Bùi Đăng thu dọn tốt mặt bàn, tắt đèn khóa cửa, đứng ở trên hành lang nhìn ra xung quanh, đèn hành lang sớm đã được các bạn học khác tắt, cả tầng lầu chỉ còn một chiếc đèn sáng. Loại không gian đen như mực này làm người ta có cảm giác trống rỗng dễ dàng phân tâm phát sợ, Bùi Đăng không khỏi nhớ tới trước đây đã xem qua một bộ phim ma trường học, cậu hướng phòng vệ sinh nhìn một cái sau đó lập tức xoay chân chuẩn bị trực tiếp trở về phòng ngủ.
Bùi Đăng mới vừa đi đến cầu thang, liền nghe được một trận tiếng bước chân quanh quẩn đâu đó, cậu quay đầu nhìn nhìn bốn phía, cũng không có phát hiện người nào. Cậu nắm lấy tay vịn cầu thang, bay nhanh mà hướng dưới lầu chạy, chạy đến lầu một, lại nhìn đến trên tường có cái bóng đen, theo bản năng mà dừng chân, rụt lại một chút. Cái bóng đen kia từ góc tường chậm rãi ra tới, đứng ở dưới ánh đèn. Lục Cẩn đứng ở lầu một, ngửa đầu nhìn cậu.
"Em chạy nhanh như vậy làm gì?".
Ban đầu Bùi Đăng còn tràn đầy một cổ không phục, nghĩ nhất định mình không thể ở trước mặt Lục Cẩn cúi đầu trước, lúc này thấy người tới, trong đầu nghĩ cái gì tất cả đều vứt qua một bên, vừa bị dọa đến kinh hoảng cũng đều quên, vui mừng mà kêu một tiếng "Tiêu Tiêu". Kêu xong cậu mới ý thức được không đúng lắm, đã nói chờ đến thứ hai tuần sau mới không tức giận nữa, lúc này mới thứ năm thôi.
Lục Cẩn lại không nghĩ tới thái độ của cậu cư nhiên nhiệt tình như vậy, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý bị ném mặt lạnh. Hai người đứng ở trên dưới cầu thang nhìn nhau, đèn hành lang kéo ra hai cái bóng dài, thân mật mà đan chéo bên nhau. Hai người một trên một dưới, nhìn nhau lại không nói lời nào, sau một lúc lâu vẫn là Lục Cẩn cười một tiếng, đánh vỡ trầm mặc trước.
"Còn không mau xuống đây, chẳng lẽ em tính ngủ ở trên cầu thang một đêm sao?".
Bùi Đăng lên tiếng, ngoan ngoãn chạy xuống tới, tuy rằng vẫn có chút tức giận, lúc không thấy mặt còn có thể đem đối phương kéo vào danh sách đen nhưng khi nhìn thấy Lục Cẩn bản thân lại không sinh nổi một chút tức giận nào, nhịn không được oán giận, mang theo mười phần thân mật.
"Mấy ngày nay em phải tự ôn tập, khó lắm luôn...".
Lục Cẩn nghiêng đầu nhìn cậu, trên mặt mang theo ý cười.
"Đem tôi trở thành giáo viên dạy bổ túc luôn rồi sao?".
Bùi Đăng nghe được trong giọng nói của Lục Cẩn tựa như mang theo buồn bực, không biết vì chuyện gì, thế nhưng cậu lại có chút vui vẻ, đem cảm giác vui sướng khi người gặp họa của chính mình giấu vào trong lòng, chỉ nói.
"Nếu lời này là Lục Cẩn hỏi, chính là người xa lạ không quen biết, còn nếu là Lục Vân Tiêu hỏi, chính là người tốt giúp em học bù".
Lục Cẩn đành phải nhận sai, rốt cuộc việc nào ra việc đó, lần này là hắn phạm sai lầm trước.
"Chuyện này... Thật ra ngay từ đầu không phải tôi cố ý muốn lừa em".
"Là em không có nhận ra tôi".
Lục Cẩn cúi đầu nhìn Bùi Đăng, khó được một lần mang một chút biểu tình ủy khuất. Bùi Đăng không rõ nguyên do mà ngửa đầu nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt.
