• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit + Beta: Toả Toả
Một quả bóng lọt vào rổ một cách chính xác, không có bất kì sự dây dưa nào.

Tưởng Du nhướng mày khoe khoang với Tịch Lâm, nhận lại là ánh mắt ghét bỏ của đối phương.

Tịch Lâm vẫn chưa chịu bỏ cuộc, ném bóng rổ cho Tưởng Du: “Lần nữa!”
“OK, tao sẽ cho mày thua đến lát nữa không tìm thấy quần lót.” Tưởng Du kiêu ngạo nói.

Quả bóng trong tay anh giống như một đứa bé ngoan ngoãn, mặc anh điều khiển.

Tịch Lâm vươn tay muốn cướp bóng nhưng ngay cả chạm cũng không chạm được.

“Nghỉ chơi, nghỉ chơi.” Tịch Lâm – người đã để mất bóng năm lần liên tiếp, mệt mỏi ngồi xuống đất, khoác tay nhận thua.

Vừa mới bị Tưởng Du một mình đánh bại, lúc này cậu ngay cả bước đi cũng không còn sức.

Trước kia có Nguyên Xuyên còn có thể có cơ hội thắng, nhưng hôm nay chiến hữu lại ngồi thất thần dưới thân cây bên cạnh.

Sợ là do lần trước bị Vân Tảo hành quá nhiều.

Tưởng Du nhảy lên, đập bóng vào rổ một cách hoàn mỹ.

“Tịch Lâm, mày còn nợ tao 5 chai Coca đấy.”
“Biết rồi.” Tịch Lâm thở hổn hển, yếu ớt bò đến bên cạnh Nguyên Xuyên.

“Em trai Nguyên, mày vẫn còn ngẩn người à.” Tịch Lâm đụng vào Nguyên Xuyên, thu hút ánh mắt thất thần của cậu ta.

“Đừng để ý đến nó, để nó từ từ bình tĩnh đi.” Tưởng Du nói.


Tịch Lâm lắc lắc đầu, vẻ mặt tình thánh nói: “Cái gọi là bước ra khỏi một mối quan hệ chính là bắt đầu bằng sự phát triển của một mối quan hệ mới.”
Một chiếc giày rơi xuống ngực cậu, Tưởng Du liều mạng nháy mắt với Tịch Lâm, ý bảo cậu câm miệng nhưng cậu lại hoàn toàn phớt lờ nó.

“Tưởng Du, mày không cho tao nói thì tao vẫn muốn nói.” Tịch Lâm thở một hơi nói tiếp: “Thật ra Nguyên Xuyên nhìn cũng khá ổn, tìm một bạn gái chắc cũng dễ dàng.

Nhưng mày cũng đừng yêu cầu quá cao, đừng giống như Tưởng Du đòi hỏi thành tích tốt, cũng đừng đòi hỏi giống như hoa khôi trường.”
“Hôm qua Ti Uyển Lệ tỏ tình với tao.” Nguyên Xuyên lặng lẽ nói.

Hiện trường rơi vào yên tĩnh, Tịch Lâm – người vẫn còn đang muốn nói tiếp mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Nguyên Xuyên, miệng mở rộng đến nỗi có thể nuốt vào một nắm tay.

Tưởng Du vỗ vỗ bả vai cậu, nói nhỏ: “Tao đã bảo mày đừng nói nữa.”
“Chuyện này mày cũng biết?” Tịch Lâm nhìn Tưởng Du, ánh mắt tủi thân hỏi.

“Hì hì, đúng lúc thấy được.” Tưởng Du cười nói.

Cả người Tịch Lâm nằm trên đất, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc: “Tao còn nghĩ là do Ti Uyển Lệ thích tao, tiếp cận tụi mày là vì ngại nói chuyện với tao.”
Tưởng Du & Nguyên Xuyên:………
Tưởng Du an ủi đá đá Tịch Lâm đang nằm liệt trên đất: “Người anh em, tỉnh táo lại.”
“Mày đừng an ủi tao, tao muốn ở một mình.” Tịch Lâm xoay người, vừa nói vừa cầm một hòn đá nhỏ trên mặt đất.

Tưởng Du biết lúc này cũng không giúp được gì, liền cầm lấy bóng và nước chạy đến sân bóng rổ bên cạnh tìm người chơi.

Diện tích trường học rất lớn, có đến 6 sân bóng rổ, cứ sau giờ học các bạn nam đều chạy tới đây chơi bóng, nhân tiện thu hút một số ánh mắt của các bạn nữ.

Tưởng Du cầm bóng rổ nhìn về phía sân đấu, anh nghe không ít tiếng các bạn nữ hét bên cạnh, vì vậy liền liếc mắt về phía trong góc của sân bóng.

Anh thấy một người mặc chiếc áo trắng ngắn tay, quần đùi rộng màu xanh đậm, đôi chân thon dài có thể nhảy dễ dàng đến khung bóng rổ.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Du gặp được người có kỹ thuật tương đương với mình trong trường, anh nhìn đối phương không rời mắt, muốn nhìn rõ đối phương là ai.

Sau khi bạn nam xoay người, Tưởng Du đứng yên tại chỗ.

Phó Thành?
Bình thường anh luôn nghĩ Phó Thành chỉ đọc sách là giỏi, lúc nào rảnh cũng thấy anh đọc sách.

