng. Sinh dưỡng hắn một lần, không thể để cho bọn họ nuôi không mười bốn năm được.
“Sau khi hồi kinh, chúng ta chủ động đi bái kiến Tam Hoàng tử đi.” Tô Nam Thừa nói.
Liên Sinh đắm chìm bên trong câu chuyện vừa rồi, trong giây lát không hiểu rõ: “Ủa? Vì cái gì?”
Tô Nam Thừa nhấc ấm trà lên, cũng rót cho hắn ta một ly: “Vì trèo lên trên, ta không muốn có một ngày ta cũng bị người bên đường đánh chết.”