• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một giọng điệu nghịch ngợm, lười biếng phát ra từ khoang mũi và cọ vào vành tai nàng.

Lục Thiều rất háu ăn, khi còn học cấp 3, cô thậm chí chưa ăn hết món thịt hầm cay, cô đã xin thêm trứng và bánh ngọt. Tuy nhiên cô lại có thân hình cân đối, không hề tăng cân. Không biết thức ăn hấp thụ đi đâu hết rồi? Bà chủ quán thịt hầm thậm chí còn âm thầm tự hỏi, Lục Thiều có bị bệnh không? Nếu không thì làm sao có thể ăn nhiều như vậy mà không béo?

Nhiễm Ninh nắm chặt thẻ ăn, ngón tay vô cớ siết chặt, ánh mắt dừng lại trên mặt cô khoảng nửa giây rồi mới rời đi.

Tuy nhiên, kẻ chủ mưu không hề có phản ứng gì, cô vươn bàn tay và lấy ra hai đôi đũa từ tủ khử trùng, ánh mắt hướng về phía trước.

"Ngồi ở đó có được không?"

"Được."

Ngay lập tức, cô sải bước đi về phía ghế cạnh cửa sổ, Nhiễm Ninh nhìn bóng lưng cô, tóc buộc sau gáy,lưng thẳng, tư thế chỉnh tề, mỗi bước đi đều vững vàng, giống như cây bạch dương.

Thực sự thì cô đã thay đổi khá nhiều, cả về tính cách.

Khi còn trẻ, cô thường cầm ván trượt, gặp ai cũng khoe khoang, nói chuyện không chút đắn đo, có phần ngạo mạn. Nhưng khi ở một mình với nàng sự khôn ngoan lại thay bằng dáng vẻ ngốc nghếch. Cô cũng thường đùa giỡn pha trò, nhưng chưa từng hành động như lúc này dùng giọng điệu lưu manh để nói chuyện với nàng. Lúc đó, cô trông rất ngây thơ và cẩn thận trong từng lời nói, cứ như giấu đi những suy nghĩ vụn nhặt. Mỗi khi mở miệng, cô ấy có chút lạnh lùng, cũng có chút hài hước, lúc nào cũng giả vờ thản nhiên nhưng thực chất trong lòng chất chứa rất nhiều lo lắng.

...

Năm thứ hai trung học.

Có một lần tâm trạng Nhiễm Ninh không tốt nhưng nàng không muốn cho ai biết, cả Bạch Lê cũng không nhận ra. Tuy nhiên, trong giờ ra chơi, Lục Thiều đã chạy tới và hỏi hôm qua nàng có ngủ ngon không? Tại sao trông bơ phờ như vậy.

Lúc đó nàng rất ngạc nhiên, họ chỉ chào nhau trước giờ đọc sách buổi sáng, thời gian còn lại họ không nói gì cả, thậm chí còn không nhìn nhau? Làm sao cô có thể biết được tâm trạng không tốt của nàng?

Vẫn lưỡng lự lắc đầu.

Vẻ mặt Lục Thiều rõ ràng là muốn nói thêm điều gì đó, mặc dù bọn họ đã bắt đầu nói chuyện sau sự việc của Vương Uyển Thanh, nhưng hai người vẫn chưa thân nhau lắm, nếu lúc này nói nhiều quá chẳng những không có tác dụng, mà còn tạo ra sự ngượng ngùng.

Lục Thiều nói rằng cô chỉ nói đùa thôi, nhưng cô vẫn quan tâm đ ến nàng rất nhiều.

Nàng có thể cảm nhận được, lúc đó cô không tiếp tục hỏi mà chỉ lặng lẽ rời đi.

Thỉnh thoảng nàng thấy mình thật không biết cách giao tiếp.


Nhìn cô rời đi, trong lòng nàng dâng lên cảm giác như đã phạm phải sai lầm, dù sao cô ấy cũng có ý tốt...

Ngay lúc Nhiễm Ninh đang suy nghĩ có nên đi tới nói chuyện với Lục Thiều hay không thì cô lại chạy tới, đứng ở phía sau nàng, cố ý cao giọng hỏi Lưu Lương bên cạnh...

"Người cha muốn đặt tên cho con trai mình là Ngô Bắc (吴北). Y tá lại viết nhầm một chữ. Mười năm sau, cả thế giới chấn động. Đố cậu cô ấy đã viết nhầm thành chữ nào?"

"...Chữ nào thế?"

"Thì là chữ bên trái đó!"

"...."

"Tôi hỏi lại cậu, con người sợ nhất phải ăn cái gì?"

"Là gì vậy?"

"Thỉ (屎 còn có nghĩa là phân)."

"Tại sao?"

"Ai dám ăn phân chứ!"

