Đấy, đấy, đấy! Đã bảo mọi người đừng ôm kỳ vọng quá lớn với nàng ta rồi đấy thôi! Thế nào? Có phải rất không có cốt khí khiến người ta muốn đánh cho một trận đúng không?
Ngay từ đầu, trước khi bắt tay vào viết câu chuyện của nàng ấy, kỳ thực Vũ Tình rất phiền não, kiểu người không có cá tính riêng biệt này, rốt cuộc phải viết như thế nào đây? Hai dạng nữ nhân vật chính như Nô Nhi và Tần Vân Tranh, quả thực so với ai khác cũng đều không có cốt khí nhất, làm mất hết mặt mũi của toàn bộ đồng bào nữ giới!
Có điều, vào sau khi hoàn thành bản thảo, Vũ Tình mới phát hiện — hắc! Tình hình thật ra cũng không tệ đến vậy! Núi không chuyển thì đi đường vòng, nếu Nô Nhi cô nương cứ khăng khăng không có tiền đồ đến cùng, vậy, cùng lắm tôi cho nàng ta ‘hồn nhiên’ thêm một chút, nếu không, một nữ nhân vật chính không đặc sắc, làm sao hấp dẫn được trái tim của lãng tử tình trường đây?
Thế là cứ viết, mà càng viết lại càng thuận tay, cuối cùng còn suýt chút nữa đã ngừng không được rồi!
Trong lúc viết, Vũ Tình kỳ thực đã từng rất nghiêm túc đi nghiên cứu qua tính cách cố chấp của Khuất Dận Kỳ, (hỏi tôi là tính cách gì sao? Thì chính là cái loại tính cách vô cùng biến thái hơn người đó mà!)
Đúng, tôi thừa nhận hắn ta rất đáng đánh đòn, nhưng Nô Nhi cũng vẫn yêu đấy thôi! Biết sao được chứ? Ai bảo đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu làm gì? Đây là kiểu mẫu điển hình nhất.
Khuất Dận Kỳ xấu xa, hắn lại rất tự tin, đã vậy nữ nhân thiên kiều bá mị gì cũng đều từng gặp qua, thì một tiểu nha đầu bình thường có năng lực gì có thể kiềm lòng được với hắn? Cho nên hắn mới muốn làm gì thì làm, đem nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhưng dù thế nào cũng không dự đoán được, chết cũng không được chết tử tế, chính là lật thuyền trong mương .
Đây là nguyên nhân chủ yếu vì sao Vũ Tình lại nhảy ra khỏi công thức tình yêu tuấn nam mỹ nữ, không phối một Tây Thi tái thế xinh đẹp tuyệt trần cho hắn, ở trong câu chuyện này, sắc đẹp tuyệt trần, tuyệt đối không phải là trọng điểm, cũng không thể lay động được trái tim nam nhân vật chính, cái hắn cần, là một bông hoa nhỏ trong sáng tươi đẹp, dùng tâm hồn thuần khiết không giả dối để làm sạch linh hồn u tối của hắn…… Lúc trước, biên tập còn vô cùng lo lắng! Cũng bởi vì vậy, tôi càng cố gắng để miêu tả chỗ độc đáo của Nô Nhi, chỉ là không biết có thành công hay không mà thôi. (Cảm giác thế nào? Nhã Huệ, tốt xấu gì cũng nói một tiếng đi chứ!)
Gần đây, Vũ Tình bắt đầu thay đổi thói quen sáng tác im ắng không thú vị, bắt đầu học được cách đối xử tử tế với mình, vừa nghe nhạc, vừa viết bản thảo, (cục cưng nhà tôi lưu rất nhiều bài hát trong máy tính, không nghe cũng không được) sau đó, cũng dần dần lấy vài ca từ phù hợp với tình huống của câu chuyện hỗ trợ cho việc viết bản thảo, a, a! Tôi phát hiện ra, những bài hát đó thật sự giúp cho ý văn tuôn trào nha! Ví như, vào lúc viết nửa đoạn trước, tôi đã nghe bài ‘Người tình’, vừa cảm nhận ‘Người tình ơi, nếu yêu nhiều, sẽ không nói những lời giả dối…… chỉ dùng một trái tim chân thật lặng lẽ yêu em……’ vừa nghĩ đến trái tim đơn thuần yêu say đắm của nữ nhân vật chính. Lại ví như, vào lúc viết Nô Nhi quyết tâm rời khỏi người nam nhân mình yêu, tôi đã nghe bài ‘Phân phi’, trong đó có một đoạn là: “Em tưởng rằng, em có thể, khiến cho tình yêu trở nên thật đẹp đẽ ngọt ngào, nhưng rồi phát hiện, tình yêu chính là một cuộc khảo nghiệm tàn khốc…… Em biết rằng sau khi đã yêu mới hiểu cái gì là tan vỡ, em tin tình yêu không có mãi mãi……’ đã khiến tâm hồn tôi rung động, để khi tôi miêu tả tâm tình thê lương của Nô Nhi, càng thêm hiểu được cảm giác ấy.
Cuối cùng, là nhấn mạnh cảm xúc nam nhân vật chính chuyển biến, bài ‘Gương mặt rơi lệ của em’.
Trong đó có vài câu: ‘Gương mặt rơi lệ của em, không ngừng quanh quẩn trong đầu anh, rất nhiều lời chưa nói cùng em, nhưng anh đã không có dũng khí quay đầu lại……’ Các bạn có cảm thấy nó rất cảm động không?
Đây chính là ý kiến nho nhỏ, cung cấp cho các vị đồng nghiệp sáng tác tham khảo.
Oa, lời cuối sách này sao lại nghiêm túc như vậy nhỉ? Nói một số việc thoải mái sẽ tốt hơn chứ.
Nói đến thoải mái, vậy liền không rời được cục cưng nhà tôi rồi.
Nói đến một ngày nào đó vào nửa tháng trước, lúc vừa giao xong bản thảo ‘Liên Thu’, mà ‘Luyến Nô’ vẫn chưa bắt đầu viết, vừa vặn đang ở vào trạng thái nhẹ nhàng thoải mái, vô cùng sung sướng, sau đó thì sao, cục cưng nhà tôi đã đi vào hương khuê của Vũ Tình cô nương, dùng giọng nói cực kỳ nịnh nọt, cực kỳ a dua, lại cực kỳ không biết xấu hổ nói với tôi: “Không phải chị chuyên viết những truyện xúc động lòng người sao? Vậy chị làm ơn viết giúp em một bài văn được không?”
Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của tôi chính là: Không phải tên này lại không làm được bài tập làm văn được giao về nhà nữa rồi đấy chứ? Nhưng…… vậy cũng không cần phải ‘xúc động lòng người’ mà!
Cho đến cuối cùng, tôi mới biết được, thì ra là mối tình đầu ‘ngo ngoe’ của tuổi mười bảy xảy ra vấn đề, muốn nhờ tôi viết thay một phong ‘Thư níu kéo’! Có điều nam nhân vật chính lại không phải nó — điều này làm cho Vũ Tình có chút hụt hẫng, nếu không, cuộc sống nhàm chán như vậy, có thể có vài chuyện để trêu đùa thì tốt rồi! (tình chị em bạc bẽo có thể thấy rõ mồn một.)
À, trọng điểm là, sau khi Vũ Tình biết được nguyên nhân kết quả, lập tức nghĩa chính từ nghiêm nói: “Như vậy sao được? Nói với bạn học của em, bạn gái là của cậu ta, nếu muốn níu kéo, thư đương nhiên phải tự mình viết mới có thành ý chứ!”
Cục cưng vừa nghe, biểu cảm có vẻ rất đấu tranh, sau đó, yên lặng đứng dậy trở về phòng, không bao lâu, lại một lần nữa xuất hiện, đồng thời trong tay có thêm một cái usb.
Tôi nhất thời không rõ tình huống lắm, mở máy tính lên, vừa nhìn thấy nội dung trong đó xong — không đến ba mươi giây, lập tức cười đến suýt chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống!
Sau đó, cục cưng liền bổ sung thêm một câu: “Phản ứng của chị với em y như nhau, em cũng vừa xem chưa tới ba dòng liền cười lăn lộn.”
Mãi cho đến khi đó, cuối cùng Vũ Tình cũng có thể biết được, vì sao cục cưng nhà tôi lại vỗ ngực cam đoan với bạn học của nó rằng chị hai của nó nhất định sẽ ‘nghĩa bất dung từ’. (Thật ngại quá, dựa trên vấn đề đạo đức, không thể công bố nội dung được.)
Thật sự là không xem tiếp được nữa, Vũ Tình đành phải gật đầu đồng ý. Về phương diện khác, có thể cũng có chút áy náy đi! Sao có thể đem bức thư tình ‘chí tình chí nghĩa’ của người ta cười thành như vậy chứ?
Diễn biến thành như vậy, thật ra Vũ Tình cũng không rõ tình huống cho lắm, vừa viết, còn vừa liên tục than khóc, sao mình lại có thể lưu lạc đến loại tình trạng này chứ? Dùng ‘bản năng nghề nghiệp’ để giúp người ta lừa gạt trái tim của một thiếu nữ ngây thơ?
Tức cười hơn là, sau khi tôi viết xong, cục cưng còn cầm lá thư, chốc lát thì hỏi chữ này là gì, chốc lát lại hỏi ý nghĩa của từ này là gì…… Trời ạ, nó có thấy phiền không vậy?
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu không hỏi rõ, nhỡ nữ nhân vật chính hỏi, mà nam nhân vật chính không đáp được…… không phải có chuyện lớn rồi sao?
Trời đất ơi! Nhịn không được lại một lần nữa lặng lẽ hỏi trời xanh…… sao tôi lại rơi vào loại cục diện này chứ?
Bây giờ ngẫm lại, kỳ thực cảm thấy có chút dở khóc dở cười, cục cưng đối với tôi, luôn luôn rất biết ‘tận hết công dụng’, mà tôi, lại còn thật sự theo mấy tên nhóc càn rỡ…… Ha ha, nếu đôi tiểu oan gia kia thật sự có kết quả, tôi không đi đòi lễ vật bà mối là không được đâu! (bất quá trước đó, tôi sẽ cầu nguyện cho chuyện đừng bị lộ đã.)
Cái gì? Mắng tôi nhàm chán sao? Cái này…… thực ra tự tôi cũng cảm thấy như vậy!
Trở về vấn đề chính thôi! Túy hồng nhan lại gần kề giai đoạn cuối hơn rồi, các bạn có nhận ra không, cả hệ liệt này hầu như đều là nam nhân vật chính diễu võ dương oai, vô cùng kiêu ngạo, mà tôn nghiêm của nữ giới lại bị quăng đến hầm cầu có mùi luôn rồi? Được, được, tôi biết mọi người rất phẫn nộ, ngoan, im lặng một chút, cảm xúc đừng quá kích động, hãy nghe người ta nói chút đi mà!
Truyện cuối cùng, sẽ viết một nữ nhân vật chính ngang ngược đáng yêu một chút được không? Bất quá nam nhân vật chính vẫn rất oai phong như cũ…… Về phần, có thể lại làm nữ nhân vật chính chết đi sống lại hay không, vậy phải xem tâm trạng rồi!
Thư gửi: Bưu chính Cao Hùng, số hộp thư 34-45. Truyện cuối cùng trong Túy hồng nhan của chúng ta sẽ trở lại vào tháng sau — ‘Lãm Nguyệt’.
HẾT