• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Lan Sát cũng hết sức kỳ lạ hạ giọng hỏi Dương Kế Mạnh :

- Lão bà này là ai vậy ngươi có biết không?

Dương Kế Mạnh đáp :

- Hình như là Độc Thủ Quan Âm.

Hải Lan Sát kinh ngạc :

- Ồ! Thì ra là lão bà là người được giang hồ gọi là đệ nhất sử độc cao thủ “Độc Thủ Quan Âm”? Ta cũng ngờ là bà ta. Nhưng ngươi đừng nói với lão bà hành trạng của ta đấy!

Dương Kế Mạnh :

- Ta hiểu.

Nói vội vậy xong Dương Kế Mạnh cước bộ cũng vừa đến gần, tiếng la hét của Kim Bích Y ngưng hẳn, có lẽ nàng đã bị lão bà điểm huyệt.

Dương Kế Mạnh cất cao giọng :

- Có phải là Tân Thất Nương không?

Lão bà ứng than đáp :

- Ta đây. Ngươi là ai?

Dương Kế Mạnh :

- Ta là đệ tử đời thứ ba của Mạnh Thần Thông tên là Dương Kế Mạnh, mười năm trước đã từng gặp lão nhân gia lão bà rồi!

Lão bà :

- À, phải ngươi có hẹn với Động Minh Tử ở đây không? Thế tên đúng gần ngươi là ai?

Dương Kế Mạnh :

- Đó là bằng hữu của ta. Ủa, lão bà bắt được cô nhỏ nào đó?

Lão bà cười khúc khích :

- Ta nói ra sợ ngươi hết hồn thôi. Thân con nha đầu này có hiệu xưng là Thiên hạ đệ nhất kiếm khách Kim Trục Lưu đó!

Dương Kế Mạnh quả nhiên kinh dị nói :

- Tân Thất Nương, lão bà thật gan dạ liều lĩnh, bắt cóc con gái Kim Trục Lưu làm chi?

Lão bà cười nhạt khiêu khích :

- Tiểu Dương, ngươi có sợ thì chạy đi kẻo liên lụy đến thân.

Dương Kế Mạnh :

- Ngươi cứ đem con nhỏ đó lại đây, ta có sợ gì ai? Hừ, nghe nói con gái Kim Trục Lưu chim sa nguyệt thẹn, cho ta xem nhan sắc chút coi có đúng như lời đồn không?

Vừa nói Dương Kế Mạnh vừa đi đến. Lúc ấy lão bà cũng đang tiến tới gần chỗ Mạnh Hoa ẩn thân. Dưới ánh trăng sáng chàng nhìn thấy rõ rằng Kim Bích Y bị lão bà kẹp ngang thân không cử động giãy giụa gì được.

Tân Thất Nương vẫn chưa biết nguy cơ nằm sát bên mình cười hớn hở :

- Tiểu Dương, ngươi không được thấy sắc đẹp rồi nổi tà tâm đấy nhé. Ta bắt con gái Kim Trục Lựu làm con tin, ngươi không được động tới người cô à, ối ối, làm sao thế này? Dương Kế Mạnh ngươi dám ám toán lão bà?

Dương Kế Mạnh hoảng hốt :

- Làm sao vãn bối dám? Chắc là tên đối thủ nào mai phục gần đây? Mau đi tìm thử xem.

Không cần phải tìm đâu cả, một bóng người đã vụt tới nhắm Tân Thất Nương đánh một chưởng tới. Thì ra Mạnh Hoa đã dùng công phu Đàn Chỉ Thần Thông bắn ra ba viên đá nhỏ, một viên trúng huyệt Hoàn khiêu của Tân Thất Nương. Không ngờ bản lãnh của tân Thất Nương cao hơn Cát Hồng rất nhiều, tuy bị bắn trúng huyệt đạo nhưng lão bà không hề hấn gì.

Nói thì chậm nhưng sự thực rất mau, mũi kiếm của Mạnh Hoa đã đâm vụt vào mắt Tân Thất Nương. Tân Thất Nương không biết chàng là ai, giữa lúc khẩn cấp lão bà buông Kim Bích Y ra kêu lên :

- Dương Kế Mạnh, hãy coi giùm ta con nha đầu này!

Rồi xuất thủ ứng phó với chàng liền.

Kiếm quang như điện, nhân ảnh vụt qua, chỉ nghe một tiếng “xoạt” dài, tay áo Tân Thất Nương đã bị kiếm chàng kéo rách một đường và đồng thời trong ống tay áo bà bắn ra một luồng khói mù mịt.

May mà trước đó Mạnh Hoa đã nghe lén những lời đàm thoại của Hải Lan Sát và Dương Kế Mạnh nên biết lão bà là tay cao thủ sử độc nên vừa đánh chàng vừa lập tức chuẩn bị, tay phải chàng sử dụng trường kiếm đồng thời tay trái đánh một chưởng phách không cùng lúc ngưng hô hấp.

Tân Thất Nương vừa bắn ra luồng độc phấn, nếu hít trúng độc phần này, hôn mê tức thời, còn bị độc phấn bám vào người da thịt sẽ mềm nhũn. Luồng độc phấn bị kình lực chưởng phong Mạnh Hoa đánh tản mác đi hết.

Trước khi mạo hiểm tập kích Tân Thất Nương, chàng đã tính toán lão bà này bắt Kim Bích Y làm con tin và lại thêm có đồng bọn kế bên nhưng xét ra lão bà không dám giết chết nàng nên chàng định ra tay chớp nhoáng đả thương đồng thời buộc lão phải buông nàng ra.

Chàng chỉ đoán đúng một nửa, lão Tân Thất Nương đúng phải buông nàng ra nhưng không hề bị thương.

Mạnh Hoa nhìn thấy lão bà vừa buông Kim Bích Y ra, nàng rơi xuống ngay cạnh sườn núi dốc vì vậy lăn luôn xuống. Chàng vội vàng ngưng tấn công Tân Thất Nương, chạy lại phía nàng :

- Y muôi đừng sợ, có ta đến cứu đây, muội muội nghe thấy tiếng của ta không? Ta là Hoa ca của muội muội đây.

Chàng vừa gọi vừa chạy theo đà lăn của Kim Bích Y hy vọng có thể chụp được nàng rơi xuống vực phía dưới.

Chàng không muốn hỗn chiến cùng Tân Thất Nương, nhưng Tân Thất Nương không chịu buông tha chàng. Lão bà vung tay, không biết sử dụng loại ám khí gì mà khi phát ra rít lên những tiếng “đinh đinh đang đang” như tiếng kim khí chạm nhau, bốc lên mùi tanh nồng nặc :

- Tiểu tử, ngươi đừng hòng cứu được con nha đầu!

Vừa nói Tân Thất Nương vừa đuổi theo.

Mạnh Hoa cười lạnh lùng. Để ta cho lão biết bản lãnh của ta!

Không một chút hoảng loạn, trường kiếm của chàng xoay một vòng tròn, bao nhiêu ám khí của Tân Thất Nương rơi rụng hết.

Chiêu kiếm của chàng rất tinh kỳ, mười mũi Độc Chỉ Hoàn của Tân Thất Nương không mũi nào đụng được tới người chàng khiến lão bà là người từng trải giang hồ đã nhiều mà chưa bao giờ nhìn thấy kiếm pháp lợi hại đến vậy, bất giác liền ngây người ra một chút.