Lưu Lương có chiều cao tương đương với Lục Thiều, mập mạp, trắng trẻo, miệng há hốc, vẻ ngoài ngây thơ.

"Không nhất thiết. Nếu đói quá tôi vẫn sẽ ăn. Phân sẽ có vị như thịt gà~"

Lời nhận xét gây sốc này khiến Lục Thiều choáng váng.

"Trời ơi! Cậu hâm à?"

Nhiễm Ninh ngồi ngay phía trước, có thể nghe rõ cuộc trò chuyện, nàng vốn tính tình lạnh lùng, lần đầu tiên nhịn không được, rung vai cười lớn.

Nhìn thấy nàng cười, Lục Thiều đứng hình vài giây, sau đó cũng cười lên.

Nhiễm Ninh chỉ nhớ đôi mắt cô lúc đó trong veo như tuyết tan trên núi Thiên Sơn, lông mày và ánh mắt giống như gió xuân chốn nhân gian.


...

Nhưng bây giờ... ngoại trừ khuôn mặt vẫn còn hình bóng của quá khứ. Còn lại... dường như đã hoàn toàn thay đổi, ẩn dưới khuôn mặt điềm tĩnh là một trái tim trưởng thành, cô ấy đã có thể thoải mái di khắp muôn nơi.

Cũng không hẳn là thay đổi, cô chỉ trưởng thành mà thôi.

...

Nhiễm Ninh đi tới, bưng đ ĩa rau ngồi xuống, nhận lấy đôi đũa từ tay Lục Thiều, cúi đầu lặng lẽ ăn.

Nàng dường như không thay đổi nhiều so với trước đây...

Vô tình một sợi tóc rơi xuống, giống như một cảnh quay chậm trong một thước phim cũ.

Lục Thiều không khỏi ngước mắt lên, tốc độ ăn uống rõ ràng chậm lại, dù sao đây cũng là người mà cô yêu bằng cả trái tim và tâm hồn, sao có thể lạnh lùng ảm đạm như vậy? Nhiễm Ninh như bị ánh mắt cô khóa chặt không thể cử động. Vô số lần... họ ngồi đối diện và ăn cùng nhau như thế này.

Khi đó, bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, thời gian là vô tận, có vô số khoảnh khắc cô tưởng chừng như điều này sẽ là mãi mãi.

Quá khứ và hiện tại trùng lặp, Lục Thiều vô cùng kinh ngạc, bọn họ thật sự đã chia tay sao?

Khoảnh khắc tiếp theo, mùi hăng của thuốc khử trùng đưa cô trở lại thực tại.

Trong sự bàng hoàng, cuối cùng cô cũng nhận ra những người xung quanh mình, không còn khoác lên bộ đồng phục học sinh xanh trắng nữa.

Ánh mắt nóng bỏng của cô nhìn chằm chằm khiến Nhiễm Ninh cảm thấy khó chịu, nàng cắn đầu đũa, má cứng đờ. Lỗ thông gió trước mặt cũng tham gia vào cuộc vui, tiếng máy điều hòa thổi điên cuồng, tràn vào cổ áo.

Thực sự không nhịn được nữa, nàng ngẩng đầu lên, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Thiều liền tránh né.

Ánh mắt Lục Thiều di chuyển xuống, dừng lại ở chiếc đ ĩa trắng của người đối diện, ở một góc là tỏi và ớt xanh đã được Nhiễm Ninh nhặc ra.

"Đã là bác sĩ mà vẫn kén ăn à?"

Đôi đũa nhựa đen lấm lem vài hạt cơm tựa vào đ ĩa trông hơi buồn cười, những lát tỏi có thể giải thích nỗi sợ bị hôi miệng, nhưng còn ớt xanh thì sao? làm thế nào để giải thích?


Nhiễm Ninh bỏ một miếng rau xanh với cơm vào miệng, nghĩ thầm: Ai cần cậu quan tâm!

"Tôi không ăn được."

Câu trả lời quen thuộc dường như có phần kém tự tin hơn trước một chút, Lục Thiều cắn một miếng sườn chua ngọt, vị chua nhiều hơn ngọt.

"Khẩu vị của con người thay đổi khi họ trưởng thành. Tôi từng ăn đủ các loại thực phẩm thiết yếu, nhưng bây giờ chỉ ăn thịt thôi cũng tốt".

Nhiễm Ninh không nói gì, tưởng cô có ý gì, nhưng vẻ mặt người đối diện quá bình tĩnh, tuy giống nói bừa, nhưng lại không có vẻ tùy tiện.

Đột nhiên Nhiễm Ninh nhìn thấy đôi đũa phía đặt trên đ ĩa ăn của nàng, trong lòng đột nhiên co rút. Chưa đến 0.1 giây, Lục Thiều đã nhanh chóng chộp lấy đ ĩa của mình và tiếp tục ăn với tiếng lạch cạch phát ra.

Nhiễm Ninh cảm thấy áy náy, lúc này nàng cúi đầu, nàng muốn liếc nhìn cô một cái.

Nàng nhìn thấy Lục Thiều đang dùng đũa gấp thức ăn rồi lập tức nuốt miếng phi lê cá cay bên trái mà không hề nhìn cô.

Chắc nàng lại suy nghĩ quá nhiều...

Bầu không khí dần dần trở lại bình thường, Nhiễm Ninh tăng tốc, nhưng vẫn ăn chậm hơn Lục Thiều.

Khi nàng ăn xong và đặt đũa xuống, đ ĩa của Lục Thiều đã trống rỗng, cô tựa lưng vào ghế nhìn nàng lần nữa.

"Cậu đang nhìn gì đó?"

Sau vài lần bị phớt lờ, Nhiễm Ninh đã mất đi vẻ duyên dáng trước đây, hiện tại nàng có chút lo lắng và tức giận.

Lục Thiều đứng thẳng lên, hơi nhướng mày bên phải, nhẹ nhàng nói.

"Túi áo của cậu."

"?"

"Bên trái ngực trái có một vết mựt."

Nhiễm Ninh cúi đầu nhìn, phát hiện trên ngực trái có một vết mực to bằng móng tay, nàng nhanh chóng lấy cây bút ra.

Ống mựt đã bị vỡ...

"Lau đi." Lục Thiều đưa nàng khăn giấy.


"Cám ơn." Nhiễm Ninh lau tay, dùng khăn giấy bọc bút lại, nghĩ đến chuyện vừa rồi, xấu hổ chỉ vào đ ĩa thức ăn trên bàn: "Cậu ăn xong chưa? Chúng ta cùng nhau dọn dẹp."

"Ừm."

Nói xong, Nhiễm Ninh xếp đ ĩa cơm lại với nhau rồi nhanh chóng bước đến bàn tái chế.

Lúc quay người lại, Nhiễm Ninh cụp mắt xuống, hàng mi dài như lông chim khẽ run lên,nàng đặt đ ĩa ăn lên bàn tái chế, liếc nhìn những lát tỏi và ớt xanh nằm trong góc, cảm thấy lạc lõng không thể giải thích được.

Tuy nhiên, khi nàng quay lại, nỗi thất vọng trong mắt đã tan biến, nàng đã khôi phục lại trạng thái xa cách.

"Cậu..."

Nàng vừa định hỏi cô sẽ làm gì tiếp theo? Điện thoại của Lục Thiều vang lên, điện thoại màu đen tuyền, vỏ trong suốt, có cảm giác lạnh lẽo như kim loại.

"Vừa ăn xong, ừm...ngay bây giờ sao?"

Cao Lãnh tiểu thư ngẩng đầu, thấy Nhiễm Ninh lập tức quay mặt đi, hai tay buông thõng, vẻ mặt bình tĩnh trông cực kỳ khó chịu, Lục Thiều đưa đầu lưỡi chạm vào má trái trong khoang miệng, nhìn như cười như không.

Nhân viên nhà ăn kéo chiếc giỏ nhựa đựng đầy bát đ ĩa về phía trước, Nhiễm Ninh bước sang một bên, tiếng kêu leng keng đập vào tai nàng, nhưng dù vậy... nàng vẫn nghe rõ lời Lục Thiều nói, giọng nói tựa như có chút bất lực nhưng cũng nghe ra phần nuông chiều.

"Có chuyện à? Được rồi, được rồi..."

Cô ấy đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?

Chẳng lẽ là... Thương Nam?

Nghĩ đến ngày đó ở cô nhi viện, Nhiễm Ninh mím môi, rất ít... rất ít người có thể khiến Lục Thiều nghe lời.

Nhiễm Ninh ngơ ngác nhìn về sau gáy cô, tóc bên trái giống như một lỗ đen, mọi ánh sáng dường như đều tập trung vào điểm này, trong lúc bàng hoàng, nàng như nhìn thấy cô gái trên ván trượt đã theo đuổi mình.

Nếu ngày trước họ không cãi vã như vậy thì có lẽ tình hình sẽ không như bây giờ, đến làm bạn bè cũng khó. Nhưng thật đáng tiếc... Nàng đã làm hỏng mọi thứ.

Trước khi cô cúp điện thoại, Nhiễm Ninh nói lời tạm biệt trước.

"Đi đây."

Lục Thiều thậm chí còn không ngẩng đầu lên mà chỉ gõ nhẹ vào cằm.

"Ừm."

Nàng không biết cô đáp lại nàng hay với người đầu dây bên kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK