“Tại sao vậy?” Ngu Bán Bạch vội vã hỏi: “Da bị gì sao? Nếu là như thế thì có lẽ sẽ hơi phiền toái một chút.
”“Không phải.
” Bùi Kiều xấu hổ xoa xoa mũi, thanh âm vụn vặt trầm xuống: “Bởi vì trọc, ít lông nên không có gì để giữ ấm.
”Phải hói đến mức nào mà da đầu vào mùa đông mới rét lạnh thấu xương, đây chẳng phải một chuyện rất hại não sao? Ngu Bán Bạch thầm nghĩ, cầm bút viết phương thuốc lên giấy.
Lá dâu đông, hoa cúc, bạc hà mỗi thứ năm xu; bạch chỉ, kim ngân mỗi thứ hai xu; khương hoạt, liền kiều, mạn kinh tử mỗi thứ một xu.
Đun hết lên.
Viết xong phương thuốc gội đầu, Ngu Bán Bạch suy nghĩ gì đó, ở dưới khương hoạt viết thêm một dòng chữ nhỏ: Nếu thân mình suy yếu thì bỏ khương hoạt.
Bùi Kiều nhận lấy đơn thuốc rồi nhìn thoáng qua, sau đó bắt đầu móc bạc trên người: “Bao nhiêu tiền thế?”Ngu Bán Bạch thấy Bùi Kiều móc bạc bèn vội vàng xua tay: “Đơn thuốc thôi, trong sách đều có ghi cả, cũng không phải do Ngu mỗ sáng tạo, Liễu Kinh cô nương không cần đưa bạc, tới quầy Sinh Dược bốc thuốc thôi.
”“Không được.
” Bùi Kiều móc ra ít bạc, đặt lên quầy: “Cha ta nói, không thể tham chút lợi ích nhỏ này.
”Bùi Kiều không biết giá một phương thuốc, ra tay hào phóng, bạc đưa ra cũng đủ để mua một con ốc lớn, một phương thuốc gội đầu, cũng không phải là phương thuốc trường sinh bất lão, sao đáng giá nhiều tiền như vậy.
Ngu Bán Bạch chỉ nhận một phần: “Không cần nhiều như vậy, chỗ còn lại Liễu Kinh cô nương lấy lại đi.
Nếu phương thuốc có hiệu quả thì đưa cho Ngu mỗ thêm một ít cũng không muộn.
”Bất luận thế nào Ngu Bán Bạch cũng không muốn nhận hết bạc, hai người ngươi đưa ta đẩy, đám Ngư Ưng đói bụng, ở bên cạnh hô hoán kêu la, chờ không được muốn ăn cá, cầm bạc trên quầy rồi chạy mất.
Chỉ một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết: “A! Cứu mạng, Thương Trì ca ca, Tiểu Hạc Tử sẽ bị chim ăn mất!”Bùi Kiều lập tức xin lỗi, đang muốn đuổi theo thì thấy Ngư Ưng mình nuôi há miệng đuổi theo Tiểu Hạc Tử chạy vào trong tiệm son phấn.
Ca ngẫu hứng vừa kết thúc mười phút trước, Tiểu Hạc Tử đang đếm tài sản thu được hôm nay, đếm được một nửa, không ngờ hai con Ngư Ưng xuất hiện ở phía sau.
Cái mỏ ngậm bạc nhọn và mỏng, Ngư Ưng đặt bạc trong miệng bên chân Tiểu Hạc Tử, mở miệng ra không ngừng mổ vào lưng nàng ấy.
Mổ, mở miệng muốn gặm đầu của Tiểu Hạc Tử.
Tuy Ngư Ưng không có tu vi, không thể thành tinh, nhưng bằng khứu giác minh mẫn, rất nhanh đã nhận ra Tiểu Hạc Tử có nguyên thân là một con cá chép đầu mập.
Thiên địch của cá là Tín Thiên Ông¹, cũng là Ngư Ưng.
[1] Tức là loài chim hải âu.
Tín Thiên Ông trăm năm trước đã bị Lôi Thần Phục Song bắt tới cho Tiểu Hạc Tử cưỡi.
Bây giờ Tiểu Hạc Tử không sợ Tín Thiên Ông nhưng vẫn sợ Ngư Ưng, sợ đến mức hai chân run rẩy, cũng không bỏ lại một xu, hai tay vẽ một vòng trên mặt đất, ôm tiền bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu lên: “Á! Thương Trì ca ca, cứu mạng!”Hôm nay Thương Trì đi miếu Long Vương tìm điểm tâm ăn.
Hiện giờ người cai quản việc tạo mưa là con gái lớn của hắn Thương Tiểu Lục.
Tuy nói điểm tâm trong miếu Long Vương là để cung phụng cho Thương Tiểu Lục, nhưng Thương Tiểu Lục không thích ăn điểm tâm, thế là đống điểm tâm kia đã đi vào bụng Thương Trì.
Thương Trì vừa đến miếu Long Vương thì cảm nhận được Tiểu Hạc Tử đang gọi mình, tuệ nhãn chuyển động, chỉ thấy Tiểu Hạc Tử bị hai con chim vừa dài vừa lớn đuổi theo.
Tiểu Hạc Tử từ nhỏ đã mập mạp, nhưng giờ tuổi đã lớn mà thịt thì chẳng bớt đi bao nhiêu, đặc biệt là hai cái đùi, mập mạp đến nỗi ống quần đẹp đẽ cũng sắp chật.
Ống quần của các cô nương khác, hình dạng đẹp như lá sen trong ao, đường viền lượn sóng và các nếp gấp tinh tế, nhưng ống quần của Tiểu Hạc Tử lại sụp xuống, không có bất kỳ nếp gấp nào.
Chân chim mảnh khảnh, mạnh mẽ và dài, một bước nhỏ cũng đã bằng hai bước của Tiểu Hạc Tử, Tiểu Hạc Tử bị mổ đến nỗi cả người hỗn loạn, gào khóc kêu la.
.
Danh Sách Chương: