Bạch Miên ở trong vòng tay ấm áp của Lăng Tiêu Nghệ mà cọ cọ, cảm giác thật thoải mái…
Bây giờ cậu đã biết rõ, Lăng Tiêu Nghệ không hề muốn bỏ rơi cậu, cũng không muốn nhốt cậu nữa, trong lòng Bạch Miên vô cùng cao hứng…
Vậy là có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn rồi…
Ở trong lòng Lăng Tiêu Nghệ cọ cọ, không hiểu vô ý như thế nào tay lại chạm phải một vật cứng rắn mà nóng đến dọa người.
Cái này…cái này… cho dù có ngốc, nhưng bị giáo huấn qua nhiều lần thì cũng biết được đó là cái gì…
Bạch Miên khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, ngước mắt nhìn Lăng Tiêu Nghệ…
Đã không nhìn thì thôi, mà nhìn rồi chỉ khiến da gà toàn thân cậu đều dựng đứng hết cả lên…
Lăng Tiêu Nghệ liếm liếm khóe môi, nhìn biểu tình đáng yêu của Bạch Miên mà mĩm cười đây gian xảo. Nếu như lúc này đây, Lăng Tiêu Nghệ mọc thêm hai cái tai cộng một cái đuôi, chắc hẳn ai cũng sẽ nói hắn là một con cáo đội lốt người…
Bạch Miên run rẩy, khóe miệng có chút giật giật từ trong lòng Lăng Tiêu Nghệ mà nhích dần ra…
Lăng Tiêu Nghệ nào có thể để cậu dễ dàng chạy thoát như vậy, tay dùng lực một chút, kéo cậu sát vào lòng mình hơn. Lăng Tiêu Nghệ phả hơi nóng bên tai cậu: “Làm sao vậy? chẳng phải lúc nãy ngươi còn rất đói sao, lại đây chúng ta làm chút vận động nho nhỏ, sau đó ta cho ngươi ăn thật nhiều bánh bao có được hay không?”
Bạch Miên nghe nói sau khi làm vận động sẽ có bánh bao, lại nhớ đến thảm cảnh sau những lần vận động ấy mà không khỏi rùng mình, cậu lắc đầu liên tục nói: “Không…không cần, ta hiện tại rất mệt, ta…ta muốn ngủ tiếp…”
“Ngươi còn muốn ngủ, ngươi đã ngủ một ngày rồi còn gì! Với lại tình trạng hiện giờ của ta cũng là do ngươi gây nên, vậy ngươi phải chịu trách nhiệm với hành động của mình đi chứ!”. Lăng Tiêu Nghệ nói, thuận tiện đem vành tai phấn nộn kia mà gặm cắn…
Bạch Miên có chút run rẩy nhẹ nhẹ, hai tay để trước ngực Lăng Tiêu Nghệ đẩy đẩy, ý tứ có chút kháng cự nói: “Ta hiện tại rất mệt…”
Lăng Tiêu Nghệ không thèm để ý đến lời nói của cậu, đẩy ngã Bạch Miên nằm thẳng trên giường, nở nụ cười gian xảo nói: “Ta biết ngươi mệt mà, cho nên ngươi cứ nằm yên mà hưởng thụ đi, ta sẽ giúp ngươi thực thoải mái…”
Lăng Tiêu Nghệ thuận thế đem y phục trên người Bạch Miên cởi ra…
Y phục bị cởi ra vương vấn tại bả vai, lộ ra bộ ngực trắng nõn của người dưới thân.
Làn da trắng nõn, lại mịn màng, trơn nhẵn, tựa hồ như da của hài tử mới sinh. Hai đầu v* màu hồng nhạt không biết là do sợ hãi hay lạnh lẽo, theo đường nhìn cuả Lăng Tiêu Nghệ, dựng thẳng lên cao vút, dưới vẻ đẹp mới mẻ ngoài ý muốn thêm ba phần tình sắc.
Lòng Lăng Tiêu Nghệ khẽ động. Tuy đã làm qua rất nhiều lần, cũng đã nhìn thấy rất nhiều, nhưng tựa hồ, thân thể này có sức hút mãnh liệt đối với hắn, khiến hắn không thể buông tay…
Lăng Tiêu Nghệ bị dục vọng bao phủ, lập tức nhẹ nhàng vươn tay mà vuốt ve lồng ngực mê người dưới thân. “Ưm…thật mềm mại, dù ta có sờ qua bao nhiêu lần vẫn cảm thấy thật thích nha.”
Lăng Tiêu Nghệ đột nhiên ác ý mà nhéo lên khỏa anh đào màu hồng nhạt kia một cái.
Ưm ——
Bạch Miên bị người đùa bỡn nơi mẫn cảm mà phát ra thanh âm rên rỉ…
Lăng Tiêu Nghệ sau hai ba phát liền cởi bỏ luôn chiếc quần vướng víu của cậu, lộ ra một đôi chân tròn tròn.
Ngón tay thon dài trên da thịt phấn nộn kia mà vuốt ve, từ bắp chân chậm rãi lướt thẳng lên trên…
Lăng Tiêu Nghệ cười cười nhìn chăm chú vào người dưới thân, đưa tay chỉnh sửa lại mớ tóc có chút hỗn độn của cậu.
Một đôi con ngươi đen ngập tràn ôn nhu, tựa như phản chiếu ánh trăng mê người, khiến Bạch Miên nhìn đến thất thần…
Thật đẹp quá… Bạch Miên thầm cảm thán
Lăng Tiêu Nghệ cúi người xuống hôn lên đôi môi phấn hồng mê người kia một nụ hôn thật sâu. Đầu lưỡi không yên phận tiến vào bên trong mà khuấy đảo.
Bạch Miên bị hôn đến thần trí điên đảo, dục vọng cũng bùng cháy mạnh mẽ trong người, từ trong cái miệng nhỏ nhắn kia phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Cả toàn thân cậu hiện giờ thật vô cùng khó chịu…
Lăng Tiêu Nghệ nặng nề rời khỏi đôi môi vừa bị hắn chà đạp đến sưng đỏ lên, trên khóe miệng hai người kéo theo sợi chỉ bạc đầy dụ hoặc…
Vươn đầu lưỡi khẽ liếm lấy sợi chỉ bạc kia, Lăng Tiêu Nghệ yêu thương mà hôn lên từng tấc da thịt của cậu, tựa như một món đồ trân quý…
Trong phòng, một hồi đông cung đang trình diễn –
“Ư...”
“Nhanh một chút...”
Bạch Miên khó chịu mở rộng hai chân, ôm lấy thắt lưng của Lăng Tiêu Nghệ, đôi mắt cậu vì tình dục mà nhiễm một tầng hơi nước.
Nhìn cảnh đẹp mê người như vậy, Lăng Tiêu Nghệ chỉ cảm thấy hạ thân càng ngày càng cứng rắn, tiếng thở dồn dập ồ ồ: “Tiểu Miên, nếu ta lập tức đi vào sẽ làm đau ngươi.”
Lăng Tiêu Nghệ dùng một tia lý trí cuối cùng nói ra những lời này, nhưng Bạch miên thật sự rất đáng yêu, quả thật giống khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn.
“Ô...hoàng thượng ta khó chịu quá…”
Bạch Miên vươn hai tay về phía hạ thân, vuốt ve phân thân đáng yêu đã sớm đứng thẳng, đã bắt đầu chảy ra dịch thể trong suốt. Hai chân dang rộng làm cho nơi tư mật của cậu phơi bày không sót một thứ gì, cúc huyệt hồng nhạt hé ra hợp lại như đang hấp dẫn chính mình.
Lăng Tiêu Nghệ nghe thấy trong đầu mình tiếng đứt của cái dây gọi là lý trí, hắn tách ra hai chân của Bạch Miên, mạnh mẽ tiến vào cúc huyệt mê người kia.
“A...”
“Ưm...”
Hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Nội bích của Bạch Miên tham lam ôm lấy dị vật đang dần xâm nhập, phân thân cùng nội bích ma sát với nhau tạo nên một cảm giác say mê, sự tê dại của khoái cảm dần dần theo nơi liên kết của cả hai mà dâng lên. Trải qua khoái cảm như vậy khiến Bạch Miên vặn vẹo thắt lưng và mông, muốn Lăng Tiêu Nghệ giúp mình xoa dịu đi cơn khó chịu trong người.
Lăng Tiêu Nghệ yêu thương hôn lên môi cậu, khó nhọc nói: “Gọi ta Nghệ…”
Phân thân của Lăng Tiêu Nghệ đâm thẳng vào tận sâu bên trong, cảm nhận càng rõ tư vị khi được nội bích nóng ẩm bao vây gắt gao. Cử động này càng khiến cho Bạch Miên rên rỉ không ngừng, thật thoải mái, co lại tiểu huyệt, gắt gao cuốn lấy phân thân lửa nóng trong cơ thể, đòi hỏi càng nhiều khoái cảm.
“A… Nghệ… Sâu hơn một chút…Nghệ, ta thực thích ngươi a…ô”
Trong cơn mê loạn, Bạch Miên nói gì chính cậu cũng không thể ý thức được, chỉ biết tuôn trào ra những cảm xúc chân thật nhất từ trong thâm tâm của mình…
Cảm giác được Bạch Miên nhiệt tình cùng với lời nói của cậu, Lăng Tiêu Nghệ càng dùng thêm lực mà động, đâm đến chỗ sâu nhất, sau một tiếng gầm nhẹ sau, Lăng Tiêu Nghệ rốt cục đem toàn bộ bắn vào tiểu huyệt của Bạch Miên.
“Ô… nóng quá a… Nghệ…”. Bạch Miên vừa thở khó nhọc, vừa mở cái miệng nhỏ nhắn mà rên rỉ.
Sau khi đạt tới cao trào, Bạch Miên lại vặn vẹo cả người. Cậu lúc này thật sự mệt chết, cậu muốn nghĩ ngơi.
Khuôn mặt phấn nộn đáng yêu của Bạch Miên ửng hồng, đôi mắt mị nhân, thanh âm làm nũng, không một chỗ không hấp dẫn Lăng Tiêu Nghệ.
Dưới sự khiêu khích vô ý của Bạch Miên, phân thân của Lăng Tiêu Nghệ còn tại trong cơ thể lại dần cứng lên, Lăng Tiêu Nghệ nhịn không được cười khổ, tái làm nữa, chỉ sợ người nào đó ngày mai sẽ hét lên đau mông mất.
“Ô… Nghệ, thật mệt,Ta muốn ăn, muốn ngủ…”
Bạch Miên vươn tay sờ soạng lên ngươi Lăng Tiêu Nghệ nhằm bảo hắn tránh ra, kích thích như vậy làm cho Lăng Tiêu Nghệ hít một hơi lãnh khí, lại một lần nữa bắt đầu vận động.
Lăng Tiêu Nghệ trừng phạt hướng về phía trước dùng sức đỉnh thật mạnh, đổi lấy một trận thở gấp của Bạch Miên.
“A… ưm…”
Lăng Tiêu Nghệ nằm ở trên người Bạch Miên, bắt đầu cử động, tay cũng cầm lấy phân thân của Bạch Miên, vuốt ve theo tiết tấu trừu sáp.
“A… Thật thoải mái… ưm…”
Bạch Miên một lần nữa bị tình dục bao phủ, khoái hoạt mà rên rỉ, hết thảy mệt mỏi cùng đói bụng đều bị quăng đến chín tầng mây, hiện tại trong đầu của cậu chỉ có lửa nóng cùng khoái cảm.
Dưới bụng dâng lên một cổ nhiệt, nhưng Lăng Tiêu Nghệ lại xấu tính nắm thật chặt ngăn trở việc phát tiết, phân thân liên tục ra vào, Bạch Miên khó chịu đến cực điểm.
“Ô…ô Nghệ, ta khó chịu, ngươi khi dễ ta…”
“Ngoan nào, Tiểu Miên, nói ngươi yêu ta đi…ta sẽ giúp ngươi thật khoái hoạt…”
“A…”. Bạch Miên nghe Lăng Tiêu Nghệ nói, cả mặt đã bị nhuộm đỏ, nay lại đỏ hơn tựa như muốn xuất huyết.
Cậu biết câu nói này là có ý gì, cậu không phải kẻ ngốc, nhưng hiện tại cậu bị tình dục che mờ lý trí, lại thêm đôi mắt đầy mong chờ của hắn như hút lấy hết toàn bộ tâm trí, làm cho cậu không thể mở miệng chối từ…
Bạch Miên nhìn thật sâu vào ánh mắt của Lăng Tiêu Nghệ, như bị thôi miên mà nói: “Nghệ, ta yêu ngươi, yêu rất nhiều…”
Nghe Bạch Miên nói, mặc dù là do chính hắn có chút ép buộc, nhưng trong lòng vẫn không thể ngăn nổi hạnh phúc như trăm hoa đua nở đang dào dạt trong lòng mình.
“Tốt lắm, ta cũng rất yêu ngươi, Tiểu Miên, ngươi phải nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay cho ta, chính ngươi nói ngươi yêu ta, cho nên sau này, có chuyện gì cũng không được ly khai ta, nếu ngươi sai lời, ta sẽ chặt chân ngươi, đem ngươi nhốt đến một nơi thật sâu mà chỉ có ta mới có thể thấy ngươi, nếu có bất cứ thứ gì cản trở giữa ta và ngươi, ta cũng sẽ hủy diệt tất cả…Tiểu Miên ngươi có rõ không hả?”. Lăng Tiêu Nghệ bình tĩnh nói ra tâm tư của mình. Hắn là thật lòng mà nói như vậy, đối với hắn, yêu chính là độc chiếm…
Nghe lời nói của Lăng Tiêu Nghệ, Bạch Miên trong lòng hạnh phúc tràn ngập, không chút do dự mà gật đầu với hắn…
Vươn ngươi hôn lên môi Lăng Tiêu Nghệ một cái: “Ta thực thích ngươi, ta không nghĩ sẽ rời đi ngươi”
Lăng Tiêu Nghệ mĩm cười, thả ra bàn tay đang nắm lấy phân thân của Bạch Miên.
Một cổ bạch dịch lập tức bắn lên bụng của hai người, trước ngực, Bạch Miên rốt cục chịu không nổi kích thích kiểu này, hai mắt tối sầm lại, ngất đi.
Lăng Tiêu Nghệ giúp Bạch Miên xử lý xong mọi việc, ôm cậu cùng nhau ngủ.
Hôm sau khi mặt trời lên cao, Bạch Miên dụi dụi mắt mà tỉnh lại.
Toàn thân đau nhức rã rời, cái bụng cũng kêu gào phản kháng. Bạch Miên trong lòng có chút tức giận.
“Nghệ đáng ghét, hại ta đau nhức, còn không chịu cho ta ăn.”
Lại xoay người nhìn đến cái người hại mình ra nông nổi này, Bạch Miên lớn mật, há miệng cắn lên cổ hắn một ngụm.
Lăng Tiêu Nghệ bị cắn đau mà tỉnh, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt đầy oán giận của Bạch Miên, sủng nịch vươn tay đem cậu kéo vào lòng mình, trêu ghẹo: “Làm sao vậy, tối qua cũng chưa đủ thỏa mãn ngươi hay sao? Hay là chúng ta làm chút vận động buổi sáng có được hay không?”
Bạch Miên bị trêu chọc, cả khuôn mặt đều đỏ hết cả lên. Mà lúc này đây cậu mới phát giác được rằng, hôm nay không giống những lần trước.
Hôm nay Lăng Tiêu Nghệ vẫn còn ở lại cùng cậu, chứ không phải biến mất vào lúc sáng sớm như trước kia.
Nhìn thấy nghi vấn trong mắt Bạch Miên, Lăng Tiêu Nghệ sủng nịch nói: “Ta hôm nay biết ngươi mệt, cho nên hôm nay ta không lên triều, ở lại bồi cùng ngươi. Những lần trước ta cũng thật vô tâm, lo cho triều chính mà bỏ mặc ngươi như vậy…”
Bạch Miên cảm thấy hốc mắt mình có chút cay cay, ở trong ngực hắn mà mãnh liệt lắc đầu. Giờ phút này cậu cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, những cảm giác ủy khuất trước kia cũng đều biến mất vô tung vô ảnh.
Lại nhớ đến những lời yêu thương Lăng Tiêu Nghệ nói lúc tối qua, Bạch Miên lại vòng tay ôm lấy hắn thật chặt…
Thật muốn cả đời đều được như vậy…
Lăng Tiêu Nghệ sủng nịch mà hôn lên trán cậu, bàn tay không yên phận cũng bắt đầu chạy loạn…
Bạch Miên cả người cứng ngắc, tuy nói hạnh phúc, cũng thật hạnh phúc, nhưng mà cái bụng cậu hiện tại rất đói, lại thêm hắn là tên sắc lang không biết tự kiềm chế…
Bạch Miên đẩy cái tay của Lăng Tiêu Nghệ ra, làm nũng nói: “Nghệ, ta đói bụng, ta muốn ăn bánh bao.”
Lăng Tiêu Nghệ nhìn cậu, nhưng tay và miệng vẫn không quên nhiệm vụ thắp lửa, chạy loạn khắp trên người Bạch Miên, hàm hồ nói: “Được, ta sẽ cho ngươi ăn, chúng ta vận động chút nữa đi…”
Bạch Miên đẩy cái tên sắc lang kia ra, quấn lấy tấm chăn để che đi cơ thể mình mà nhảy xuống giường, nhưng lại bị Lăng Tiêu Nghệ bắt lại: “Nương tử, ngươi làm sao vậy, lại đây để phu quân yêu thương ngươi nào ha hả…”
Bạch Miên giãy giụa kịch liệt, miệng vẫn không ngừng gào lên: “Không muốn, ta muốn ăn bánh bao, ta muốn ăn bánh bao, mấy hài tử của ta đâu rồi, mau tới cứu nương của các ngươi…”
Hai người ở trong phòng vừa đùa giỡn vừa nháo loạn cả một buổi sáng, làm cho Lân cung đầy tiếng huyên náo.
Mà hai người ở trong phòng đùa giỡn, cũng không biết được đám cung nữ cùng thái giám đứng bên ngoài, hai tay che đi hai tai của hoàng tử cùng công chúa, mặt thì đỏ đến lợi hại…