Thế nhưng, công tác chuẩn bị của Tống Tái Hạo và Lăng Vũ vẫn chưa hoàn thành.
Bọn họ còn phải tham gia chụp poster tuyên truyền cho kỳ đầu tiên mới tính là xong.
Cả hai người bọn họ phải cùng nhau chụp poster.
Tổ tiết mục có hỏi ý kiến Lăng Vũ xem cậu có muốn dùng nhân viên trang điểm và nhà tạo mẫu của chương trình không. Lăng Vũ vũng đã đồng ý.
Tuy nhiên, lúc trang điểm, Tống Tái Hạo lại trực tiếp đem đội ngũ của hắn theo, tiện thể trang điểm cho cậu luôn.
Bởi vì mấy ngày nay toàn là đội ngũ của hắn phụ trách trang điểm và tạo hình cho Lăng Vũ nên cũng hiểu rõ hình tượng và sở thích của cậu.
Lúc chụp poster, vì việc quay kỳ một đã kết thúc. Tổ tiết mục không cần phải cùng một lúc quay hai người nên chuẩn bị cho mỗi người một phòng nghỉ riêng.
Tuy là cùng một nhân viên trang điểm nhưng Lăng Vũ vẫn có hơi không quen.
Cuối cùng, cậu phát hiện là do xung quanh quá mức an tĩnh.
Lúc trước, khi trang điểm, hai người các cậu đều ở cùng một chỗ, hơn nữa còn có nhân viên xung quanh cười nói nên bầu không khí cực kỳ hài hoà. Lăng Vũ mấy ngày gần đây đã quen với việc ở chung với Tống Tái Hạo, không còn co quắp người như lúc đầu.
Bởi thế, hiện tại, một người ở trong phòng nghỉ như thế này cảm thấy có hơi trống vắng.
Nhưng Lăng Vũ cũng biết tất cả chỉ là diễn thôi.
Hai người chỉ đơn thuần là cộng sự hợp tác trong chương trình, chỉ có thế thôi.
Trang điểm xong, Lăng Vũ đi đến trường quay, Tống Tái Hạo cũng đã chờ sẵn ở đó.
Hắn dường như đang cùng nhiếp ảnh gia nói gì đó, nhìn mặt nhiếp ảnh gia có hơi kinh ngạc.
Lăng Vũ đôi khi cảm thấy Nữ Oa lúc tạo người thật là không công bằng.
Nàng phần lớn đều là nặn người theo cùng một khuôn có sẵn, duy chỉ có một số ít được nàng thiên vị mà chế tác tỉ mỉ.
Tống Tái Hạo chính là một trong những đứa con cưng đó của nàng, minh tinh trời sinh.
Hắn đơn giản chỉ cần đứng ở trong đám đông cũng đã hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt rồi.
Sau khi được trang điểm tỉ mỉ, hắn lại càng thêm rực rỡ, lấp lánh.
Ngay lúc này, Tống Tái Hạo đang mặc một chiếc áo bành tô trắng, bên trong là áo sơ mi màu đen, dáng người cân xứng, cao lớn, vai rộng eo hẹp. Tóc được vuốt ra sau để lộ cái trán trơn bóng, no đủ.
Hắn mặc trang phục nghiêm túc so với mặc đồ bình thường không giống nhau. Bây giờ, hắn cứ như một vương tử bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.
Hắn mang một sự quyến rũ của một người đàn ông đan xen một chút nét đẹp của thanh niên trẻ làm người ta không thể rời mắt.
Tống Tái Hạo quay đầu cùng lúc đối diện với ánh mắt của Lăng Vũ, hắn lập tức cười một cái, vươn tay vẫy vẫy.
Mấy ngày nay, Lăng Vũ đã quen với việc hắn nhìn cậu rồi cười.
Nhưng mà nhân viên công tác trong studio nhìn một màn này đều kinh ngạc, tâm tình vi diệu.
"Lăng lão sư, anh như vậy trông rất đẹp." Tống Tái Hạo sải bước dài đi về phía cậu.
Lăng Vũ khóe miệng giật giật, "Sao có thể đẹp bằng Tống lão sư."
"Tôi nói thật, bộ đồ này đặc biệt hợp với anh."
"Khoan, chúng ta không nên ở đây khen ngợi nhau như thế." Lăng Vũ cười cười.
Lăng Vũ mặc một chiếc áo bành tô màu đen kết hợp với áo sơ mi trắng.
Cùng trang phục của Tống Tái Hạo nhìn rất tương xứng, này hẳn là do tổ tiết mục an bài.
Tuy cậu không cao lớn như Tống Tái Hạo nhưng bản thân cậu cũng đã cao đến 1m80.
Lăng Vũ đầu tóc ngắn gọn gàng, khí chất ôn nhu văn nhã, trông rất có cốt cách.
Sau khi được trang điểm, Lăng Vũ cũng đẹp không thua gì cậu trai trẻ Tống Tái Hạo.
Cậu mặc áo bành tô đen đi ra càng tăng thêm mị lực của một người đàn ông trưởng thành khiến cho các nhân viên công tác đều kinh diễm.
"Làm sao vậy?" Lăng Vũ nhìn Tống Tái Hạo đột nhiên nhíu mày.
Hai mày Tống Tái Hạo nhíu chặt, giọng điệu chắc nịnh.
"Anh không vui."
Lăng Vũ trong lòng hốt hoảng, kinh ngạc nói.
"Không có? Sao cậu lại nói thế."
Tống Tái Hạo nhíu mày đánh giá cậu nhưng chưa kịp nhìn kỹ, nhân viên công tác đã đi qua dẫn hai người đi chụp hình.
