Kim Phúc sau khi trở lại Thiết thành, trong thành quả thực náo nhiệt trở lại.
Hơn nửa năm , trong quán trà nhưng người dân vẫn ngồi nói về nhưng việc mà Thiết Mộc Ưng nói lại, nói Kim Phúc vốn là người, bởi vì Cửu vĩ hồ gây chuyện, cho nên cố ý ở trước mặt mọi người đem nàng biến thành hồ ly. Còn nói ngày đó tại pháp trường vị cứu tinh cứu Kim Phúc tướng mạo tuyệt mỹ kia là Kim, thần tiên trên trời hạ phàm . . . . . .
Chuyện xưa càng nói càng thần kỳ, còn Kim Phúc trong cuộc sống lại trôi qua càng lúc càng như những người bình thường.
Ách. . . . . . hoặc cũng có điểm không phải người thường.
Người bình thường sẽ không đối với mặt trời đã leo lên đến đỉnh núi cũng chưa ngủ dậy.
Kim Phúc mơ hồ quan sát, nhưng vẫn không bị ánh mặt trời đánh thức, tiếp tục thở to ngủ. Nàng hôm nay không cần ra ngoài, có thể ngủ đến lúc Thiết Mộc Ưng đích thân đến tóm nàng rời khỏi giường.
Hắn biết nàng bây giờ không còn là yêu hồ, thay hắn bốn phía dò hỏi dân tình cũng rất hao phí thể lực.
Ngẫm lại Kim Vượng giúp nàng biến thành người, cùng Thiết Mộc Ưng trở lại Thiết thành vẫn còn như là việc hôm qua, không nghĩ mới đây đã qua nữa năm rồi.
Thiết Mộc Ưng không muốn nàng đã từng là yêu nên tại sau này sợ bị người ta to nhỏ, bởi vậy tìm một cách nói, đối dân chúng tuyên cáo nàng ban đầu là do bị Hồng Tuyết Anh biến thành hồ ly.
Các thành dân đối với lời nói Thiết Mộc Ưng từ trước đến nay không nghi ngờ, lập tức tin tưởng rồi truyền tai nhau khắp nơi. Huống hồ, bọn họ đều từng thấy tận mắt Kim Phúc cứu qua hắn mấy lần, trong nội tâm cũng rất yêu mến nàng, không những vậy rất hoan nghênh việc nếu nàng là một hồ ly phu nhân.
“Ắt xì!” Kim Phúc hắt hơi một cái, đầu liền hướng bên trong chăn mền chui vào.
Thời tiết lạnh như vậy, hẳn nên bảo bọn lính mang nhiều củi cho dân chúng ở biên thùy, bọn họ chỗ đó gần Linh Sơn, khí hậu rất giá lạnh.
Ai, nàng lúc trước yêu nhất chơi băng tuyết khi trời đổ tuyết rơi, hiện nay vừa nghĩ tới Hạ Tuyết ──Kim Phúc đến bỗng dưng rùng mình một cái, chỉ cảm thấy lạnh.
Thiết Mộc Ưng đem súp vào phòng thì nhìn qua chính là trên giường một chăn lông phồng to đang cật lực run rẩy
“Ta luyện quân đội xong, cũng đã xong việc lên triều, còn người lại vẫn nằm trên giường?” Hắn tại bên giường ngồi xuống, cười hỏi.
“A!” Kim Phúc bị hắn dọa kêu to một tiếng, bỗng dưng kéo chăn bông xuống. “Chàng làm gì vô thanh vô tức dọa người!”
Nàng chu miệng lên, dùng đầu đụng hắn hai cái.
“Chú ý.” Thiết Mộc Ưng tay trái cử động chén súp, tay phải thuận thế liền đem nàng hướng trong ngực kéo.”Húp chút.”
Kim Phúc chơi xấu trước ngực hắn, nâng chén cũng lười, để hắn đích tay cầm, từng miếng từng miếng uống hết canh nóng, toàn thân chợt ấm áp dễ chịu lên.
“Như thế nào ngủ muộn như vậy?”
“Chân đau a.” Kim Phúc từ dưới nệm duỗi ra chân quơ quơ.
Thiết Mộc Ưng tỏ vẻ không thể làm gì được nhìn tiểu nữ tử này, đã thói quen nàng lấy cớ đau đớn, cuối cùng cũng chỉ muốn được ngủ lâu một chút.
“Làm gì vậy không tin ta? Ta ngày hôm qua đi theo các cư dân, tại trong ruộng đứng ba canh giờ! Điền nước lạnh, những lão nhân gia kia từng đều so với ta. . . . . .”
“Đã nói với nàng bao nhiêu lần. . . . . .” Thiết Mộc Ưng mày rậm nhíu một cái, thanh âm lập tức tăng lên . “Nàng hôm nay thể lực tất cả đều không giống Kim Phúc lúc trước , không thể tùy tiện làm mọi việc.”
“Biết rõ a.” Kim Phúc đối với hắn nhếch miệng cười.
“Nàng biết rõ rồi mà còn cố phạm phải.” Thiết Mộc Ưng hung hăng cắn nhẹ môi của nàng, liếc yêu.
Hắn xoay người lấy ra một hộp kim sang dược, giơ lên chân của nàng đặt trên đùi, đau lòng bôi ở mấy chỗ tổn thương do giá rét mà hồng lên đau nhức.
“Ngứa.” Kim Phúc rút chân về, leo lên trên người hắn, trực tiếp ôm hắn bổ nhào xuống giường. “Chàng giúp ta cùng một chỗ ngủ.”
“Chúng ta cái này vừa nằm xuống, sợ bữa tối cũng không thể ra khỏi phòng dùng… . . . . . .”
Thiết Mộc Ưng bàn tay thăm dò vào vạt áo của nàng, bàn tay ấm áp đưa tới khiến nàng một hồi thoải mái rên rỉ, theo hắn đầu ngón tay qua lại vỗ về chơi đùa, nàng bắt đầu động tình, lần lượt yêu cầu hắn càng nhiều.
“Chúng ta cũng đừng xuất môn.” Nàng cắn cổ của hắn, cả người đè nặng hắn, tính trẻ con cho rằng như vậy có thể ngăn cản hắn xuất môn.
Hắn một cái quay người đem nàng đặt ở dưới thân, mục quang không thể rời đi hai gò má phiếm hồng mỹ lệ của nàng.
“Buổi chiều không muốn đi xem tiến độ xây thủy đập? Nếu thủy đập thành công thì mùa hạ dòng nước chảy xuống rất dễ cho việc tưới tiêu, nàng hôm qua đi dò hỏi những nông dân đã phải chịu khổ một chút, như vậy nàng còn không muốn cùng ta ra ngoài đó xem tình hình thế nào sao?
“Chúng ta đây nhanh chút ít. . . . . .” Nàng phùng má, đưa tay hắn đặt ở ngực.
Thiết Mộc Ưng bật cười lên tiếng, nhịn không được khi thấy nàng thẳng thắn liền rơi xuống hôn khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Hay là chúng ta đi sớm rồi trở về, ta sẽ cùng nàng suốt cả đêm. . . . . .” Hắn chấm dứt nụ hôn sâu, làm cho chỗ thân mật nhất của hai người chạm nhau, ám chỉ ban đêm sắp xảy ra vui thích.
Nàng nức nở nghẹn ngào một tiếng, nhìn hắn liếc, vì nghĩ hắn có thể cùng nàng lâu một chút, cũng chỉ hảo nhận lệnh mà nhịn.
“Kim Vượng nói chúng ta là ngu ngốc, có phúc không biết hưởng. Lên làm thành chủ, hẳn mỗi ngày phải tác uy tác phúc (làm mưa làm gió) , ăn thịt uống rượu, làm gì công tác khổ vậy?” Nàng nói.
“Kim Vượng có tu hành của hắn, mà trợ giúp dân chúng Thiết thành có ngày tháng tốt lành có thể gọi đó chính là thời gian tu hành của ta.” Thiết Mộc Ưng nói ra, ôm thân thể của nàng lên làm cho nàng tựa ở trước ngực của hắn. “Nàng hối hận trở thành người sao?”
“Không hối hận, nhưng ta hiện tại muốn tu hành .” Nàng không chút do dự nói ra.
“Vì cái gì?” Tim của hắn liền khẩn trương, sợ hãi nàng hối hận vì không ở lại Linh Sơn tu hành.
“Ta lúc trước không biết tu hành mục đích là gì, hiện nay ta biết rõ nếu có càng nhiều công lực, liền có thể làm cho càng nhiều người sống tốt. Thiết thành mặc dù không chiến tranh nhân họa, thế nhưng có nhiều người già, phụ nữ và trẻ em cần hỗ trợ.” Nàng nghiêm trang nói.
Thiết Mộc Ưng vuốt gò má nàng, vui mừng nhìn qua nàng hiểu chuyện rất nhiều.
“Đúng vậy, cho nên ta mới muốn lệnh cho các Đô hộ tổ chức tuyển ra một người đứng đầu ở mỗi địa phương, làm cho bọn họ có thể đối đại sự Thiết thành dể dàng nắm bắt. Tựa như chức Thành chủ, người đứng đầu không nhất định phải truyền cho nhi tử, chỉ cần dùng người có đức kế nhiệm, Thiết thành liền có thể ổn định và hoà bình lâu dài.”
Kim Phúc lặng nhìn hắn, sau đó ── cho một cái thật dài ngáp.
“Chàng hiểu thì tốt rồi.” Mặt của nàng tại trên lồng ngực hắn xoa qua xoa lại. “Ta chỉ muốn biết vì cái gì đã lâu rồi ta còn chưa sinh được oa nhi? Chẳng lẽ chúng ta giao hoan số lần không đủ nhiều sao?”
“Nàng. . . . . .” Thiết Mộc Ưng mở mắt to nhìn nàng, vẫn bị lời của nàng làm cho đỏ mặt tới mang tai.
Ngoại trừ số ít mấy ngày bên ngoài, bọn họ cơ hồ là hàng đêm hoan ái , như vậy cũng coi như giao hoan không đủ sao?
“Ha ha, lại mặt đỏ.” Kim Phúc đến giật nhẹ lỗ tai đỏ lên của hắn, cười hì hì ngồi vào bên giường nói ra: “Kỳ thật không có oa nhi cũng không sao, trong phủ thiệt nhiều hài tử đủ cho ta vui đùa rồi. Ta thích cùng bọn họ chung một chỗ, ta hôm qua vẫn cùng Tiểu Tam cùng mấy người nữa chơi rất vui. . . . . .”
“Chắc ông trời vẫn chưa muốn nàng có oa nhi, bởi vì nàng chính mình nếu có một oa nhi, như thế nào chiếu cố oa nhi khác.” Lão Thiên đã giúp bon họ bên nhau, nên hắn không dám nhiều hơn nữa hy vọng xa vời.
“Ha ha a.” Nàng cười ngây ngô nhìn lại hắn.
“Nàng như thế nào luôn vô ưu vô tư như thế?” Hắn cười xoa quai hàm nàng.
Kim Phúc nguyên bản muốn ngủ, động tác thả lỏng xuống, nàng nhíu mày, khuôn mặt bên phải xoay, bên trái xoay.
Nàng nghiêm túc nghĩ nửa ngày sau, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía hắn, hỏi:“Ta cũng vậy không biết. Như vậy không tốt sao?”
Thiết Mộc Ưng cười to lên tiếng, bưng lấy gương mặt của nàng,đối với nàng nói: “Đương nhiên tốt, nàng cái gì cũng tốt.”
Kim Phúc cũng nở nụ cười, nàng ôm cổ của hắn, cắn môi của hắn, học theo ngữ khí của hắn nói ra: “Chúng ta hôm nay có thể sống cùng một chỗ, như thế cũng đủ hạnh phúc, có hay không có oa nhi không quan trọng, đúng không?”
“Đúng.” Thiết Mộc Ưng cười ôm thân thể của nàng, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một cái ý niệm trong đầu. “Nàng. . . . . . nàng nguyệt sự bao lâu rồi không có tới?”
Kim Phúc đến trừng lớn mắt, kỳ quái nhìn hắn. “Ta làm sao biết? Chuyện này phiền toái như vậy. Có thể không đến là tốt nhất, “
Thiết Mộc Ưng nhìn qua nàng, trống ngực tim đập đột nhiên dồn dập . Nếu như hắn nhớ không lầm, nguyệt sự của nàng tựa hồ gần hai tháng không có tới. Hắn đột nhiên cuối ôm lấy nàng, đem nàng đưa tới trước bàn trang điểm.
“Mau mau rửa mặt xong, ta mang nàng đi tìm đại phu.”
“Ta mới không cần xem đại phu.” Nàng vừa nghĩ tới đại phu liền nghĩ đến thuốc đắng, lập tức liền nhíu mày, le lưỡi, chính là không muốn nghe lời.
“Xem xong đại phu, ta mang nàng đi xem ảo thuật xiếc trên đường.” Hắn nhanh nói nói, khuôn mặt bởi vì hưng phấn mà đỏ bừng lên.
“Nuốt kiếm? Phóng hỏa? Mứt quả?” Nàng trừng lớn mắt, nhếch miệng cười.
“Cái gì cũng có.”
Thiết Mộc Ưng thay nàng đổi lại xiêm y, mặc lên áo khoác Tuyết Hồ, không thể chờ đợi được lôi kéo tay của nàng nhanh đi ra cửa phòng.
Hiện giờ hết thảy mọi việc đều tốt, nhưng nếu có thêm một việc tốt nữa thì ──
Rất rất tốt a!