- Ngài Lưu Bạch vẫn chưa tới đâu, anh cứ bình tĩnh.
Hàn Quốc Đại kinh ngạc trước vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười của nàng. Hắn nghi hoặc nhìn nàng, từ từ kéo chiếc ghế đối diện. Nàng vẫn thân thiện chào đón hắn, đặt nhẹ ly rượu vang đỏ xuống, khẽ cất tiếng:
- Có vẻ em đã gây khá nhiều rắc rối cho Hàn gia rồi nhỉ? Anh không sao chứ?
- Tại sao em lại ở đây? Còn chuyện của mẹ, sao cánh nhà báo lại biết được?
Hàn Quốc Đại cảnh giác nhìn nàng, nhất là khi nụ cười thảo mai kia dần biến thành sự chế giễu dù chỉ là vài ba giây ngắn ngủi. Nàng vui vẻ chống tay lên bàn, lại bày ra dáng vẻ hút người như ba ngày trước.
- Anh hỏi như thế là sao ạ? Bữa giờ em ở bệnh viện mà, có biết chuyện gì đâu chứ.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Sự đối lập trong phong thái của hai người tạo ra một sự ngượng ngạo vô hình. Nàng nhẹ nhàng ngả lưng ra sau ghế, chậm rãi hỏi:
- Anh biết vụ án của mẹ không ạ?
Hàn Quốc Đại trả lời ừm ờ qua loa, ánh mắt còn không nhìn thẳng nàng, có ý tỏ ra không muốn nói chuyện. Nàng không chịu dừng lại ở đó, mở lời:
- Em nghe bảo ngôi nhà trước kia của mẹ bị thiêu cháy hoàn toàn, cảnh sát còn mới phát hiện một xác bé gái ở gần đó nữa đó ạ.
Hắn giật mình quay qua nhìn nàng, trong vô thức làm rơi ly rượu trên tay. Nàng hài lòng với phản ứng này của hắn, xem như chẳng có gì xảy ra mà nói tiếp:
- Hình như họ còn phát hiện vỏ đựng ma tuý ở sân sau nhà kế bên nữa thì phải.
Hàn Quốc Đại đập tay xuống bàn, vội đứng dậy. Hắn thấp giọng, đe doạ:
- Cô biết chuyện gì rồi?!
Nàng cười phá lên, từ từ bước tới gần Hàn Quốc Đại. Giọng điệu thánh thiện, không chút ác ý:
- Haha! Anh phản ứng dữ dội vậy làm gì chứ? Em cùng phe với anh mà.
Hắn nghi hoặc, hỏi ngược lại nàng: “Cùng phe?”
Nàng không chần chừ, đáp lời:
- Phải, chúng ta cùng phe. Sở dĩ em kết hôn với Minh Phong, cũng là để tìm ra sơ hở của anh ta, nhằm lật đổ Hàn gia.
Bấy giờ, vẻ cảnh giác của hắn dần mất đi. Quả nhiên như nàng đoán, Hàn Quốc Đại thù hận Hàn gia, chỉ vì Hàn Minh Quốc đồng ý để Minh Phong tiếp nhận vị trí giám đốc, nhưng hoàn toàn không đề cử hắn. Còn một lí do nữa khiến hắn muốn Hàn gia sụp đổ là vì Hàn Quốc Đại là con riêng…
Nàng nhẹ nhàng lướt qua người hắn, đứng ở trước cửa từ khi nào không hay.
- Em nghĩ ngài Lưu Bạch sắp tới rồi đó ạ. Anh cố gắng hoàn thành được hợp đồng này nhé, không chừng cha sẽ xem xét lại đó.
Không đợi hắn phản ứng, nàng mở cửa phòng ra, nhanh chân rời đi.
...-------...
“Này, ngươi đi chậm một chút coi!”
Tinh linh bực tức bay theo nàng, cằn nhằn bên tai cả một quãng đường dài.
“Chẳng phải ngươi cần hỏi hắn chuyện gì à? Sao lại rời đi sớm thế?”
Nàng đột nhiên đứng ngay lại, khiến tinh linh đang bay phía sau đụng phải vai nàng, phát ra một tiếng va nhỏ. Nó vừa xoa trán vừa lớn tiếng quát:
- Này! Ngươi có ý gì hả?!
Nàng quay người lại, đối mặt với nó. Vẻ mặt chợt có chút hốt hoảng, nàng tiếc nuối bảo:
- Thôi rồi! Tôi quên mất phải hỏi anh ta một chuyện.
- Hả?! Tự ngươi bày trò rồi cũng tự ngươi quên là sao?
Nàng cười ngại, xoa xoa đầu, bất lực nói:
- Tại vì tôi bận suy nghĩ vài chuyện thôi mà.
- Thế bộ mặt trầm ngâm, nghiêm túc lúc nãy là ngươi đang suy nghĩ đấy à?
- Thôi mà, cũng không có chuyện gì quan trọng. Đến giờ tôi phải đi gặp ngài Lưu Bạch rồi.
...-------...
Tại một quán cà phê cao cấp, nơi này khá xa với nhà hàng Selena, nàng phải mất khoảng 30 phút để đến được đây.
Trước đó, trong khi đợi Hàn Quốc Đại, nàng đã tiện tay nhắn tin cho Lưu Bạch hẹn gặp ở đây. Mới đầu ông đã từ chối lời đề nghị của nàng, nhưng khi nàng đồng ý sẽ kí bán bức tranh tuyệt hảo đó, ông liền đổi ý. Tâm lý nhà đầu tư mà, ai chẳng mong muốn thứ mình đặt kì vọng vào thuộc về tay.
Không gian rộng lớn, nhìn đâu cũng thấy những hoạ tiết được khắc rất tỉ mỉ trên tường. Điệu nhạc du dương thấp thoáng tạo cảm giác yên bình, dễ chịu. Lưu Bạch ngồi cạnh ô cửa sổ lớn, nhâm nhi tách trà nữ lang. Nàng khẽ từng bước đến cạnh bàn, nhỏ giọng:
- Xin lỗi ngài, tôi đến trễ.
Lưu Bạch không trách mắng nàng, còn đưa tay ngụ ý mời nàng ngồi phía đối diện.
- Trong một ngày mà cô xin lỗi tôi hai lần rồi đấy. Tôi đã bảo không cần khách sáo rồi mà.
Nàng cười trừ, ngồi vào chiếc ghế đã được kéo sẵn bởi trợ lí của ông. Anh chàng lịch thiếp hơi cúi đầu trước nàng, hỏi ý:
- Cô Nguyệt Liên muốn uống nước gì không? Tôi giúp cô gọi.
Nàng nở một nụ cười ngọt ngào, hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng đáp lời:
- Cho tôi một tách trà hoa hồng nhé. Cảm ơn anh.
Chàng trợ lí gật đầu, rồi liền quay người đi.