Chắc hẳn có người nào đó cố ý phá buổi lễ ra mắt sản phẩm này của Huy, cho nên sau khi rời khỏi đó anh ta mới dặn mấy nhân viên kỹ thuật đứng canh ổ nguồn kỹ càng như vậy.
Mặc dù rất tò mò về người đã nhúng tay vào chuyện này nhưng tôi không dám hỏi sâu, cho nên đành định chuyển sang vấn đề khác.
Có điều, vừa định mở miệng thì bỗng dưng có một chiếc xe ngược chiều bật đèn pha rọi thẳng vào khoang xe tôi, chói mắt nên theo bản năng nghiêng đầu né tránh, cùng lúc này tầm mắt tôi lại bất chợt trông thấy một bên tay áo sơ mi của Huy ướt đẫm, ở cổ tay có một dòng chất lỏng sền sệt màu đỏ chói.
Hình như là máu.
Tay anh ta đang chảy máu thì phải!
Tôi giật mình, sửng sốt nói với anh ta:
- Tay anh chảy máu kìa.
Huy hơi cau mày, liếc xuống nhìn tay áo mình đúng một giây rồi lại ngẩng lên, tiếp tục lái xe.
Trả lời bằng một câu rất thờ ơ:
- Ừ.
- Sao lại chảy máu thế? Chảy nhiều máu thế thì phải cầm lại chứ? Sao nãy anh đưa tôi đến bệnh viện mà không bảo bác sĩ xử lý luôn? Anh bị thương từ bao giờ?
- Kệ đi, không chết được đâu.
- Nhiễm trùng thì chết đấy.
Anh dừng xe lại đi, tôi băng cho anh.
Sẵn tiện ban nãy bác sĩ có đưa thuốc và một ít bông gạc cho tôi để về nhà tự thay băng vết thương, bây giờ Huy bị thế thì tôi dùng luôn.
Có điều anh ta vẫn rất cố chấp, bị như thế mà vẫn bảo:
- Không cần, tý nữa nó tự khô.
- Tý nữa quay lại quảng trường, để mọi người nhìn thấy tay anh có máu sẽ phiền lắm.
Để tôi băng lại cho sạch sẽ đi.
Nghe tôi nói vậy, cuối cùng anh ta cũng chịu đồng ý cho tôi xử lý vết thương.
Huy dừng xe lại ở lề đường rồi lạnh nhạt bảo:
- Muốn băng thì băng nhanh lên.
- Đợi tý, anh bật đèn xe lên giúp tôi.
Thực ra tôi không thân thiết với anh ta đến mức muốn tự tay băng bó lại vết thương cho Huy, nhưng nghĩ lại khi tôi bị bỏng, chính anh ta là người đã đổ nước để giảm nóng và đưa tôi đến bệnh viện, cho nên bây giờ cũng muốn tự tay giúp anh ta, coi như là có qua có lại.
Tôi lấy cồn và bông băng trong túi ra, quay lại thì thấy Huy đã lật tay áo sơ mi lên rồi.
Lúc này, nhờ có ánh đèn trong xe tôi mới nhìn thấy cánh tay phải của anh ta thâm đen nhiều chỗ, ở chỗ nặng nhất là một vết thương hở vừa sâu vừa dài, máu bắt đầu đen đặc lại, vừa nhìn đã thấy rùng mình nổi da gà.
- Sao lại nhiều vết thương thế này? Anh va chạm vào đâu à?
Anh ta thờ ơ tựa vào ghế lái, bị tôi đổ cồn vào vết thương chắc chắn đau gần chết, thế mà sắc mặt vẫn chẳng có tý biểu cảm nào, vẫn lạnh nhạt bảo tôi:
- Ừ.
Tai nạn xe.
- Hả? Ở đâu?
- Trên đường đến quảng trường.
Lúc này nghĩ lại tôi mới nhớ, lẽ ra bình thường chú tài xế sẽ chở anh ta đi, nhưng hôm nay chú ấy lại ở nhà rồi đi xe không đến, nghĩa là Huy đi riêng, anh ta bị tai nạn lúc nào cũng không ai biết.
- Ngoài tay ra anh còn thấy đau chỗ nào nữa không? Cần quay lại bệnh viện kiểm tra không?
- Không cần đâu, băng đi.