"Nghĩ gì vậy?" Lăng Vũ dở khóc dở cười mà kéo tay áo Tống Tái Hạo.
"Lại đây, lại đây, mau chụp hình cho xong nào, tôi sắp chết đói rồi."
Lăng Vũ vừa nói vừa kéo Tống Tái Hạo tới vị trí mà nhân viên công tác chỉ định.
***
Khi bắt đầu chụp hình, mọi thứ vẫn còn rất thuận lợi.
Hai người cũng không phải người mới gì nên đối với việc chụp poster xem như là có kinh nghiệm.
Dưới sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia, hai người thay đổi động tác.
Bởi vì đây là poster tuyên truyền cho chương trình phu thê giả lập nên phải có hành động thân mật nhưng tất cả đều sẽ trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Tổ chương trình rất thông minh để hai người chụp poster sau khi quay xong kỳ đầu tiên.
Dù là người xa lạ thì qua mấy ngày ở chung này cũng có thể chậm rãi trở nên quen thuộc.
Việc chụp hình cũng tương đối dễ dàng.
Hai người sẽ đứng đối diện nhau, chạm cánh tay hoặc là nắm tay nhau một cách tự nhiên để thể hiện tình cảm. Tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ đều rất tốt.
Bởi vì nhiệt độ trong trường quay quá nóng cộng thêm mấy cái đèn cứ liên tục chiếu vào hai người nên mới chụp được một chút cả người bọn họ đều là mồ hôi.
Đặc biệt là Tống Tái Hạo, hắn vốn là người sợ nóng, mặt hắn đã đỏ bừng, cái trán cũng toát nhiều mồ hôi.
Tranh thủ lúc nhiếp ảnh gia đang kiểm tra ảnh, Lăng Vũ duỗi tay lau mồ hôi cho hắn. Tống Tái Hạo cũng rất tự nhiên khom lưng phối hợp với cậu.
*Ca ca ca*, đèn flash lập lờ vài cái, nhiếp ảnh gia kịp thời bắt được khoảnh khắc vừa rồi.
"Đẹp, rất đẹp! Rất tự nhiên! Đặc biệt đẹp!" Nhiếp ảnh gia thật cao hứng.
Lăng Vũ cạn lời, Tống Tái Hạo khoanh tay trước ngực, mặt tràn đầy ý cười.
Chụp xong, hai người lại vào thay hai bộ đồ khác.
Một bộ là quần áo hằng ngày hưu nhàn, có chút giống tư phục.
Một bộ khác là quần áo mặc ở nhà.
Tất cả các bộ trang phục đều được chọn riêng cho bọn họ tuy không quá giống quần áo cặp đôi nhưng mặc trên người bọn họ đều có cảm giác ái muội.
Khi chụp đến bộ đồ mặc ở nhà, tổ tiết mục còn thêm một ít đồ dùng bình thường trang trí trong nhà để tạo khung cảnh một căn nhà ấm áp của cặp vợ chồng son.
Cùng nhau đứng ở trước bệ bếp nấu cơm, ngồi trên sô pha xem TV, đút cho nhau ăn,... Cảnh nào hai người bọn cũng thể hiện một ít tình cảm ngọt ngào của đôi phu phu.
Hai người tiếp tục ái muội như vậy cũng là một cách thu hút người xem.
Chụp đến cuối, Lăng Vũ tưởng là đã xong nhưng nhiếp ảnh gia đột nhiên ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng mở miệng.
"Hai người có thể cùng nhau ngồi trên sô pha để chụp một tấm thân mật được không?"
Lăng Vũ nghi hoặc, "Thân mật hơn?"
"Đúng....... Có thể thân mật hơn một chút càng tốt." Nhiếp ảnh gia giải thích.
Đôi mắt Lăng Vũ trừng lớn.
"Đúng vậy, chính là cái loại môi nhẹ nhàng chạm vào nhau một chút ấy, nếu không được thì mặt chạm nhau một chút thôi cũng được."
"Cái này.......có thể không ổn lắm đâu?" Lăng Vũ có hơi do dự nhìn Tống Tái Hạo.
Lăng Vũ thật ra cảm thấy không sao, diễn kịch là nghề của cậu mà.
Nếu đạo diễn yêu cầu điều này vì cốt truyện thì một diễn viên chuyên nghiệp như cậu chỉ có thể làm theo thôi.
Quan trọng là Tống Tái Hạo vì hắn căn bản là một thần tượng, công ty hắn đối với phương diện này quản rất nghiêm khắc.
Bình thường, Tống Tái Hạo sẽ không được đơn độc ở chung với nam hoặc nữ Omega.
Hiện tại, uống thuốc ức chế có thể đơn giản che giấu tin tức tố nhưng phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, tốt nhất là không nên ở chung để tránh phát sinh những việc ngoài ý muốn.
Lăng Vũ là một Beta khả năng bị ảnh hưởng bởi tin tức tố sẽ thấp hơn Omega tuy nhiên vẫn là có ảnh hưởng.
Không nghĩ tới Tống Tái Hạo còn chưa kịp trả lời, nhiếp ảnh gia đã vung tay lên.
"Tống lão sư mới vừa nói với tôi nếu Lăng lão sư đồng ý thì hắn cũng đồng ý."
Lăng Vũ:????
Tống Tái Hạo cười tủm tỉm, "Lăng lão sư, lại đây, cùng chụp nào."
Lăng Vũ:???? Sao hắn tốt vậy, trước máy quay, nhân cách sẽ thay đổi sao?