Tôi cũng chưa từng hỏi cuối cùng như thế nào, tôi chỉ biết, giấc mộng trở thành người mẫu quốc tế của anh ta, có thể sẽ kết thúc từ đó.
Tôi biết Kỳ Kỳ có cảm tình với Giang Hành, vẫn luôn lo lắng cho cảm xúc của cô ấy, nhưng mà, cô ấy lại thoải mái hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của tôi.
Sau nhiều lần cẩn thận quan sát cảm xúc của cô ấy, Kỳ Kỳ lắc đầu, vỗ vỗ vai tôi.
"Yên tâm, mình không có si tình như cậu nghĩ đâu, được rồi mình thừa nhận khuôn mặt và dáng người của Giang Hành đúng thật là gu của mình, nhưng cũng chỉ thế mà thôi."
"Mình sớm biết anh ta chắc chắn là hải vương*, vốn là gặp sắc nảy lòng tham nên muốn cùng anh ta tiếp xúc nhiều chút, lại không nghĩ anh ta đối với cậu cặn bã như vậy, mình lại càng không nghĩ tới anh ta sẽ xuống tay với cậu."
*海王: chỉ những người lăng nhăng, đào hoa
Nói xong, Kỳ Kỳ nháy mắt vài cái với tôi, "Yên tâm, chị đây đã có mục tiêu mới."
Cô ấy lây di động ra, đưa cho tôi xem một bức ảnh chụp vội, hoá ra là tiểu học đệ vô cùng đúng giờ mà hôm chúng tôi ngồi xổm trong thư viện chờ.
Thấy Kỳ Kỳ soi gương trang điểm mặc quần áo, sau đó hăng hái bừng bừng tới "nằm vùng" ở thư viện, trái tim tôi cuối cùng cũng yên ổn trở lại.
Chỉ có điều.....
Tôi cũng không thoải mái như vậy.
Sau khi có tin tôi cùng Lâm Chí hẹn hò, trường học liền bùng nổ.
Cũng không biết là ai đó truyền đi tin tức, tóm lại, sau đó toàn bộ giáo viên đều biết, nói giáo thảo Lâm Chí hẹn hò cùng vị cô nương ra giá cao mua tất của anh ta....
Tôi nháy mắt trở thành "hồng nhân vườn trường"*, chính là loại hắc hồng.
*người nhận được nhiều sự chú ý nhất trong trường
Áp lực dư luận chưa từng có trong nháy mắt làm tôi suy sụp, liên tiếp hai ngày, thậm chí tôi cũng không dám ra khỏi cửa đi học.
Nhưng
Ngày thứ ba, Lâm Chí đột nhiên tìm được chứng cứ, đưa ra tin tức này.
Thì ra, tất cả đều do bạn gái cũ của anh tự biên tự diễn một vở kịch.
Sau khi cô ta uống rượu đã đăng lung tung ở trên mạng, vốn dĩ là muốn bôi đen Lâm Chí, nhưng cô ta không nghĩ tới, thực sự sẽ có người mắc câu, hơn nữa, cô ta càng không nghĩ rằng đối phương chính là tôi.
Nghe Lâm Chí nói, cô ta đã sớm biết Lâm Chí thích tôi.
Cũng bởi vì như thế, mới có thể vô tình biết được "người mua" kia là tôi, còn đặc biệt chụp lén tôi, cũng cắt ghép đoạn ghi âm, thêm mắm thêm muối rồi tung ra.
Lâm Chí dự vào chứng cứ xác thực muốn làm rõ mọi chuyện, từ bản ghi âm cắt ghép, đầy đủ mọi thứ, tự tay thẳng thừng đánh vào bạn gái cũ.
Trong lúc nhất thời, dư luận nháy mắt phản chiến, mà tôi cuối cùng cũng thoát khỏi cái biệt danh bi3n thái.
Chỉ là, giờ khắc này, chuyện tôi để ý nhất không phải là chuyện này, mà là.....
Tại sao Lâm Chí lại thích tôi.
Mà cuối cùng là anh đã thích tôi từ khi nào.
Khi hỏi anh vấn đề này, Lâm Chí đang cùng tôi tản bộ ở sân thể dục.
Nghe vậy, anh cười cười, ánh mắt nhìn về phía xa, hình như nhớ lại cái gì, sườn mặt vô cùng dịu dàng.
Sau đó, anh chầm chậm kể câu chuyện kéo dài trong mười phút đồng hồ tiếp theo, tôi lấy thân phận một người khán giả, nghe anh kể lại tình cảnh cái ngày mà anh yêu tôi---
Trong ngày hội lần đầu gặp mặt sinh viên đó, giữa trưa tôi vừa mới gội đầu xong, mái tóc mềm mại tự nhiên, lại đúng lúc mặc chiếc váy trắng mà anh thích, cười lên rất thuỳ mị.
Mặc dù cũng không phải là cái diện mạo đẹp tựa thiên tiên gì, nhưng mà, có lẽ do tình nhân trong mắt hoá Tây Thi.
Ngày đó lần đầu tiên gặp mặt, cô gái đó đi qua bên cạnh anh, ngọn tóc lướt qua lòng bàn tay anh, đầu quả tim anh liền ngứa ngáy thật lâu.
Thật lâu.....