Anh ta từ chối nhiều lần thế nên tôi cũng ngại, không lèo nhèo lắm lời nữa, mấy ngón tay nhanh chóng lau rửa rồi lấy gạc băng lại cho anh ta.
Cánh tay của Huy không phải là loại cơ bắp cuồn cuộn nhưng rất rắn chắc, khi chạm vào lại có cảm giác rất đàn hồi.
Trước đây tôi cứ nghĩ anh ta là kiểu người chỉ biết ngồi bàn giấy làm việc, nhưng giờ sờ đến lớp cơ cứng rắn này mới biết anh ta có từng luyện tập thể thao hoặc từng làm những việc chân tay.
Bởi vì nếu như không vận động thể lực nhiều sẽ không bao giờ có một cánh tay khỏe mạnh như thế.
Xử lý sơ bộ vết thương cho anh ta xong xuôi, tôi nhìn băng gạc được quấn gọn gàng trên tay Huy, hài lòng nói:
- Xong rồi.
Anh thử cử động xem có chặt quá hay lỏng quá không.
Anh ta xoay xoay tay mấy vòng rồi “ừ” nhẹ một tiếng:
- Được rồi.
- Thế anh cứ ngồi đây cho đỡ đau đã, đợi tôi 5 phút, tôi vào cửa hàng bên kia mua đồ rồi ra ngay.
Nói xong, tôi không chờ anh ta trả lời đã mở cửa xe đi xuống, sau đó chạy vào cửa hàng thời trang nam ở bên kia đường.
Bây giờ mới chỉ gần 9h tối, chắc hẳn Huy sẽ phải quay lại quảng trường, mà ở trước mặt nhiều người như thế, anh ta không thể mặc chiếc áo dính máu thế này được, hơn nữa, cũng không có thời gian để quay về nhà lấy đồ mới, thế nên tôi mới mua một cái áo khác cho anh ta.
Tôi biết bình thường Huy toàn dùng đồ đắt tiền nên cắn răn dùng cả nửa tháng lương của mình để mua chiếc áo sơ mi đen size lớn nhất, và cũng đắt tiền nhất trong cửa hàng, sau đó vội vàng mang ra cho anh ta.
Lúc trèo lên xe, thấy Huy đã kéo ống tay áo ướt xuống rồi, tôi mới chìa túi giấy ra:
- Ban nãy bị cắt điện, anh mặc áo kia người ta không nhìn thấy máu được, nhưng giờ màn hình Oled sáng trưng rồi, anh mặc thế người ta sẽ thấy đấy.
Tôi mua tạm cái áo này, không biết có vừa size người anh không nhưng ban nãy tôi hỏi nhân viên rồi, anh cao hơn tôi một cái đầu thì chắc là vừa đấy.
- Chiều cao tính theo centimet.
Không phải tính bằng đầu như vậy.
- À… à…
Tôi gượng gạo cười cười, đúng là dân công nghệ, nối bảng mạch chuẩn từng milimet nên chiều cao cũng phải tính đủ centimet chứ không tính kiểu đại khái như tôi.
Bệnh nghề nghiệp của anh ta nên tôi không chấp, chỉ bảo:
- Để mọi người biết anh mặc áo dính nhiều máu thế sẽ đồn thổi linh tinh, anh mặc tạm cái này đi.
Tôi mua màu đen, có thấm máu ra cũng không sợ ai thấy.
Huy nhìn nhìn túi giấy trên tay tôi, bộ dạng có vẻ hơi ngại ngùng, anh ta đưa tay lên miệng ho nhẹ mấy tiếng rồi mới nói:
- Cảm ơn.
Lần đầu tiên anh ta nói cảm ơn nên tôi hơi kinh ngạc, lại nhìn vẻ mặt có chút miễn cưỡng của anh ta cũng cảm thấy hơi buồn cười.
Nhưng tôi không dám cười mà chỉ bảo:
- Không có gì.
Đi thôi, hình như sắp muộn rồi.
- Ừ.
Lúc chúng tôi quay lại quảng trường thì chương trình giới thiệu sản phẩm vừa mới kết thúc, chuẩn bị đến giai đoạn bốc thăm trúng thưởng.
Sợ người khác thấy tôi và Huy đi cùng sẽ dị nghị nên tôi lấy cớ xuống trước để anh ta thay áo rồi chuồn một mạch ra khu bốc thăm.
Giữa một đống người như vậy mà vẫn đụng mặt luật sư Vinh.
Anh ta vừa thấy tôi đã nói:
- Diệp Chi, nghe nói em bị bỏng à? Có sao không?
- Bác sĩ khâu cho em mấy mũi rồi.
Giờ vẫn còn thuốc tê nên tạm thời chưa thấy sao cả.
Nãy giờ có vấn đề gì nữa không anh Vinh?
- Không, màn hình ổn rồi.
Mà sếp đâu em? Nghe đội kỹ thuật bảo sếp đưa em đi bệnh viện phải không?
- Vâng.
Ban nãy tiện nên anh Huy đưa em đến viện luôn.
Chắc giờ đang ở khu tổ chức sau màn hình rồi.
Em ra đây để bốc thăm trúng thưởng.
Thấy tôi ham hố vụ bốc thăm trúng thưởng này đến mức quên cả đau tay thì bật cười:
- Chịu em đấy, ham hố thế thì tý nữa cố bốc lấy cái xe máy điện nhé.
Xe máy điện của Lạc Thành hơi bị xịn sò đấy, lại còn không tốn tiền đổ xăng.
- Anh nói làm em lại càng ham hơn rồi đây này.
- Haha.
Đang cười dở, đột nhiên luật sư Vinh nhớ ra chuyện gì đó nên bảo tôi:
- Mà quên, ban nãy sếp đến bệnh viện có kiểm tra cùng với em luôn không?
Tôi cũng mang máng hiểu ý luật sư Vinh muốn nói đến chuyện Huy gặp tai nạn, nhưng không dám khẳng định, sợ lỡ không phải thì lại ảnh hưởng đến anh ta cho nên mới hỏi ngược lại:
- Kiểm tra gì cơ ạ?
- Ơ, sếp không nói với em à? Lúc từ công ty đến đây thì xe sếp bị mấy thằng du côn đâm phải mà.
Mấy đứa đó đâm làm méo hết đầu xe sếp, xong còn vác gậy gộc ra dằn mặt.
Anh thấy bảo bọn nó đập sếp mấy cái ống tuýp, nhưng lúc sếp đến thì mặt mày vẫn tỉnh bơ.
Với cả lúc đó đang gấp quá nên anh không dám hỏi.
Tôi kinh ngạc tròn mắt kêu lên:
- Thế ạ? Giữa đường đông thế mà bọn nó dám đánh người hả anh?
- Em không biết gì thật à? Sếp đưa em đến viện mà cũng không kiểm tra luôn hả?
- Không ạ.
Em không thấy anh Huy nói gì.
Thế đã báo công an chưa anh?
- Báo gì, bọn nó đập sếp mấy cái ống tuýp thì ông ấy cũng tẩn cho mấy thằng đó nhừ tử rồi, nghe anh phó giám đốc đi cùng nói mấy thằng đó bị đánh hộc máu mồm, lên xe bỏ chạy mất dép.
Giờ mà đưa ra pháp luật có khi mình lại thành đánh người gây thương tích ấy chứ, bọn nó bị nặng hơn sếp mà.
Nói đến đây, luật sư Vinh sờ sờ cằm gật gù:
- Anh cả nhà em ngày trước ở Mỹ dám đánh nhau với bọn tây đen là em biết cỡ nào rồi đấy.
Mấy thằng đầu gấu ở đây động vào ông ấy đúng là tự tìm đường để ăn đòn, sếp không đánh què chân là may rồi.
Mỗi tội đang lúc nước sôi lửa bỏng thì tự nhiên tốn thời gian, lề mề thêm tý nữa là tan tành buổi lễ hôm nay rồi.
May mà sếp còn đến kịp để sửa.
Nghe đến đây, tôi mới chắp vá lại các thông tin rời rạc mà mình biết và nghe luật sư Vinh kể, tự nhiên thấy mọi chuyện trùng hợp đến mức đáng ngờ.
Đầu tiên là Huy bị người khác đâm xe vào, sau đó là bị lũ đó gây sự và kéo dài thời gian đến buổi lễ ra mắt sản phẩm, tiếp theo là việc màn hình oled của anh ta xảy ra sự cố.
Giả sử nếu Huy không đến kịp khi đó thì chắc chắn buổi lễ này sẽ tan tành, màn hình kính trong suốt mà anh ta nghiên cứu và sáng tạo cũng sẽ hoàn toàn mất niềm tin trong mắt khách hàng.
Như vậy, danh tiếng của Lạc Thành, mà cụ thể là danh tiếng của tổng giám đốc như Huy sẽ đi tong.
Chẳng trách lúc trên đường tới đây, anh ta có nói: Không có bàn tay con người nhúng vào thì bảng mạch điện tử cũng chỉ là bảng mạch điện tử mà thôi.
Thực sự nếu không có người cố ý hãm hại anh ta thì màn hình Oled đã không hỏng đúng lúc quan trọng như vậy, mà Huy cũng không bị tai nạn trùng hợp đến thế.
Có điều, tôi không thể nói những thứ trong đầu mình đang nghĩ cho luật sư Vinh biết, cho nên chỉ cười:
- Vâng, may mà có anh cả đến kịp.
Không thì hôm nay khó mà tổ chức lễ ra mắt thuận lợi anh nhỉ?
- Ừ, 10 nhân viên kỹ thuật cũng không bằng anh cả nhà em đâu.
Trường An mà có tý gen của bác cả chắc thông minh phải biết.
- Vâng, em cũng mong là cùng dòng máu thì được thừa hưởng một ít.
Bọn tôi vừa nói đến đây thì MC tuyên bố lễ bốc thăm trúng thưởng bắt đầu, luật sư Vinh nghe thấy mấy tiếng hô vang còn hào hứng hơn cả tôi.
Anh ta nói:
- Em nhanh lên, chen vào đằng trước ấy.
Nhớ bốc số xịn nhé, số nào được cái xe máy điện ấy.
- Anh yên tâm, kiểu gì em cũng bốc số xịn, vấn đề là có trúng giải không thôi.
- Haha.
Vì đông người quá, không chọn nổi số nên tôi chỉ được phát một số xấu ơi là xấu.
Số 14.
Mọi người bốc xong hết, lúc MC đọc danh sách trúng thưởng thì chẳng có giải nào trúng số của tôi cả, ngay cả giải an ủi là một bộ cốc bằng sứ tôi cũng không nhận được.
Tôi thất vọng, định vò tờ giấy bốc thăm ném đi thì bỗng nhiên trên khán đài lại thấy MC nói thêm:
- Mọi người bình tĩnh, tạm thời đừng vội vứt tờ giấy bốc thăm đi nhé.
Vẫn còn một giải nữa.
Giải này là giải đặc biệt nhất, một chiếc xe máy điện phiên bản mới nhất của Lạc Thành, hiện tại chưa bày bán và cũng chưa có mặt trên thị trường.
Có thể nói đây là bản cực hiếm đấy ạ.
Luật sư Vinh nghe thế thì phấn khích bảo tôi:
- Kìa kìa, vẫn còn, đừng vội vứt đi, vẫn còn giải.
- Từ nhỏ đến lớn em mua xổ số cũng chưa trúng được lần nào, giải này chắc cũng không đến phần em đâu.
- Thì cứ thử xem.
Em đừng vội vứt đi.
Tôi không ham hố nữa, nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã gần 10 giờ đêm rồi, chuẩn bị đến giờ Bí Ngô đi học về nên tôi chỉ muốn về với con thôi.
Thế nhưng lúc này MC lại đọc nội dung giải đặc biệt, đại loại là mời một người có số bốc thăm ngẫu nhiên lên trả lời một vài câu hỏi liên quan đến sản phẩm của Lạc Thành.
Và thật kỳ lạ, MC gọi đúng số 14, tức là tôi.
Đã rất lâu rồi không đứng ở chỗ đông người nên tôi rất ngại, ngượng không muốn lên nhưng luật sư Vinh cứ ở bên cổ vũ, thậm chí còn giơ cánh tay lên nói "Số 14 ở đây".
Cuối cùng tôi không chối được nên đành phải bước lên bục để trả lời câu hỏi.
Khi vừa đến nơi thì MC đã "ồ" lên nói:
- Một khách mời rất rất xinh đúng không quý vị? Xinh như thế này, lúc nhìn xa xa tôi còn tưởng là hoa hậu đấy quý vị ạ.