"Ai?".
"Tôi là Lục Cẩn".
Lục Cẩn ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói ra tên thật của chính mình.
"Là Cẩn Cẩn, em... chắc là đã quên tôi, tôi chính là bạn của em khi còn nhỏ…".
Hắn còn cho rằng chính mình cần phải kể qua một ít ký ức lúc nhỏ cho Bùi Đăng nghe mới có thể làm cậu loáng thoáng mà nhớ ra được, lại không ngờ đối phương lập tức mở to hai mắt, nhìn thật kỹ, trong ánh mắt còn lóe lên ngọn lửa nhỏ, phẫn nộ càng thêm mãnh liệt.
"Anh là Cẩn Cẩn? Không có khả năng! Vậy vì sao anh lại không viết thư cho em?".
Bàn học trong phòng ngủ của Bùi Đăng có một ngăn kéo được khóa lại, bên trong chính là tập truyện tranh cậu thích nhất nhưng không còn xuất bản nữa lần đó cùng một cái hộp sắt dùng để giấu một chồng phong thư thật dày. Những phong thư này đều dán tem chỉnh tề, chữ viết trên mặt bìa ngoài từ xiêu xiêu vẹo vẹo dần dần trở nên cứng cáp đoan chính, nhưng luôn "Không tìm được người nhận" mà bị gửi trả về. Thời gian gửi đi từ một tuần một lần biến thành một tháng một lần, thẳng đến lên cấp hai, Bùi Đăng rốt cuộc ý thức được có lẽ cậu vĩnh viễn cũng không thể gửi đi được những lá thư này, thậm chí có đôi khi cậu còn nghĩ Cẩn Cẩn thật sự tồn tại sao? Hay chỉ là một người bạn chơi cùng mà cậu tự ảo tưởng ra thời thơ ấu?
"Em có viết thư cho tôi?".
Khi hai người trăm miệng một lời hỏi ra những lời này, đối phương đều ngây ngẩn cả người, bọn họ vội vàng mà muốn giải thích.
"Viết qua rất nhiều thư nhưng trước nay anh đều chưa từng hồi âm cho em lần nào cả".
"Em thật sự có viết mà, chính là đều bị trả trở về".
"Tốt nhất em không nên gạt tôi".
Lục Cẩn duỗi tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt Bùi Đăng, sự tích tụ lâu dài từ trước tới nay vào giờ phút này đều bị gió đêm thổi tan, thậm chí hắn còn không cần truy hỏi quá nhiều, cũng biết Bùi Đăng sẽ không lừa hắn. Từ khi còn nhỏ cậu đã là đứa trẻ nghĩ gì cũng đều đem viết hết lên trên mặt treo ở bên miệng, nếu không cao hứng đều sẽ trực tiếp nói với Lục Cẩn.
"Cẩn Cẩn tớ tức giận rồi, cậu mau đến dỗ tớ nhanh lên, cậu nói ngọt một chút tớ liền sẽ không tức giận nữa".
Căn bản không cần lại truy hỏi xác định, bọn họ đều có niềm tin tưởng vững chắc đối phương sẽ không lừa gạt chính mình.
Đối phương đáp ứng viết thư cho mình, mà đối phương cũng đã làm được, không có gạt mình, cũng không có quên mình.
Bọn họ chỉ cần xác nhận điểm này liền đã cảm thấy thỏa mãn.
"Chuyện viết thư về sau lại nói, tôi có thể đem thư tôi viết ra cho em xem, hơn nữa cái tên này cũng không tính là tôi lừa em".
Lục Cẩn lại kiên nhẫn giải thích, ý đồ muốn kéo về cho chính mình một chút hảo cảm.
"Thề có trời đây là tên bà ngoại đặt cho tôi, trước kia tôi gửi bài đều dùng tên Lục Vân Tiêu này".
Bùi Đăng lập tức tha thứ cho hắn, một lát sau lại chậm rì rì mà nói.
"Nhưng anh so với khi còn nhỏ lớn lên… Không giống nhau".
Lời này nói ra vô cùng uyển chuyển, khi còn nhỏ Lục Cẩn bị thực phẩm rác rưởi nuôi đến ngũ quan đều nặng mỡ trĩu đè lên nhau, lại trầm mặc ít lời tính tình quái gở, đừng nói Bùi Đăng nhận không ra, ngay cả ba mẹ Lục cũng thường xuyên cảm thán sự thay đổi của con trai nhà mình thật khó tin. Lục Cẩn cười nhẹ ra tiếng.
"Vẫn là tôi mà, chỉ là tôi giảm béo. Chẳng lẽ em cảm thấy tôi vẫn luôn béo như trước kia nhìn mới đẹp?".
Bùi Đăng lắc đầu, cũng không phải cảm thấy gầy đẹp, mà là cảm thấy nếu Lục Cẩn vẫn luôn béo như vậy chỉ sợ đối với thân thể không tốt.
"Nhưng anh vẫn phải làm một việc, em mới không tiếp tục tức giận nữa".
Lục Cẩn nhướng mày, giơ tay búng trán Bùi Đăng một cái.
"Cậu bạn nhỏ, em đây là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đó biết không?".
Bùi Đăng có chút ủ rũ, "A" một tiếng.
"Vậy em lại muốn tiếp tục tức giận đây".
Mềm như bông không có chút khí thế kháng nghị nào, nhưng lại rất có tác dụng uy hiếp đối phương.
"Sợ em rồi".
Lục Cẩn hỏi cậu.
"Muốn làm cái gì?".
Bùi Đăng lôi kéo đối phương đi xuống lầu, nói.
"Chính là em muốn đi toilet, anh ở bên ngoài chờ em một chút".
"… Hả?".
Lục Cẩn cho rằng chính mình nghe lầm.
"Chỉ có vậy thôi?".
Chính Bùi Đăng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, chính cậu đều có thể cảm giác được lỗ tai mình đã nóng đến đỏ bừng, nhưng lại không chịu nói là chính mình sợ hãi, vì thế đem hết thảy trách nhiệm đẩy cho Lục Cẩn.
"Đều tại anh. Vốn dĩ em đang muốn trở về phòng ngủ, nhưng đột nhiên anh lại ở dưới lầu chạy ra tới, làm em sợ nhảy dựng, mới không nhịn lại được".
Cậu ngửa đầu nhìn Lục Cẩn, biểu tình nghiêm túc.
"Anh không được cười em".
Lục Cẩn vốn là đang thật sự không nhịn được muốn cười, đến lúc này đành phải nỗ lực đem ý cười giấu đi, ở bên ngoài chờ cậu, chờ Bùi Đăng từ toilet ra tới, thấy đối phương liền ngẩng đầu lên nói.
"Được rồi, em đã không còn tức giận nữa".
Sự chờ mong cùng thất vọng thời thơ ấu trong Lục Cẩn nhờ một câu giải thích này mà được xóa bỏ toàn bộ, Bùi Đăng lại không ngốc, ngữ khí vội vàng cùng biểu tình chân thành tha thiết của đối phương muốn làm giả cũng không thể làm giả được, cho nên những ngày trong quá khứ không phải chỉ có một mình cậu nhớ rõ hứa hẹn viết thư này, như vậy là đã đủ rồi.
Bọn họ từ khu dạy học đi qua quảng trường, lúc này phần lớn học sinh đã rời đi phòng học, cho nên xung quanh an tĩnh đến quá mức, chỉ có đèn đường hắc xuống một chút ánh sáng nho nhỏ, lại đi qua con đường hai bên bị hàng cây rậm rạp che lấp, trên mặt đất loang lổ từng vòng sáng. Sân thể dục cách đó không xa còn có không ít người đang chạy bộ hoặc là đi dạo, xa xa mà còn có thể nghe được âm thanh ầm ĩ. Bùi Đăng tính tình trẻ con, thấy mặt đất thưa thớt ánh sáng liền không nhịn được muốn dẫm lên nó, đi đường bước chân lúc lớn lúc nhỏ, Lục Cẩn ở một bên nhìn bộ dáng cậu nhảy nhót, cảm thấy chính mình giống như đang nuôi một bé thỏ con.
"Vậy về sau vẫn nên gọi anh là Lục Cẩn thì tốt hơn".
Sau một lúc lâu, Bùi Đăng nhỏ giọng nói thầm. Lục Cẩn phủ định hoàn toàn.
"Không được".
Hắn dùng ngữ khí giống như sói xám đang dụ dỗ thỏ con nói.
"Tên bà ngoại đặt cho tôi chỉ có vài người được biết thôi, em không nghĩ muốn kêu tôi như vậy sao?".
Nghe hắn nói như vậy, Bùi Đăng tự nhiên cảm thấy kêu Tiêu Tiêu càng thân cận hơn, trừ người nhà Lục Cẩn cùng chính mình, không có người khác biết tên này của hắn, so với khi còn nhỏ kêu “Cẩn Cẩn” còn muốn càng thân mật. Cứ như vậy Bùi Đăng cảm thấy chính mình tựa như nhận được một quyền lợi đặc biệt nào đó, đáy lòng cậu dâng lên một chút ý niệm mơ mơ hồ hồ, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Lục Cẩn lại hỏi.
"Đúng rồi, những người ở câu lạc bộ mỹ thuật đều gọi em là Bé Đèn Nhỏ?".
Bùi Đăng gật đầu, ngay từ đầu là Lâm Tiểu Mãn gọi cậu như vậy, bởi vì Lâm Tiểu Mãn nói Bùi Đăng là người nhỏ nhất ở câu lạc bộ mỹ thuật, nên muốn thêm một chữ "Nhỏ" vào biệt danh của cậu, sau này mọi người đều gọi cậu như vậy, bởi vì đều là học trưởng học tỷ, Bùi Đăng cũng không cảm thấy có gì không đúng.
"Phải không".
Nghe cậu giải thích xong, Lục Cẩn bình đạm mà lên tiếng, âm điệu không có gì phập phồng. Bùi Đăng nhạy bén mà nhận thấy được tâm tình của đối phương dường như trở nên không tốt, có điểm như là bỗng nhiên phát giận. Cậu còn chưa kịp đặt câu hỏi, Lục Cẩn lại chuyển đề tài.
"Cuối tuần này có rảnh không?".
"Cuối tuần...".
Bùi Đăng nghĩ nghĩ.
"Có rảnh".
Lục Cẩn lại hỏi.
"Trong nhà cho phép em cuối tuần không trở về sao?".
"Không về nhà? Đi nơi nào?".
Bùi Đăng có chút hưng phấn lên, cậu còn chưa bao giờ không trở về nhà vào cuối tuần đâu.
"Đi cắm trại dã ngoại, lên núi Thiên Phong quan sát mưa sao băng".
Lục Cẩn thanh âm trầm ổn, lúc này lại như là một huynh trưởng đáng tin cậy.
"Tôi có thể giúp em gọi điện thoại xin phép chú dì, là hoạt động của câu lạc bộ thiên văn, đã tổ chức qua rất nhiều lần, cũng có giáo viên đi theo, rất an toàn".
"Muốn đi muốn đi!".
Bùi Đăng lớn như vậy nhưng trước nay đều chưa từng được thấy qua mưa sao băng, Lục Cẩn nói đến lúc đó bọn họ còn có thể cắm trại trong lều, đem hứng thú của Bùi Đăng toàn bộ đều khơi lên.
"Chính là em không có đồ dùng cắm trại, cần phải chuẩn bị những gì?".
Bùi Đăng phát sầu.
"Cuối tuần đi mua có kịp không?".
"Không cần mua, tôi có rất nhiều trang bị, là trước kia đã dùng qua nhưng vẫn còn rất mới, nếu em không chê...".
"Đương nhiên không chê!".
Bùi Đăng vội vàng phản bác.
"Sao em lại có thể ghét bỏ đồ của anh được".
Lục Cẩn cười.
"Lúc trước không biết ai còn nhanh tay đem tôi kéo vào danh sách đen?".
Hắn giơ tay lại muốn gõ trán Bùi Đăng, lúc này bị đối phương tránh thoát được, đành phải thuận thế ôm lấy bả vai đối phương.
"Lá gan của em cũng thật lớn, đây còn là lần đầu tiên tôi bị người khác chặn, tiểu tử Chu Hạc kia cười tôi tận mấy ngày có biết không?".
Vừa đi vừa trò chuyện chẳng mấy chốc bọn họ đã tới một nhà ăn phụ cận, học sinh bên này càng nhiều hơn chút, còn có không ít học sinh thèm ăn đến mua bữa ăn khuya, có người của đội bóng rổ nhìn thấy Lục Cẩn, từ xa xa cùng hắn chào hỏi, chính là kêu họ tên Lục Cẩn. Lục Cẩn trong lòng căng thẳng, theo bản năng nhìn qua Bùi Đăng, ngay sau đó lại nghĩ tới hai người đã nói rõ với nhau, vì vậy mới thả lỏng lại. Hắn thấy vẻ mặt vô tội của Bùi Đăng, trong lòng lại căm giận lên, xoa nhẹ lung tung đầu tóc đối phương một phen.
"Bị em hại thảm".
Hiện tại hắn nghe được người khác kêu tên chính mình thần kinh đều sẽ căng thẳng trước tiên, đại khái còn cần một đoạn thời gian trị liệu mới thoát khỏi sự mẫn cảm này được. Bùi Đăng đối với chuyện này không hề biết, chỉ là lại bị xoa nhẹ đầu, mờ mịt mà ngẩng đầu hỏi hắn.
"Em đã làm gì vậy?".
Khuôn mặt tiểu thiếu niên ở dưới ánh trăng càng thêm trắng nõn, một đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, giống như thủy tinh đen mới vừa được tẩy rửa ở trong suối nước. Lục Cẩn đối với gương mặt này thật là không nói lên được nửa câu nói bậy, đành phải tự trách cứ mình.
"Em không có làm gì, là do tôi không tốt".
Bùi Đăng lại không cho phép hắn phê bình chính mình.
"Anh thực tốt, siêu cấp lợi hại".
Lục Cẩn hứng thú.
"Lợi hại như thế nào?".
"Lớn lên rất đẹp trai, thành tích thực tốt, còn đạt được giải thưởng toàn quốc, là người lợi hại nhất trên đời!".
Bùi Đăng đem những lời tuyên truyền của bạn học nói lại hết cho hắn nghe. Lục Cẩn lại không bỏ qua.
"Những lời này là người khác nói, em nói một chút, em cảm thấy tôi lợi hại như thế nào?".
Bùi Đăng nghĩ nghĩ, trong lúc nhất thời tìm không ra từ tới khen hắn.
"Dù sao chính là rất lợi hại".
Lục Cẩn bật cười, cố ý trêu cậu.
"Haizzz! Tôi biết ngay mà, kỳ thật em cũng cảm thấy tôi chẳng ra gì".
Lục Cẩn trở về phòng ngủ vừa mới bắt đầu rửa mặt, liền nghe thấy di động chấn động một chút. Hắn ngậm bàn chải đánh răng đi vào phòng, đem di động bị ném ở trên bàn sách cầm lên mở ra. Là Bùi Đăng gửi tin nhắn đến, một cái gif biểu tình động, Một cô gái tóc ngắn mặc sơ mi trắng tươi cười khoa trương, hướng tới màn hình vươn ngón tay cái. Sau đó một hàng chữ bảy màu xoay vòng hiện ra...
Bạn thật sự thực không tồi!
Lục Cẩn cười đến suýt nữa đem bọt kem đánh răng nuốt xuống luôn.
...
Chời ơi hai cái đứa nhỏ 1.6/1.7 tuổi này, đọc truyện vừa quắn quéo vừa cười không ngậm được mồm 🤣🤣🤣, chưa chính thức yêu đương nữa mà đã ngọt đến muốn tiểu đường như dị gòi seo 🤭🤭🤭.
Mà mọi người có phát hiện ra gì chưa? Truyện đã chính thức có bìa xênh xẻo gòi đó ạ, lại năng suất lấp hố nhanh nhanh thôi nào [02/01/2023] 🥀🥀🥀.