Chàng múa kiếm lại gần :

- Lão bà đuổi theo nữa ta cho nếm mùi kiếm này liền.

Tân Thất Nương cười nhạt :

- Ngươi có bắt được cô ả cũng không thể cứu được đâu nếu không có thuốc giải độc của ta!

Chàng hoảng hốt, đúng có lẽ nàng đã bị lão bà đánh độc dược vì vậy với bản lãnh không phải kém cỏi của nàng sao nàng lại chịu nằm yên không động đậy gì được.

Chàng quay ngoặt lại tấn công Tân Thất Nương.

Tân Thất Nương đe dọa :

- Tiểu tử muốn chết ư?

Tay lão đã cầm một ống đồng đưa lên miệng. Trúc đồng phun ra một chất dịch đùng đục. Mạnh Hoa đảo nhanh người tránh dịch chất cực độc.

Chất nhờn đùng đục bắn tung tóe vượt qua người chàng bốc lên mùi tanh khiến chàng gần ngạt thở.

Mạnh Hoa cả giận, chàng cởi phăng áo ngoài múa vùn vụt như một đám mây :

- Đưa thuốc giải ra ngay không chết bây giờ?

Đang khi ấy chàng thấy sau lưng có ngọn hàm phong ập tới, thì ra Dương Kế Mạnh đã tới giúp Tân Thất Nương một tay hắn thét lên :

- Thì ra ngươi là đồ đệ của Đan Khâu Sinh. Hừ, đồ đệ mà dám xương cuồng!

Công phu Tu La Âm Kiệt công của hắn so với bốn năm trước đây ở trong Thạch Lâm đã tiến bộ hơn nhiều khiến chàng cảm thấy khí lạnh muốn run lên. Chàng cười nhạt :

- Chính ta cũng đang muốn gặp ngươi tính sổ đây!

Kiếm quang chuyển liền, như bên trái vụt như bên phải cực kỳ phiêu hốt. Hai tên Tân, Dương đều có cảm giác mũi kiếm như luôn đâm vào những yếu huyệt trên người. Tân Thất Nương như chim sợ cung không dám bắn ám khí vì sợ trúng nhầm Dương Kế Mạnh.

Trong chớp mắt Dương Kế Mạnh đỡ liên tiếp mấy chiêu hiểm độc, hắn vừa sợ vừa đố kỵ trong bụng thầm nghĩ: “Chắc chắn tiểu tử này đã tìm được kiếm pháp của Trương Đan Phong, nên Tu La Âm Kiệt công của ta không thể khắc chế được”. Hắn muốn gọi Hải Lan Sát đến giúp sức nhưng lại vì tự ái hắn lại thôi. Hắn đã thất vọng lắm rồi nhưng cũng cố vận dụng hết sức bình sinh đánh ra một chưởng Tu La Âm Kiệt công nữa.

Mạnh Hoa tin rằng chỉ trong ba chiêu là có thể kết thúc trận đấu nhưng vì có thêm Tân Thất Nương kế cận nên chàng thận trong, trong bụng thêm lo vì an nguy của Kim Bích Y: “Thuốc giải độc có lẽ khó đoạt ngay bây giờ, hãy cứu nàng trước đã”. Chàng đánh liền liên hoàn tam kiếm đẩy Dương Kế Mạnh rối loạn chân tay lập tức nhân cơ hội phi thân đi. Hai tên Tân và Dương thấy kiếm thế chàng quá ảo diệu không ai dám đuổi theo.

Chàng chạy đến tận dưới sườn núi vẫn không nghe tiếng Kim Bích Y ở hướng nào, chàng hoảng loạn không hiểu nàng sinh tử ra sao vừa đi vừa hét lớn :

- Y muội! Muội muội nghe thấy ta không? Muội muội ở đâu?

Bỗng có tiếng rất yếu ớt vọng lại :

- Mạnh đại ca, phải đúng thực là đại ca không? Tiểu muội ở đây này, đại ca mau lại đây!

Tiếng gọi tuy rất yếu ớt nhưng chàng vẫn nghe rất rõ, đúng là tiếng của Kim Bích Y.

Chàng vui mừng điên cuồng vội vàng nhắm hướng tiếng gọi chạy như bay đến lớn tiếng :

- Y muội không bị sao chứ?

Tiếng nàng vẫn yếu ớt :

- Không sao, nhưng tiểu muội không cử động được!

Mạnh Hoa hiện giờ đã là một võ học đại hạng gia, chỉ cần nghe thanh âm Kim Bích Y chàng biết liền nàng chỉ bị thoát khí chứ chưa đến nỗi bị nội thương liền hơi yên tâm. Nguyên vì nàng bị Tân Thất Nương điểm vào mấy huyệt đạo rồi bất ngờ quăng nàng xuống sườn núi dốc, nàng cứ để thân mình thuận thế lăn theo triền dốc rồi xuống một nơi bằng phẳng đầy những bụi rậm um tùm.

Nàng tuy không bị thương tích gì nhưng trong người đã ngấm chất độc Tô Cốt tán của Tân Thất Nương, loại độc dược này không làm cho người ta chết được nhưng trong vòng bảy ngày nếu không có thuốc giải xương cốt tự nhiên mềm nhũn ra và bị toàn thân bất toại vĩnh viễn biến thành phế nhân. Tân Thất Nương tuy xưa nay là người không biết sợ trời đất là gì nhưng đối với thân phụ Kim Bích Y đã được võ lâm công nhận là “Thiên hạ đệ nhất kiếm khách” lão bà rất e dè cố kỵ nên lão chỉ dám dùng Tô Cốt tán bắt nàng làm con tin chứ không dám hại đến tính mạng nàng.

Kim Bích Y cũng luyện được nội công thượng thừa, tuy bị độc tố chế phục không thể chống cự lại địch thủ nhưng nàng vẫn có thể vận khí giải huyệt. Sau khi bị quăng xuống sườn núi rồi lăn theo triền dốc nàng đã tự mình giải khai huyệt đạo.

Tuy chưa nhìn thấy nàng đâu chàng vẫn hét lớn :

- Y muội, đừng sợ, ta sẽ cùng muội muội hạ sơn. Giang sư huynh của muội muội ra sao, muội muội có biết không?

Mạnh Hoa hỏi như vậy vì chàng vừa nhớ lại lời nói của Hải Lan Sát lúc nãy cho biết Động Minh Tử có nhờ một tay “sử độc cao thủ” ám hại Cát Hồng, Định Triệu Minh, Đặng Minh Châu và Giang Thượng Vân. Sử độc cao thủ ấy chín phần mười chắc là tên lão phụ Tân Thất Nương này chẳng sai. Chàng lo sợ cho mệnh hệ của bọn họ nên chưa gặp Kim Bích Y đã vội hỏi trước. Kim Bích Y vừa vui mừng vừa cảm động trong lòng thầm nghĩ: “Mạnh đại ca thực là một người tốt, Giang sư huynh coi đại ca như kẻ thù mà đại ca đối lại rất quan tâm đến y!” liền hít một hơi chân khí để giọng lớn hơn đáp :

- Giang sư huynh không có gì đáng ngại, đại ca yên tâm, từ từ rồi tiểu muội nói sau.

Mạnh Hoa nghe ngữ khí của nàng nghĩ rằng Giang Thượng Vân và cả bọn có lẽ đã thoát khỏi ám khí của lão bà họ Tân liền có hơi yên tâm.

Lúc ấy chàng đã nhìn thấy Kim Bích Y.

Chàng vừa nhìn thấy Kim Bích Y, Bích Y cũng nhìn thấy chàng liền rồi không hiểu sức lực từ đâu có nàng phấn khích đứng bật dậy chạy tới một đoạn. Mạnh Hoa chạy như bay lại bất ngờ nàng cũng giang rộng đôi tay ôm chầm lấy chàng. Chàng reo lên :

- Y muội đừng chạy nữa, cẩn thận kẻo ngã. Để ta cõng muội xuống núi nhé!

Kim Bích Y vừa nghe hai chữ khéo ngã bỗng buông tay ngã lăn xuống thật. Mạnh Hoa hốt hoảng :

- Ôi, tiểu muội muội không nghe lời ta rồi. Đừng vội, để ta xem có bị vết thương nào không?

Hai bên đứng cách nhau không đến mấy bước, chàng định cúi xuống đỡ nàng dậy nhưng vừa đưa tay ra bỗng nghe sau lưng có ngọn gió ập đến đột nhiên như có người đột kích sau lưng. Tựa hồ người này có phần tự ngượng vì hành vi đánh lén của mình nên vừa xuất thủ vừa ha hả cười lớn :

- Hảo tiểu tử, ngươi tưởng cứu con nha đầu này mang xuống núi là dễ lắm sao?

Mạnh Hoa vừa nghe tiếng gió đã biết người ấy muốn chụp vào tỳ bà cốt của chàng, lập tức chàng trầm vai nghiêng người qua đánh ngược lại một chưởng. Song chưởng đụng nhau nổ “bùng” một tiếng, chàng bị chưởng lực của người nọ chấn động không đứng vững phải lùi lại ba bước đầu vai cảm thấy nhói đau.

Chàng không thể không kinh sợ tự nói trong lòng: “Công lực người này so với độc phụ và Dương Kế Mạnh cao hơn nhiều!”.

Quay đầu lại chàng nhìn thì ra người tập kích lén chàng là Ngự lâm quân Thống lãnh Hải Lan Sát.

Chàng cười nhạt :

- Đường đường Thống lãnh đại nhân mà lại đánh lén sau lưng người, thủ đoạn không khó coi ư?

Hải Lan Sát ngượng đỏ mặt :

- Nếu ta không mở miệng báo trước cho ngươi, ngươi làm sao đỡ nổi một chưởng của ta? Được, chúng ta nay đã rõ nhau rồi, ta nhường tiện nghi cho người đó, ngươi hãy rút kiếm ra, ta chỉ cần đối phó bằng tay không xem ngươi có chạy khỏi chưởng pháp của ta hay không?

Hắn muốn bảo vệ phong độ cao thủ của mình, nên ngữ khí rất ôn hòa nhưng thực ra trong lòng đã nổi sát cơ: “Tiểu từ này đã biết rõ thân thế ta, ta không thể không giết y!”.

Trong võ học mỗi người có một sở trường riêng, có người sở trường về binh khí, có người sở trường về quyền cước công phu, nhưng hễ luyện đến tuyệt đỉnh có hay không có binh khí cũng như nhau. Sở học của Mạnh Hoa rất tạp nhưng kiếm pháp vẫn là sở trường siêu trác của chàng. Chàng không thèm khách khí với Hải Lan Sát liền rút kiếm ra khỏi võ ra liên chiêu Huyền Điểu Hoạch Sa đâm tới cười nhạt :

- Thử xem ta chạy khỏi chưởng ngươi hay ngươi chạy khỏi kiếm ta.

Hải Lan Sát vươn tay thành trảo đánh vào đầu kiếm chàng. Mạnh Hoa sử dụng Vô Danh kiếm pháp sở trường. Chiêu Huyền Điểu Hoạch Sa này xem như giống phái Thanh Thành kỳ thực lại không phải, đối phương càng cao cường bao nhiêu càng khó đánh trúng bấy nhiêu. Chàng dư biết công lực Hải Lan Sát hơn chàng nên chiêu đầu đã phát huynh tinh túy của Vô Danh kiếm pháp ảo diệu khôn lường.

Chiều Huyền Điểu Hoạch Sa ẩn tàng sáu mươi bảy đường thế biến hóa nhưng Hải Lan Sát ứng phó rất mau lẹ đều hóa giải được hết.

Chàng không ngờ bản lãnh Hải Lan Sát quá cao cường. Xét về các phương pháp bằng tay không đối kiếm, trong võ học trước hết phải tránh mũi kiếm của đối phương sau đó thừa sơ hở của đối phương đoạt kiếm nhưng Hải Lan Sát nghiễm nhiên chụp thẳng vào lưỡi kiếm của chàng.

Mạnh Hoa thầm nghĩ: “Được, để ta xem tay ngươi có phải bằng sắt hay không”. Chàng thuận thế chém tới luôn tay đối phương. Ai ngờ mũi kiếm của chàng chém tới như chạm vào vật mềm nhũn. Nguyên lúc chớp mắt, Hải Lan Sát đã co rút bàn tay vào áo lúc nào, tay áo rộng của hắn cuộn tới vào đầu mũi kiếm của chàng kéo lại.

Hắn sử dụng công phu Chiêm Niêm Kình hút kiếm chàng như sức hút của nam châm giữ chặt kiếm của chàng. Công phu Chiêm Niêm Kình này chàng cũng có thể sử dụng nhưng chàng chỉ có thế sử dụng để hóa giải quyền cước của đối phương được thôi chứ không ngờ có thể dùng đối kháng với kiếm. Hải Lan Sát sử dụng Chiêm Niêm Kình thâm diệu đến thế này, bản thân chàng không thể so được.

Chiêu đầu tiên Hải Lan Sát đã chiếm tiện nghi, hắn dương dương đắc ý quát to :

- Buông kiếm!

Hắn cứ đinh ninh chàng không thể không buông rơi kiếm bỗng nghe tiếng chàng lạnh lùng mắng lại :

- Không dễ đâu!

Đột nhiên kiếm quan xẹt tới tay áo của hắn bị xẻ rách một mảng lớn, bảo kiếm của chàng vút tới. Nguyên may mà Mạnh Hoa từ đầu đã cảnh giác khi phát giác đối phương vận dụng Chiêm Niêm Kình liền nhớ tới nội công tâm pháp võ học Ba Tư mới học được gần đây có một phương pháp vận kình khả dĩ tiêu giải Chiêm Niêm Kình lập tức sử dụng.

Song phương giao hoán chiêu này cố nhiên Mạnh Hoa không dám tự hào khinh địch, Hải Lan Sát cũng ngấm ngầm kinh dị: “Tiểu tử này không hiểu ở đâu ra mà nội công kiếm pháp đều cổ quái. Thảo nào Tân Thất Nương bị y đánh bại cũng phải. Xem ra ta không liều mạng không xong!” Hắn không dám dùng Chiêm Niêm Kình đoạt kiếm của chàng nữa, lập tức chuyển thân song chưởng cùng phát xuất ào ạt mãnh liệt tấn công chàng.

Chàng khẽ động thân trường kiếm xuất chiêu Kim Châm Độ Kiếp phản công lại. Hải Lan Sát dường như đoán trước được ý chàng, hắn vội bước trước một bước tránh khỏi mũi kiếm hạ ngay sát thủ.

Hải Lan Sát cước bộ dừng lại, mắt nhìn vào kiếm của chàng đâm tới bụng dưới của hắn liền hít một hơi thóp bụng lại, thân hình đột nhiên dời về phía sau hai thốn. Thân hình của hắn bình thường thô ráp to lớn như con trâu nước vậy mà chỉ hít một hơi lập tức biến thành nhỏ bé hơn hẳn chứng tỏ sự vận dụng nội công của hắn tuyệt cao, bất ngờ lúc ấy kim Bích Y thất thanh kêu lên mấy tiếng kinh hoàng khiến chàng cũng không tưởng tượng.

Trong chớp mắt tình hình công thủ biến đổi, thân hình của Hải Lan Sát đang co lại hai thốn bỗng bả vai bật dài ra ba thốn hóa chưởng thành quyền đánh một chiêu Hoành Thân Đả Hổ rất vũ bão.

Binh pháp có câu: “sai một ly đi một dặm”, võ học cũng không khác. Lúc cao thủ đang kịch liệt chỉ cần hơn nhau một sợi tơ tóc. Mắt vừa thoảng thấy quyền đánh tới, chàng không có chỗ né tránh. Kim Bích Y đang nằm trên mặt đất không thể không hốt hoảng kêu lên, hận rằng mình không có sức giúp chàng giải vây chỉ còn cách nhắm chặt mắt lại không dám nhìn.

Nào ngờ võ công của Hải Lan Sát có chỗ chàng không ngờ tới cũng như kiếm pháp của chàng hắn không hiểu hết. Trong lúc chưởng phong kiếm ảnh cuốn vào nhau, tay Hải Lan Sát đánh ra rồi thu về liền, kiếm ảnh của chàng chớp nhoáng như đã chạm vào gân cốt của hắn.

Nói thì chậm, sự thực lại rất mau. Hai bóng người sáp vào nhau rồi lai phân ra mau lẹ chớp nhoáng không thể nhìn rõ ràng không hiểu tại sao quyền của Hải Lan Sát không đánh trúng Mạnh Hoa.

Nguyên vì chiêu Kim Châm Độ Kiếp của chàng xem ra tựa như Đạt Ma chưởng pháp của phái Thiếu Lâm nhưng thực không phải. Khi quyền Hải Lan Sát đánh tới kiếm thế chàng đột nhiên biến hóa khiến hắn không thể tưởng tượng, quyền hắn vừa đánh tới đã kịp nhìn thấy lưỡi kiếm của chàng dựng ngang. Hắn sợ bị kiếm tiện phăng cánh tay mình nên cũng gấp rút biến chiêu.

Hai người giang ra xa rồi lại hợp lại. Hải Lan Sát lùi rồi lại tiến lên quát mắng :

- Tiểu tử, kiếm pháp của người tuy cao minh đó nhưng muốn thắng ta muôn ngàn lần không được. Ta thấy ngươi tuổi trẻ mà đã có bản lãnh ấy không phải dễ. Ta cũng có ý thương tài, nếu ngươi chịu theo ta, ta bảo đảm về công danh phú quý ngươi hưởng suốt đời không hết!

Mạnh Hoa chỉ nói gọn một câu :

- Ai thèm? Xem kiếm!

Chiêu kiếm phóng ra sáu sáu ba mươi sáu thế. Hải Lan Sát đại nộ :

- Hảo tiểu tử không biết thời vụ, hãy xem lợi hại của ta!

Kim Bích Y nghe tiếng chàng biết chàng vẫn chưa sao mới mở mắt ra. Mừng vì chàng chưa bị thương một chút nào, kiếm chưởng thư hùng chàng hoàn toàn không chịu ở thế hạ phong. Kinh hoàng vì võ công Hải Lan Sát mười phần lợi hại thủ chưởng cước pháp cuốn gió bốc lên đến nỗi nàng nằm cách xa ngoài mười bước vẫn thấy kình phong lướt tới: “Xem ra Mạnh đại ca vẫn có thể cầm cự được nhưng muốn thắng tên này sợ rằng cực kỳ khó vậy”.

Đúng là một đối đầu của kỳ phùng địch thủ. Kim Bích Y và Dương Kế Mạnh đều kinh tâm động phách.

Mạnh Hoa sử dụng chủ yếu là Vô Danh kiếm pháp bổ sung thêm khoái đao gia truyền rồi có lúc lại dùng cả các chiêu thế của Thiên Sơn phái và Không Động phái. Một thanh trường kiếm trong tay chàng mà biến hóa như có vô vàn thanh kiếm, lúc đánh đông lúc chỉ tây, lúc vút qua nam lúc ngoặt sang bắc, nhìn tưởng ở trước hốt nhiên vòng ra sau, nhìn tưởng ở tả hốt nhiên biến sang hữu. Chiêu thế ra rất hứng khởi, thậm chí có lúc chàng chế biến ra những chiêu thế mới.

Trong thoáng chốc hai người giao đấu đã trên một trăm chiêu hầu như kiếm pháp của tất cả môn phái đều sử dụng qua tay chàng khiến Dương Kế Mạnh đứng bên đầu hoa mắt loạn và Hải Lan Sát cũng không thể biết được xuất xứ các chiêu thế của chàng. Quyền cước công phu Hải Lan Sát cực kỳ quái dị, không một chút nhiễu loạn. Thân pháp bộ pháp tấn tốc như sấm sét, ào ạt như mưa gió. Cương nhu hợp dụng, đấu qua hơn trăm chiêu chưa có ai tỏ ra chiếm được phần tiện nghi.

Không chỉ có Mạnh Hoa là kinh dị, Hải Lan Sát cũng dị thường tự nghĩ: “Bình sinh ta tự phụ vô địch, hôm nay đến một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch cũng không thắng nổi, nếu Động Minh Tử thấy được chắc y cười chết?”.

Tân Thất Nương thấy Mạnh Hoa đã gặp đối thủ tương xứng, lại nhìn thấy Kim Bích Y vẫn nằm trên mặt đất trong bụng vui mừng chạy vội lại :

- Tiểu Dương, vị bằng hữu của ngươi võ công siêu tuyệt quá, hắn là ai vậy?

Dương Kế Mạnh không dám tiết lộ thân thế Hải Lan Sát chưa biết trả lời sao, Tân Thất Nương nhìn thêm một lúc rồi nói :

- Quyền cước của hắn là thuộc phái Trường Bạch sơn ở Quan ngoại, công lực này ba mươi năm trước ta đã gặp Chưởng môn nhân Trường Bạch sơn phái y như thế. Xem ra hắn là người Mãn Châu phải không? A! Tiểu Dương, không cần ngươi nói ta cũng biết rồi. Hắn là đệ nhất cao thủ quan ngoại, hiện nay là Thống lãnh Ngự lâm quân Hải Lan Sát! Tiểu Dương, ngươi đừng che đậy chỗ dựa vững vàng của ngươi! Thảo nào ngươi dám nói không sợ Kim Trục Lưu và Đan Khâu Sinh!

Tuy võ công của Tân Thất Nương không vào hạng đệ nhất nhưng kiến thức của lão bà quả rất rộng.

Dương Kế Mạnh nhẹ nhàng nói :

- Người biết một mình được rồi, đừng nói với ai đó nhé!

Tân Thất Nương có vẻ thất ý :

- Chuyện gì quan trọng thế? Hừ, Hải đại nhân của ngươi tuy lợi hại thật sợ rằng chưa chắc thắng nổi tiểu tử này đâu!

Rồi mụ cất cao giọng hỏi :

- Hải đại nhân có cần bọn ta trợ lực không?

Hải Lan Sát tự thị mình rất cao, đâu thèm mượn tới tay trợ lực của người mới gặp là Tân Thất Nương nhưng nhất thời hắn không trả lời, liên tiếp hóa giải bảy chiêu tấn công của chàng xong mới lạnh lùng buông mấy tiếng :

- Không cần!

Thật ra Tân Thất Nương vì tự ái mà hỏi Hải Lan sát như vậy chứ nói cho cùng nếu lão bà giúp Hải Lan Sát sợ chưa xong mà đến giúp bản thân cũng không xong. Nên biết Tân Thất Nương rất giỏi về ám khí cực độc còn nói về công lực còn lâu mụ mới bằng Hải Lan Sát. Nói về chiêu số kỳ diệu mau lẹ còn lâu mụ mới bằng Mạnh Hoa. Trong lúc Hải Lan Sát và Mạnh Hoa giao đấu quyền phong vun vút, kiếm khí dày đặc, mụ có muốn giúp cũng không có chỗ chen vào. Còn dùng độc ám khí giữa lúc hai bên đang giao đấu kịch liệt, phương vị biến đổi nháy mắt chỉ sợ mụ không bắn trúng Mạnh Hoa trái lại bắn trúng Hải Lan Sát mất.

Tân Thất Nương hơi ngượng, mụ buông một câu :

- Được, nếu Hải đại nhân không cần ta trợ lực, ta đi lên Thanh Hư quán trước vậy nhé!

Nói dứt lời mụ tiến lại chỗ Kim Bích Y nhấc bổng nàng lên :

- Tiểu nha đầu, ngươi tưởng dễ thoát khỏi tay ta lắm ư?

Kim Bích Y trong lòng cực kỳ bi thống nhắm nghiền đôi mắt than một câu :

- Ta tưởng không là giấc mộng, ngờ đâu lại là ác mộng!

Vừa dứt lời, Tân Thất Nương đã xuất thân điểm huyệt nàng.

Mạnh Hoa vừa sợ vừa gấp cơ hồ suýt bị Hải Lan Sát đánh trúng một chưởng. Chưởng phong quạt qua người chàng, chàng có cảm giác đầu vai đau như lửa đốt. Hải Lan Sát quát to :

- Hảo tiểu tử, còn dám...

Hai tiếng “xưng cuồng” chưa kịp thoát ra khỏi miệng. Mạnh Hoa đã đâm vụt tới một kiếm vẽ nghiêng hai vòng nho nhỏ, kiếm thế như hai lưỡi câu móc lại vừa kỳ vừa quái ra ngoài dự đoán của Hải Lan Sát, chỉ nghe một tiếng xé vải tay trái Hải Lan Sát đã bị chém đứt một tay áo.

Mạnh Hoa cố định thần nghĩ thầm: “Y muội đã bị lão bà bắt đi, ta biết làm sao?”.

Đang kịch đấu bỗng nghe trên Đoạn Hồn nhai vọng xuống ba tiếng vỗ tay. Dương Kế Mạnh reo :

- A! Động Minh Tử đến rồi!

Hải Lan Sát tập trung hết tinh thần vào trận đấu không thể vỗ tay đáp lại, Dương Kế Mạnh lại nói :

- Hải đại nhân, đương nhiên ngài đã thắng tiểu tử này. Nhưng Động Minh Tử đã tới, xin ngài nhường cho tiểu nhân đối phó tiểu tử cho, ngài hãy tiếp Động Minh Tử, được chăng?

Hải Lan Sát vốn sợ Động Minh Tử nhìn thấy hắn không thắng được tên “hỉ mũi chưa sạch” liền gắng gượng đáp :

- Hãy giúp ta một tay!

Thất Nương để Dương Kế Mạnh lại lược trận, nhảy lên trên đón Động Minh Tử. Động Minh Tử chạy lại, nhận ra Tân Thất Nương, reo lên :

- A! Thất Nương, té ra là ngươi à! Còn con nhỏ nhà ai đây? Người ôm nó đi đâu đó?

- Con nhỏ này rất cao giá đó. Nó là con gái của Kim Trục Lưu.

- Thất Nương, ngươi có gặp Dương Kế Mạnh và vị bằng hữu của y không?

Tân Thất Nương đáp :

- Vị bằng hữu ấy phải là Thống lãnh Ngự lâm quân Hải Lan Sát không?

Động Minh Tử kinh ngạc :

- Ồ! Ngươi cũng biết ư?

- Chúc mừng chư vị tìm được nơi dựa vững vàng. Nhưng chư vị tưởng hắn trợ lực cho chư vị, hiện nay chư vị hãy trợ lực cho hắn trước cái đã!

Động Minh Tử tròn xoe mắt :

- Cái chi? Hải đại nhân... ồ... đại nhân...

Tân Thất Nương :

- Hải đại nhân chính đang cùng Dương Kế Mạnh song chiến một tiểu tử họ Mạnh, xem tình hình e rằng họ chưa chắc thắng nổi tiểu tử ấy đâu!

Dường như Động Minh Tử không tin lời nói của Tân Thất Nương, bụng thầm nghĩ: “Tiểu tử họ Mạnh phải chăng là Mạnh Hoa? Có lẽ đúng, nghe nói kiếm pháp tiểu tử được Trương Đan Phong chân truyền rất lợi hại, ta cũng từng thua y một trận. Nhưng vô luận lợi hại đến đâu không lẽ Hải Lan Sát lại chịu thua sao?”.

Lúc ấy Dương Kế Mạnh đã vỗ tay ba tiếng đáp lại từ dưới Đoạn Hồn nhai, Động Minh Tử ngưng thần lắng tai, quả nhiên nghe có tiếng xô xát ở dưới nhai vội vàng chạy xuống.

Bây giờ một mình Mạnh Hoa phải đấu với hai người bị dồn vào thế hoàn toàn bị động.

Trong chốc lát chàng biết Động Minh Tử sắp tới, chàng lo lắng: “Ta đã không cứu sư muội cũng phải tự thoát thân cái đã, sau này rồi sẽ tính”.

Chàng không thể thắng được hai tên Hải Lan Sát và Dương Kế Mạnh nhưng nếu muốn thoát thân không phải là chuyện khó.

Tâm ý đã quyết, chàng đánh ra chiêu Tinh Vân Phù Sà chuyển tiến thành thối, trong bại cầu thắng là một tuyệt chiêu của Thiên Sơn phái do chàng gần đây mới học của Đường Kính Thiên.

Kiếm quang tung hoành cuốn theo cả một luồng ánh sáng.

Dương Kế Mạnh không ngờ trong tình hình áp đảo mà chàng lại phản chiêu quá ư mãnh liệt, hắn đã bị thua chàng một lần nên vẫn còn sợ, vội vàng nhảy tránh sang một bên. Hải Lan Sát kêu lên một tiếng “ối chà” tuy nhìn rõ ý định của chàng, nhưng không dám đối chiêu.

Nói thì chậm nhưng sự thực mau không thể tả, nhân khuyết khẩu mới mở ra, Mạnh Hoa lợi dụng liền vọt ra phi thân vọt đi. Khinh công của chàng cao hơn Hải Lan Sát rất nhiều nên chớp mắt đã mất tăm trong đám rừng rậm.

Hải Lan Sát tuy đang chiếm thượng phong nhưng nhìn thấy Động Minh Tử đang đi tới, sợ nhìn thấy hắn không thể tự mình thủ thắng chỉ làm trò cười cho y nên khi chàng tự ý chạy đi rất hợp ý muốn của hắn, hắn liền cười ha hả :

- Cùng khấu không cần đuổi theo, cứ để mặc y!

Câu này hắn cố ý nói cho Động Minh Tử nghe, quả nhiên chưa dứt lời Động Minh Tử đã tới.

Có một điều Hải Lan Sát không biết: chàng tuy tiếng là đào tẩu nhưng chỉ khuất mình sau đám cây rừng rậm rạp chàng liền quay ngoặt lại mai phục ở gần đó.

Chàng nằm dưới đất nghe bọn chúng đối thoại.

Tiếng Động Minh Tử hỏi :

- Tên tiểu tặc ấy là ai mà gan liều đến thế?

Dương Kế Mạnh đáp :

- Y là Mạnh Hoa tiểu đồ đệ của Đan Khâu Sinh.

Động Minh Tử đã biết từ trước nhưng giả vờ kinh ngạc :

- Sự phụ của y chưa đến đây sao tiểu tặc dám tự mình đơn độc đến? Không ngờ y dám đánh lén Hải đại nhân!

Hải Lan Sát nói :

- Đừng kinh thường tiểu tặc, kiếm pháp của y cao cường lắm đó, bất quá...

Dương Kế Mạnh không bỏ qua cơ hội nịnh Hải Lan Sát :

- Bản lãnh của tiểu tặc ấy đúng là cao cường, bất quá đương nhiên vẫn chưa phải là đối thủ của Hải đại nhân.

Hải Lan Sát mỉm cười :

- Ta cũng có thể bắt tiểu tặc ấy được, nhưng vì có đạo huynh vừa tới, ta không dám làm lỡ việc lớn của chúng ta nên tạm thời tha cho y, thiết tưởng y có cố chạy lên trời cũng không thoát khỏi tay đạo huynh.

Hắn nói câu này có ý chuyển trách nhiệm tróc nã Mạnh Hoa qua tay Động Minh Tử.

Dương Kế Mạnh tán thưởng :

- Đúng thế, tuy tiểu tặc chỉ là chuyện nhỏ nhưng cũng nên tóm cổ y chúng ta mới yên tâm.

Động Minh Tử :

- Sáng ngày mai ta sẽ đốc thúc môn hạ đệ tử tìm bắt y. Dương huynh, khách mời của huynh ngày mai đã đến chưa?

Dương Kế Mạnh :

- Tối thiểu ngày mai cũng phải đến một nửa. Đúng, chúng ta nên tìm bắt cho được tiểu tặc, càng đông người càng dễ bắt được y, chỉ e sau đêm nay y trốn thoát mất thôi.

Động Minh Tử :

- Sư phụ của y chưa tới thiết tưởng y chưa chịu chạy trốn đâu. Tiếc rằng đang là đêm nên ta không tiện gọi môn hạ đệ tử truy tìm y.

Hải Lan Sát :

- Chúng ta hãy về Thanh Hư quán đi còn bao nhiêu chuyện quan trọng cần bàn. Tiểu tặc ấy bị một trận thất vía chẳng dám quấy nhiễu nữa đâu. Tin ta đến đây hình như đã có người khác hay biết rồi?

Động Minh Tử :

- Theo lời của Hải đại nhân đã dặn ta đâu dám tiết lộ, đến đệ tử tâm phúc của ta ta cũng phải lừa y.

- Tốt lắm, nhưng từ nay trở đi đạo huynh đừng gọi ta là Hải đạo nhân nữa, cứ coi ta như một tên ở quan ngoại đến làm việc quét dọn trong Thanh Hư quán.

Động Minh Tử :

- Xin yên tâm. Ta hiểu rõ rồi.

Bọn chúng vừa đi vừa bàn tán. Mạnh Hoa ẩn mình đi theo sau, dần dần chúng khuất dạng.

Chàng ngó lên bầu trời. Trăng vằng vặc mọc chính giữa đỉnh đầu, có lẽ đã nửa đêm. Người yêu dấu nhất của chàng không thấy đâu, địch nhân cũng đã đi khỏi. Nửa đêm giữa rừng núi hoang tịch tuy canh khuya lặng lẽ nhưng lòng chàng rối bời bời không biết phải làm gì bây giờ.

Việc phát sinh bất ngờ đêm nay khiến kế hoạch của chàng bị đảo lộn. Việc xuất đầu lộ diện tuy không đang ngại nhưng việc chàng biết được phần nào âm mưu bí mật của bọn Hải Lan Sát và Động Minh Tử rất quan trọng vì chúng rất có thể phải giết chàng để diệt khẩu và chính vì vậy chàng không thể đóng vai đại biểu cho Thiên Sơn phái gặp Không Động phái được nữa.

Chỉ còn thời gian ngắn nữa trời sẽ sáng. Trời sáng bọn đệ tử Không Động phái sẽ kéo nhau tìm kiếm chàng, làm sao chàng còn lẩn trốn được? Đương nhiên, tốt nhất là ngày mai tam sư phụ và Kim đại hiệp đến đây. Còn hai ngày nữa là tới đại hội nếu họ chưa đến tung tích của ta ắt lộ mất. Biết làm sao đây?

Một luồng gió lạnh lùng thôi qua, chàng cũng cảm thấy đầu óc tỉnh táo tự nghĩ: “Thời gian cấp bách lắm rồi, ta làm ngay đi!” Chàng trấn định tinh thần suy đi xét lại những lời nói chuyện của Động Minh Tử và Hải Lan Sát, Dương Kế Mạnh, bỗng nhiên chàng nhất định phải liều một phen: “Bọn chúng nhất định tưởng ta đêm nay không dám đến quấy rối, ta cứ làm ngược lại. Không đợi sáng ngày mai chúng truy tìm ta, đêm nay ta cứ vào thẳng Thanh Hư quán. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Chỉ cần can đảm, biết đâu chẳng gặp cơ hội cứu thoát Y muội? Cứu được Y muội tất nhiên Kim đại hiệp không bị chúng uy hiếp nữa”.

Chàng đã biết phương hướng của Thanh Hư quán nên vượt qua Đoạn Hồn nhai, khoảng qua canh bốn chàng đã đến Thanh Hư quán. Nhưng Thanh Hư quán phòng ốc ít nhất có hơn trăm gian, không biết Động Minh Tử ở gian nào trong quán?

Trong lúc chàng đang chần chừ quan sát toàn cục cấu trúc của Thanh Hư quán bỗng chàng nghe như trong khu rừng tùng phía sau có tiếng nói của hai người. Chàng thi triển tuyệt đỉnh khinh công nhẹ nhàng lướt đến lắng nghe. Nghe qua tiếng nói chàng nhận ra ngay đó là người đệ tử tâm phúc của Động Minh Tử là Đại Thạch đạo nhân đang đi cùng một người khác là sư đệ hắn.

Có tiếng ai oán của tên sư đệ :

- Sư phụ thật cẩn thạân quá đáng, có tên gian tế nào lớn mật dám đến Thanh Hư quán giữa đêm? Hai đêm trước không cần ai canh giữ, đêm nay dở chứng bắt chúng ta phải tuần phòng.

Đại Thạch đạo nhân nói :

- Sư đệ chưa biết rồi. Nghe nói có một khách nhân quan trọng mới đến sự phụ cùng y thương nghị trong mật thất cho nên cẩn thận hơn. Chẳng những phải phòng bị gian tế đột nhập từ ngoài mà còn phải phòng bị cả môn hạ đệ tử của sư bá rình mò nữa. Sư phụ cũng muốn sai phái người khác lắm chứ nhưng có ai sư phụ tin tưởng được bằng hai ta?

- Khách nhân quan trọng là ai, sư huynh biết không?

Đại Thạch đạo nhân :

- Ta chỉ biết trong ấy có Dương Kế Mạnh và Tôn Thất Nương còn một người nữa ta không biết là ai nhưng xem cách sự phụ đối đãi kính trọng, ta e y còn quan trọng hơn Dương Kế Mạnh nữa.

- Nghe nói Tân Thất Nương bắt được một cô bé, sư huynh có biết là ai không?

- Không biết. Tân Thất Nương dường như dùng cô bé làm con tin, vừa đến Thanh Hư quán mụ ta đã vỗ về cô bé nhưng giam giữ cô bé ở đâu ta cũng không biết.

Mạnh Hoa nghe lén bọn chúng đối đáp tới đó lấy làm thất vọng. Chàng những muốn khống chế Đại Thạch đạo nhân bắt y phải nói ra chỗ giam giữ Kim Bích Y nhưng nay hắn cũng không biết ấy thì còn hy vọng gì?

Tên sư đệ lại lên tiếng :

- Có một việc kỳ quái nữa là sư phụ bắt tiểu đệ tìm đem đến mười bộ quần áo tạp dịch trong Thanh Hư quán cho sư phụ, sư huynh biết để làm gì không?

- Cái này ta biết. Đó là để khách nhân quan trọng lựa chọn một bộ vừa với thân mình.

- Sư huynh nói khách nhân ấy được sư phụ rất tôn quý, sao lại bắt làm tạp dịch trong Thanh Hư quán?

- Cái này ta không biết. Sư phụ có dặn ta ngày mai dẫn khách nhân gặp người quản lý rồi khách nhân thích gì thì làm không được lý tới.

- Sư huynh không nghe sư phụ và khách nhân đàm luận gì ư?

- Lúc ta vào họ đã bàn xong rồi. Sư phụ đang kính cẩn mời khách đi nghỉ.

Mạnh Hoa nghe tới đó liền có chủ ý khác, đột ngột chàng xuất hiện, vươn tay mau chóng vận chỉ công điểm trúng huyệt đạo của tên sư đệ. Đại Thạch đạo nhân chưa kịp kêu ối thì đã bị chàng chụp trúng. Chàng đặt chưởng ngay sau lưng hắn ở huyệt Đại Chủy rồi ghé sát vào tai hắn :

- Cứ làm theo lời ta không can gì đến tính mạng đâu.

Đại Chủy huyệt là một trong các tử huyệt, bị khống chế huyệt này Đại Thạch đạo nhân đành vâng lời Mạnh Hoa, vội đáp :

- Đại hiệp có gì cần đến tiểu nhân?

Mạnh Hoa ra lệnh :

- Hãy dẫn ta gặp sư phụ ngươi!

Đại Thạch đạo nhân :

- Việc ấy rất dễ, nhưng...

- Nhưng sao?

- Xin đại hiệp hãy cho biết trên đường tới phòng sư phụ nhỡ gặp người hỏi tiểu nhân, tiểu nhân phải trả lời ra sao?

Mạnh Hoa đáp :

- Ngươi chẳng đã nói sư phụ phái hai người đi tuần tra hay sao? Huống gì ngươi là sư huynh, ngươi dẫn theo khách nhân, trừ ra sư phụ, ai dám vặn hỏi ngươi?

Đại Thạch đạo nhân :

- Trong quán ngoài đệ tử bản môn còn có các khách nhân, nếu bất ngờ có người nửa đêm tỉnh dậy ngẫu nhiên gặp ta giữa lúc canh tư thế này không thể tin có khách đến vào giờ này, sao khỏi sinh lòng nghi ngờ, vạn nhất phát sinh điều gì đại hiệp đừng đổ cho tiểu nhân.

Thực tâm hắn không sợ việc chàng ám toán sư phụ hắn, chỉ sợ chàng giết chết hắn khi không thực hiện được âm mưu. Hắn nghĩ bụng: “Tiểu tử này tuy có lợi hại thật nhưng thiết tưởng cũng chưa đáng là đối thủ của sư phụ ta. Chỉ cần dẫn y đến gặp sư phụ là ta không còn sợ bị y giết chết nữa”. Hắn không biết rằng ba năm trước đây sư phụ hắn đã từng bại dưới kiếm của chàng.

Chàng đáp :

- Được, hễ phát sinh điều gì khác đã có ta đối phó, không cần ngươi phải lo. Chỉ cần ngươi phải nghe lời ta, ta không giết ngươi đâu.

Nói rồi buông Đại Thạch đạo nhân ra cúi xuống cởi đạo bào của sư đệ hắn. Tuy chàng đã buông Đại Thạch đạo nhân ra nhưng hắn vẫn chưa cử động gì được. Khi vừa bị chàng điểm huyệt, hắn đã ngấm ngầm vận nội công bản môn đinh ninh có thể tự giải huyệt đạo. Hắn là đại đệ tử của Động Minh Tử, tuy nội công kiếm pháp không bằng sư phụ nhưng trong các bạn đồng môn hắn đắc ý về khả năng công phu vận nội công của mình. Ai ngờ hắn không vận công còn khả dĩ ổn thỏa, mỗi lần vận công huyệt Đan Điền lập tức đau nhói như có kim đâm, kêu không thể kêu được nên trong cổ họng cứ ư ử rên rỉ.

Mạnh Hoa khoác vội áo đạo bào, búi bội tóc lên dùng khăn che nửa khuôn mặt rồi giải khai huyệt đạo cho hắn :

- Ngươi đừng có ý chạy trốn, ta đã giải huyệt Đại Chủy cho ngươi rồi nhưng đã điểm vào ẩn huyệt. Không tin ngươi có thể vận khí xem. Thủ pháp điểm huyệt của ta, sư phụ ngươi cũng không thể giải cứu. Nếu ẩn huyệt này không được giải khai trong vòng ba ngày toàn thân ngươi huyết loại mà chết đừng trách ta không nói trước.

Đại Thạch đạo nhân thử vận khí quả nhiên thấy bụng đau như dần không thể không kinh hãi. Hắn cũng là người học võ nên biết công phu điểm ẩn huyệt cực kỳ khó luyện, đến sư phụ của hắn cũng chỉ nói qua về công phu thượng thừa này chứ chưa luyện thành được.

Đến đây hắn mới biết Mạnh Hoa thực sự lợi hại, niềm tin vào sự tất thắng của sư phụ dao động hẳn.

Mạnh Hoa :

- Được rồi, đi đi. Ngươi quá rành rẽ tình hình ở đây, cố sức tránh gặp mặt người khác. Chỉ cần người đừng vận khí nữa là vẫn có thể thi triển khinh công được. Hễ gặp mặt sư phụ ngươi ta lập tức giải khai huyệt cho ngươi liền.

Chàng giả đóng vai sư đệ của Đại Thạch đạo nhân cùng đi với hắn vào trong quán. Không có ai nghi ngờ gì cả, vả lại đêm nay ngoài sư huynh đệ Đại Thạch đạo nhân cũng không có ai đi tuần phòng nên chàng dễ dàng vào sâu trong sào huyệt địch.

Mạnh Hoa dự định bắt sống Động Minh Tử làm tù binh.

Nên biết ba năm trước Động Minh Tử đã bị chàng đánh bại, kinh qua thời gian ba năm, võ công bản lãnh của chàng vượt hơn trước rất xa nên chàng tin chắc vẫn sẽ thắng Động Minh Tử. Chàng tin chắc nếu chàng xuất thủ bất ngờ chàng sẽ chế phục được Động Minh Tử dễ dàng. Ở trong Thanh Hư quán này người chàng kỵ nhất chỉ có Hải Lan Sát. Hiện nay đang giữa canh tư, chắc Hải Lan Sát đã ngủ say. Chỉ cần hắn không biết chàng đã có thể bắt sống Động Minh Tử và lúc ấy lo gì bọn chúng không thả Kim Bích Y của chàng ra để trao đổi?

Nhưng không vì tự tin mà chàng dám sơ suất. Đột nhập vào hổ huyệt rồi chàng ngưng thần tụ khí cẩn thận quan sát chung quanh.

Đại Thạch đạo nhân dẫn chàng đi quanh co một lúc về hướng đông, bỗng nhiên chàng nghe có tiếng nói thì thào vọng ra từ hướng tây. Chàng lắng tai nghe, hình như là tiếng Động Minh Tử nhưng vì khoảng cách quá xa chàng chỉ nghe loáng thoáng chứ không rõ ràng.

Một người khác vừa lên tiếng sau Động Minh Tử. Cố nghe kỹ thì ra tiếng Tân Thất Nương. Thanh âm của mụ ta lớn và sắc giống như đang cùng Động Minh Tử tranh luận về việc Kim Bích Y.

Thính giác của Đại Thạch đạo nhân không tinh nhuệ bằng của Mạnh Hoa nên tựa hồ hắn không nghe thấy gì cả vẫn cắm cúi đi tới trước. Mạnh Hoa chộp hắn dừng lại nói nhỏ :

- Sư phụ của ngươi đang ở phía tây cơ mà?

Hắn kinh ngạc cãi lại :

- Không phải đâu, gia sư nghỉ tại đông viện, đi qua hai gian phòng này là tới.

Chàng cười nhạt :

- Ngươi chớ lừa ta, ta đã nghe thấy tiếng nói của sư phụ ngươi rồi.

Đại Thạch đạo nhân :

- Tiểu nhân đâu dám lừa đại hiệp. Nếu đại hiệp không tin chúng ta sẽ đi về phía tây xem thử.

Họ quay về hướng tây, một lúc chàng đã nghe rõ thanh âm của Động Minh Tử và Tân Thất Nương và Đại Thạch đạo nhân cũng đã nghe rõ.

Tiếng Động Minh Tử nói :

- Không phải ta sợ Kim Trục Lưu, bất quá ngươi cần rõ Chưởng môn sư huynh của ta không muốn mất lòng Kim đại hiệp. Con gái của y ta nên lấy lễ đối đãi không nên làm cô bé khổ sở.

- À, đạo huynh định trao nha đầu ấy cho sư huynh à?

- Không phải như vậy sư huynh tuy có biết việc này cũng không cần lý tới. Nhưng sư huynh đã dặn dò ta rất kỹ không nên làm phật ý các tân khách tới đây. Xin Thất Nương trao thuốc giải cho ta, ta sẽ tự giám quản cô bé ấy!

- Đạo huynh là chủ nhân trao con nha đầu cho đạo huynh giữ cũng được, nhưng đạo huynh cần gì thuốc giải?

Động Minh Tử cười :

- Cho dù con tiểu nha đầu này có khôi phục được võ công ta cũng không có gì phải sợ. Chúng ta chỉ cần cô ả làm con tin, chớ nên hành hạ cô ả. Quả vạn nhất mai kia có chuyện gì ngoài dự toán của chúng ta, chúng ta vẫn giữ được hảo cảm của Kim Trục Lưu!

Tân Thất Nương có vẻ giận :

- Nói tới nói lui đạo huynh vẫn có ý sợ Kim Trục Lưu. Nếu cần các đạo huynh cứ đổ mọi tội lỗi lên đầu ta cũng được.

Động Minh Tử :

- Làm gì có chuyện đó? Chúng ta làm như vậy cũng là dự phòng cho Thất Nương. Chúng ta đã ước hẹn sướng khổ có nhau. Thất Nương cứ an tâm, nếu cần ta xin thề, nếu Tân Thất Nương có chết, Động Minh Tử cũng xin chết theo.

Lúc ấy Mạnh Hoa và Đại Thạch đạo nhân đã đi đến gần dãy viện, Động Minh Tử nói câu ấy Đại Thạch đạo nhân nghe rất rõ. Đại Thạch đạo nhân bất giác giật mình: “Thanh âm của sư phụ dường như có gì khác lạ?” Nên biết hắn là đồ đệ tâm phúc của Động Minh Tử đã sống với sư phụ trên hai mươi năm nên nghe thanh âm của Động Minh Tử nói với Tân Thất Nương phát hiện liền có điểm hơi khác.

Đại Thạch đạo nhân phát khởi nghi tâm bất giác thầm nghĩ: “Sư phụ phải thệ tại sao không xưng ‘ta’ mà lại xưng tên? Hừ, thật khó nói có kẻ gan dạ dám mạo nhận sư phụ của ta, y nói ‘Động Minh Tử cũng xin chết theo’ tức là đâu có liên quan gì đến y?”.

Chưa nghĩ dứt ý bỗng có tiếng Tân Thất Nương :

- Không cần phải thề thốt. Đạo huynh là chủ, cần cai quản tiểu nha đầu ta đâu dám can thiệp, nhưng nếu muốn thuốc giải thì... thì...

Động Minh Tử mỉm cười :

- Tân Thất Nương không lẽ chẳng tin ta sao?

Mạnh Hoa nghe Động Minh Tử nài nỉ khốn khổ xin Tân Thất Nương thuốc giải độc cho Kim Bích Y bao nhiêu ác cảm với y giam đi hết một nửa, nghĩ bụng: “Người này tuy rất đáng giận vì tàn ác nhưng nghe y tha thiết muốn giải độc cho Y muội cũng cảm động lắm, chút nữa nếu cần ta nên gượng nhẹ với y”.

Trong chốc lát chàng cơ hồ muốn đổi ý định bắt Tân Thất Nương làm con tin thay vì Động Minh Tử nhưng xét lại chỉ có bắt Động Minh Tử mới khống chế được bọn đệ tử Không Động phái chứ còn bắt Tân Thất Nương đâu có tác dụng gì. Chàng quyết định vẫn theo kế hoạch cũ, giải khai huyệt đạo cho Đại Thạch đạo nhân rồi cất tiếng đẩy hắn đi.

- Không cần ngươi nữa, cút đi!

Đại Thạch đạo nhân có chút trù trừ, hắn một mặt sợ tên sư phụ giả này đoạt được thuốc giải nên vừa chạy vừa hét lớn :

- Sư phụ hãy lại đây mau lên!

Hắn vừa la cũng là lúc Mạnh Hoa đã khinh thân lên khỏi bức tường tiến vào trong viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK