Cô lo lắng cho Tiểu Niệm, thức tới nửa đêm mới chợp mắt được một tí.
- Mẹ ơi! Mẹ cứu con với! Mẹ tới cứu con với!
- Nhiên Nhiên! Em quay lại với anh đi! Em quay lại với anh đi có được không?
Tiểu Niệm và Phong Tử từ đâu đứng trước mặt cô, một người hướng Đông một người hướng Tây. Họ luôn miệng gọi cô, dang tay chờ đón lấy cô.
- Bọn họ bắt cóc con rồi! Mẹ mau cứu con đi huhu!
Thấy con bé khóc, cô xót ruột chạy đến chỗ nó. Vừa được vài bước lại nghe tiếng hắn:
- Nhiên Nhiên! Tần Vy Vy đã đi rồi! Chúng ta đã có thể bên nhau rồi!
Cô ngờ ngợ bước về phía hắn, lòng nổi lên một trận cồn cào.
- Mẹ ơi! Cứu Niệm Niệm với! Họ giết con mất!
- Nhiên Nhiên! Hãy quay về bên anh! Mọi chuyện trước đây anh sẽ xem như chưa từng xảy ra có được không?
Cô hoảng loạn nhìn bọn họ.
- Mẹ không cần con phải không? Sao mẹ lại không đến cứu con?
Kỳ Niệm giận dỗi hét toáng lên. Cô lắp bắp giải thích, lại nghe được giọng nói lạnh lùng xa xăm:
- Em không muốn quay lại với anh hả? Anh là chồng của em đây! Hay em đã có hạnh phúc mới rồi?
Cứ thế, hai người bọn họ liền tục gào lên với cô. Cô đau khổ ôm lấy đầu, nước mắt chảy như suối:
- Không! Các người đừng hành hạ tôi nữa! Các người đừng ép buộc tôi nữa! Tôi không muốn gì cả! Tôi không muốn ai hết! Tôi không cần! Tôi không cầnnnnnnn...
Kỳ Nhiên hét lên, giật mình tỉnh giấc.
Hơi thở dồn dập và đứt quãng làm cô nghẹn ngào. Một giấc mơ đáng sợ!
Nhưng quan trọng hơn hết...
Cô nhớ lại được mọi thứ rồi!
- Thì ra mình đã quay lại căn nhà đó, còn lên giường với anh Tử. Vy Vy bỏ đi mất, Tiểu Niệm cũng đã bị bắt cóc. Chỉ mấy ngày thôi, tại sao mọi thứ lại cứ đổ dồn lên đầu mình thế này?
Cô nhắm mắt, một dòng nóng hổi chảy ra.
***
- Phong thiếu gia! Hôm nay tôi có việc ở bên ngoài, anh cho phép tôi nghỉ một ngày được không?
Cô khúm núm trước mặt hắn, trái tim đau như búa bổ. Phong thiếu gia Phong thiếu gia! Ai đời lại phải đi gọi chồng của mình là như thế chứ?
Nhận thấy sắc mặt của cô kém hơn thường ngày, hắn liền quan tâm:
- Kỳ Nhiên! Em có việc gì sao?
Cô lắc đầu, giở giọng lạnh lùng:
- Cảm ơn thiếu gia đã quan tâm!
Nói rồi cô chạy một mạch ra ngoài, sợ đến mức chả dám nhìn hắn một cái.
Hắn hướng theo bóng lưng cô, bắt đầu nghi ngờ một số chuyện.
Hôm nay, cô rất lạ!
***
Cô thở hồng hộc, lắng nghe tiếng điện thoại chập chờn:
- Giờ thì đi về hướng con thác đi! Vứt điện thoại xuống, nếu không tôi sẽ đẩy con bé xuống vực!
Phong lão phu nhân hăm dọa, mỉm cười ngó sang Tiểu Niệm bên cạnh.
Chỉ một lát nữa thôi, màn đặc sắc nhất sẽ diễn ra!
Cô nghe lời vứt điện thoại xuống rồi hướng ngược lên phía con thác.
Đợi cô đi xa một chút, Phong Tử mới xuất đầu lộ diện, nắm lấy cái máy. Hắn mở vào nhật kí cuộc gọi, phát hiện người vừa nói chuyện với cô không ai khác lại chính là mẹ mình. Hắn giận dữ đấm mạnh vào cái cây gần đó.
Chết tiệt! Mẹ hắn muốn làm gì cơ chứ?
***
Tiểu Niệm vừa nhìn thấy cô liền không ngừng giãy giụa, thét gọi mẹ. Cô cười nhẹ nhõm. Trên người con bé không có vết thương nào cả!
Cô ném ánh mắt sắc nhọn sang bà ta, lạnh lùng:
- Phong lão phu nhân! Bà muốn gì?
Bà ta nhếch môi hời hợt, giọng khinh bỉ:
- Không có ai tới đây đấy chứ?
- Mau vào chủ đề chính đi, bà Phong!
- Ha?! Được thôi. Cô cũng thẳng thắn lắm.
Bà ta đứng dậy, bước đến gần Tiểu Niệm:
- Tôi có ba điều kiện muốn đưa ra. Đừng lo lắng! Những điều kiện này phải gọi là vô cùng vô cùng có lợi cho hai mẹ con các người.
Cô gật đầu, lắng nghe lời bà ta nói:
- Thứ nhất: cô và đứa trẻ này phải chuyển sang sống ở Đức! Nhà và phương tiện cần thiết tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Thứ hai: tôi sẽ cho cô một số tiền lớn, cô nhất định phải nhận nó!
Kỳ Nhiên kinh ngạc. Cái này gọi là điều kiện sao?
- Đừng vội đắc ý! Tất cả những cái trên chỉ là nhạc nền cho điều kiện thứ ba: cô phải rời xa thằng Tử con tôi, mãi mãi!!!
Phong Tử đứng đằng xa, nghe xong câu này mà điêu đứng.
Mẹ hắn...là loại người này ư?
Cô lúc này cũng chả khác gì hắn. Nếu là lúc còn mất trí nhớ, cô sẽ chẳng ngần ngại mà đồng ý. Nhưng bây giờ...
Kỳ Nhiên run rẩy nắm chắc bàn tay mình, bất chợt nhớ lại giấc mơ kì lạ.
1 bên là tình yêu, 1 bên là tình thân. Hai bên đều nặng như núi, cô biết chọn bên nào đây?
Thấy thái độ của cô, Phong lão phu nhân cười lấp liếm:
- Sao nào con dâu? Chỉ cần rời xa thằng Tử, không những cứu được đứa trẻ này, mà còn có được một cuộc sống an nhàn, sung túc. Biết bao nhiêu người muốn có được, mà lại chả có được!
Cô cúi đầu, trán nổi hắc tuyến:
- Đã gọi tôi là con dâu, mà bà còn đối xử với tôi như thế sao?
Bà ta ngạc nhiên, phát hiện có điều gì đó không ổn.
- Đúng vậy! Đứa con dâu kia đã quay trở lại rồi đây. Mẹ còn xem con là con dâu, chứng tỏ mẹ thật sự...rất nhớ con!
Phong lão phu nhân hơi thất thần, xen lẫn một chút sợ hãi.
Cô từ từ tiến tới, mắt lóe lên tia đáng sợ:
- Mẹ có biết đứa trẻ mẹ đang bắt là ai không? Là con của con đó! Cũng có thể xem như đây là cháu nội của mẹ đó! Mẹ yêu quý! Mẹ lại đi nhẫn tâm bắt cóc cháu mình sao?
Bà ta sợ hãi lùi ra sau, lắp bắp:
- Cô....cô....