Hắn ôm lấy ngọn đèn trong lồng ngực, thấp giọng khóc nức nở.
Người kia lừa hắn.
Người kia vốn không có thân thể.
Cô hồn bị thương như vậy có kết cục gì, đơn giản là bị ác quỷ tranh cướp cắn xé, tan thành cát bụi.
Ngọn lửa vừa châm lên lại tắt đi, vẫn hấp dẫn những ký ức vô chủ phiêu tán khắp đất trời.
Đoạn ký ức này thuộc về ai, Yến Thanh Châu không dám nghĩ.
Thì ra người kia tự sát, người tự sát sao có thể đoạt xác được?
Vết thương của người kia do hắn tạo thành, cậu chết trên tay hắn.
Ký ức của người kia vì sao lại vô chủ?
Người kia…… Đi đâu vậy?
Người hắn muốn yêu thương bằng cả trái tim…… Không thấy nữa……
Một thân vết thương, không có chỗ về.
Không có chỗ về, không bằng…… Tan biến.
Tan biến sạch sẽ.