Không ngờ kỹ thuật chơi bóng rổ của đối phương cũng tốt như vậy, chỉ cần nhìn vài tư thế đã biết hắn là một cao thủ ẩn mình.

Anh vuốt bóng rổ, trong tay còn cầm một chai nước khoáng, đi về phía hắn.

Khi đi gần đến, mặt anh đầy ý cười nhìn Phó Thành.

Phó Thành đang chơi hăng say dừng động tác một chút, khoé mắt thấy được một người, suy nghĩ một lúc rồi đứng yên tại chỗ.

Xoay người, quả nhiên là thấy Tưởng Du đang ở xa xa nhìn mình cười.

“Phó Thành.” Tưởng Du thấy hắn nhìn mình, vứt bóng và nước sang một bên chạy tới.

Gió thổi tung mái tóc, để lộ ra vầng trán trắng noãn.

Khoé miệng cong cong, tràn đầy nụ cười ranh mãnh.


“Sao cậu lại ở đây vậy?” Tưởng Du dò hỏi.

Phó Thành dời tầm mắt, giơ tay ném bóng vào trong rổ, sau đó quay đầu lại nói: “Câu này nên để tôi hỏi cậu mới đúng.”
“Tôi cũng đến đây chơi bóng á.” Tưởng Du cười nói.

Phó Thành không muốn quan tâm đến anh, sải bước đến bóng cây, lấy khăn mặt lau mồ hôi.

Tưởng Du đi theo sau: “Mấy ngày nay tôi gửi tin nhắn WeChat cho cậu nhưng cậu lại không trả lời.”
Nghe đến đây Phó Thành lại nhức óc.

Nhớ tới ghi chú trước đó, cũng may hắn đã sửa lại.

Nhưng mà mấy ngày nay, bên kia mỗi khi rảnh rỗi đều gửi cho hắn một gói biểu cảm tình yêu, hỏi hắn đang làm gì.

Làm cho lúc hắn đọc sách âm thanh tin nhắn của WeChat vang lên không ngừng.

“Tôi không quen sử dụng WeChat.” Phó Thành nhẹ nói.

Đây là sự thật, ngày thường hắn hoàn toàn không sử dụng WeChat, ngoại trừ tin nhắn của giáo viên gửi cho hắn thì không có tin nhắn của bất kỳ ai khác.

3 năm trước đây ba mẹ của hắn đã ngoài ý muốn qua đời, trong nhà chỉ còn lại hắn cùng ông nội.

Ông nội xử lý công việc của công ty quanh năm, không có thời gian để quản hắn, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng không tốt, nói chuyện còn ít chứ đừng nói đến quan tâm.

“Thế à.” Tưởng Du gật đầu nói.

Phó Thành nghe đối phương trả lời, im lặng không nói, lẳng lặng ngồi bên cạnh bồn hoa.

“Vậy về sau cậu phải làm quen với việc sử dụng WeChat mới được, bởi vì mỗi ngày cậu đều phải trả lời tin nhắn của tôi.” Tưởng Du cười nói.

Phó Thành ngừng một chút, khoảng cách giữa hai hàng lông mày giảm đi.

Phó Thành: “Ừm.”
Hắn cầm chai nước khoáng bên cạnh lên, uống vài ngụm, dòng nước chảy dọc theo cổ vào trong áo.

“Phó Thành……”

Phó Thành ngậm nước, khó hiểu nhìn Tưởng Du chằm chằm, thấy dáng vẻ muốn nói chuyện nhưng lại thôi của đối phương.

Tưởng Du xoa xoa tóc, ngượng ngùng nói: “Cậu mới vừa uống nước khoáng của tôi, của cậu ở kia kìa.”
Anh ngồi xổm xuống, cầm chai nước khoáng đang lăn ở góc tường.

Lúc nãy hắn vẫn còn đang chơi bóng, vô tình đập trúng nó nhưng lại không nhặt lên.

“Khụ khụ khụ khụ.” Phó Thành bị sặc nước trong miệng, nửa người điên cuồng ho khan.

Hắn ho đến rơi nước mắt, nhưng cơn ho vẫn không ngừng, ngược lại càng nặng hơn.

“Này, làm sao bây giờ?” Tưởng Du nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, khiến Phó Thành cảm thấy thoải mái hơn.

Bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy tay anh, Phó Thành thở phì phò, còn có tiếng họ nhẹ.

Hắn ngăn tay Tưởng Du lại, không cho anh vỗ lưng mình nữa.

“Tôi…..đỡ hơn rồi.”
Lúc này Tưởng Du hoàn toàn không nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang bị nắm giữ, cảm thấy trái tim mình đang tăng tốc điên cuồng.

Không ngờ cách nói chuyện cùng vẻ mặt ngày thường của đối phương đều lạnh như băng nhưng lòng bàn tay lại ấm áp như vậy.

Anh không nói ra hắn đang nắm tay mình, chủ động ngồi bên cạnh Phó Thành, ghé sát vào tai hắn nói nhỏ: “Nước khoáng tôi đã uống qua có phải rất ngọt không?”
“Khụ khụ khụ.” Lần này Phó Thành bị sặc nước bọt.

Vừa mới đỡ, lại tiếp tục ho.

Quả nhiên điều duy nhất trên thế giới không thể áp chế chính là ho khan cùng trái tim thích một người..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK