Nó ko nên đuổi Đoàn công tử ra ngoài. Thà để cho cậu ta cứ như vậy mà chết đi, thì gia cũng sẽ mất hết hy vọng thôi.
“Aiz.” Thẩm Tứ nghiêng đầu lén nhìn sắc mặt điềm tĩnh như trước giờ của gia. Trừ khi có việc dặn dò, còn ko gia sẽ chẳng nói thêm chữ nào cả.
Lần thứ hai lại thở dài thêm cái nữa, nhân lúc tiệm vải vắng vẻ, nó bước lại gần hỏi: “Gia, đến bây giờ ngài vẫn ko chịu tha thứ cho con sao?”
Phàn Chân Tường để cái kéo xuống, mặt càng trở nên nặng nề khi thấy Tiền tiểu thư bước vào cửa, lấy giọng lấy điệu mà gọi: “Chân Tường ca.”
Tiền Hoàn Nhi cỡi áo choàng vứt cho Thẩm Tứ, “Cầm lấy.” Nàng rất thích ra lệnh cho người khác.
Hả, Thẩm Tứ vội vàng nhận lấy, miễn cưỡng trương ra bộ mặt tươi cười đón khách nói: “Tiền tiểu thư hôm nay muốn mua gì ạh.”
“Ai nói ta muốn mua đồ, ta đến chúc tết ah.” Nàng thật thân mật mà kéo cánh tay của Chân Tường ca ca, nài nỉ: “Chân Tường ca, cùng muội ra chợ một chút được ko?” Nàng được cha cho phép đến tiệm vải. Ngày tết mà, có thể đường đường chính mà hẹn hò với Chân Tường ca ca nha.
Phàn Chân Tường nhanh như chớp rút tay về, cắt cắt vài mảnh vải dệt bị lỗi, liếc Thẩm Tứ 1 cái, dặn dò: “Thẩm Tứ, ngươi cùng Tiền tiểu thư ra ngoài, cẩn thận đừng để lạc người ah.”
Hắn ko hề quan tâm mà bỏ mặt Thẩm Tứ và Tiền Hoàn Nhi đang chết lặng bên quầy rồi bước ra khỏi cửa, bung ô, bước đi.
“Chân Tường ca muốn đi đâu vậy?” Tiền Hoàn Nhi lập tức đuổi theo bóng dáng đang dần xa khỏi cửa.
“Gia đang trừng phạt ta…” vẻ mặt của Thẩm Tứ thật đau khổ, biết được gia vẫn ko chịu tha thứ cho nó, nên mới bảo nó đối phó với đại tiểu thư kiêu căng hợm hĩnh này.
“Chân Tường ca ko thèm quan tâm ta!” Tiền Hoàn Nhi giận dữ dậm chân, quay đầu lại mắng Thẩm Tứ, “Ngươi đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Còn ko mau chạy theo Chân Tường ca đi.”
Thẩm Tứ cười khổ, thở dài: “Đuổi theo làm gì, gia giờ đây ai cũng ko tiếp, chỉ khi nào cần thiết lắm mới chịu mở miệng nói 1 câu.”
Tiền Hoàn Nhi vẫn còn ngang bướng, quay lại chỉ chỉ vào mũi của Thẩm Tứ, mày liễu dựng ngược mà mắng: “Chân Tường ca nhất định là bị tên vô dụng nhà ngươi chọc giận rồi.”
“…” Nhất thời, Thẩm Tứ ko thể nói được điều gì…..
Phàn Chân Tường đến ngã tư đường náo nhiệt, mắt hờ hững lướt qua các quầy hàng rong và vài người đang biểu diễn tạp kỹ ven đường. Hắn đang tìm quanh thử xem có thầy tướng số ở gần đó hay ko.
Sau đó, hắn bước đến trước một quầy có đề 2 chữ Thiết Khẩu. Thầy tướng số đã già, râu tóc bạc phơ, mặt mũi hiền lành, tuổi chừng 70 rồi.
Hắn lấy ra một tờ giấy, hỏi: “Đại sư, ta đang tìm người, xin hãy chỉ điểm cho 1 chút?”
“Àh, ” thầy tướng số liền khoác tay ra hiệu: “Đại gia, mời ngồi.”
Thấy hắn tướng mạo thận trọng nghiêm chỉnh thật hảo. Thiên đình no đủ, hình dáng ngay thẳng, hai mắt sâu thẳm, mũi cao thẳng có da có thịt, môi ko vừa phải ko dày ko mỏng. Thoạt nhìn là tướng trung hậu thành thật, đối nhân xử lý cũng ko tệ bạc.
Toàn thân hắn khó có thể che giấu được khí thế của người giàu sang. Nhìn đến ngày giờ sinh trong tờ giấy mà hắn đưa cho. Thầy tướng số tiện tay lật lật sách, rồi nhanh chóng cầm bút lên tính tính toán toán gì đó. Ước chừng sau nữa canh giờ, liền lắc đầu mà ko ngừng thở dài: “Người này năm nay vừa tròn 20, mệnh số của 5 năm tới đi vào 『khoảng ko vô định』Thật là ko ổn chút nào ah!”
Phàn Chân Tường nghe xong bỗng rùng mình 1 cái, vội vàng hỏi: “Ý của đại sư là….”
Thầy tướng số trước tiên thu về trang giấy, sau cầm lên 1 ống trúc nhỏ trên bàn lắc 「xạch xạch xạch」vài cái, miệng lẩm bẩm gì đó, đợi đến khi yên lặng mói nói: “Thỉnh đại gia rút thăm sẽ rõ.”
Phàn Chân Tường bực mình, tiện tay rút ra 1 thẻ trúc, trên có khắc vài chữ:
“Nhất nguyệt khuyết, (Một vầng trăng khuyết,)
Nhất kính khuyết. (một mảnh gương vỡ.)
Bất đoàn viên, (ko thể đoàn viên,)
Vô khả thuyết.” (~ vạn sự khó đoán.)
Mày rậm nhăn lại, lòng lo sợ ko yên. “Bài thơ này ko phải là cát tường?”
“Này đương nhiên ko cát tường. Trăng khuyết, gương vỡ, nếu đại gia cứ khăng khăng đòi mọi việc viên mãn, là ko thể chuyển đổi được.”
“Ý của đại sư là….Ta tìm người ko được?” Phàn Chân Tường trả thẻ trúc về chỗ cũ, lấy ra ít bạc vụn trả cho thầy tướng số: “Thỉnh đại sư chỉ điểm?”
Thầy tướng số thật chắc chắn nói: “Là đại gia sẽ tìm ko thấy người. Mệnh số của người này đã đến khoảng ko vô định. Nhất định sẽ có tai ách, ko chết cũng bị thương. Gia dù có hỏi cũng như ko mà thôi.”
「Rầm!」Phàn Chân Tường đập mạnh xuống bàn, giận dữ nhìn thầy tướng số trừng trừng: “Nói bậy!”
Hắn đứng dậy bỏ đi, lòng buồn bực ko có chỗ trút giận. Hỏi cũng như ko, chết tiệt!
Bỗng quay đầu lại, mắt thấy thầy tướng số vẫn còn đang cầm ống trúc mà lắc lắc. Âm thanh văng vẳng liền chạy ngay vào tai ──
“Vô thượng khứ, tại tiền đầu. Hồi đầu nhất ngộ, thắng cương hảo thu, thiên điều vạn tuyến lộ thường tại. Tự hảo sưu cầu.” (~ Trước mặt khó khăn muôn trùng. Quay đầu lại sẽ nhận ra. Dừng cương ngựa, vạn nẻo đường đều vẫn cứ như thế. Thành tâm ắt linh)
Phàn Chân Tường cả người chấn động, vào thời khắc này thầy tướng số đã cho hắn 1 hy vọng. “thẳng về phía trước….” Lòng bỗng cảm thấy quen thuộc, dường như đã gặp qua người này ở đâu rồi(Hữu chen vào chút xíu nha, ông này là người đã coi bói cho Duẫn Huyền Niệm và cả Lãnh Niệm Sinh nữa ah ^.^)
Sau giây phút thất thần, Phàn Chân Tường quay đầu chăm chú nhìn về phía trước, nhắm thẳng hướng Tướng Quốc Tự mà đi ──
***
Tướng Quốc Tự là ngôi chùa nổi tiếng trong thành. Quy mô to lớn, các tòa tháp phân ra đông tây nam bắc, có cửa trước cửa sau, lầu cao gác rộng. Bên trong có rất nhiều phòng ốc, bày trí tôn nghiêm, thờ phụng La Hán, Phật Di Lặc, Bồ tát và chư thần.
Dọc đường vào chùa, có rất nhiều người tụ tập. Tháng nào cũng vào, mùng 1, mùng 8, 15, 18, 28 đều có rất đông người lui tới, buôn bán, giao dịch,…. Dần dần nơi này trở thành tâm điểm mua bán cách loại hàng hóa đa dạng.
Vì mua bán rất nhiều, nên Tướng Quốc Tự cũng dần có danh xưng là “nơi tiêu tiền” với đủ loại người phức tạp cùng hàng hóa đa dạng vô cùng từ nệm cỏ, bình phong, màn trướng, đồ dùng gia đình đến kỵ mã, cung kiếm, hoa quả tươi, thịt khô ……
Xung quanh chùa còn có các cửa hàng bán đồ đạc linh tinh, rồi tửu quán, kỹ viện, bên cạnh đó còn có tiệm bán kim chỉ, hàng thêu do các ni cô có tay nghề rất giỏi đứng bán.
Đoàn Ngọc cũng ko xa lạ gì Tướng Quốc Tự. Cậu dẫn muội muội ngốc vào tiệm thêu cầu xin sự giúp đỡ của các ni cô. Bịa đại cái cớ là đến kinh thành tìm thân nhân, giữa đường gặp phải đạo tặc nên mới lâm vào tình cảnh khó khăn như thế.
Người xuất gia lòng dạ vốn từ bi nên cũng vui lòng mà giúp cho.
Vài ni cô còn cảm thông với bộ dạng khuất cái của hai huynh muội. Các cô hảo tâm cho bọn họ ít thức ăn, xiêm y. Ai cũng quây lấy bé ngốc, giúp bé thay ra quần áo bẩn.
Được sư cô giảng giải những thường thức cơ bản, bé ngốc cuối cùng cũng biết được tại sao mình bị chảy máu. Đau bụng cũng do đó mà ra.
Sắp xếp xong xuôi, bé ngốc trong vòng tay của mấy ni cô nhô đầu ra gọi. “Ca ca.”
Đoàn Ngọc dựa vào tường chờ đợi, thể xác và tinh thần đều thương tổn, cậu mệt tưởng chừng có thể ngất đi.
Vương tay kéo muội muội ngốc lại gần, nhìn xung quanh, thấy con hẻm bán đồ thêu có rất nhiều người qua lại. Cả nam lẫn nữ đều quần là áo lụa, chỉ có dáng vẻ của cậu là tồi tàn nghèo túng mà thôi.
Nơi này ko phải là nơi hẻo lánh, ko giống như trong miếu hoang đổ nát. Tránh ko khỏi được rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên soi mói trên người cậu. Là khi thường cậu hèn mọn, ghét bỏ, hay thương hại…..
Cậu tự ti cúi đầu thấp hơn nữa. Tóc rối bù che đi nửa gương mặt đã bị hủy, nắm chặt lấy tay của muội muội bước vào hẻm cụt. Các ni cô đã rời khỏi. Đoàn Ngọc liền men theo tường khấp khiểng mà lần vào góc trong.
Trong hẻm ẩm ướt, nhưng trên đầu có 1 mái hiên dài ra trở thành chỗ che gió chắn sương cho hai huynh muội bọn họ.
Đoàn Ngọc cả người dựa vào mép tường mà từ từ ngồi xuống, gỡ hành lý mang theo trong người ra, rồi cũng kéo muội muội ngồi xuống bầu bạn.
Trong hành lý có rất nhiều bánh bao nhân thịt của các sư cô vừa cho. “Muội còn đói bụng ko?”
Bé ngốc lắc đầu: “Muội ko đói, ca ca chưa ăn gì hết mà.”
Bé ngẩng mặt lên, mắt mở to nhìn khắp nơi. “Bên ngoài có nhiều người quá.” Lòng bé cứ tò mò nhìn chằm chằm ngoài hẻm. Mọi người ăn mặc thật đẹp, trên đầu còn có hoa nhỏ, hay mũ chụp gì nữa nha.
Không giống ca ca của nàng, ko có buộc tóc. Bé cũng có buộc tóc, nhưng trên đầu ko cài hoa nhỏ.
Đoàn Ngọc vì đói khát quá độ mà tựa đầu vào vai nàng, nhắm mắt lại thiếp đi. Cậu cũng chẳng thèm quan tâm xem mình có chết đói hay ko. Thân hình ko có dưỡng chất của cậu càng trở nên gầy yếu hơn.
Đến tột cùng là cậu đang có hình dáng gì. Đến tưởng tượng ra nó cũng ko dám, cứ để mặc như vậy rồi quên đi….. Cũng là thử quên đi chính bản thân mình đã từng ở đâu và hiện đang phiêu dạt nơi nào.
「Bịch」
Một thỏi ngân lượng rơi xuống đất, Đoàn Ngọc dần dần tỉnh lại ──
Cố gắng mở mắt ra, ánh vào trong đó là thân ảnh mơ hồ. Hình dáng này dường như đã gặp ở đâu rồi….
Ngồi xổm trước mặt bé gái, nam nhân nhặt ngân lương rơi dưới đất lên đặt vào tay bé.
“Này cho muội nè.”
Bé ngốc chớp chớp đôi mắt to, ko biết tại sao người ta lại cho bé thứ này. “Cho ta chơi hả?” Bé cúi đầu nhìn “Tảng đá.” Sau đó liền đứng dậy giơ giơ tay.
“Chỉ có một cái thôi hả.” Bé hy vọng có được hai.
“Cho muội thêm 1 cái nữa nè.” Phàn Chân Tường lấy ra thêm 1 thỏi ngân lượng bố thí cho tên ăn xin kia. “Đi tìm chỗ khác mà ở đi, ở phía bắc đối diện ngã tư đường có tiệm cơm đó.” Hắn thấy người bên cạnh bé gái tóc tai rối bù, quần áo tả tơi, nhìn không rõ diện mạo. Nhân hình như đang ngủ say, nên cũng ko hỏi gì nhiều nữa.
Đứng dậy, ánh mắt của Phàn Chân Tường hướng ra ngoài hẻm, lòng hãy còn thở dài 1 cái.
Nhận ra là ai, Đoàn Ngọc thở rút mấy cái, toàn bộ máu trong người như đông cứng lại ──
Thân ảnh khôi ngô gần trong gang tấc, cậu ko tự chủ được mà vươn tay run run định nắm lấy áo của nam nhân. Nhưng chỉ bắt được khoảng ko trước mặt.
Còn chút nữa là chạm vào thì nam nhân đã bước đi, Đoàn Ngọc nhặt chiếc ô trên mặt đất lên, vô thức mà đuổi theo người đó ──
Chân bị quặt lại, cậu bỗng bị ngã xuống, bộ dáng thật khổ sở. Tai vẫn còn nghe tiếng của muội muội ngốc đang hét lên bên cạnh mình: “Ca ca.”
Bé ngốc quăng đi ngân lượng, chạy lên đỡ ca ca dậy. Dùng tay phủi phủi áo cậu, bé kêu lên: “Người của ca ca ướt hết rồi kìa.”
Đoàn Ngọc bò lại chỗ cũ, buông nhẹ tay, chiếc ô bằng giấy dầu rơi xuống đất. Cũng là lúc cậu tỉnh táo lại rồi ──
Dung mạo xinh đẹp đã ko còn, thân thể ko trọn vẹn, sao xứng…..
Không dám đuổi theo nữa. Như thế chỉ làm người ta thêm cười nhạo mà thôi. Cúi thấp đầu, mắt dừng lại ở thỏi bạc mà hắn đã bố thí. Nước mắt chảy tràn mặt…..
“Là ta đáng chết, là ta ko xứng….”
Cố nén nghẹn ngào bi ai, giương mắt nhìn bóng dáng khôi ngô mất dần trong đám người ngoài hẻm nhỏ. Miệng xém chút nữa ko kiềm được mà thốt lên ──
Đừng đi….
Cắn chặt môi, tự buộc mình phải quay đầu lại.
Lòng nặng nề tối tăm, vùi mặt vào giữa hai gối, tim như ai bóp nghẹt mà đau đớn. Cậu cứ mãi hy vọng hão huyền là mình có thể quên hết đi.
Bé ngốc ngồi xuống cạnh ca ca, lay lay bả vai của cậu mà gọi: “Ca ca, ca ca”
Đoàn Ngọc ngẩng mặt lên, đôi mắt mơ hồ nhìn bên ngoài hẻm nhỏ. Một bóng người vụt qua….
Rõ ràng, cậu cất tiếng khàn khàn quát lên: “Đứng lại”
Bé ngốc nhất thời bị dọa cũng giật mình, mặt ngây ngốc nhìn ca ca đứng lên, hét lớn: “Đứng lại, trả ngân lượng lại cho ta ── “
Thằng nhóc nhặt được ngân lượng ko nói ko rằng mà mất hút vào đám người ngoài hẻm nhỏ. Thân ảnh của nó trong nháy mắt đã ko thấy đâu nữa.
“A, đá của muội.” Bé ngốc giờ mới biết được chuyện gì. Đá đã mất rồi.
Đoàn Ngọc lảo đảo vài bước, đầu óc trống rỗng. Ngân lượng của nam nhân bố thí đã bị người khác giành mất. Cậu cứ ngơ ngẩn trong hẻm nhỏ, mãi lâu thật lâu sau mới cúi người nhặt lên chiếc ô, mắt buồn bã nhắm lại, ôm chặt lấy nó như trân bảo cũng ko bằng.
Tiếng muội muội ngốc khóc truyền đến bên tai, cùng với tiếng mè nheo: “Đá của muội, đá của muội đã ko còn …..Bị người ta lấy mất rồi.”
Ngoài hẻm náo nhiệt ầm ỷ, chẳng ai quan tâm xem anh em bọn họ ra sao cả. “Đừng khóc nữa, sau này sẽ có người cho muội đá như vậy nữa. Nghe lời ta…. Nín đi….”
Lời vỗ về cũng dần dần nhỏ lại, cậu cũng đang nghẹn ngào, ôm chặt chiếc ô, mặc cho tuyết lạnh trên ko trung cứ ko ngừng rơi xuống phủ kín lên người. Tối nay biết ở nơi nào đay. “Lạnh quá….”
Cả người Đoàn Ngọc đau âm ỷ, cơ thể lại bắt đầu nóng sốt. Cậu nhắm mắt trong chốc lát rồi nhanh như chớp lại mở ra. Cố gắng duy trì chút ý thức còn sót lại, thêu vào trong mảnh vải vài chữ.
Muội muội ngốc đã gối đầu lên đùi cậu mà chìm sâu vào giấc ngủ. Đem toàn bộ quần áo có được phủ lên người bé để giữ ấm. Tình cảnh này, tựa như năm đó nương đã che chở cho mình. Hai mẹ con bị người của Lục gia đuổi đi phải nghèo túng nơi đầu đường xó chợ.
Nương dùng thân thể để đổi lấy cơm no áo ấm cho cậu. Còn cậu lại bán mình đễ đổi lấy giấc ngủ bình yên mãi mãi cho nương. Nhưng, giờ thì tương lai ở đâu….
Cậu mù mờ, ngoài trừ vết thương đang ngày 1 nặng, kéo dài hơi tàn ra. Cậu còn có thứ gì để đổi?
Lắc lắc đầu, Đoàn Ngọc cảm thấy thân phận mình thật đáng buồn biết bao. Đến tột cùng thì sống để làm gì?!
Ko vứt bỏ bé ngốc được, cũng ko có dũng khí tìm đến cái chết. Thuận theo tự nhiên chết đói ngoài đường cũng tốt. “Àh!” Cậu cười khổ, ít nhất trước khi chết cậu còn làm được 1 việc thiên.
Nắm chắc được vài phần là nam nhân thành thật kia nhất định sẽ giữ lại muội muội ngốc. Nhân lúc trời chưa tối, Đoàn Ngọc dùng hết sức lực có thể để thêu. Cắn bỏ mớ chỉ thừa trong tay, ngón tay men theo những đường thêu uốn lượng trên vải, để lại nguyện vọng sau cùng. Cậu cũng ko dám hy vọng xa xăm là lòng người ta vẫn còn nhớ đến mình.
Cậu ko muốn hắn thương hại, càng ko muốn làm khó hắn. Vật đổi sao dời, tự cậu cũng có thể hiểu được mình chẳng còn xứng với nam nhân kia nữa rồi.
Nắm chặt mảnh vải, cậu nhắm mắt dựa vào tường rồi chìm vào hôn mê. Đám đông bên ngoài hẻm cũng thưa thớt dần. Mãi đến nữa đêm, trong hẻm nhỏ này chỉ còn hai huynh muội bọn họ đang dựa sát vào nhau mà thôi.
***
Hôm sau.
Sau khi bé ngốc thức dậy, thì thật ngoan ngoãn mà đem toàn bộ quần áo trên người mình đắp cho ca ca. Bé ko làm ồn cũng ko phá phách chỉ lặng yên mà chơi với ngón tay mình. Sau đó bé lại đem chiếc ô hết bung ra rồi lại xếp lại. Mãi cho đến khi chơi chán mới phát hiện ra ca ca vẫn còn đang ngủ mà ko chịu nói lời nào.
“Ca ca, nói với muội đi.” Cố lay lay ca ca, bé lơ mơ cảm thấy có chút ko bình thường. Bé thấy sợ hãi liền dùng hết sứng mà lay, miệng ko ngừng gọi: “Ca ca, ca ca, mau tỉnh lại, nói chuyện với muội đi.”
“Đừng ồn mà…..” Đoàn Ngọc thì thầm, ý thức dần dần trở lại. nài nỉ: “Để ta ngủ thêm 1 chút nữa.” Cậu cuộn chặt lấy mớ quần áo, cả người ngã nằm lên đùi bé ngốc, toàn thân run rẩy ko ngừng. Nhân đang bị sốt.
“Ha.” Bé ngốc lập tức im lặng. Mặt ngây ngốc chờ ca ca tỉnh lại. “Muội đói quá hà.” Bụng bé kêu vang, Thân thể bé cũng thấy khó chịu lắm.
Nghe vậy, Đoàn Ngọc cố gắng mở mắt ra. Nhận biết tình cảnh hiện tại, cậu phải gắng sức thu xếp cho bé.
Dùng tay vén lên mớ tóc rối. Mắt long lanh, cậu cố gắng ngồi dậy, thu dọn hành lý.
Sau đó, cậu dắt muội muội ngốc rời khỏi hẻm nhỏ.
Bé ngốc chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn xung quanh. Tò mò nhìn ngắm sự việc xung quanh. Cái miệng nhỏ nhắn cứ ko ngừng ồn ào: “Ca ca, đó đó?”
“Là mứt quả.” Đoàn Ngọc kéo bé rời khỏi gánh hàng rong, để tránh cho bé làm loạn giơ tay lấy đại của người ta.
“Ha.” Bé ngốc bị cậu kéo đi, cứ ko ngừng quay đầu lại hỏi: “Mứt quả ăn được ko?”
“Ăn được.” Đoàn Ngọc mỗi bước đi đều mỗi giải thích. Cố dùng ý chí chống đỡ thân thể đang bị sốt cao của mình. Nắm chặt lấy tay muội muội, cậu thật cẩn thận dặn dò, “Đừng chạy lung tung nha. Cũng đừng tùy tiện lấy đồ của người khác. Muốn gì cũng phải dùng ngân lượng để mua ah.”
“Ah, thì ra là thế àh!” Bé ngốc cứ ko ngừng nhìn thức ăn ngon dọc đường, rồi hỏi: “Ca ca có ngân lượng ko?”
“Không có.”
“Muội đói quá….” Bé thật đáng thương nói.
“Ta dẫn muội đi ăn, nhưng muội phải ngoan ah.” Dọc đường đi, Đoàn Ngọc ko ngừng dụ dỗ và nói vài câu ẩn ý với bé.
“Ah, ca ca dẫn muội đi ăn thứ gì vậy? Có nhà lớn để ở hả? Còn có người cho đá để chơi nửa sao? Ca ca muốn muội ngoan ngoãn hả?”
Bé ngốc chớp chớp mắt, cười thật tươi chờ ca ca gật đầu.
Thái độ ngọt ngào của bé làm lòng cậu thật ấm áp. Dường như được tiếp thêm năng lượng, Đoàn Ngọc lần thứ 2 nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé, miễng cưỡng gật đầu rồi dẫn bé đến con đường nằm trước Cẩm Tiêm bố trang ──
Thấy tiệm vải đã mở cửa, Đoàn Ngọc thoáng chốc có cảm giác như đã xa nơi này rất lâu rồi thì phải.
Ko biết là nam nhân thành thật có ở trong tiệm vải hay ko, chỉ nhìn thấy Thẩm Tứ đang tiễn khách ngoài cửa mà thôi. Đoàn Ngọc liền lấy ra mãnh vải, đưa cho muội muội ngốc mà dặn dò. “Muội cầm lấy, đi đến chỗ trước mặt kia, bất luận là ai đuổi cũng ko đi. Nhất định phải đợi người cho muội đá ngày hôm qua xuất hiện, hiểu ko?”
“Ha, vậy thì có nhà lớn để ở, có thứ gì đó để ăn. Muội sẽ nghe lời ca ca.” Bé ngốc thật chắc chắn gật gật đầu. “ca ca nhanh về nha, muội sẽ chờ ca ca.” Bé ngốc vui vẻ, ca ca nói muốn đi lấy mứt quả cho bé ăn.
Ca ca đối với bé tốt ơi là tốt. Bé ngốc cười tít mắt, ko hề nghi ngờ mà hoàn toàn tin tưởng vào hắn.
Muội muội ngốc thật sự rất dễ gạt, Đoàn Ngọc nhướng thân người, thận thế dựa vào vai bé mà thở. Rời xa bé thật luyến tiếc, nhưng vì sự kêu ngạo và tự ti, cậu đành kiềm nén khát vọng. Thà sống nghèo túng bên ngoài, cũng ko muốn trở về bố trang để người ta khinh ghét.
“Thân thể của ca ca nóng quá hà.”
“Ừh, ta ko sao đâu.”
Đoàn Ngọc đứng thẳng thân người, nhìn bé mà mỉm cười, thúc giục: “Nhanh đến phía trước đi.” Nói xong thì bung tán ô, mắt nhìn ở đối diện, ngay giờ phút này, cậu thấy nam nhân thành thật bước ra khỏi cửa ──
Bỗng nhiên, lòng như bị ai nhào nặn đau đớn. Cậu ko ngừng khắc chế khao khát muốn tiến lên. Cắn chặt môi nuốt vào lòng những thanh âm nghẹn ngào. Giây lát, cậu từ từ thu lại ánh mắt nóng bỏng, giơ tay đầy muội muội ngốc.
“Nhanh đi!”
Bé ngốc cũng nhìn thấy người đã cho đá ngày hôm qua, liền nhanh chóng chạy đến chỗ trước mặt mà ko hề chú ý có 1 chiếc xe ngựa đang chạy rất nhanh từ ngã tư đường lại gần ──
Đoàn Ngọc phát hiện ra đã ko còn kịp. Cậu lập tức liều mình xông vào, đẩy muội muội ngốc ra. Bỗng nghe được tiếng hét thê lương thật chói tai, cậu quay mình trở lại nhưng ko ko tránh kịp xe ngựa và vào người .「Bịch!」1 tiếng, cả người bị hất văng ra xa.
Tên đánh xe, quay đầu lại thấy người đang bị thương. Nếu bị bắt lên huyện đường thật ko ổn, nên “Giá!” 1 tiếng nhanh chóng đánh xe chạy như điên ra khỏi hiện trường.
Hở! Phàn Chân Tường thật đúng lúc thấy chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Một chiếc ô bằng giấy dầu giữ chân hắn lại, kia thật giống với chiếc mình đã đánh rơi hôm qua. Mà người đang bò lê dưới đất kêu khóc vang trời kia cũng là bé gái mà mình đã gặp.
Mắt thấy người đánh xe gây chuyện xong thì bỏ trốn, Phàn Chân Tường liền quay vào trong bố trang mà hét lên: “Thẩm Tứ, mau đi tìm đại phu đến!”
Thẩm Tứ chạy ra ngoài bố trang, cũng giật mình khi thấy chuyện vừa xảy ra. “Con đi liền.” Sau đó, nó lập tức chạy như bay.
Phàn Chân Tường nhanh chóng bước đến xem xét người bị thương. Hắn thấy bé gái ko ngừng lay lay người kia. Cánh tay y chảy rất nhiều mau, Phàn Chân Tường trong chớp mắt thở rút mấy cái.
“Đừng chạm vào ta……” Đoàn Ngọc hơi thở mong manh mà bảo. Sau đó xung quanh cậu chìm vào bóng đen. Muội muội ngốc ko ngừng khóc. Cậu rất muốn vỗ về, nhưng môi cứ mấp máp ko thể phát ra âm thanh được nữa.
Giây lát, cậu mất đi ý thức, hôn mê trong tuyết.
Bé ngốc bị vô cùng hoảng sợ. Nhìn mấy người đang vây quanh mình, bé gào khóc trong bất lực: “Ca ca chảy máu…. Làm sao bây giờ…. Làm sao bây giờ.”
“Đừng lay hắn nữa, ca ca của muội có thể bị gãy xương.” Phàn Chân Tường nhẹ nhàng trấn an bé.
“Aiz, thì ra là tên ăn xin thôi.”
“Tên đánh xe chạy mất tiêu rồi. Đầu năm nay, mạng người đúng là ko đáng 1 xu.”
“Cũng không biết là ai thất đức như vậy. Nó bị thương nặng như vậy, cũng ko dám xuống xe xem thử mình có cán chết người hay ko?”
“Hai tên ăn xin này thật xui xẻo, giờ biết bắt đến ai đây.”
Thương nhân gần đó và người qua đường đều xúm lại xem náo nhiệt. Ngươi 1 lời, ta 1 câu, cứ nói cho sướng miệng chứ chẳng ai chịu ra tay giúp đỡ.
Phàn Chân Tường thật cẩn kiểm tra người bệnh, xem thử ngoại trừ cánh tay đang chảy máu dữ dội ra xem còn chỗ nào bị thương nữa ko?
Hắn lập tức xoắn tay áo lên, giúp người bị thương băng bó cầm máu. Sau đó liền phát hiện, rõ ràng bên má trái của người bị thương có vết sẹo do bị bỏng. Lòng run sợ, dùng tay vén lên mớ tóc rối bù, đập vào trong mắt là vết sẹo chạy dài xuống tới áo, Phàn Chân Tường nhất thời giật mình ──
“Không thể nào…. Sẽ ko đâu, ko đâu mà….” Hắn lẩm bẩm, ko ngừng thuyết phục chính mình ── Thiên hạ cũng không có muội muội, không phải là cậu ta đâu!
Lão thiên gia sẽ tàn nhẫn với hắn như thế. Thiên hạ ko chết, nhưng lại trước mắt hắn xảy ra chuyện thế kia….
Phải mất vài lượt mới có dũng khí xác nhận, Phàn Chân Tường nâng lên khuôn mặt của người bị thương, vén ra mớ tóc đang rơi tán loạn, để lộ ra vành tai với nốt ruồi son đỏ tươi. Cuối cùng cũng có thể thấy được người ngày đêm thương nhớ. Hắn nhất thời hét lơn ──
“Tránh ra!”
Người xung quanh đều bị dọa cho hoảng hồn mà lùi về sau mấy bước. Mọi người không biết Phàn gia gấp gáp chuyện gì, sắc mặt kia thật khó xem.
Phàn Chân Tường cấp bách bế người chạy vào trong tiệm vải, bé ngốc cũng chạy theo, để lại sau lưng 1 đám người thích hóng chuyện đang bực mình ko thôi ──
Tên ăn mày kia và Phàn gia có quan hệ gì sao?
—————–
Hôm nay Hữu sẽ giới thiệu với các bạn một danh lam thắng cảnh ở thành phố Khai Phong của TQ nha Đó là Đại Tướng Quốc Tự. Tức là nơi mà tác giả nhắc đến trong bài đó.
Đại Tướng Quốc Tự là một ngôi chùa ở ngay trong phố cổ thuộc trung tâm thành phố Khai Phong. Chùa được xây dựng từ thời nhà Tuỳ, năm 550, tên gọi ban đầu là “Kiến Quốc Tự“.
Để kỷ niệm ngày lên ngôi, năm 712, Đường Duệ Tông cho mở rộng chùa. Để ghi công Tướng Quốc đã có công giúp nhà vua lên ngôi, Đường Duệ Tông đã đổi tên chùa thành “Đại Tướng Quốc Tự“. Nhà vua đã đặt bút viết bốn chữ thư pháp tên chùa, bút tích còn lưu lại tại cổng chùa đến ngày nay.
Ngôi chùa to lớn này đã từng bị hoả hoạn, tu bổ xong lại bị ngập lụt gây hư hại đáng kể. Vào năm 1766, thì triều đình Mãn Thanh tiến hành 1 cuộc đại trùng tu, và hình ảnh của chùa được giữ cho đến ngày hôm nay.
Nhìn tổng thể từ trên cao xuống là như vầy nè ^.^
Đây là cổng trước ^.^
Bước vào trong nè ^.^ Có chữ của ông vua viết đó *chỉ chỉ xuống dưới*
Khuôn viên chùa (Rộng quá phải ko mấy bạn )
Một hình trang trí trên cửa
Hình tượng Phật ngàn tay ngàn mắt (Tượng này có đến 4 mặt và toàn bộ bằng đồng nha)
Show thêm vài tấm nữa nè