Nhưng mà nhìn cô gái kia chắc chắn như vậy, còn nói là Phạm Tích Nhân chính miệng thừa nhận. Rốt cuộc là như thế nào? Phải nên tin ai? Trong đầu rối như tơ vò. Nhất định phải tra rõ ràng chuyện này. Bà Phạm nhịn không được bảo tài xế tăng tốc độ.
Nếu để bà biết Phạm Tích Nhân có vấn đề sẽ ra tay đánh chết nó cho rồi. Chuyện này lại dám để người ngoài thông báo cho bà. Nó không có miệng sao?
Tiếp tân công ty AHS tương đối quen thuộc với bà, cô gái lịch sự chào hỏi: "Phạm phu nhân đến tìm Phó tổng ạ?"
"Ừ, tôi tự lên là được, không cần thông báo." Bà biết phòng Phạm Tích Nhân nằm ở đâu, hơn nữa không muốn bức dây động rừng.
"Dạ, hôm nay Phó tổng đi công tác ngày mai mới về." Cô nhân viên nhìn màn hình máy tính, thông báo lịch trình cho bà Phạm biết.
Bà Phạm nhíu mày, tỏ vẻ không tin, mấy lần trước đều nói như vậy kết quả nó vẫn ở công ty đó thôi: "Được rồi, tôi lên phòng con trai lấy chút đồ."
Cô nhân viên muốn nói lần này cô nói thật. Nhưng "quá tam ba bận", nói dối nhiều nên bây giờ nói thật cũng chẳng ai tin. Cô cũng không tiện ngăn cản, nhìn bà Phạm đi khỏi nhanh chóng thông báo cho Tổng giám đốc biết.
Lên tầng bảy mươi tư, bà nhanh chóng đi vào phòng của Phạm Tích Nhân, hoàn toàn trống rỗng, thư ký cũng không thấy đâu. Không lẽ nào lại chạy trốn nhanh như vậy. Không cam tâm bà đi quanh phòng tìm, nhưng lúc ở nhà vì tức giận, lại đi nhanh thành ra có chút mệt bà ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Ngoài cửa, Trần Kha Nghị bước vào: "Dì đến sao không báo trước cho con."
"Kha Nghị nói thật cho dì biết, Tích Nhân có ở đây không?" Bà không vòng vo mà hỏi thẳng.
Trần Kha Nghị âm thầm quan sát nét mặt bà Phạm, có chút gấp gáp, cả người căng thẳng, xem ra đang rất tức giận, chắc chắn cái tên Phạm Tích Nhân kia sắp gặp rắc rối to.
"Đi công tác hai ngày, mai mới về, nhưng trông dì không ổn lắm, Tích Nhân đã là gì cho dì giận sao?" Anh tranh thủ dò la chút tin tức.
Trần Kha Nghị đứa nhỏ này, luôn ít nói, điềm tĩnh, đáng tin hơn con bà nhiều. Vì vậy nói Phạm Tích Nhân đi công tác chắn chắn là sự thật rồi. Xem ra đi xa như vậy lại uổng công.
Bà Phạm nhìn Trần Kha Nghị lời nói đến cửa miệng liền nuốt xuống, chuyện này còn chưa chắc chắn. Mà Trần Kha Nghị rất thân thiết với con trai bà, vẫn nên tìm cách thu thập một chút thông tin: "Kha Nghị, lời nói của con dì tin." Bà nắm nay Trần Kha Nghị: "Nói cho dì biết, Tích Nhân dạo này có gì bất thường không?" Bà không biết nên dùng từ gì để diễn tả, lại không được nói lộ liễu quá, suy nghĩ một hồi lâu mới nói tiếp: "Đại loại như nó có thân thiết với người đàn ông nào không?"
Không lẽ! một ý nghĩ vụt sáng trong đầu, Trần Kha Nghị cố gắng bác bỏ, anh nén cười, Phạm Tích Nhân cậu gây họa lớn rồi. Vẻ mặt tỏ ra bình tĩnh anh nói: "Chỉ là dạo này công ty đang có nhiều việc phải tăng ca, nên tương đối áp lực, chắc vì vậy tâm tình cậu ấy không được thoải mái lắm, chỉ vậy thôi." Anh vỗ tay bà Phạm: "Dì yên tâm, mai Tích Nhân về con sẽ lập tức nói cậu ấy về gặp dì."
"Được rồi, cảm ơn con." Ở đây cũng không có thu hoạch gì, bà Phạm đứng dậy đi về.
...
Ngày hôm sau, Phạm Tích Nhân trở về, lần này ký kết hợp đồng rất thành công, dù cho đối phương có làm khó nhưng anh là ai chứ, bao nhiêu chiêu trò đó nghĩ sẽ làm khó được anh sao?
Phạm Tích Nhân đặt hợp đồng lên bàn Trần Kha Nghị, cười tươi, giơ tay chào kiểu quân đội: "Báo cáo sếp nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc." Mặc dù sau chuyến đi dài có hơi mệt mỏi, lại ngủ không đủ giấc nhưng anh vẫn muốn đến công ty báo tin mừng, sẵn tiện hoàn tất hồ sơ rồi mới về nhà.
"Tôi nghĩ cậu sắp cười không nổi nữa rồi." Môi Trần Kha Nghị nhẹ nhàng cong lên. Không để tâm đến chuyện hợp đồng vì anh hoàn toàn tin tưởng năng lực của Phạm Tích Nhân. Chuyện anh quan tâm hơn đó là việc mẹ Phạm Tích Nhân đến đây hôm qua. Vì muốn cậu ta yên ổn làm việc nên đến giờ mới thông báo tin tức này.
Phạm Tích Nhân tiến sát đến bên cạnh Trần Kha Nghị, kéo ghế ngồi xuống: "Này đừng nói điều tớ đi công tác nữa nha, không đi đâu." Mỗi lần Trần Kha Nghị cười như vậy e chẳng có gì tốt đẹp.
"Nghiêm trọng hơn việc tăng ca." Trần Kha Nghị nói chậm rãi từng chữ: " Là mẹ cậu."
"Phụt!" Phạm Tích Nhân đang uống nước nghe đến mẹ liền giật mình, nhưng thức thời quay sang chỗ khác mới phun ra. Nếu nhắm thẳng trên bàn mà phun nước thì mấy tập hồ sơ kia bị hư mà anh cũng xong đời. Không bị ướt. Anh vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, quăng cho Trần Kha Nghị một ánh mắt hình viên đạn.
Vì bận nên anh quên mất chuyện Tuyết Dung đến nhà, có lẽ vậy mẹ anh mới liên lạc với Trần Kha Nghị.
"Ây, không có gì đâu, chỉ là nhờ bác sĩ tâm lý tới tư vấn một chút cho mẹ tớ hiểu, chuyện kết hôn không nên gấp gáp." Trò chuyện đôi ba câu, không đến mức nghiêm trọng vậy chứ. Chắc là vấn đề này, suy nghĩ xong Phạm Tích Nhân lại trở về bộ dạng tươi cười như thường.
Nhớ lại vẻ mặt ngập ngừng nửa muốn nói nửa không của bà Phạm, Trần Kha Nghị suy đoán mọi chuyện không đơn giản như Phạm Tích Nhân nói. Anh liếc mắc nhìn cái người vẫn vô tư đối diện, anh lặp lại lời bà Phạm: "Mẹ cậu hỏi gần đây cậu có thân thiết với người đàn ông nào không?"
Câu này khiến Phạm Tích Nhân sốc toàn tập, Trần Kha Nghị có thể đợi anh uống xong nước rồi nói không, hay ít nhất phải báo trước một tiếng. một tràn: "Khụ... khụ... khụ!" Vang lên Phạm Tích Nhân ho đến nổi mặt đỏ rần, một lúc sau anh mới lấy lại được bình tĩnh.Hận không thể giết chết Trần Kha Nghị nay lúc này. Đùa cũng quá ác rồi.
"Cậu đùa gì vậy?" Trước giờ toàn là anh nổi hứng tạo rắc rối cho Trần Kha Nghị không nghĩ hôm nay lại bị cậu ấy chơi một vố lớn.
Trần Kha Nghị vỗ vai Phạm Tích Nhân: "Tôi cũng không muốn đùa cậu, đây là sự thật. Cậu về nhà nhớ bảo trọng." Anh lại nhíu mày sửa lại: "À không tôi nghĩ là cậu nên cố gắng bảo toàn tính mạng mới đúng."
Khoé môi Phạm Tích Nhân giật giật, theo đó mắt phải bắt đầu giật liên tục. Có chuyện đáng sợ vậy sao. Anh nào có làm gì sai. Dù là không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thiết nghĩ có nên xin Trần Kha Nghị cho đi công tác dài hạn không? Chắc chắn sẽ tốt hơn về nhà. Ánh mắt nhìn Trần Kha Nghị chớp chớp, mà Trần Kha Nghị cũng rất hiểu ý đồ của Phạm Tích Nhân, anh trực tiếp cự tuyệt: "Không được, mau về nhà giải quyết đi."
Bị đuổi, Phạm Tích Nhân đau thương ra khỏi công ty lái xe về nhà. Gặp đối tác khó đến đâu anh cũng tự tin mà đối phó, chẳng lẽ chỉ có một mình mẹ mà Phạm Tích Nhân này trở nên nhục chí sao?
Còn lâu!
Phạm Tích Nhân lấy lại tin thần đi thẳng vào nhà. Bà Phạm đang gọt táo, nhìn thấy Phạm Tích Nhân tiện tay ném luôn quả táo về phía con trai.
Mà Phạm Tích Nhân đến khi phản ứng kịp đã muộn, trái táo như có thâm thù sâu nặng với anh, hướng đến trán anh va vào. Sưng u lên một cục. Anh nhăn mày xoa chỗ đau. Tiếp đó chỉ thấy mẹ anh nét cười nồng đậm, không đúng lắm bà đang giơ tay giữ con dao lên nhìn anh
"Mẹ yêu, có chuyện gì từ từ nói không cần manh động." Anh giơ tay ra trước ngực che chắn, miệng không ngừng khuyên ngăn. Nếu trái táo đau chút rồi thôi, còn con dao kia mạng anh không bảo đảm? Thảo nào Trần Kha Nghị bảo anh cẩn thận.
Con dao dưới ánh mặt trời sáng lóe chói mắt, bà Phạm giơ con dao lên cao "Phụt!" Cắm mạnh xuống trái táo trên bàn, trái táo đung đưa mất thăng bằng rớt xuống đất phát ra tiếng "Choang!" do dao va chạm vào mặt sàn phát ra.
Phạm Tích Nhân nhìn không chớp mắt, từ xa anh cũng mơ hồ thấy được trái táo vì một lực mạnh cắm vào thậm chí còn có nước văng lên. Anh vô thức chạm vào ngực, có cảm giác hơi nhói.
Bà Phạm nhìn con trai: "Đi lên phòng với ta."
Phạm Tích Nhân đi theo sau, cẩn thận cách xa mẹ một chút, vào phòng anh đang suy nghĩ tìm cách nào xoa dịu tình hình, chỉ nghe mẹ quát lên: "Quỳ xuống."
Phạm Tích Nhân rất biết điều nhanh chóng quỳ xuống, ánh mắt "ngây thơ" nhìn mẹ.
"Anh giải thích cho tôi chuyện Tuyết Dung đến nhà là thế nào?" Nghĩ đến chuyện này lại thở không ra hơi.
"Đúng là con thuê cô ta tới nhà để nói chuyện với mẹ. Mà chuyện đó khó chấp nhận vậy sao?" Anh thấy thật khó hiểu. Có cần làm nghiêm trọng quá không.
Nếu bây giờ có thứ gì trong tay bà sẽ không đắn đo mà ném vào người Phạm Tích Nhân. Nói nghe cũng thật dễ dàng: "Bao nhiêu đời nhà họ Phạm trong sạch, nay lại bị hủy trong tay anh, ánh mắt mấy người đó nhìn tôi đầy kinh thường, anh ai lại không yêu đi yêu đàn ông."
Phạm Tích Nhân nghiêm túc lắng nghe giáo huấn, nhưng càng nghe càng sai: "Mẹ ai nói con thích đàn ông chứ." Anh gào lên.
"Tuyết Dung, cô ta nói chính miệng anh thừa nhận." Nói xong bà Phạm mệt mỏi dựa vào ghế.
"Bịa đặt, con nói với cô ta hồi nào?" Dám xúc phạm giới tính của anh chán sống rồi sao?
"Vậy anh nói đi, họ đến nhà mắng vốn tôi một trận, còn cái cô Tuyết Dung đó nói lần sau sẽ đến tư vấn tâm lý cho tôi là sao?"
Phạm Tích Nhân trong lòng như có một cơn lửa thiêu đốt, anh cố gắng kiềm nén lại cảm xúc khô nước miếng giải thích cho mẹ hiểu.
Nghe xong bà Phạm nhíu mày, Phạm Tích Nhân nhiều chiêu trò như vậy, có khi nào vì bà làm căng nên lật mặt không dám thừa nhận.
"Chuyện này để con giải quyết, con thề là giới tính con hoàn toàn bình thường." Có phải anh moi tim ra thề mẹ mới tin phải không? Ánh mắt kia hoàn toàn nghi ngờ anh.
"Anh phải chứng minh đi đừng nói xuông." Trong lòng vẫn thấy không chắc chắn.
Bà Phạm lấy tấm thiệp trên bàn: "Ngày mai có một buổi tiệc, có nhiều con gái nhà danh giá tham gia, con đến đó đi, đừng để ta phát hiện cảm con có gì bất thường. Sau đó ta gia hạn cho con nửa năm phải đem con dâu về đây, nếu không chuyện này phải nói với ba con thôi." Ngày mai bà sẽ cử người theo đõi xem biểu hiện của Phạm Tích Nhân thế nào. Tốt nhất là đừng có "tia" đàn ông bà sẽ sống không nổi.
Phạm Tích Nhân há miệng muốn nói. Tất cả là hiểu lầm mà anh cũng giải thích rồi tại sao lại không tin, nhưng bà Phạm đã nhanh hơn, trừng mắt nhìn: "Không được ý kiến."
Anh giơ tay lên đầu hàng: "Được rồi, nhưng ít nhất người yêu con sẽ tự tìm, không được bắt con đi xem mắt nữa."
Hai lần không có kết quả, bà Phạm cũng không muốn tiếp tục, miễn sao có con dâu cho bà là được. Bà không do dự liền gật đầu: "Được ta đồng ý!"