Mục lục
Giả Yêu Thành Thật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Danh tiếng Tam thiếu tại đây có tiếng, đó là nổi tiếng không ai dám chọc vào, lúc Phó Nhiễm theo sau Minh Thành Hữu đi ra ngoài, nhìn gtheo động tác người đàn ông rồi ăn miếng trả miếng dùng sức đá vào đầu gối hắn.

"A - - "

Vô cùng đau đớn kịch liệt!

Đi ra cửa chính Mê Tính, gió lạnh cứ thế thổi đến, Tống Chức tỉnh rượu được hơn phân nửa, ôm lấy lan can bên cạnh nôn mửa kịch liệt.

Ánh mắt Minh Thành Hữu lộ ra vẻ chán ghét, nhấc chân định đi.

"Chờ chút."

Phó Nhiễm ý bảo Tần Mộ Mộ đi trước để ý Tống Chức. Cô bước vài bước đi đến trước mặt Minh Thành Hữu.

Hắn nhíu mi, sắc mặt xanh mét.

" Cô gây họa thì tự mình xử lý, đừng nghĩ tôi sẽ giúp cô!"

"Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện trước đã, khả năng tối nay về nhà, nếu như mẹ đến Y Vân Thủ Phủ, anh giúp tôi nói đôi lời."

"Giờ đã biết cầu người rồi? Tránh ra!"

Lông mi Phó Nhiễm kiên định, cô nhẹ giương mắt lên, lông mi bị rơi vào trong mắt.

"Chuyện này đến cùng cũng không phải là to tát, nhưng quá muộn mới trở về luôn không tốt. Nói sau cùng thì thẻ vàng trong tay tôi là anh cho, đằng sau còn có chữ ký của anh."

Minh Thành Hữu há miệng, đừng xem thường Phó Nhiễm không nóng không lạnh nói ba câu có thể đem người nghẹn chết.

"Được!"

Hắn gật đầu, không giận mà cười, khóe miệng lại khẽ cong lên.

Phó Nhiễm trở lại bên cạnh Tống Chức, đưa tay túm lấy cô.

"Còn có thể đi sao?"

"Tiểu Nhiễm, có phải mình lại gây họa hay không?"

"Lần sau còn như vậy mình cho cậu say chết ở bên trong đó."

"Mình biết rõ cậu không bỏ được..."

Minh Thành Hữu đi ô-tô rời Mê Tính, gọi điện thoại.

"Alô, má Ngô, bà đừng để cho mẹ tôi tới đây, tôi có yến tiệc khả năng rất khuya mới đến nhà, ngày mai tôi sẽ đến đó."

Dặn dò xong, hắn đem di động tùy ý ném vào trong ghế lái phụ, đánh tay lái hướng tới quảng trường Vanda.

Hắn vốn định dạy cho Phó Nhiễm một bài học, lại không ngờ tới sẽ bị cô kéo làm đệm lưng.

Phó Nhiễm đưa Tống Chức đến bệnh viện, sau đó cô cùng Tần Mộ Mộ đều tự về nhà. Lúc trở lại Tôn Vân biệt thự đã gần đến đêm khuya, cô bật đèn lớn trong phòng lên, bên trong trống trải vắng lặng, cũng không thấy nửa bóng người đâu.

Tắm rửa xong ngồi tại mép giường, cô dùng khăn lông lau khô tóc, không ngừng suy nghĩ vẩn vơ, ngay cả trong lòng cô cũng có cảm giác trống trải, kéo rèm xuống vẫn không ngăn được gió thu bên ngoài.

Ngày hôm sau, Phó Nhiễm nhận được điện thoại của Thẩm Ninh. Nơi hẹn gặp cách phòng làm việc của Phó Nhiễm không xa, tan tầm vài phút cô mới đi tới. Thẩm Ninh đã tới sớm hơn một chút ngồi đợi ở kia, đã uống tới tách cà phê thứ hai.

Phó Nhiễm ngồi vào chỗ đối diện, Thẩm Ninh cũng không chủ động nói chuyện ngay, đôi mắt cẩn thận dò xét Phó Nhiễm. Lý Vận Linh chọn con dâu rốt cuộc không hề kém cỏi, cô siết chặt túi xách trong tay, mặc dù không phải là lần đầu tiên gặp mặt, lại vẫn không thể che hết trong mắt ngưỡng mộ. Phó Nhiễm đã gọi một tách cà phê.

"Tìm tôi có việc?"

Thẩm Ninh lựa lời coi chừng, trước đó đã chuẩn bị, suy nghĩ sẵn trong đầu.

"Tôi thừa nhận, cô so với tôi giữ được bình tĩnh hơn."

"Nếu đã biết rõ, vì cái gì còn muốn hẹn tôi ra đây?"

"Đêm đó tôi nhận được tin nhắn là do cô gửi đi? Tâm cơ thực sâu, tôi cũng như vậy quá ngốc, liều lĩnh liền chui vào, chỉ trách tôi quá quan tâm Thành Hữu."

" Tin nhắn gì?"

Phó Nhiễm một tay chống lên cằm dưới.

"Đừng giả bộ không biết, cô nói có trò hay xem để cho tôi đến Mê Tính, lúc ấy tôi chỉ cho là người khác, không có nghĩ đến cô..."

Phó Nhiễm nhíu mày, tiếng lòng không khỏi bị nhiễu loạn, vài chuyện kết hợp đến cùng một lúc, trong lòng mới có thể cởi bỏ nghi ngờ này.

Cô nhớ tới Lý Vận Linh đêm đó đột nhiên tới Y Vân Thủ Phủ, cùng thái độ khác thường kéo cô đi xem phim, về sau dù Minh Thành Hữu chưa biểu hiện ra tức giận, nhưng có thể thấy thần sắc rõ ràng không đúng, còn có chuyện phát sinh ngày hôm qua tại Mê Tính...

Đang nghĩ ngợi, một bóng dáng đột nhiên đâm vào góc bàn chỗ hai người ngồi,

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Phó Nhiễm rút ra khăn giấy lau cà phê đổ tràn ra bàn, người nọ là một thanh niên trẻ tuổi, nói thực xin lỗi xong lấy ghế ra ngồi vào bàn kế bên.

"Việc kia không liên quan tới tôi."

Cô thu hồi thần sắc, mở miệng giải thích.

"Tôi biết rõ tùy tiện hỏi cô cô cũng không có thừa nhận, tôi chỉ nghĩ nói cho cô biết một việc".

Thẩm Ninh khoanh hai tay trước người, nửa người trên nghiêng qua.

"Cô dù là có chơi nhiều thủ đoạn đi chăng nữa tôi cũng sẽ không rời Thành Hữu đâu. Chuyện của tôi cùng anh ấy, tốt nhất cô đừng quản."

Phó Nhiễm nhấp nhẹ môi, hương thơm cà phê nồng đậm nhưng cực đắng, cô nghe chuyện quá mức nhập thần ngược lại lại quên thêm đường sữa, con mắt bất ngờ lướt qua người thanh niên vừa nãy va chạm kia, thấy đối phương mang tầm mắt tránh đi, động tác chật vật cũng bị cô phát hiện ra.

Phó Nhiễm định thần, người kia thấy cô tựa như phát hiện ra chiếc máy ảnh nhỏ của hắn, vừa muốn trốn đi, đã thấy cô điềm nhiên như không thấy, đưa ánh mắt nhìn vào mặt Thẩm Ninh.

Ánh mắt biến hóa, cơ bản là Thẩm Ninh chưa phát giác ra.

"Mọi người nói Tam thiếu không nghi ngờ gì về tướng mạo, cô có thể biết anh ấy khi nào thì đẹp nhất sao?"

Phó Nhiễm lắc đầu, đợi cô đem lời nói tiếp.

