Lý Lạc Hành bước vào bị hắn làm cho hoảng sợ, đang đứng vững suýt nữa té ngã! Nhưng, một cánh tay từ phía sau vòng qua thắt lưng y, ngăn trở bi kịch, liền ngay sau đó giọng nói bất mãn của Long Ngự Thiên vang lên: “Nam Môn Hạo Nhiên! Nếu ngươi muốn đi đầu thai thì cứ việc, đừng đem người khác theo cùng!!”
Nam Môn Hạo Nhiên không tranh cãi với Long Ngự Thiên, thần sắc quái dị nhìn chằm chằm Lý Lạc Hành! Lý Lạc Hành cười khổ: “Nam Môn huynh? Trên mặt tại hạ có gì sao…?”
“Uy! Ngươi không phải thấy phu quân ta tuấn mỹ, muốn đoạt của ta chứ?!” Long Ngự Thiên nhăn đôi mày thanh tú tựa trăng, trầm trầm hỏi, ánh mắt rõ ràng là đang toát ra thần khí, cứ thử nói “Đúng” xem, ta sẽ xử ngươi!
Nam Môn Hạo Nhiên hoảng loạn mở to mắt, ta van ngươi ~ cướp người của Long NgựThiên ư? Hắn chẳng ngu dại đến mức tự đào mồ chôn thân! Một lần nữa không sợ chết nhìn Lý Lạc Hành từ đầu đến chân, Nam Môn Hạo Nhiên cảm khái thở dài: “Ai— từ khi nào ngươi đi vào khuôn khổ như thế a~” Nói xong liền vội vội vàng vàng phóng ra ngoài!
“Hắn đang nói cái gì?” Long Ngự Thiên nhìn Lý Lạc Hành, kỳ quái hỏi.
“Không biết… …” Người kia vẻ mặt cũng mờ mịt. Long Ngự Thiên đường đường chính chính kết luận: “Chắc là do tác dụng của loại dược quái dị kia! Được rồi, mặc kệ hắn, chúng ta thừa lúc hắn vắng mặt…”
“Thực sự muốn vậy sao?” Lý Lạc Hành liếc nhìn bốn phía, có chút do dự… “Đương nhiên!” Long Ngự Thiên lập tức cướp lời, tiến đến thư bàn của Nam Môn Hạo Nhiên, lục lọi đưa xấp giấy cho Lý Lạc Hành: “Phu quân? Cái này được không?!” Lý Lạc Hành thở dài một hơi, từ tốn đón nhận.
Nhìn qua một lần hành thư tràn đầy khí thế của Nam Môn Hạo Nhiên, gật đầu: “Khả dĩ, chỉ cần xem qua chữ của hắn là ta có thể mô phỏng tám, chín phần…” Long Ngự Thiên nghe vậy, tự mãn cười: “Vậy y như kế hoạch, dùng chữ hắn để viết thư tình cho hoàng thúc a!”
“Nhưng… dù sao cũng bất hảo…” Lý Lạc Hành miết miết giấy, chột dạ. Long Ngự Thiên thấy hắn chưa lâm trận muốn bỏ chạy, vội vã nói: “Không đúng! Chúng ta làm vậy là giúp bọn họ, một ngày nào đó bọn họ thế nào cũng cảm kích!!”
“Na…” Lý Lạc Hành như bị tẩy não, điểm điểm đầu: “Vậy bắt đầu đi.”
Long Ngự Thiên hạ giọng hoan hô, vén ống tay áo, cẩn thận tỉ mỉ vì Lý Lạc Hành đặt giấy, mài mực… Yên lặng nhìn mực trong nghiên mực càng ngày càng nhiều, Lý Lạc Hành thoáng sinh ảo giác, dường như mỗi giọt mực phảng phất tình cảm quyến luyến của Long Ngự Thiên dành cho hắn… Đậm sâu không bao giờ phai mờ…
“Phu quân?” Long Ngự Thiên khẽ gọi Lý Lạc Hành đang ngồi bất động. Hắn chợt giật mình tỉnh giấc, vội vã dứt bỏ ý nghĩ mềm mại tựa tơ lụa trong đầu, đề bút hoãn thư…
Lý Lạc Hành cái khác không dám nói, nhưng về học vấn không ai sánh bằng, đúng là cao thủ, một chỉ trong chốc lát, nét chữ đặc biệt của Nam Môn Hạo Nhiên đã nổi bật trên nền giấy trắng. Long Ngự Thiên không đợi mực khô, chồm người về phía trước xem thử:“Liễu tháng ba… Cành mềm mại níu giữ tâm ta… Tâm ta quyến luyến… Quyến luyến không nguôi… Nào có thể cất nên lời… Chỉ biết chìm đắm trong hương nhạt… Phu quân?! Đây là cái gì a?!” Long Ngự Thiên càng xem càng cảm thấy khó hiểu.
“Thư tình a…” Lý Lạc Hành trừng mắt, chuẩn bị thu bút bị Long Ngự Thiên đè lại!“Không được, cái này căn bản không giống! Phải viết lại!”
“Nói bừa! Rõ ràng là tả pháp mẫu mực của tình thư trong Kinh thi*…” Lý Lạc Hành nhíu mày phản bác. Long Ngự Thiên vuốt tờ giấy một lần nữa, lành lạnh trả lời: “Ngươi nói rất đúng, nhưng đó là viết cho người tám trăm năm trước đọc!!”
“Vậy làm sao bây giờ? Ta… ta chỉ biết mỗi loại này…”
“Không sao! Ta đọc, ngươi viết!” Long Ngự Thiên vỗ vỗ ngực, mặt bày ra bộ dáng “cứ giao cho ta”, Lý Lạc Hành lắc đầu, đành nghe theo hắn thôi a…
“Khụ khụ, lời mở đầu— Khải Doanh thân yêu của ta…”
“Ách…” Lý Lạc Hành ngừng bút, bất an hỏi: “Thiên nhi, như thế… khác gì nói trắng ra…”
“Không sao! Ngươi tiếp tục viết đi!”
“Na… Được rồi… Ngươi nói tiếp…”
“Ta rất thích ngươi, tối tối đều mang theo nỗi nhớ nhung đi vào giấc ngủ…”
“Cái này… Quên đi… Kế tiếp…”
“Nhìn ngươi cười xinh đẹp đến vậy, ta thầm ước ao có thể ôm ngươi vào lòng—” Long Ngự Thiên càng nói càng kích động, dường như đó chính là tình ý bị áp chế bấy lâu của bản thân… muốn mượn cơ hội này giãi bày…
Lý Lạc Hành vừa lắc đầu ghi lại y nguyên, thư tình thế nào lại càng ngày càng trắng trợn thế này a…
“Tóm lại, ta yêu ngươi… yêu không đến mức không lời nào có thể diễn tả…” Đôi mắt mị hoặc của Long Khải Doanh lóe tia cười, im lặng thưởng thức tình thư kí tên Nam Môn Hạo Nhiên, không biết vì sao, trong lòng ấm áp… Nụ cười châm biếm điểm nơi khóe miệng chẳng biết tự khi nào trởnên ngọt ngào… Nam nhân kia có thể có loại phong tình này? Nhìn hắn thật không nghĩ đến… Ta đối với hắn là dạng tình cảm gì ni? Nói cần hắn làm vật thí nghiệm, nhưng không đành lòng cho hắn uống quái dược… Tự chăm sóc hắn, rồi lại bất giác bảo vệ… Thứ cảm tình này đối với ta quá mức lạ lẫm… Nhưng cảm giác tim đập dồn dập… có ý nghĩa cái gì ni… Do ngày hôm nay quá mệt mỏi? Mệt mỏi vì không muốn suy nghĩ quá nhiều… Mệt mỏi muốn tìm một nơi dừng chân… bỗng Nam Môn Hạo Nhiên bất ngờ xuất hiện… một mạch xông thẳng vào đáy lòng…
Long Khải Doanh nở nụ cười. Nhẹ nhàng. Và ấm áp như vạt gió xuân…
“Ta đã về!” Đột nhiên, một thanh âm vang khiến Long Khải Doanh đang trầm tư giật mình hồi tỉnh. Bên ngoài, Lý Lạc Hành bị Long Ngự Thiên ép buộc nhìn lén.
“Ngươi đi đâu?” Long Khải Doanh thần sắc vốn ôn nhu như nước, ngửi thấy hương son phảng phất trên người Nam Môn Hạo Nhiên, tối sầm lại!
“Ta đi Mãn Xuân lâu tìm cô nương~” Nam Môn Hạo Nhiên đang hí hửng khoe khoang, quay sang nhìn thấy gương mặt mĩ lệ Long Khải Doanh trở nên khác thường, đột nhiên câm lặng…
“…” Long Khải Doanh hung hăng trừng mắt nhìn Nam Môn Hạo Nhiên, cắn môi không nói lời nào xông ra ngoài!!! Khoảnh khắc Long Khải Doanh đi vượt qua, một giọt nước rất lạnh, rất lạnh đập vào khuôn mặt của Nam Môn Hạo Nhiên… liền như rơi thẳng vào trong lòng…
Nam Môn Hạo Nhiên khom lưng nhặt tờ giấy phất phơ cạnh chân… “Đây là thư tình hắn viết cho ta?!” Nam Môn Hạo Nhiên kinh hoảng thốt lên!
Ngoài cửa sổ, Lý Lạc Hành cùng Long Ngự Thiên thiếu chút nữa té xuống! Người kia thực sự không nhận ra bút tích của bản thân?! Vì không ngờ nên bị nhiễu loạn… hay trong tiềm thức, hắn mong Long Khải Doanh hữu tình…
“Cái này làm sao bây giờ?” Lý Lạc Hành bối rối nhìn Long Ngự Thiên, liền thấy phu nhân của mình cười âm hiểm: “Hắc hắc~ bức ta phải ra tay hạ thủ…”
“Đi!” Long Ngự Thiên kéo Lý Lạc Hành, nhắm hướng phố chợ chạy đi…
Kể từ chuyện lần trước, Nam Môn Hạo Nhiên hiển nhiên lễ độ hơn, không những không kêu la mà còn uống hết dược Long Khải Doanh đưa cho! Nhưng thái độ của Long Khải Doanh thay đổi triệt để, không hề cười đùa với Nam Môn Hạo Nhiên, mỗi lần bỏ lại dược lý cũng không để ý, đúng giờ đến thu bát, một câu cũng không nói với Nam Môn Hạo Nhiên!!
Lãnh chiến cứ như vậy diễn ra, gần ba ngày, càng lúc càng gắt gao…
Bất quá… hai người Lý Lạc Hành tuyệt không lo lắng, bởi vì…
“Nam Môn huynh…” Không đành lòng gọi Nam Môn Hạo Nhiên đang thất thần, Lý Lạc Hành có chút bồn chồn, cầm dược đưa cho hắn. Mấy ngày nay, hồn Nam Môn Hạo Nhiên như bay đi mất, thường thường phóng mắt nhìn phía bên ngoài cửa sổ, tựa hồ mong đợi điều gì… Chờ nhưng không đến… Nguyên bản thân thể tuấn lãng đã tiều tụy vài phần, đôi mắt tinh anh đầy tơ máu… ai nhìn thấy cũng xót xa…
“Uống dược đi.” Sở dĩ, ta đây là giúp ngươi, không phải hại ngươi a… Lý Lạc Hành chột dạ.
“Hắn không đến?” Nam Môn Hạo Nhiên ngẩng đầu, vô thần nhìn về phía Lý Lạc Hành, mỗi lần đều là Long Khải Doanh tự mình đưa đến, thế nào… Hiện tại ngay cả cho nhìn mặt hắn cũng keo kiệt?
“Ách… Hắn có việc nên nhờ ta…” Lý Lạc Hành đặt dược xuống, lương tâm muốn hắn phải nói ra… nhưng… ta tất cả là muốn tốt cho ngươi… Nam Môn huynh…
“Ta đã biết.” Nam Môn Hạo Nhiên cười khổ, không nghi ngờ uống một hơi cạn sạch! Nhưng thoáng nhìn…
“Lý Lạc Hành?! Sao lại chạy? Ngươi bỏ cái gì vào dược?!” Thấy Lý Lạc Hành đẩy cửa chạy mất, Nam Môn Hạo Nhiên cảm thấy không ổn, vừa muốn đứng dậy… nhưng bụng dưới đột nhiên khô nóng, thân thể chao đảo, liền quay trở về giường!!!
“Ô…” Nóng… Thân thể dường như bị thiêu cháy… Cảm giác rung động, rung động vồ vập từng đợt từng đợt… giống như… trúng xuân dược?!!
“Long. Ngự. Thiên…” Gào to mắng kẻ chủ mưu, Nam Môn Hạo Nhiên người mềm nhũn ngồi phịch xuống giường, thở phập phồng…
“Hoàng thúc— việc lớn không tốt!!!” Long Ngự Thiên đột nhiên chạy ào vào phòng Long Khải Doanh! Long Khải Doanh buông lược, suối tóc đen mềm chảy trên bờ vai, không lạnh không nhạt hỏi: “Trời sập? Ngươi cư nhiên dám quát ta?”
“Thực sự đã xảy ra chuyện!” Long Ngự Thiên cố ý nói to nhưng sau liền hạ giọng: “Nam, Nam Môn Hạo Nhiên, hắn, hắn…”
“Hắn làm sao?!!” Long Khải Doanh khựng lại, tâm tư bỗng nháo loạn, kịch liệt nắm chặt hai vai Long Ngự Thiên: “Nói mau! Hắn làm sao?!!” Tự minh bạch không nên để tâm đến vấn đề của người kia, nhưng Long gia có truyền thống đặc biệt— có thể lừa gạt mọi người, nhưng khổng thể dối gạt chính bản thân!! Hắn quan tâm y, cho dù một câu cũng không nói, nhưng trong lòng tình ý bủa giăng…
“Hắn uống dược xong liền có phản ứng xấu…” Long Ngự Thiên cố gắng làm ra vẻ vô tội, lo lắng trả lời! Long Khải Doanh nghe xong, vội vã đến phòng Nam Môn Hạo Nhiên!
“Ngươi đứng lại.” Thấy Long Ngự Thiên chuẩn bị chạy đi xem hí, Lý Lạc Hành hối hả quát! “Vì sao…” Long Ngự Thiên chu môi, bất mãn hỏi. Lý Lạc Hành cười cười: “Trái lễ… chớ xem a…”
“A…” Long Khải Doanh chạy ào vào phòng, thấy Nam Môn Hạo Nhiên sắc mặt ửng hồng, than nhuyễn nằm trên giường! Tiến đến chạm nhẹ thì đôi mắt được phủ màn sương mỏng của Nam Môn Hạo Nhiên càng thêm mờ mịt, đôi môi diễm hồng vô lực hắt ra tia thở dốc…
“Là xuân dược!” Long Khải Doanh liếc mắt đã nhìn ra! Vừa định đứng dậy tìm Long Ngự Thiên, vạt áo liền bị Nam Môn Hạo Nhiên nắm chặt!
“Doanh?” Dựa vào thể hương đặc biệt, Nam Môn Hạo Nhiên biết có người đến, giờ nhận ra mùi thảo dược thoảng thoảng, tinh thần càng trở nên náo loạn… “Không nên đi… Ta hảo khổ sở…”
Nếu không biết do xuân dược phát tác, Long Khải Doanh chắn chắn hoài nghi có hay không nghe nhầm! Hắn đây là… đang làm nũng?… Nhìn đôi môi mọng khát khao hé mở, trong sát na tâm tư bấy lâu trong lòng Long Khải Doanh chợt tiêu biến… Khóe miệng vẽ nên nụ cười mĩ lệ, Long Khải Doanh ôm thân thể đang xao động của Nam Môn Hạo Nhiên vào lòng, phả hơi thởấm áp vào đôi tai mẫn cảm, ánh mắt tràn ngập tiếu ý, hỏi: “Na… Ngươi muốn ta giúp ngươi thoải mái một chút?”
Thân thể không tự chủ được bèn run rẩy, Nam Môn Hạo Nhiên cố gắng níu giữ chút lí trí còn sót lại, giọng khàn khàn trả lời: “Khả dĩ nói… Ta vốn muốn ôm ngươi… không phải là bị ôm…”
“Thế nhưng, rất đáng tiếc… Ta cũng có ý nghĩ giống ngươi a…” Long Khải Doanh cười, ôn nhu đặt Nam Môn Hạo Nhiên nằm xuống… nới lỏng y phục…
“A… …” Ngón tay của Long Khải Doanh chạm vào khiến thân thể run rẩy, Nam Môn Hạo Nhiên nheo mắt, thở hổn hển. Long Khải Doanh khẽ cười, dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ mọng, đưa lưỡi cuốn lấy Nam Môn Hạo Nhiên. Không có chỗ trốn chạy, không đủ sức né tránh, không tồn tại ý muốn dứt bỏ. Say đắm vô vàn, và mê luyến triền miên. Bản năng nguyên thủy bị khuấy động, rạo rực tràn trề dòng nhựa xanh…
Nụ hôn của Long Khải Doanh chậm rãi di chuyển, dần dần xuống phía dưới, đi qua da thịt nóng rực của Nam Môn Hạo Nhiên. Từng tế bào nhỏ khao khát được chạm vào…
Khi khoang miệng ấm nóng vây phủđiểm đạm hồng nhạy cảm tột cùng, thần kinh của Nam Môn Hạo Nhiên bị kích thích đến tột độ— “A…” Thanh âm bung ra, ngân cao tựa lông vũ phất bay. Tâm trí của Nam Môn Hạo Nhiên dường như phiêu du đến thế giới khác, tầm nhìn nhạt nhòa mờảo, chỉ có cảm quan nhạy cảm phi thường…
Đầu lưỡi trượt nhẹ, Long Khải Doanh dịu dàng vỗ về. Thân thể xôn xao, Nam Môn Hạo Nhiên nhịp nhàng hồi đáp…
Đương khi yếu điểm căng tràn, thanh âm của Nam Môn Hạo Nhiên đột ngột tan vỡ. Đương khi Long Khải Doanh dẫn dắt, dục vọng như sóng vỗ tràn bờ… Nam Môn Hạo Nhiên buông xuôi ngã xuống, để nụ hôn ngọt ngào tựa mật, quyến rũ tựa hoa kia xoa dịu thân thể phập phồng nóng hổi…
“Tỉnh nào… Chỉ mới dạo đầu…” Long Khải Doanh xoay người Nam Môn Hạo Nhiên, cánh tay khéo léo vòng qua thắt lưng thon, níu giữ bờ ngực rộng. Nam Môn Hạo Nhiên cả người vô lực, thêm chút nhác lười, mắt đã muốn lim dim… Chỉ cần là Long Khải Doanh…
Đương khi ngón tay linh xảo tiến vào nội bích mềm mại, Nam Môn Hạo Nhiên hối hận cho quyết định của mình… Nơi sơ khai bị dò tìm nhượng thân thể không ngừng run rẩy…
“Đừng sợ…” Long Khải Doanh giọng khàn khàn yên ủi, ngón tay chậm rãi, thận trọng nhuyễn động…
“Ách… …” Nam Môn Hạo Nhiên gay gắt kêu, nếu eo không được giữ chặt, e rằng đã gục ngã trước cơn sóng triều mãnh liệt này…
Hai ngón rồi lại ba ngón… Cảm giác người kia thập phần ôn nhu… Nhưng Nam Môn Hạo Nhiên muốn gấp gáp hơn… Chậm rãi như vậy tựa hồ đang đừa giỡn… Thần trí hắn quay cuồng, tâm trạng bực bội…
“Ân…” Tiếng rên tựa hồ rất thoải mái khe khẽ ngân nga. Khóe miệng Long Khải Doanh vẽ nên một nụ cười, ngón tay đột nhiên linh hoạt, quả nhiên khiến Nam Môn Hạo Nhiên kêu lên: “A a a—” Đôi mắt mờ sương, khóe cạnh đọng giọt nước, khoái cảm khiến thân thể dữ dội run…
Thời điểm chín muồi, Long Khải Doanh không chút do dự tiến nhập nội thể Nam Môn Hạo Nhiên. Như nghênh đón, nội bích nóng rực, mềm mại vây bọc…
Đắm chìm trong ôn nhu, Nam Môn Hạo Nhiên một lần nữa đạt đến cao trào, không còn chút khí lực ngã vào lòng Long Khải Doanh…
Ngày hôm sau…
“Ngươi tỉnh?” Long Khải Doanh xót xa vuốt nhẹ gương mặt tuấn lãng hơi tái nhợt của Nam Môn Hạo Nhiên, dịu dàng hỏi. Nam Môn Hạo Nhiên thanh tỉnh trừng mắt nhìn y, kí ức hôm qua đột ngột ùa về, khiến đôi má ứng hồng!!
Long Khải Doanh ôm Nam Môn Hạo Nhiên đang lúng túng xấu hổ vào lòng, ánh mắt toát lên tia nhìn ấm áp kiên định: “Ta… yêu ngươi…” Nam Môn Hạo Nhiên chấn động, lòng không khỏi nghẹn ngào. Những lời này… tựa như… tâm tình bao lâu ấp ủ… cảm giác ngọt ngào tột cùng không phải do kỹ xảo của Long Khải Doanh… mà là lòng hắn thực sự mong muốn…
“Nếu…” Dường như muốn xoa đi sự bất an của Long Khải Doanh, Nam Môn Hạo Nhiên nhẹ giọng hồi đáp: “Người kia không phải ngươi… ta tình nguyện bị dục hỏa thiêu chết, quyết không để người khác…”
“Ý ngươi là…” Long Khải Doanh cuồng hỉ quay người, Nam Môn Hạo Nhiên ôm siết y:“Ta yêu ngươi a—”
Một lúc lâu sau, Nam Môn Hạo Nhiên người ướt dẫm mồ hôi đột nhiên cất tiếng: “Được rồi… Chúng ta thế nào ‘cảm tạ’ Vương gia ni…”
“Tất nhiên a…” Long Khải Doanh cười cười, ám muội trả lời: “Nhất định phải báo đáp bằng đại lễ…”
~~~~~
“…” Long Ngự Thiên từ khi ra tay vun vén cho Long Khải Doanh và Nam Môn Hạo Nhiên, gần như mỗi ngày đều trầm mặc, cẩn cẩn dực dực, lại có chút khẩn trương…, so với tính cách vô lo vô nghĩ thường ngày quả thực khác biệt một trời một vực. Lý Lạc Hành vốn không định nói gì, nhưng đến ngày thứ chín, lo lắng y căng thẳng quá độ, ảnh hưởng đến sức khỏe, như sốt cao chẳng hạn… Vì vậy, sau khi suy tính hết nguyên buổi sáng, hắn quyết định buổi chiều gặng hỏi cho ra nhẽ: “Thiên nhi… ngươi rốt cuộc đang phiền não cái gì?”
“Ai—” Long Ngự Thiên uể oải ngẩng đầu, thấy ánh nhìn cương quyết của Lý Lạc Hành, thực sự oán sầu vì sao một người bình thường thần kinh mỏng manh như phu quân thế nào lúc này lại trở nên vững chắc?
“Phiền cái gì? Đương nhiên là lo hoàng thúc a~!”
“Bọn họ?” Lý Lạc Hành khó hiểu ôm Long Ngự Thiên vào lòng, kỳ quái hỏi: “Chẳng phải ngươi đã gom họ vào cùng một chỗ? Còn lo cái gì a?”
“Lo bọn họ trả thù a!!” Long Ngự Thiên không thể nhịn được liền quát lên, nặng lời với Lý Lạc Hành, xem ra Long Ngự Thiên thật đúng là buồn phiền lo sợ.
“Ngươi a, không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Bọn họ không phải ngươi, thế nào suốt ngày nghĩ đến việc trả thù?” Lý Lạc Hành ngây người một chút, bật cười khuyên nhủ.
“Tất nhiên bọn họ không phải là ta…” Long Ngự Thiên u ám cười, dị thường nghiêm chỉnh nói: “Không thể nào sóng êm biển lặng dễ dàng vậy được! Bọn họ… nhất là hoàng thúc… Hắn so với ta còn kinh khủng hơn!”
“Ai—” Lý Lạc Hành lắc đầu, cái nhìn của Long Ngự Thiên về Long Khải Doanh quả nhiên đã ăn sâu bén rễ. Hắn cười khổ: “Ta nói… ngươi không nên quá sợ chuyện không đâu…”
“…” Long Ngự Thiên âm trầm nhìn vẻ mặt yên vui của Lý Lạc Hành, im lặng…
Nửa tháng sau…
“Tiểu Thiên Thiên~” Nghe thấy giọng đệu hoan hỉ của Long Khải Doanh từ bên ngoài truyền đến, Long Ngự Thiên đang chợp mắt xoay người trở dậy, thận trọng ôm quyền!
“Làm gì?” Long Khải Doanh vừa bước vào phòng đã thấy biểu hiện quá kích của Long Ngự Thiên, mí mắt giật giật, bất mãn: “Ta không đến tìm ngươi đánh nhau. Ngươi như vậy có ý gì?!”
“Tiên thủ hạ vị thường.” Long Ngự Thiên lùi một bước, lạnh lùng trả lời.
Đôi mày thanh tú của Long Khải Doanh chau lại, nhưng ngay lập tức dãn ra, trên gương mặt điểm nụ cười vô hại: “Thật là… ta chỉ muốn nhờ ngươi đi hái nấm thôi mà…”
“Ngươi muốn nấm? Bảo Nam Môn Hạo Nhiên ra chợ mà mua! Chỉ cần một nắm bạc vụn là đủ cho ngươi ăn đến già…” Long Ngự Thiên không một giây lơi là cảnh giác, nhìn thấy Long Khải Doanh tiến lên một bước, bèn lùi về phía sau một bước.
Long Khải Doanh tuyệt không để vào mắt, cười tươi uy hiếp: “Tiểu Thiên Thiên~ ngươi không quên, lúc trước ta cứu các ngươi, ngươi còn nợ ta a…”
Phát hiện Long Ngự Thiên bất vi sở động, Long Khải Doanh nhàn nhã bồi thêm:“Đương nhiên, hy vọng vào ngươi chẳng khả thi chút nào, bất quá… Lý Lạc Hành lại là người trọng lễ nghĩa… nếu như biết ngươi…”
“Được rồi! Ngươi nói đi, muốn cái gì? Hái nấm phải không?” Long Ngự Thiên biết không thể tránh được, phất tay, ngắt lời Long Khải Doanh. Thấy hắn đồng ý, Long Khải Doanh cười trộm, nhẹ nhàng nắm tay hắn.
Vừa đến khoảng rừng sương mù dày đặc, Long Ngự Thiên gạt tay Long Khải Doanh, lạnh lùng mắng: “Ngay cả trong rừng, không biết ngươi định đùa giỡn gì đây!”
“Tiểu Thiên Thiên~ ta thực sự chỉ tìm ngươi đi hái nấm…” Long Khải Doanh bĩu môi, oan uổng nhìn Long Ngự Thiên.
“Có quỷ mới tin tưởng ngươi!” Long Ngự Thiên khom lưng bắt đầu tìm nấm… Muốn nấm? Được! Ta sẽ kiếm nấm đủ màu cho ngươi, không độc chết thì cũng bị nội thương!
Long Khải Doanh thoáng nhìn Long Ngự Thiên, lập tức di chuyển nhẹ nhàng, chớp mắt phi thân ra ngoài!
“Ngươi—” Long Ngự Thiên phát hiện có bất thường, lập tức vọt người đuổi theo, nhưng chậm vài giây…
“Đây là…” Rõ ràng đuổi theo Long Khải Doanh, nhưng khi Long Ngự Thiên hạ xuống, trước mắt chí có rừng trúc sương mù dày đặc, không hề thấy bóng dáng của Long Khải Doanh. Nhìn lại đường về, Long Ngự Thiên càng kinh hãi! Cảnh tượng bốn phía xung quanh hoàn toàn xa lạ!!! “Chuyện gì xảy ra?! Long Khải Doanh ngươi giở trò quỷ gì?!”Không nghĩ cũng biết đây chính là kiệt tác của Long Khải Doanh…
Không biết từ phương hướng nào truyền đến thanh âm của Long Khải Doanh, giảo hoạt tựa hồ li thành tinh!
“Tiểu Thiên Thiên~ ta vì ngươi mất hơn mười ngày bố trí ‘vụ trúc trận ’, với nghiên cứu trận pháp của ngươi, muốn thoát, phỏng chừng phải mười năm, hai mươi năm mới được a~”
“Hanh! Không nên đánh giá thấp người khác.” Long Ngự Thiên cười nhạt đáp, xoay người không để ý tới hắn, chuyên tâm nghiên cứu phương pháp phá trận…
…
… …
“Long Khải Doanh! Đợi ta ra ngoài ngươi đừng hòng sống an ổn?!!!” Một hồi lâu sau, Long Ngự Thiên phẫn nộ hét. Nghe được thanh âm kinh thiên động địa của hắn, Long Khải Doanh ở ngoài trận cười càng kiêu ngạo: “Ha ha~ không như thế này, sao có thể vây khốn ngươi a! Ngươi chậm rãi nghiên cứu đi, ta… còn có chuyện tốt muốn làm ni…”
Nghe được thanh âm di chuyển, Long Ngự Thiên lo lắng la lên: “Quay về! Ngươi đừng mơ tưởng động đến Lý Lạc Hành!!!”
“Ngươi tự thân khó bảo toàn… hẵng còn chưa tỉnh…” Long Khải Doanh nhàn nhạt cười, nhẹ nhàng vận khinh công bay đi, không để ý tiếng quát chửi của Long Ngự Thiên…
“Lý huynh!!!!” Nam Môn Hạo Nhiên toán đúng giờ đẩy cửa xông vào, giả vờ khẩn trương kêu! Lý Lạc Hành đang luyện văn, bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vã dừng bút, tiến nhanh đến hỏi: “Nam Môn huynh? Chuyện gì mà khẩn trương?”
Nam Môn Hạo Nhiên khoa trương hít vào một hơi, lo lắng trả lời: “Lý Các lão gia đã xảy ra chuyện!!!”
“Đa…” Lý Lạc Hành chấn động, cảm thấy huyết khí dâng cao, thân thể chao đảo sắp ngã! May mà Nam Môn Hạo Nhiên tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn, dìu hắn ngồi xuống! Bình tĩnh trở lại, Lý Lạc Hành gương mặt tái nhợt, nắm ống tay áo của Nam Môn Hạo Nhiên, run run hỏi: “Nam Môn huynh… Phụ thân ta thế nào…”
Tuy rằng không đành lòng thấy Lý Lạc Hành như vầy, nhưng Nam Môn Hạo Nhiên quyết tâm không thể bỏ dở lưng chừng: “Lão nhân gia trúng phong, chỉ còn một, hai ngày… nói muốn nhìn thấy ngươi lần cuối…”
“Đa a…” Lý Lạc Hành hai tay che mặt, khóc không thành tiếng, cũng nữa nghe không nổi nữa… Nam Môn Hạo Nhiên biệt khai ánh mắt, lặng lẽ để Lý Lạc Hành an tĩnh lại. Quả nhiên, khóc xong, Lý Lạc Hành thần trí thanh tỉnh không ít, vôi vàng nói với Nam Môn Hạo Nhiên: “Nam Môn huynh! Cho ta mượn ngựa, ta phải lập tức hồi kinh!!”
Nam Môn Hạo Nhiên thấy hắn trúng kế, trong bụng yên tâm thở phào, nhưng vẫn phải nghiêm mặt gật đầu: “Được… Lý huynh đi đường cẩn thận… … Nghìn vạn lần không nên quá lo nghĩ mà tổn hại thân thể…” Nếu không hí kịch của chúng ta diễn không nổi a~
Lý Lạc Hành căn bản không còn nghe thấy gì nữa, hối hả thu thập chút hành trang, tháo dây buộc ngựa, theo hướng kinh sư gấp gáp chạy đi…
Nhìn hắn đi xa, Nam Môn Hạo Nhiên cười bí hiểm, khiên một con ngựa khác đã chuẩn bị từ trước ra, theo đúng kế hoạch, phi ngựa về hướng đông!
Trong trận.
“Đáng chết! Cái này phá kiểu gì?! Không có điểm bắt đầu, thế nào phá?!!” Long Ngự Thiên thử đi thử lại thấy không có biến chuyển, nhịn không được cao giọng mắng.
Hắn phải nhanh nhanh chóng thoát ra ngoài! Hắn dự cảm… có chuyện không lành… xảy ra…
~Hạ hồi phân giải~
—————
*Kinh thi: một trong năm quyển Ngũ Kinh tương truyền do Khổng Tử san định từ những câu ca dao của nhân dân Trung Hoa thời Xuân Thu