Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Go

Ngày 18 tháng 3 năm 1xxx

Anh rốt cuộc cũng học được cách nấu thịt bò, nhưng em thật sự không muốn đến nếm thử nó sao?

Ngày 20 tháng 3 năm 1xxx

Hôm nay gió rất lớn, bầu trời lại có rất nhiều diều, nhưng dây diều của chúng ta sắp bị đứt rồi.

Ngày 5 tháng 4 năm 1xxx

Thuốc thật nhiều, anh đau quá thật sự không muốn uống.

Ngày 8 tháng 4 năm 1xxx

Dạo này trời vẫn luôn mưa, không biết anh có thể chờ đến khi nắng đến không?

Ngày 18 tháng 4 năm 1xxx

Ngày hôm qua từ cửa hàng bán hoa mua những bông hoa khô héo, em hôm nay vẫn không có tới tìm anh.

Ngày 6 tháng 5 năm 1xxx

Anh chờ đến trời nắng, nhưng chưa từng có được thái dương thuộc về chính mình.

##############

Trong căn phòng tối tăm, bày ra vô số chai rượu bị vất tứ tung hỗn độn, Phó Dục vẫn một thân tây trang nhăn nhún như ngày hôm qua, vô cùng chật vật, thân đầy mùi rượu.

Anh cảm thấy chung quanh chỉ là màn đêm tĩnh mịch không có lối thoát, gắt gao trói buộc anh, làm anh không thở nổi. Anh muốn ngủ để qua đi cơn ác mộng này, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt liền sẽ hiện lên Nguyễn Kim một thân đầy máu, Nguyễn Kim em ấy không ngừng kêu tên anh, Phó Dục, Phó Dục. Anh về sao không tới cứu em? Anh muốn vươn tay bắt lấy Nguyễn Kim, nhưng lại không thấy cái gì cả.

Phó Dục dọn dẹp lại đống chai lọ, sắp xếp phòng ở nhưng cũng không thể tìm ra một món đồ vật nào của Nguyễn Kim. Nguyễn Kim em ấy tựa như không muốn chủ nhà trọ lo lắng mà đem dấu vết của chính mình rửa đi sạch sẽ, một chút ít đều không lưu lại.

Thời gian dài không có ăn cơm hơn nữa lại uống rượu bia vô pháp không dừng, dạ dày vốn không quá khỏe mạnh càng ngày càng tệ, kịch liệt quặn đau như bị tra tấn. Phó Dục tự ngược muốn chịu đau đớn, không có ý định đi uống thuốc. Anh dùng sức ấn dạ dày, trong cổ họng trào ra một tia tanh ngọt.

Sẽ không còn có người ôn nhu nấu canh giải rượu cho anh nữa, sẽ không còn có người nấu cho anh một bát cháo cá lát thơm mềm nữa.

#############

Phó Vãn thời điểm đẩy cửa ra, thiếu chút nữa cho rằng mình đã gặp cướp. Nguyên bản căn nhà ở sạch sẽ đã trở nên hỏng bét, quần áo khắp nơi tứ tung. Liếc nhìn bên dưới chiếc sô pha là Phó Dục nhiều ngày đã không nhìn thấy bóng dáng.

Phó Vãn nhíu mày, ghét bỏ mà nhặt quần áo của Phó Dục lên, ý đồ đánh thức anh: "Phó Dục, Phó Dục? Tỉnh tỉnh. Anh biết đã bao lâu anh không đi làm việc không? Thư ký anh phải gọi điện thoại cho em tới đây. Anh tính toán sẽ như vậy cả đời sao?"

Phó Dục chợt thấy ánh sáng, vẫn chưa tỉnh rượu, trong miệng nỉ non lời nghe không rõ lắm, mơ hồ là lời xin lỗi.

Phó Vãn nhìn bộ dạng lôi thôi của anh trai mình, trong trong lòng bực bội muốn chết, không tính toán tiếp tục cùng con ma men này dây dưa. Nàng đứng dậy đi đến phòng bếp bưng một chậu nước lạnh, không chút khách khí đổ lên đầu Phó Dục, sau đó dùng sức đem chậu sắt hướng dưới chân mà quăng ngã.

Tiếng vang lớn cùng dòng nước lạnh thấm vào cơ thể miễn cưỡng gọi thần trí Phó Dục trở về, anh giương mắt thấy trước mặt là chiếc giày cao gót của Phó Vãn.

"Phó Vãn a, sao em lại tới đây?" Thanh âm khàn khàn, cùng với một hai tiếng ho khan ở lồ ng ngực.

"Em không tới, anh tính toán chết ở chỗ này sao?" Phó Vãn hừ lạnh.

"Làm sao có thể," Phó Dục nhẹ nhàng cười một chút, "Anh đã đáp ứng dẫn em ấy đi ngắm mặt trời mọc rồi. Anh không thể lại thất hứa lần nữa, bằng không em ấy sẽ không tha thứ cho anh.

Ánh mắt Phó Vãn phức tạp mà nhìn người nam nhân chật vật trước mắt, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: "Anh đủ rồi. Nguyễn Kim đã chết, khi anh ấy còn sống anh đã không đối sử tốt, hiện tại anh ấy không còn nữa thì sự hối hận của anh có ích lợi gì đâu?"

"......"

"Em nói rất đúng," Phó Dục lẩm bẩm tự nói, "Là anh phải xin lỗi em ấy, em ấy đã đợi anh lâu đến như vậy, nhưng anh vẫn luôn không có quay đầu lại mà nhìn em ấy."

"Là anh sai rồi. Anh cho rằng em ấy sẽ vẫn luôn ở phía sau chờ anh." Trong thanh âm anh tràn ngập sự thống khổ, nước mặt lại không tự giác trào ra.

"Nhưng anh đã quên, Nguyễn Kim em ấy rất hiếu thắng." Phó Dục cúi đầu nhìn đôi tay chính mình, thanh âm run rẩy, " Đều do anh, là anh hại em ấy, là anh đã tự cắt đi con đường sống cuối cùng của em ấy."

Phó Vãn có chút không đành lòng mà tiếp tục nghe.

Phó Dục lại cười cười: "Nguyễn Kim em ấy không muốn gặp lại anh, nói thích anh quá mệt mỏi. Em ấy nói rất đúng, nếu em ấy không có gặp được anh, em ấy vẫn sẽ như trong trí nhớ của anh, một Nguyễn Kim đơn thuần luôn vui tươi hoạt bát."

"Phó Vãn yên tâm, anh sẽ không đi tìm chết." Anh đột nhiên nói.

Phó Vãn trầm mặc một chút, mới nói: "Vậy là tốt rồi, anh nên sớm quên đi anh ấy đi."

"Em đại khái sẽ không muốn nhìn thấy anh sớm đâu." Phó Dục ôn nhu mà nhìn chăm chú vào hư không, không biết là đối với ai nói.

"Chờ em nguôi giận, anh lại đi tìm em. Kiếp sau đến lượt anh thích em, em có chịu không?" Anh ngữ điệu mềm nhẹ, tầm mắt có chút tan rã.

Đáng tiếc lời âu yếm ngọt ngào này rốt cuộc cũng không thể tới tai người kia.

#################

Ngày 1 tháng 9 năm xxxx

Ngày đầu tiên khai giảng liền gặp một người rất đẹp, cậu ấy chủ động giúp anh đem đồ vật vào ký túc xá, còn cười với anh, cậu ấy cười rộ lên thật là đẹp mắt, tim anh đập thật nhanh a, mặt cũng nóng nóng, có phải anh đã thích cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên?

Không biết ngày mai còn có thể gặp được cậu ấy không? Đáng tiếc lá gan anh quá nhỏ, chưa kịp lấy phương thức liên hệ.

Hy vọng ngày mai có thể có được vận khí tốt, anh nhất định sẽ lấy được phương thức liên lạc cậu ấy. Chúc chính mình may mắn!

################

Chính văn hoàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK