Niềm vui trong lòng Lâm Duyệt thoáng chốc giảm đi một nửa.
Cô mở bao lì xì ra, 66.66 tệ.
Cô không biết cảm xúc trong lòng bây giờ là gì, cũng gửi lại cho anh một bao lì xì 88.88 tệ, gửi kèm một câu, “Năm mới phát tài, cậu tốn kém rồi.”
Trang cá nhân vẫn đang ầm ĩ, Trần Lộc Xuyên đáp lại một câu: Năm mới phát tài, may mắn tràn đầy, chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Một lúc lâu sau, Trần Lộc Xuyên mới nhắn lại cho cô: Chúc mừng năm mới.
Lâm Duyệt không khỏi cảm thấy bản thân mình nực cười.
Người ta gửi lì xì cho tất cả mọi người, cô cũng chẳng có gì đặc biệt.
Thích một người, sẽ không nhịn được mà suy đoán từng lời nói, hành động của anh ấy.
Ngay cả một dấu cách đơn giản người ấy gõ cũng làm bạn hận không thể viết thành một bài văn cảm thụ xem ở trong đó còn hàm ý điều gì.
Cô cũng nhắn lại câu chúc mừng năm mới.
Nửa phút sau, thấy không có tin đáp lại, cô đang định thoát QQ thì thông báo chợt lóe sáng, màn hình hiện dòng chữ, “Đối phương đang nhập tin nhắn”.
Lâm Duyệt vội dừng lại, không thoát nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Đang nhập tin nhắn”.
Song đợi hồi lâu, đối phương đến ngay cả một dấu chấm câu cũng không gửi.
Cô chưa từ bỏ ý định, đợi thêm một lúc lâu nữa, vẫn không có động tĩnh gì.
Lâm Duyệt thở dài, lòng cảm thấy, cái công năng này của QQ quả là khiến người ta khó chịu.
***
Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lúc xong, Lâm Duyệt lại đi giúp mẹ chuẩn bị bữa tổi.
Bốn rưỡi chiều, nhà chú ba đến.
Chú ba Lâm Lập Hoành và thím ba Đào Mỹ Cần có một đứa con trai, tên Lâm Triển.
Lâm Triển nhỏ hơn Lâm Duyệt bốn tuổi.
Sau khi tốt nghiệp, cậu ta được giáo sư đề cử, công tác ở đài truyền hình thành phố Giang, mỗi ngày chạy tin bên ngoài, rèn luyện đã hơn một năm, dáng vẻ đã mất đi nét trẻ con, song tác phong tính tình vẫn không thay đổi chút nào.
Sau khi chào hỏi Lâm Lập Minh, Lâm Triển chuồn vào phòng bếp, “Thím hai, có món gì ngon không ạ?”
Hà San cười nói, “Có món thịt cừu hầm, cháu thích ăn nhất.”
Lâm Duyệt ngại cậu ta chân dài chiếm chỗ trong phòng, đẩy cậu ta ra ngoài, “Ở đây dầu mỡ, em ra ngoài đi.”
Lâm Triển nhìn thấy bên cạnh có đĩa cà chua chấm đường trắng, nhặt lấy một miếng, lúc này mới chịu đi ra.
Hà San cười bất đắc dĩ, nói, “Vẫn giống y như đưa trẻ.”
Một lát sau, Đào Mỹ Cần vào hỗ trợ, Lâm Duyệt liền đi ra ngoài.
Lâm Triển đang ôm điện thoại chơi game, Lâm Duyệt tiến đến, ngồi xuống bên cạnh, liếc mắt nhìn.
Là trò chơi của công ty cô.
Lâm Duyệt không phải là không đắc ý, “Chơi hay không?”
“Bình thường, để giết thời gian thôi.
RPG [1] chẳng có gì đặc sắc.”Lâm Triển dừng một lát, liếc mắt nhìn Lâm Duyệt, “Trò chơi này không phải là chị tham gia sản xuất đấy chứ?”
[1] RPG: role-playing game: trò chơi nhập vai
“Không phải.”
“Vậy chị nói cho người viết chương trình trò chơi này bảo, cốt truyện trong game chẳng có gì đặc sắc, trình độ ngữ văn cấp tiểu học cũng viết được.”
Lâm Duyệt phì cười.
Lâm Triển chơi một lát rồi tắt game.
Cậu ta lấy từ khay hai trái hạch đào nhỏ, bóc vỏ, đưa cho Lâm Duyệt một quả.
Lâm Duyệt hỏi cậu ta, “Gần đây công việc thế nào? Không gây thêm rắc rối gì nữa chứ?”
Lâm Triển liếc nhìn cô, “Chị có ý gì? Bây giờ em là tâm phúc trong tổ, chị không xem TV à, có mấy tin tức là do em phỏng vấn, độc nhất vô nhị.”
“Không thấy, chuyện này chị còn không biết đấy.”
Lâm Triển “Hừ” một tiếng, “Bây giờ em đã tìm được phương hướng phấn đấu rồi.”
Lâm Duyệt tò mò, “Phương hướng gì?”
Lâm Triển híp mắt, “Không nói cho chị vội, bao giờ thành công em sẽ nói.”
“Nói thử xem, biết đâu chị lại giúp được gì.”
Lâm Triển liếc nhìn cô, “Chị á? Có bạn trai chưa? Hẹn họ thuận lợi chứ? Trước 30 tuổi có thể kết hôn không?”
Lâm Duyệt cười lạnh, “Được, được.
Hóa ra bây giờ em cũng cùng chiến tuyến với mẹ chị.”
Cùng chiến tuyến với Hà San còn có thím ba Đào Mỹ Cần.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Duyệt giúp mẹ dọn dẹp phòng bếp xong, Đào Mỹ Cần vẫy tay với cô, “Lâm Duyệt, cháu lại đây, nói vài câu với thím.”
Lâm Duyệt buông tiếng thở dài, cô đã đoán được Đào Mỹ Cần muốn nói gì.
Quả nhiên, sau khi Lâm Duyệt đóng cửa phòng ngủ lại, Đào Mỹ Cần đi thẳng vào vấn đề, “Lâm Duyệt, cháu và Từ Khôn qua lại cũng được một thời gian rồi.
Cháu có thể nói cho thím biết hiện tại cháu thấy thế nào không?”
Lâm Duyệt không nói gì.
Đào Mỹ Cần vẻ mặt ôn hoà nói, “Dù sao thím cũng là người trung gian, mẹ Từ Khôn cũng hỏi thím mấy lần rồi, thím đều thay cháu trả lời có lệ cho qua.
Dù sao cũng là chuyện của tụi nhỏ các cháu, để mấy đứa tự quyết định.
Nhưng mà, đây cũng là người quen biết, không thể đùa giỡn được.
Bên Từ Khôn có mục đích rõ ràng.
Bọn họ muốn tìm một người ôn hòa, công việc ổn định, tốt nhất là trong vòng một năm có thể hạ quyết định.
Cả hai cũng trưởng thành rồi, không cần che che giấu giấu, có gì cứ nói rõ ra.
Cháu nói cho thím biết, có thích hay không? Không sao cả, nếu cháu không thích, thím ba sẽ nói giúp cháu, sẽ không đắc tội bọn họ.”
Lâm Duyệt mở miệng, “Thím ba, cháu…”
Đào Mỹ Cần xem xét vẻ mặt cô, “Thực ra Từ Khôn cũng tự biết mình có chỗ thiếu hụt, điều kiện hơi thấp, nói kết hôn cưới hỏi sẽ thương lượng tốt.
Thím biết nhà họ Từ đã lâu, thím dám cam đoan, con người cậu ta rất đứng đắn.
Hơn nữa điều kiện cũng tốt, tuy nói nhân viên công vụ tiền lương không cao, nhưng tiền lương ổn định, còn có nhà có xe…”
Lâm Duyệt cười miễn cưỡng, “Chuyện đó, thím ba, tại sao Từ Khôn lại ly hôn với vợ trước?”
“Tính cách không hợp,” Đào Mỹ Cần nhíu mày, “Vợ trước của cậu ta thím đã gặp qua vài lần, tính tình nóng nảy, suốt ngày to tiếng, ai mà chịu nổi?”
Lâm Duyệt nhất thời do dự không quyết.
Nếu như việc yêu đương kết hôn có thể giống như việc lập trình, một dãy số một câu lệnh, rành mạch rõ ràng, tự nhiên sẽ không phức tạp như vậy, cũng không có cam lòng hay không.
Quả thực, nếu xét điều kiện, hai người rất phù hợp.
Nhưng giữa người với người không thể chỉ dựa vào điều kiện mà quyết định, mà còn cần một chút huyền diệu nào đó, không thể dựa vào lý trí mà chỉ đơn thuần là tình cảm xúc động.
Đối với Từ Khôn, cô không có kiểu xúc động này.
“Thím ba, thím không cần lo lắng.
Trong vòng hai ngày, cháu sẽ tự nói rõ ràng với Từ Khôn, có được không ạ?”
Đào Mỹ Cần nhìn cô một lúc lâu, cười cười, “Được rồi.
Lâm Duyệt.
Cháu là một cô bé có chính kiến, thím biết.
Còn trẻ, ai cũng có ảo tưởng mơ mộng.
Nhưng đến một độ tuổi nào đó, cuối cùng vẫn phải chấp nhận có nơi có chốn.
Thực ra thím cũng không muốn dính vào mấy chuyện thế này.
Cháu gặp mặt mệt, thím giới thiệu cũng mệt.
Tại sao thím phải làm thế, còn không phải vì mẹ cháu nhờ vả sao? Mẹ cháu rất quan tâm cháu, có lần tâm sự với thím xong còn khóc.
Mẹ cháu nói tính cháu có hơi cứng đầu, cũng không muốn bắt ép cháu, nhưng phụ nữ dù có mạnh mẽ thế nào, cuối cùng cũng vẫn phải quay về chăm lo cho gia đình…”
Lâm Duyệt chỉ cảm thấy giày vò.
Hơn mười năm rồi, cô vẫn dứt bỏ không được.
Gần đến lúc này, cô chẳng còn nhiều thời gian mà phung phí nữa, nếu sơ sẩy, sẽ chẳng thể quay đầu.
Trong lúc đó, hiện thực như hàng ngàn hàng vạn tảng đá kéo cô xuống vực sâu thăm thẳm.
Kết thúc kì nghỉ, Lâm Duyệt chuyển sang nhà mới, “Bổ Thiên” cũng bắt đầu đi vào việc xây dựng.
Đầu tiên, phải hoàn thành xong toàn bộ hệ thống trò chơi, công năng, nhân vật, hoàn thành xong tất cả sẽ cần từ bốn đến năm tháng.
Sau khi hoàn thành bản mẫu, trò chơi bắt đầu vào giai đoạn kiểm nghiệm nội bộ, tiến hành chỉnh sửa, cho đến khi hoàn thành mới chính thức tung ra, đưa vào giai đoạn hoạt động.
Một game di động, để hoàn thành sẽ cần khoảng từ mười tháng đến một năm.
Lâm Duyệt làm người phụ trách toàn bộ hạng mục này.
Cô phải hợp tác với bên lập trinh, liên hệ với tổ mỹ thuật tạo hình, sau khi xong còn phải phụ trách kiểm nghiệm.
Trần Lộc Xuyên làm việc rất nghiêm túc, không mang theo chút tình cảm cá nhân nào.
Bởi vậy, anh đặt yêu cầu cao cho bản thân, đồng thời cũng yêu cầu đối với những người khác cũng rất cao.
Nói ngắn gọn, bệnh chung của tất cả những lập trình viên vĩ đại, là đối xử với người khác như kẻ ngốc.
Lâm Duyệt cố gắng tránh tiếp xúc với anh.
Chỉ cần là chuyện mà những lập trình viên bình thường có thể giải quyết, cô tuyệt đối không làm phiền Trần Lộc Xuyên.
Mà những lập trình viên bình thường chỉ cần cố gắng, vấn đề mà họ không xử lí được cũng không nhiều.
Vì vậy, tuy mỗi ngày đều làm việc cùng nhau, cô cũng không phải chạm mặt với Trần Lộc Xuyên nhiều lắm.
Chỉ có Triệu Thanh Nhã, hết lần này đến lần khác dùng mọi cách để tiếp cận anh.
Sài Vi nhìn thấy, không khỏi hai câu, “Trước kia không phải cô ta tự nhận mình không gì không làm được sao, thế mà cứ bám Trần Lộc Xuyên mãi thế.
Cái gì cũng không biết, chúng ta còn giữ loại người này làm gì.”
Nhìn Lâm Duyệt, Sài Vi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cậu cứ thế tiếp đi.
Đợi đến khi Triệu Thanh Nhã chiếm mất rồi, đừng đến khóc với tớ.”
Lâm Duyệt cười cười, cô thầm nghĩ, Trần Lộc Xuyên cũng không phải của cô, nói “chiếm mất” cũng không đúng.
Cô cố gắng dời tâm tư đi lo cho công việc, khiến cho bản thân mệt mỏi để khỏi phải nghĩ đến anh nữa.
Một ngày nọ, Lâm Duyệt nhờ Triệu Thanh Nhã giúp sửa một chi tiết nhỏ.
Trong game, khi người chơi đánh quái vật, MP [2] sẽ tăng lên.
Thế nhưng, nếu không hiển thị lên, người chơi sẽ chỉ biết điểm MP tăng, chứ không biết lý do tại sao lại như thế.
Lâm Duyệt hi vọng, khi người chơi đánh quái vật sẽ có luồng sáng màu xanh bay ra từ người con quái, hướng về phía thanh MP.
[2] MP: điểm hấp dẫn.
“Ở đây, ánh sáng bay ra tốt nhất nên để là đường cong.”
Triệu Thanh Nhã đang nhập số liệu, nghe thấy lời Lâm Duyệt nói, cô ta dừng lại, “Thẳng thì được, cong thì không thể.”
“Làm một đường vòng cung cũng được, cô thử xác định tọa độ…”
Triệu Thanh Nhã xoay người, nhìn thẳng về phía Lâm Duyệt.
Cô ta có dáng vẻ xinh đẹp, song khi không mỉm cười, vẻ mặt lại hiện lên nét lạnh lùng, “Làm đường vòng cung tốn thời gian, mà nếu làm, hiệu quả cũng chưa chắc đã tốt…”
“Dù sao cũng phải thử một chút đã.”
“Tôi cảm thấy điều này không cần thiết.
Từ trước đến nay vẫn luôn dùng đường thẳng.”
“Không phải chúng ta nên đổi mới kĩ thuật sao?”
Triệu Thanh Nhã khẽ hé miệng, xoay người đi, “Dù sao tôi cũng không làm, tôi thấy việc này chẳng để làm gì cả.”
Triệu Thanh Nhã tỏ thái độ kiên quyết, mềm cứng không ăn, cô có nói gì cũng không đổi ý.
Lâm Duyệt buông tiếng thở dài.
Bất đắc dĩ, cô đành tìm đến Trần Lộc Xuyên nhờ giúp đỡ..