"Chủ từ người đã về rồi." Vân Ý hớn hở nhìn Lưu Lam Ngọc đầy vui vẽ.
"Sao còn chưa ngủ?" Nàng nheo mày nhìn cô.
"Em chờ chủ tử, em lo cho chủ tử, em không thể ngủ được."
Lời nói của cô cứ văng vẳng vang từng đợt vào tai của nàng. Nàng xúc động ánh mắt đầy lưu luyến nhìn vào cô, giờ đây nó không còn là Lưu Lam Ngọc nữa mà nó bây giờ là Anh Đào nhìn Vân Ý như nhìn A Nga bạn thanh mai trúc mã của nó. Anh Đào tiến về phía Vân Ý đưa đôi bàn tay khanh mảnh ôm lấy cô vào lòng ngực mà thốt lên.
"A Nga tớ rất nhớ cậu."
Vân Ý chẳng hiểu gì cả nhưng cô vẫn hiểu được chủ tử của mình đang cần một người bên cạnh. Cô đưa đôi bàn tay khéo léo của mình mà vuốt nhẹ lên đôi vai mảnh mai của nàng.
"Chủ tử đừng buồn em sẽ mãi ở bên cạnh chủ tử." Vân Ý nói nhỏ vào tai nàng, đó là lời an ủi của Vân Ý dành cho nó cũng là lời từ chính đáy lòng cô.
Anh Đào ngay sau đó liền lấy lại tinh thần và trở về làm Lưu Lam Ngọc. Nàng khẽ đẩy cô ra giương đôi mắt hoe đỏ lên nhìn cô.
"Được rồi ta không sao em đi nghỉ đi." Lưu Lam Ngọc nghiêm giọng.
"Chủ tử như vậy có ổn không?" Vân Ý nhìn Lưu Lam Ngọc mắt đầy lo lắng.
"Ta ổn em đi nghỉ đi." Lưu Lam Ngọc cương quyết.
"Ân, chủ tử!" Vân Ý quay người đi nhưng vẫn không yên tâm, cô ngoảnh mặt lại nhìn nàng một cái rồi mới đi ra.
Sáng hôm sau khi Vân Ý mang đồ ăn sáng đến thì chẳng thấy Lưu Lam Ngọc đâu cả, cô vội chạy ra ngoài vườn để tìm nàng. Cô vừa chạy vừa nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi lo cho nàng. Cô vội chạy nên chẳng nhìn trước nhìn sau nên đã đụng vào một cung nữ tầm khoảng 23 tuổi. Cú va chạm khiến hai người ngã nhào xuống đất. Cô cung nữ bị Vân Ý đụng ngã được các cung nữ bên cạnh đỡ đứng lên.
"Này Nhược Bình cô có sao không?" Một cung nữ khác tên là Phỉ Nhi đỡ cô dậy hỏi?
Nhược Bình đỡ dậy nhất thời choáng váng một chút nhưng ngay sau đó đã hồi phục lại tinh thần.
"Tiểu nô tài này là ai mà dám đụng trúng ta chứ, ngươi có biết ta là ai không, ta là nhất phẩm cung nữ hầu hạ bên cạnh hoàng hậu." Nhược Bình trợn tròn mắt nhìn Vân Ý mà quát.
Vân Ý lúc này từ dưới đất bò dậy đứng lên vội cuối đầu vẻ mặt đầy hối lỗi xen lẫn sợ hãi.
"Tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, xin hãy tha cho tôi."
"A... đây chẳng phải là nha đầu hầu hạ bên con tiểu phế vật nhị công chúa sao." Cung nữ Phỉ Nhi mĩa mai.
Vân Ý nghe bọn họ nói xấu chủ tử thì không chịu được mà lên tiếng.
"Chủ tử của ta không phải phế vật, người là một người tài giỏi." Vân Ý quát vào thẳng mặt bọn họ.
Cung nữ Nhược Bình thuận tay tát vào mặt Vân Ý một cái rõ đau.
"Ta nói cô ta là phế vật thì thế nào, dù cho cô ta có ở đây thì làm được gì ta, cô ta vĩnh viễn chỉ là một phế vật không hơn không kém."
"Chát." Lưu Lam Ngọc từ đằng sau Vân Ý xuất hiện tát lên mặt cung nữ Nhược Bình một cái.
"Ngươi nghĩ ta không dám làm gì ngươi sao, Lưu Nhi Bình ta còn dám đánh nói chi là bọn hạ nhân các ngươi."
Nhược Bình ôm mặt giương đôi mắt đầy run rẫy nhin Lưu Lam Ngọc.
"Ta... ta là người của hoàng hậu... sao ngươi dám."
Lưu Lam Ngọc cười lạnh giương đôi mắt đầy sát khí nhìn Nhược Bình.
"Cung nữ của hoàng hậu thì sao chứ."
Lúc này Nhược Bình càng thêm run rẩy giọng nói càng thêm phần sợ hãi. "Ngươi... ngươi, dám đánh ta hoàng hậu sẽ không tha cho ngươi đâu."
"Ha ha ha ngươi đã đánh người của ta lại còn mắng ta, ta giáo huấn ngươi là lẽ đương nhiên, hoàng hậu dù muốn giúp cũng giúp cũng giúp không được." Nàng giương đôi mắt lạnh như băng mà nhìn đám người của hoàng hậu.
"Vân Ý lấy roi cho ta."
Vân Ý nghe vậy liền chạy đi một cành cây khô đưa cho Lưu Lam Ngọc. Cô cầm lấy cành cây đưa cho Lưu Lam Ngọc. Nàng cầm cành cây đưa lên tay nhìn qua một lượt.
"Cành cây này rất chắc, được... được."
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Nhược Bình run rẩy.
Lưu Lam Ngọc nhìn cô ta run sợ lại càng thêm phấn khích thuận tay quất cô một roi mạnh cứa vào da thịt cô ta khiến cô ta không khỏi đau đớn mà la lên. Máu từ chỗ vết thương không ngừng tuôn ra. Cứ thế hết roi này rồi đến roi khác đến roi thứ mười, cô ta chịu không nổi đau đớn mà ngất xỉu. Đám cung nữ đi bên cạnh cô ta thấy vậy liền quỳ xuống xin tha mạng. Lưu Lam Ngọc phất tay ra hiệu tha cho bọn họ. Bọn họ liền vội vã đưa Nhược Bình trở về điều trị.
Lưu Lam Ngọc đưa tay héo Vân Ý lên, nàng lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc khăn tay đưa cho Vân Ý.
"Sao em lại ra đây?" Lưu Lam Ngọc nghiêm giọng hai mắt rừng Vân Ý.
Từ trong đôi mắt của Lưu Lam Ngọc Vân Ý có thể thấy thoáng qua đó là sự lạnh lùng nhưng cũng ẩn chứa tâm tư tình cảm của một cô gái mới tuổi đôi mươi.
"Em mang thức ăn vào phòng nhưng không thấy chủ tử đâu nên em đi tìm chủ tử nhưng không ngờ lại đụng trúng người hầu của hoàng hậu." Vân Ý cuối đầu làm bộ mặt hối lỗi hai mắt lại rưng rưng nước mắt như sắp khóc.
"Thôi được rồi, ta đói bụng rồi chúng ta vào ăn thôi!" Lưu Lam Ngọc đưa tay kéo tay của Vân Ý mà chạy về phòng, trên môi nó lúc này xuất hiện một đường cong. Có lẽ đó là nụ cười ngây thơ không âm mưu tính toán của Lưu Lam Ngọc kể từ khi xuyên không đến chốn hoàng cung đầy âm mưu và thủ đoạn này.
Sau khi Lưu Lam Ngọc và Vân Ý rời khỏi từ trên cành cây vài cái lá bắt đầu lay động. Trên cành cây cao có một nam tử mặc một bộ y phục màu trắng trên môi xuất hiện một nụ cười ma mị rồi biến mất nhanh chóng.
"Thật không ngờ nhị công chúa phế vật mà thiên hạ hay đồn lại bá đạo như vậy, thật không uổng công ta đột nhập vào hoàng cung à."
Vừa nói dứt câu người nam nhân mặc bạch y liền dùng khinh công bay lên nốc nhà và biến mất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Link thảo luận-góp ý: http://truyen.org/threads/thao-luan-gop-y-nhung-tac-pham-cua-toc-xanh.15012/