Mà người đẹp thì chắc hẳn rất hợp với xe máy điện mẫu mới nhất của Lạc Thành đúng không? Cả người cả xe đều đẹp, giống như là một sự sắp đặt hoàn mỹ dù thực sự ở đây chẳng có sự sắp đặt nào cả.
Nghề của MC là tung hô mọi thứ lên tận trời, nhưng nói thế này hơi quá làm tôi xấu hổ, hai má bất giác nóng ran lên.
Lúc này, ở bên dưới khán giả cũng hò reo:
- Công nhận, khách mời này xinh quá.
Hình như chương trình dàn dựng ấy chứ, khách đến đây sao xinh như diễn viên thế được.
Chương trình dàn dựng đúng không?
- Không phải dàn dựng đâu ạ, quý vị yên tâm, tập đoàn Lạc Thành chúng tôi trước nay làm việc gì cũng đều ngay thẳng, việc ra mắt sản phẩm mới trọng đại thế này thì càng không có chuyện dàn dựng.
Để mọi người yên tâm, tôi xin phép hỏi vị khách mời xinh đẹp này vài câu được không ạ?
MC quay sang hỏi tôi:
- Xin hỏi tên của bạn là gì ạ?
Trước kia khi chưa sinh Bí Ngô, tôi cũng là một sinh viên năng động trong trường, hồi đó vừa là thủ khoa lại vừa là hoa khôi của khóa nên được rất nhiều người chú ý.
Hồi đó, mỗi lần trường có dịp tổ chức gì cũng toàn tôi làm MC, khi đó tôi có tuổi trẻ, có tương lai nên có rất nhiều tự tin.
Bây giờ sau 5 năm, vì cuộc sống chật vật nên tôi đã không còn được sự tự tin như ngày nào nữa, giờ đứng ở bục cao thế này nghe mấy lời MC nói cũng ngại ngùng vô cùng.
Tôi gượng gạo nở một nụ cười xã giao, đáp:
- Tôi chỉ là một người bình thường đi ngang qua đây, bị thu hút bởi vì màn hình oled lớn của Lạc Thành nên dừng lại thôi.
Không phải hoa hậu cũng không phải khách mời dàn dựng.
Đã lên đây tham gia chương trình thì tên chắc là không quan trọng, quan trọng là số bốc thăm đúng không? Tôi cầm phiếu số 14.
Chị cứ gọi tôi là số 14 là được.
Nghe tôi trả lời thế, MC hơi ngớ người ra mấy giây rồi bật cười:
- Một câu trả lời ngoài dự liệu của tôi quý vị ạ.
Vị khách mời số 14 khiêm tốn thế này thì chắc hẳn không dàn dựng được đâu quý vị nhỉ? Vì câu trả lời này MC như tôi cũng không nghĩ ra được.
Bên dưới mọi người lại nhao nhao lên, có tiếng cười to, có cả những tiếng huýt sao.
MC đứng ở bên cạnh tôi thì nói thêm mấy câu nữa rồi bắt đầu đọc câu hỏi.
Tôi cứ nghĩ bọn họ sẽ hỏi cảm nhận của tôi về những sản phẩm được đưa ra mắt ngày hôm nay, thế nhưng câu hỏi lại là "việc quảng cáo máy chiếu kết hợp với màn hình oled đã tạo hiệu ứng thế nào đối với tôi".
Tất nhiên, tôi là người làm ra phương án marketing này nên tôi biết.
Tôi nhìn xuống dưới thấy rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, bởi vì trong lòng đã có sẵn câu trả lời rồi nên bất giác không còn cảm thấy căng thẳng nữa, ngược lại, “trúng tủ” nên lại có thêm chút tự tin.
Tôi hít sâu vào một hơi rồi đáp:
- Thực ra sự xuất hiện của một màn hình oled trong suốt cỡ lớn ở quảng trường này đã là một điều ngạc nhiên đối với tôi rồi.
Gia đình tôi không có điều kiện lắm, không được tiếp cận với nhiều thiết bị công nghệ tiên tiến, trước giờ tôi chỉ biết đến màn hình tinh thể lỏng, loại màn hình tivi phẳng màu đen mà chắc hẳn ở đây nhà ai cũng có.
Bây giờ khi nhìn thấy một tấm kính rất to dựng lên ở quảng trường thì cảm giác ban đầu của tôi là tò mò, khi thấy tấm kính ấy có thể chiếu được hình ảnh sống động như một chiếc tivi bình thường mình vẫn hay xem thì tôi rất ngạc nhiên, không, phải nói là kinh ngạc mới đúng ạ.
Kinh ngạc và ngưỡng mộ, bởi vì giống như lời MC nói, đây chính là công nghệ của tương lai.
- …
- Việt Nam mình có thể nghiên cứu và phát triển loại màn hình trong suốt thế này chắc chắn là một bước tiến về công nghệ rất lớn so với các nước tiên tiến khác trên thế giới.
Khi dựng màn hình Oled ở đây, tôi nghĩ chắc hẳn mới đầu ai cũng sẽ nghĩ như tôi, thậm chí khi nhìn thấy máy chiếu mini chiếu lên màn hình, có lẽ mọi người cũng sẽ có cảm giác trầm trồ như tôi bây giờ.
- …
- Khi đứng ở đây tận mắt chứng kiến công nghệ chỉ có trong phim biến thành sự thật, chắc là tôi sẽ phải thay đổi tư duy khi nghĩ mình muốn học bằng slide thì cần phải có tấm nền trắng treo trên bảng và có máy chiếu trên ngay trên đầu.
Mà cũng sẽ thay đổi việc nghĩ tấm kính chỉ là một tấm kính.
Bây giờ, một tấm kính trong suốt có thể là một màn hình tivi, một máy chiếu có thể bỏ vào túi mang đi khắp mọi nơi.
Cảm giác của tôi ngày hôm nay giống như mình vừa đi từ thế kỷ 21 sang thế kỷ khác vậy.
Chắc là thế giới tương lai, thế giới của công nghệ.
Cảm ơn Lạc Thành vì đã làm cho tư duy của tôi phải thay đổi, và cảm ơn vì đã cho một người bình thường như tôi được tận mắt tiếp cận với công nghệ tiên tiến nhất.
Cảm ơn!
Khi tôi trả lời xong, bên dưới vẫn im phăng phắc, thậm chí MC cũng ngây ra, không nói câu gì.
Vài giây sau, bên dưới có tiếng người vỗ tay, tôi nhìn theo hướng ấy mới biết người vỗ tay đầu tiên là luật sư Vinh, tiếp theo như một hiệu ứng dây chuyền, tất cả mọi người đứng đó đều vỗ tay rần rần.
MC cũng kinh ngạc thốt ra một câu:
- Một câu trả lời hoàn hảo, có dựng kịch bản cũng không thể hay hơn câu trả lời này được.
Xin phép được khẳng định với quý vị một lần nữa, đây không phải là dàn dựng, chương trình không thể dàn dựng được một câu trả lời hay và cảm nhận thực tế đến mức như vậy được.
Cảm ơn chị xinh đẹp số 14 đã cho tôi và tất cả mọi người ở đây được nghe một câu trả lời toàn diện như thế, tất cả đều là những thứ trong lòng tôi, nhưng ngay cả một MC như tôi cũng không biết diễn đạt cho mọi người hiểu như thế nào.
Không thể diễn đạt hay như chị được.
- Không có gì ạ.
Sau đó, vì ngại không muốn nghe tung hô quá nhiều nên tôi tìm cớ chuồn nhanh xuống bên dưới.
Luật sư Vinh thấy tôi thì khen ngợi hết lời, khen đến mức tôi đỏ hết cả mặt.
Trong lúc anh ta còn chưa ngừng hỏi “ngày xưa tôi có được đào tạo qua một khóa kỹ năng giao tiếp không?” thì MC trên khán đài đã công bố kết quả.
Kết quả không nằm ngoài mong đợi, tôi được nhận giải đặc biệt, một chiếc xe máy điện đời mới nhất của tập đoàn Lạc Thành.
Khỏi phải nói, được nhận quà to thế thì tôi mừng ơi là mừng, luật sư Vinh cũng rối rít chúc mừng tôi, còn đòi tôi phải khao xe mới.
Tôi cười bảo:
- Anh cứ đợi đấy, vài hôm nữa có thời gian kiểu gì em cũng khao anh.
Giờ em phải về đã, gần 10 giờ rồi.
Bí Ngô đi học về mà không thấy em là nó khóc.
- Ừ, ừ.
Em về đi.
Mà có biết đi xe không đấy?
- Em biết mà.
Xe điện vặn khóa rồi trèo lên đi là được đúng không?
- Ừ, đi thế này này.
Luật sư Vinh hướng dẫn sơ sơ tôi một chút, sau đó còn dắt xe tận xuống vỉa hè để tôi về.
Trước lúc đi khỏi đó, tôi có nhìn ra phía sau khán đài để tìm Huy mấy lần nhưng không thấy anh ta đâu cả, chắc là vẫn bận rộn với đủ thứ hậu trường phía sau nên không bước ra khán đài.
Tôi không muốn làm phiền anh ta nên không đi tìm nữa, lẳng lặng dắt xe đi về.
Mỗi tội xe điện này còn quá mới, điện sạc vào chưa nhiều nên đi rất chậm.
Tôi đi 1km mà mất gần 10 mười phút, đang nghĩ với cái tốc độ này thì về đến biệt thự chắc phải 11 giờ đêm mất thì bỗng dưng lại thấy chiếc Limouse dcar của Huy chạy ngay phía sau tôi.
Chú tài xế kéo kính xuống, nhìn tôi cười:
- Diệp Chi hôm nay có xe máy mới hả?
- Vâng ạ.
Cháu mới bốc thăm được đấy.
- Lúc nãy chú nghe rồi, trả lời hay quá, chú còn ước được nghe thêm nữa ấy chứ.
Mà hình như xe chưa đầy điện nên đi chậm phải không?
Tôi ngượng ngùng cười:
- Vâng ạ.
- Lên đây đi, chú chở về cho nhanh.
Tôi định từ chối, nhưng lại sợ mình về muộn, Bí Ngô đi học về không thấy mẹ sẽ buồn nên nghĩ ngợi một lúc rồi cũng dừng xe lại, đi cùng với Huy về.
Limouse Dcar của anh ta rất dài, điều chỉnh hàng ghế cuối một ít là có thể nhét vừa xe điện của tôi.
Chú tài xế xách nó nhét vào gọn gàng, sau đó mới quay lại ghế lái, còn tôi thì cũng trèo lên khoang giữa để ngồi với Huy.
Chào hỏi anh ta xong, tôi mới tiện miệng hỏi:
- Tay anh sao rồi?
- Hết chảy máu rồi.
- À…
Nói là nói thế nhưng ánh mắt tôi vẫn quay sang lén lút nhìn áo sơ mi của anh ta.
Huy mặc chiếc áo sơ mi đen tôi mua rất vừa vặn, mà nói chung người anh ta đẹp nên chắc đắp rẻ rách lên người cũng đẹp chứ đừng nói là mặc áo có giá trị bằng cả nửa tháng lương đi làm thêm của tôi.
Thấy áo anh ta không thấm máu ra ngoài nữa, tôi cũng không nhắc lại chuyện Huy bị thương, chỉ bảo:
- Hôm nay tôi được thưởng xe máy điện của Lạc Thành… cảm ơn anh nhé.
- Lạc Thành với tôi khác nhau.
Cô được tặng là do cô tự trả lời tốt câu hỏi, không liên quan đến tôi.
Anh ta nói không liên quan đến nhau, nhưng chính anh ta lại là CEO của Lạc Thành, mà lần này tôi được sở hữu xe máy cũng là do biết trước chiến dịch quảng bá sản phẩm của anh ta.
Tóm lại, không phải không liên quan mà rất liên quan là đằng khác.
Nhưng nếu đã không nhận thì tôi cũng không kèo nhèo cảm ơn nữa, tôi nói:
- Thế… tôi dùng cái xe này đi học được không? Bình thường đi xe bus phải xuống trước một trạm rồi đi bộ về, mất thời gian lắm.
Tôi đi xe máy điện sẽ cẩn thận, nếu có phóng viên đi theo thì tôi sẽ vòng đường khác.
Huy im lặng suy nghĩ một lát, sau đó mới chậm rãi trả lời tôi bằng một vẻ thờ ơ:
- Xe của cô, thích sử dụng thế nào thì tùy..