Từ Viễn Hành sau khi vỗ xong liền vốc một nắm tuyết ném vào mặt Tằng Bất Dã, Tằng Bất Dã lại bật dậy đuổi đánh anh. Đàn ngựa ở không xa đều ngẩng đầu nhìn, tò mò xem những con người ngốc nghếch này tại sao lại phá vỡ khung cảnh yên bình này. Nhưng có vẻ như con người lại đang đánh nhau, bọn ngựa không khỏi tụ tập lại gần nhau, cùng nhau ngắm nhìn họ.
Triệu Quân Lan cũng tham gia vào trận đánh tuyết, anh ta cùng Tằng Bất Dã bao vây Từ Viễn Hành, cầm xẻng lớn hất tuyết về phía anh. Tiếp đó là cô bé Đậu Que được bọc kín mít ôm theo cái xẻng nhỏ chạy tới. Cô bé nhỏ xíu, như một chú sóc con, khi ẩn khi hiện, khi ẩn khi hiện.
Niềm vui chơi đùa với tuyết cứ thế bất ngờ ập đến.
Tằng Bất Dã thậm chí còn muốn cắm đầu vào tuyết, xem có bị tuyết “dìm chết” không. Hành động ngốc nghếch này bị Từ Viễn Hành ngăn cản, anh túm cổ áo kéo cô lên rồi ném sang một bên.
Nhưng sau đó chính anh lại cúi người, cắm đầu vào tuyết.
Những người còn lại cười ngả nghiêng, Tằng Bất Dã cũng không ngoại lệ, ôm bụng cười ngồi xổm tại chỗ. Cô không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa cười như thế, tiếng cười sảng khoái đối với cô là một món xa xỉ hiếm có. Cô có thể giả vờ mình sở hữu nó, nhưng cô biết đó chẳng qua chỉ là đồ giả.
Từ Viễn Hành không còn giữ hình tượng, trông thật khôi hài, một mình anh đã đẩy niềm vui thật sự đến trước mặt Tằng Bất Dã, như thể bản thân anh chưa từng có bất kỳ phiền não nào vậy.
Đậu Que vẫn đang xúc tuyết không ngừng nghỉ, cô bé rất vui, nói rằng mình là một chiếc xe dọn tuyết. Vợ chồng nhà anh Tời Kéo bế cô bé đi, bế đến trước xe, chỉ vào con đường làng phía trước, họ nói với cô bé rằng, bắt đầu từ đây xúc đến đó, xúc ra một con đường, làm một chiếc xe dọn tuyết thật sự. Mọi người lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng này – đường đã bị phủ kín.
Từ Viễn Hành có kinh nghiệm.
Dân làng gần đó rất sẵn lòng làm việc này có trả công, anh đã từng tiếp xúc với họ khi đến đây trước đây. Vì thế anh gọi điện thoại, đợi dân làng đến.
Máy kéo, xe dọn tuyết, cùng với những người dân vui vẻ hớn hở, trên xe chở theo những đứa trẻ đang chán nản ở nhà, cùng những du khách không biết trời cao đất dày này mở đường. Nơi đây trở nên náo nhiệt, đàn ngựa đã sớm bị dọa chạy mất từ lâu.
Tằng Bất Dã cũng chưa từng thấy cảnh tượng này, cô đứng đó nhìn một lúc, nhìn thấy vẻ mãn nguyện của năm mới trên gương mặt những người dân này. Họ thậm chí còn nhiệt tình mời: Mùng năm rồi, về nhà ăn bánh chẻo đi!
Tằng Bất Dã lúc này mới nhớ ra: Đã là sáng mùng năm rồi. Và cô, thật sự rất muốn ăn bánh chẻo. Những chiếc bánh chẻo không được thành công lắm mà cô gói đêm giao thừa hiện lên trong tâm trí, cô hối hận vì đã không gói thêm một ít để mang theo trong tủ lạnh xe. Khi thèm có thể nấu ba năm cái, dù có khó ăn đến đâu thì đó cũng là bánh chẻo.
Đang quét tuyết trên xe của mình, cô nhìn thấy sương trắng bám trên thân xe. Anh Thường nhắc cô phải quét cả phía trên, nếu không khi đóng băng thì chuyến vượt qua này sẽ rất khó khăn. Vì thế cô đứng trên lốp xe, cố gắng quét, suýt thì ngã xuống. Anh Thường bèn chỉ vào thang và bảo cô trèo lên.
Đây là lần đầu tiên Tằng Bất Dã trèo lên nóc xe của mình ở ngoài hoang dã. Phía trên phủ đầy tuyết, có lẽ còn cả băng đọng lại từ mấy ngày trước, cô ngồi vụng về trên đó vừa kêu ầm ĩ. Anh Thường cầm máy ảnh ở dưới chụp liên tục, vừa chụp vừa nói: “Cười một cái nào!”
Tằng Bất Dã thực sự không thể cười nổi, nhưng vì tôn trọng anh Thường, cô vẫn nhe răng cười một cái, trông chẳng khác khóc là mấy.
Triệu Quân Lan dang tay ở phía dưới, nói: “Chị Rau Dại, đừng sợ, ngã xuống tôi đỡ cho!”
Tằng Bất Dã phải bình tĩnh lại một lúc lâu mới định thần nhìn xung quanh. Tầm nhìn cao hơn hai mét vô cùng rộng mở, cô nhìn thấy khói bếp từ nơi xa xăm và những con ngựa vừa bỏ chạy. Từ Viễn Hành đưa cho cô một ly cà phê đang bốc khói: “Uống đi, uống xong rồi xuống. Đây là phần thưởng xứng đáng của cô.”
Tằng Bất Dã hai tay nâng ly cà phê nóng, run rẩy uống một ngụm, cẩn thận điều chỉnh tư thế ngồi. Ngoại trừ cái lạnh thấu xương, cuối cùng cô cũng tìm được chút cảm giác thư thái. Phiêu phiêu hà sở tự, thiên địa nhất sa âu – Bồng bềnh chẳng biết đi đâu, một con chim âu giữa trời đất. (*)
(*) Lời bài thơ Lữ Dạ Thư Hoài (Đỗ Phủ)
Không, nếu bố còn sống, ông sẽ không đồng ý cho cô ngâm câu này.
Anh Thường đã tìm được chất liệu, liên tục bấm máy, còn nói với các đồng đội: “Chụp xong tôi sẽ bán cho thương hiệu chính hãng, để họ trả tiền cho tôi!”
Tằng Bất Dã đã uống xong ly “cà phê giá hành lý”, khi xuống anh Thường cho cô xem ảnh. Tằng Bất Dã thật sự rất thích, cô hỏi: “Có thể chỉnh sửa thêm một người bên cạnh tôi không?”
“Muốn thêm ai vào?”
“Bố tôi.”
Anh Thường suy nghĩ một chút rồi nói: “Được. Cô đưa ảnh bố cô cho tôi, phần còn lại cứ đợi đấy.”
Tằng Bất Dã bèn lục tìm ảnh của Tằng Ngộ Khâm trong xe.
Tằng Ngộ Khâm rất thích cười, là một người có vẻ mặt hiền từ phúc hậu, hầu hết các bức ảnh đều là ông ôm những món đồ điêu khắc gỗ yêu quý của mình, cười như một đứa trẻ. Tằng Bất Dã phóng to từng tấm để xem, rồi lại nhìn mình trong gương chiếu hậu. Họ rất giống nhau.
Khi khởi động xe, nhìn thấy đồng hồ hiển thị âm ba mươi độ, thật kỳ lạ, cô lại không cảm thấy lạnh nữa.
Trong lúc cô đang cảm thán về sự tiến bộ của bản thân và chiếc xe của mình, Từ Viễn Hành công bố lịch trình của ngày hôm nay: vượt qua cánh đồng tuyết. Tằng Bất Dã tưởng vượt qua cánh đồng tuyết chỉ là lái xe, nhưng Đậu Que lại hào hứng nói: Không phải! Không phải!
Hướng dẫn viên địa phương đã sẵn sàng, đang trao đổi về lộ trình với Từ Viễn Hành. Tằng Bất Dã mơ hồ nghe thấy những từ như “leo dốc”, “xóc”, “sa lầy”, “cứu hộ”. Ngoài “sa lầy” ra cô không hiểu gì về những từ này, cô tưởng tượng đó là dốc 80 độ, xe leo được nửa chừng rồi lăn ùm xuống. Cô nghĩ nếu họ thật sự làm vậy, cô nhất định sẽ không tham gia, quay đầu là đi. Còn đi đâu, cô chưa nghĩ ra.
Gần trưa mới dọn xong đường để xuất phát, trước khi đi Từ Viễn Hành nói với cô: “Hôm nay tuy vẫn ở lại Ô Lan Bố Thống, nhưng chúng ta không đi đường cũ. Không có kinh nghiệm thì cứ từ từ theo sau, nghe tôi chỉ huy.”
“Tôi không biết lái. Hoặc là anh tìm người giúp tôi lái.”
“Không, cô biết lái. Không ai giúp cô lái cả.”
“Thế này là ép người quá đáng rồi.”
“Thế này là chưa có đường lui.” Từ Viễn Hành ấn lên cửa kính nói với cô: “Thanh Xuyên của chúng tôi là cái nôi cho những tay mơ địa hình, người không biết đi một chuyến với chúng tôi là hiểu hết. Năm ngoái có một chị, gần năm mươi tuổi rồi, đi với tôi vòng lớn Thanh Cam, về nhà hai tháng không muốn đụng vào xe. Thấy xe là muốn nôn. Cô chưa đến mức đó thì đừng nghĩ đến chuyện rời đoàn.”
Tằng Bất Dã bĩu môi: “Chân mọc trên người tôi, anh quản không được. Tôi lái không tốt thì không lái.”
“Tối qua còn nói là tôn trọng tôi.”
“Sự tôn trọng hôm qua đã dùng hết rồi.” Tằng Bất Dã hiếm khi nháy mắt tinh nghịch với anh, đóng cửa sổ lại. Từ Viễn Hành đã thành công khơi dậy tính hiếu thắng của cô, cô không tin, con đường nào có thể khiến cô Tằng Bất Dã này phải bỏ cuộc chứ!
Sau mười cây số đường, xe đầu đoàn thông báo sắp tới khúc cua dốc xuống dài, nhắc nhở giữ khoảng cách xe, phanh nhẹ nhàng. Tằng Bất Dã chỉ lo làm theo, nhưng sau khúc cua đã nhìn thấy cây cối, đường đi, đàn ngựa và những ngọn núi tuyết phía xa. Bình nguyên bao la đã biến mất, Ô Lan Bố Thống thực sự đột nhiên hiện ra trước mắt. Dốc xuống dài thật dài, tiếp đó lại là dốc lên dài. Cô cảm thấy mình đang từ từ tiến về phía những ngọn núi tuyết. Nỗi sợ hãi do thành phố mang lại đã biến mất, cô muốn đi ôm lấy nó.
Ý định bỏ chạy cũng biến mất, cô muốn đối mặt trực tiếp.
Xe đầu đoàn thông báo: rẽ vào khu du lịch. Tuyết bên đường vừa mới dọn xong, mặt đường hẹp, theo vết bánh xe đầu đoàn mà tiến.
Tuyết vừa mới dọn, bị chất đống hai bên đường, giữa là một con đường hẹp. Đống tuyết cao tới hai mét, gần ngang với nóc xe. Từng chiếc xe phía trước lần lượt đi qua, như những con quái vật xuyên qua rừng băng tuyết.
Đến lượt Tằng Bất Dã đi qua, Từ Viễn Hành nói: “JY1 chậm lại! Xem anh Từ chụp ảnh cho cô nè!”
“Anh Từ thiên vị, sao không chụp cho tôi? Anh Từ chỉ thích chụp cho mấy chị em thôi.” Triệu Quân Lan ra vẻ ghen tị gây rối, mọi người cười ầm trong đài liên lạc.
“Hay là dừng xe chụp cho chị Rau Dại luôn! Phong cảnh này cũng hiếm thấy.”
Thế là Tằng Bất Dã bị họ kéo xuống xe, tạo dáng bên cạnh xe của cô, còn có người đòi chụp ảnh chung, bốn năm người chen chúc bên xe, tư thế kỳ quặc đủ kiểu, biểu cảm mỗi người một vẻ, chụp được một tấm ảnh rất vui.
Qua đoạn đường này, đi rất khó khăn.
Tằng Bất Dã cuối cùng đã biết thế nào gọi là “địa hình”. Xe rẽ vào một con đường nhỏ, có thể thấy rõ những hố tuyết nối tiếp nhau. Chắc hẳn đã có đoàn xe đi trước họ, trên đường đã có nhiều vết bánh xe hỗn loạn.
Khi qua hố đầu tiên, Tằng Bất Dã cảm thấy não mình như lắc lư, một cơn chóng mặt dữ dội. Chưa kịp hoàn hồn, hố thứ hai đã đến, não lại lắc lư. Cuối cùng cô đã hiểu cảm giác óc nhão mà người khác nói là gì. Sau hơn chục hố tuyết liên tiếp, ly cà phê Tằng Bất Dã uống sáng nay bắt đầu dâng lên. Cô cố nén cảm giác này xuống, tập trung chú ý.
Trong đài liên lạc những kẻ điên vẫn đang hò hét: Phê quá! Phê quá! Tăng ga lên!
Tăng cái quái gì! Tằng Bất Dã nghĩ.
Từ Viễn Hành theo sau xe cô không xa không gần, cũng không có động tĩnh gì khác. Tằng Bất Dã dừng xe, nhấn micro, cố nén buồn nôn nói: “Đội trưởng Từ, anh có thể lên trước tôi.”
“Đừng nói chuyện, cứ yên tâm đi. Tôi chỉ có một yêu cầu: về nhà cô lắp cho tôi cái chắn bùn được không? Cô xem cô làm xe tôi thành cái gì rồi!” Từ Viễn Hành yêu xe, bánh xe của Tằng Bất Dã cứ tăng tốc là văng đồ về phía sau. Rơi lộp bộp lên mặt xe anh, anh đau lòng đến mức “ái chà”, “trời ơi”, “chết tiệt”, “tôi phục thật” lần lượt tuôn ra.
Tằng Bất Dã không trả lời anh, cũng không tiếp tục tiến lên.
Từ Viễn Hành nói: “Xe dẫn đường giảm tốc, JY1 có tình huống.”
Anh Tời Kéo đã đi xa trong đài liên lạc kêu la: “Chị Rau Dại sa lầy rồi! Sa lầy rồi! Tôi phải đi cứu hộ! Hahahahaha!”
Anh ta chưa dứt lời, Tằng Bất Dã đã mở cửa xe lái, người gần như lăn lộn xuống xe, cúi người nôn.
Từ Viễn Hành thấy vậy cầm bình giữ nhiệt xuống xe tiến lên xem, “cà phê giá hành lý” của chị Rau Dại đã nôn hết, có vẻ cả thịt cừu hôm kia cũng nôn ra. Anh bịt mũi nói ồm ồm: “Vậy cô đi tàu lượn siêu tốc chắc phải như tiên nữ rải hoa quá.”
Tằng Bất Dã ngẩng đầu lên nhìn anh một cách uất ức, không quên nhận lấy nước anh đưa để súc miệng.
“Quay đầu không? Đi đường cũ không?” Từ Viễn Hành đứng bên cạnh làm cô nản chí: “Lúc này cô quay đầu, không ai chê cười cô đâu. Cơ thể cô không hợp với kiểu vượt đường thế này, sau này chỉ cần đi đường nhựa thôi.”
Tằng Bất Dã đứng thẳng người, trong mắt tụ lại từng tia sáng. Nếu nói mấy ngày nay cô như một xác chết hầu như không có sinh khí thì bây giờ cô đã bốc cháy lên. Dù là xuống mồ hay hồi sinh, con đường không biết trời cao đất dày này cô nhất định phải đi cho bằng được!
Mặc kệ nó! Cứ làm thôi!
Cô đẩy Từ Viễn Hành sang một bên: “Đừng nói nhảm! Đi! Chết thì chết!”
“Sao thế? Kiểu chết này bi tráng hơn cho sói ăn à?” Từ Viễn Hành theo sau, cười khúc khích. Anh thích nhìn ngọn lửa trong mắt Tằng Bất Dã, đó thực sự là một sức sống mới mẻ đang bừng bừng. Thế là anh chặn đường đi của Tằng Bất Dã, ép cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.
“Đúng, chính là như vậy.” Từ Viễn Hành nói: “Cứ không phục không cam lòng như thế, xem con đường này có thể giết chết cô không! Nếu không giết được, sau này nó thấy cô sẽ gọi cô là bà nội, dù đường có bị chôn vùi, nó cũng sẽ mở ra một con đường cho cô.”
Tằng Ngộ Khâm cũng nói: Không có gì có thể giết chết chúng ta, ngoại trừ chính chúng ta.
Chóp mũi Tằng Bất Dã đỏ hồng, như sắp khóc vậy, giọng cũng khàn đi: “Sao anh nói nhiều thế?”
“Tôi còn chưa nói xong!” Từ Viễn Hành lại nói: “Qua hố thì nhả ga, không thì cứ như cô vừa rồi, tăng ga bừa bãi, nôn đến không nhận ra bố mình.”
“Anh đừng nhắc đến bố tôi.”
“Cứ nhắc đấy.” Từ Viễn Hành quay người đi.
Từ Viễn Hành không như những người khác dè dặt cẩn trọng, sinh lão bệnh tử là lẽ thường của đời người, chẳng có gì phải kiêng kỵ.
Tằng Bất Dã nhìn tấm lưng rộng của anh, mắt đỏ hoe, quay người lên xe. Hít thở sâu vài hơi, cài số D tiến lên. Đường phía trước vẫn khó đi, nhưng vì đã nôn một lần, bụng trống rỗng, ngược lại lại thấy nhẹ nhõm.
“JY1 lên đường lại.” Từ Viễn Hành nói: “Năm phút nữa tiếp tục hành trình theo kế hoạch ban đầu.”
Kế hoạch ban đầu là gì?
Là leo một dốc tuyết khổng lồ.
Leo dốc là trò tiêu khiển thường thấy của đoàn xe Thanh Xuyên, nếu lần nào ra ngoài không leo thì chắc chắn sẽ rất tiếc nuối. Các anh chị trong đoàn xe đều thích chơi, lên lên xuống xuống trên dốc tuyết, rất vui vẻ, ngay cả Đậu Que cũng thích, sẽ hào hứng hét lên trong xe.
Dốc tuyết đó, từ từ dâng cao, và phía trên là điều chưa biết. Đoàn xe đã xếp hàng, đợi sự sắp xếp của đội trưởng.
Lần leo dốc này rất thận trọng.
Từ Viễn Hành phải leo lên làm huấn luyện viên trước, khi vượt qua xe của Tằng Bất Dã thì bấm còi một cái rồi đi. Tằng Bất Dã nhìn xe anh “một ngựa vượt trội” vượt qua xe đầu đoàn, từ chân núi từ từ phát lực đi lên. Đường chắc chắn là khó đi, ngày hôm trước vừa có tuyết lớn, không biết chỗ nào lồi lõm, chỗ nào có đá ngầm. Tiếng động cơ gầm rất lớn, anh Tời Kéo cảm thán trong đài liên lạc:
Động cơ V8 nghe thật hay! Nói đến âm thanh và cảm giác đẩy lưng vẫn phải là V8!
Tằng Bất Dã nghe mọi người nói chuyện, mắt chăm chú nhìn xe của Từ Viễn Hành. Anh đang dần tăng tốc, bánh xe của anh cuốn lên từng mảng sóng tuyết, nửa thân xe biến mất khỏi tầm nhìn.
Máy bay không người lái của anh Thường bay trên trời, còn anh đã leo lên giá để hành lý, người thẳng tắp, giơ máy ảnh chụp không ngừng.
Tim Tằng Bất Dã như nhảy lên tận cổ họng, cho đến khi Từ Viễn Hành lao lên đến đỉnh dốc. Trong đài liên lạc vang lên tiếng reo hò, còn có người bấm còi. Nhưng vẫn chưa kết thúc, xe dẫn đường và xe đầu đoàn theo lên, còn xe của Từ Viễn Hành lại từ dốc đi xuống. Họ đi đi lại lại trên dốc, Tằng Bất Dã đã hiểu ra: để nâng cao hệ số an toàn, họ đang nén chặt đường tuyết.
Điều này giống như cho trẻ con ăn, đồ ăn đều nghiền nhừ, chỉ cần nuốt là được. Đoàn xe Thanh Xuyên chỉ cần có người mới tham gia, sẽ làm “cháo” như vậy.
Đường đã thăm dò xong, Từ Viễn Hành cầm đài liên lạc xuống xe. Anh đứng trên đỉnh dốc, khoảng cách xa như vậy, nhưng rất kỳ lạ, Tằng Bất Dã chỉ cần nhìn một cái là nhận ra đâu là anh.
Từ Viễn Hành bắt đầu chỉ huy, bắt đầu từ xe 01 leo dốc, những xe còn lại đợi. “Những kẻ điên” bắt đầu phấn khích, mỗi người có cách leo dốc riêng, trong đài liên lạc truyền ra những đoạn đối thoại kỳ quặc như trong phim hoạt hình “hì hì”, “hê hê”, “ăn một cước của lão Tôn đây”, nghe đến nỗi Tằng Bất Dã nổi da gà.
Xe 01 chẳng thèm suy nghĩ, trực tiếp tăng ga lên dốc, trong ngoài không quá hai phút. Đến đỉnh dốc là xuống xe. Thế là bên cạnh Từ Viễn Hành lại thêm một người. Tình huống này cứ tiếp diễn cho đến Tằng Bất Dã.
Trên dốc đã đứng mấy chục người, đều nhìn xuống chiếc JY1 đơn độc ở dưới dốc.
Tằng Bất Dã nhìn dốc tuyết đó, phía trước đã có người làm mẫu cả chục lần, nhưng cô vẫn bị nỗi sợ hãi xâm chiếm.
Cô nhớ lại đêm giao thừa không chút do dự xuất phát, chỉ là muốn chạy điên cuồng trên con đường cao tốc không điểm dừng. Cô tưởng mình chỉ có một mình, nhưng lúc này, trên đỉnh dốc đó, có mấy chục người mười mấy chiếc xe đang đợi cô. Cô thậm chí có thể thấy Đậu Que ôm cái xẻng nhỏ của mình nghiêm túc chuẩn bị, một khi cô sa lầy, cô bé sẽ là người đầu tiên xông lên, mở đường cho cô Rau Dại của nó.
Trong lòng Tằng Bất Dã dâng lên những cảm xúc mãnh liệt.
Đã rất lâu rất lâu rồi cô không có cảm giác này. Cảm xúc vượt qua rào cản, ập đến với cô.
“JY1, đừng sợ, xuất phát thôi.” Anh Tôn hát: “Xuất phát rồi đừng hỏi đường ở đâu, cứ cố gắng tiến về phía trước…”
“Sợ gì, anh cô có tời kéo mà.” Anh Tời Kéo nói.
“Máy bay không người lái, máy quay phim đều đã sẵn sàng trên đỉnh núi, anh Thường quay phim quảng cáo cho cô.”
…
“Không được thì tôi xuống lái cho! Lề mề quá!” Từ Viễn Hành hừ một tiếng, còn định nói gì đó, JY1 đột nhiên tiến lên.
Đây là dốc tuyết đầu tiên trong đời của Tằng Bất Dã.
Nhưng tuyệt đối không phải là dốc tuyết khó nhất trong đời cô.
Cô đã từng leo “dốc tuyết” khó nhất, cho đến nay vẫn chưa lên được đỉnh.
Cô nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, lão Tằng nói âm thanh của chiếc xe này nghe thật sảng khoái. Theo con đường tuyết đó đi lên. Đài liên lạc rất yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn cô. Nhìn cô gái nội tâm, u sầu nhưng quyết đoán này leo dốc tuyết đầu tiên trong đời cô.
Cô mang theo lòng dũng cảm vô úy, cứ thế đi lên theo đường dốc. Xe bị sa lầy một chút, bánh xe quay tại chỗ, Từ Viễn Hành hét lên: “Tăng ga! Tăng ga! Xe tốt thế này đừng tiếc ga!”
Tằng Bất Dã nhắm mắt lại, nắm chặt vô lăng, đạp ga đến tận cùng. Thân xe rung lắc dữ dội, tiếp đó lao về phía trước với tốc độ cực nhanh!
Tim cô bay bổng lên, mở mắt nhìn đỉnh dốc, trong mắt lấp lánh ánh ánh lệ.
Mặc kệ nó! Cô chửi một câu, lại tăng ga thêm lần nữa. Cô chỉ có thể thấy đầu xe của mình, không thể thấy đường phía trước. Bản đồ thế giới chưa biết đang đợi cô lật giở, chỉ cần cô có thể lên được.
Chỉ cần cô có thể lên được.
Con có thể lên được. Bố ơi, con có thể lên được.
Con có thể vượt qua đối tác bỏ trốn, vượt qua sự lừa dối tình cảm, vượt qua người thân ra đi, con có thể vượt qua được.
Bố ơi, con có thể lên được.
Tằng Bất Dã tăng ga lần thứ ba.
Cô đã lao lên dốc tuyết đầu tiên trong đời, đỉnh dốc sôi sục một mảnh. Cô ngồi đó, lau đi những giọt nước mắt không biết đã rơi từ lúc nào. Trước mắt là một con dốc xuống, bên đường những cây bạch dương đeo đầy sương trắng. Tuyết thổi bay, trắng tinh xoay lượn khắp trời. Cô nghẹn ngào một tiếng: “Bố ơi, thế giới này đẹp quá.”
Thế giới này, đẹp quá.
Ngay khi cô vừa xuống xe, Từ Viễn Hành đã lao tới! Anh không chút do dự ôm lấy cô, hai tay vỗ mạnh vào lưng cô, hét vào tai cô: “Quá đỉnh! Tằng Bất Dã! Quá đỉnh!” Tằng Bất Dã sững người tại chỗ, toàn thân cô hơi run rẩy.
Những người còn lại cũng lao tới, nắm lấy tay chân Tằng Bất Dã, chống lưng cô ném cô lên trời.
Tằng Bất Dã bịt miệng, hét lớn: “Tôi muốn nôn! Tôi muốn nôn!”
Họ thả cô xuống, cô chạy sang một bên, cúi người xuống, có vẻ như sắp nôn ra cả mật.
Ngẩng đầu lên, cô thấy Từ Viễn Hành đang nhìn mình.