"Anh ấy thời điểm cao trào, cô không thể gặp cái gương mặt yêu mị tận xương, có thể cô sẽ cười, nói về một người đàn ông sao có thể dùng từ như vậy để hình dung? Cũng là về bộ mặt đó của anh ấy, vĩnh viễn cô đều không thấy được ."

Phó Nhiễm nhịn cười, thực tại cô mong đợi, nếu Minh Thành Hữu nghe được lời nói như vậy, nên cười đấy hay là khóe miệng co giật?

Thẩm Ninh thấy thế, lại bổ sung thêm.

" Vẻ đẹp lúc cao trào của anh ấy, sợ là ai cũng không bì kịp nổi ."

Phó Nhiễm cuối cùng cũng có đáp lại, cô gật gật đầu,

" Đúng vậy, cô cũng biết Thành Hữu từ trước đến nay luôn tự tin, bộ dáng này của anh ta, tối hôm trước tôi còn gặp qua, trên điện thoại di động tôi có, còn nữa, theo lời cô nói cái loại thái độ yêu mị tận xương đó, cô có hứng thú xem một chút sao?"

Bên cạnh vị thanh niên kia cơ hồ kinh hãi nhảy dựng lên, đại tin tức, bảo đảm là sẽ lên trang đầu. Hắn căng mặt lên kéo lại ý cười, Phó Nhiễm giơ tay lên đem sợi tóc cài vào sau bên tai

" Thành Hữu nói cho cô hiện tại sẽ không được gặp tôi, hắn có thể nằm ở trên giường của tôi, ôm trong ngực cũng là tôi."

Cô lấy ra ví tiền, móc tiền ra đập ở trên mặt bàn, hoàn toàn bất chấp Thẩm Ninh mặt mũi đang tràn đầy trắng bệch.

"Tôi đi trước."

Tên bên cạnh không ngừng lắc đầu, Tiểu Tam này một chút thực lực cũng không có, khí phách hoàn toàn không ép được chính thất, lại cứ thế tuôn ra cái tin tức kinh người, quả nhiên là trong cao triều có cao trào.

Phó Nhiễm trở lại Y Vân Thủ Phủ, cô cùng Minh Thành Hữu theo thường lệ rất ít nói chuyện, ăn xong cơm tối đều tự làm việc của mình, dù là ngủ chung trên một cái giường nhưng vẫn lười nói chuyện với nhau. Tư thế ngủ của Minh Thành Hữu như người hắn bình thường luôn bá đạo ngang ngược, bởi vì là cuối tuần, Phó Nhiễm vốn định sẽ ngủ nhiều, bất đắc dĩ hiện tại hai chân bị chân Minh Thành Hữu đè lên tới nhức mỏi. Cô lười biếng mở mắt, đưa tay đẩy ra.

Điện thoại đầu giường bỗng nhiên vang lên. Minh Thành Hữu chưa muốn dậy vẫn mắt nhắm mắt mở, vài sợt tóc mềm mại gợi cảm nằm trên trán, hắn với tay đem điện thoại di động cầm đến bên tai.

"Alô, Huống Tử, chuyện gì?"

"Ha ha ha ha - - "

"Mẹ kiếp"

Minh Thành Hữu khẽ nguyền rủa.

"Gặp quỷ à, mẹ nó chứ, cậu có bệnh?"

"Ai u, quá buồn cười, tớ hỏi cậu, lúc nào thì cậu đẹp nhất?"

Minh Thành Hữu đặt nhẹ tay trái tại giữa lông mày.

" Vớ vẩn, hay đầu cậu rút gân có phải không?"

"Ha ha - -"

Huống Dịch cười phỏng đoán có thể từ trên giường lăn xuống đất.

"Yêu mị tận xương, ca ca, cậu lên trang đầu rồi có biết hay không? Hiện tại nhân dân toàn thị trấn Nghênh An đều hướng tới học tập cậu, bộ dáng đẹp nhất lúc cao trào, rốt cuộc là hình dạng gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK