• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa càng ngày càng lớn, các cơn sóng dữ hơn trước, đánh sát cả vào biệt thự.

Mạc Tử Ân mở ô, vóc người cao lớn lao vọt ra bên ngoài trời mưa tầm tã. Lâm Hinh cứ ngồi im một chỗ không hề nhúc nhích, nước mưa thấm ướt từ đầu đến chân.

Anh yên tĩnh nhìn cô, cả mặt lẫn tóc anh đều bị dính nước dù đã che ô. Mạc Tử Ân đứng bên cạnh Lâm Hinh nhường hết phần ô cho cô, còn mình thì cứ thế đội mưa, sóng biển dội thật mạnh vào người, hơi lạnh lan toả khắp cơ thể.

Lâm Hinh nghe thấy tiếng "lách tách" của hạt mưa rơi xuống vải dù, từ từ ngước đầu lên với tốc độ rùa bò. Mắt cô đỏ ngầu, tia máu vằn lên trông đáng sợ, một phần là vì khóc, một phần là vì nước mặn ngấm vào mắt. Mặt Lâm Hinh trắng bệch tựa không còn giọt máu nào trong người, môi tái nhợt, người run lẩy bẩy.

Khoảnh khắc mắt hai người chạm nhau, cô thấy được cơn bão dâng cao trong mắt anh, đôi đồng tử vốn trong veo đẹp đẽ nay lại phản chiếu hình ảnh sóng gió bão bùng, thâm trầm hướng xuống cô.

" Cô định ngồi đây tới chết hả?" Anh ngồi xổm lạnh nhạt hỏi cô, âm lượng lớn.

Lâm Hinh nhắm mắt, hàng mi ướt át dính vào nhau.

Chết tiệt!

Nếu cô mà ốm thì sẽ chẳng được tích sự gì, bức tranh của anh không biết khi nào mới có thể hoàn thành xong.

Mạc Tử Ân không biết giữa cô và "người bố" đã xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ họ đã có cuộc tranh cãi gay gắt, anh còn không ngờ rằng cô sẽ đau khổ, tuyệt vọng tới mức khóc đến lấm lem cả mặt. Cái người mà lúc nào cũng bợt cỡn với anh đâu? Cái người không sợ trời đất vật lộn với một tên đàn ông trong quán bar đâu?

Nhân cách của cô càng thay đổi, anh càng muốn gỡ bỏ hết những gì trên mặt cô, bới khoét xem tận sâu bên trong có thứ gì mà lại làm cô hành xử thế.

Mạc Tử Ân cầm tay Lâm Hinh lên.

Lạnh ngắt!

Biết lạnh mà còn không chịu trở về, muốn bỏ mạng trước cửa nhà anh luôn ư?! Không chỉ làm khổ bản thân mình mà giờ còn lây sang cả anh, cô đúng là con người tuyệt vời mà!

Nếu anh cứ thể bỏ mặc Lâm Hinh tại chỗ này, không biết trong bao nhiêu tiếng đồng hồ cảnh sát sẽ đến sờ gáy anh điều tra vụ có người tự tử bên bờ biển đây!

Mạc Tử Ân hầm hừ đưa tay cô quàng qua cổ mình, một tay cầm ô một tay đỡ người Lâm Hinh lên, nhọc nhằn bế cô vào chạy vào trong nhà.

" Đợi cho qua chuyện này đi, tôi sẽ tính sổ với cô đấy!" Anh cau có.

Cả hai người ướt như chuột lột chạy vào nhà, anh mau chóng đóng cửa lại, lấy điều khiển trên ghế bật máy sưởi ấm. Anh sờ lên mặt Lâm Hinh, vì ngấm mưa mà da cô trở nên lạnh hơn rất nhiều, chạm nhẹ một cái mà đầu ngón tay đã truyền đến cảm giác buốt, Mạc Tử Ân thấy không ổn, vác cô lên nhà nhờ Andy kiểm tra thân nhiệt.

Lâm Hinh nằm gọn trong tay anh, lúc này cô yên tĩnh hơn bao giờ hết, mà yên tĩnh không phải theo chiều hướng tốt. Mạc Tử Ân rất muốn chửi thể, não anh ngâm muối hay sao lúc trước lại mang thứ của nợ về nhà không biết?

Anh đưa cô vào trong thang máy, để tay cô chạm lên phần cảm biến của Andy.

Dữ liệu phân tích mất một phút, bảng hiện thị vẽ một bông tuyết.

" Thân nhiệt: 35.9 độ C, huyết áp có nguy cơ giảm, thân thể tiểu thư cần được khô ráo và sưởi ấm ngay lập tức."

Nhiệt độ cơ thể giảm mạnh vậy!

" Ngài Andrew, ngài cần thay quần áo mới cho tiểu thư, đưa cô ấy vào môi trường có nhiệt độ ấm để sưởi giúp gia tăng thân nhiệt, trong lúc đó ngài có thể lau khô tóc cho tiểu thư, đừng sấy vì nó có khả năng thay đổi nhiệt đột ngột, dẫn dễ dẫn đến tình trạng sốc nhiệt."

"..." Hay lắm, thuê một cô giúp việc và giờ mình trở thành người giúp việc!

Anh hậm hực liếc Lâm Hinh, bế cô xuống tầng hai về phòng mình.

Mạc Tử Ân đặt cô nằm lên giường, vội vàng chạy vào phòng tắm lấy một cái khăn khô ra lau người Lâm Hinh, từ mặt đến tay, xuống dưới chân. Anh thấy nhiệt độ của Lâm Hinh vẫn chưa tăng lên, anh lại chỉnh nhiệt máy sưởi cho cao lên.

Giờ phải làm sao? Cởi quần áo cô ra à?

Anh sắp mất sự nhẫn nại đến nơi, nhớ đến lúc trước quần áo mua cho cô đều là váy hè, không còn cách nào đành phải mở tủ kiếm bộ quần áo mùa đông cho cô mặc. Tất cả quần áo của Mạc Tử Ân đều quá khổ so với Lâm Hinh, anh lục mãi không thể tìm được thứ nào vừa vặn với cô, thế rồi anh chợt để ý tới áo len mà Đường Hạo để quên ở nhà anh từ năm ngoái chưa lấy lại...

Anh ngồi lên giường, tay cầm chân váy Lâm Hinh, bất động không biết làm gì.

Phải kéo lên hay kéo xuống?

Có cần cởi khoá hay cúc gì không?

Mạc Tử Ân nheo mắt, đáng lẽ lúc đi mua phải tìm hiểu kĩ xem váy có hình dạng như thế nào!

Anh hít một hơi thật sâu, làm liều cởi váy Lâm Hinh ra.

Da thịt trắng nõn cứ thế phô bày ra trước mắt Mạc Tử Ân, bầu ngực no đủ, mịn màng, bụng trơn nhẵn, chân dài miên man, cảnh xuân đẹp muốn bỏng mắt. Anh ho khẽ, hai vành tai đỏ bừng.

Aiz! Sao anh lại phải làm cái này chứ?!

Bầu không khí dần trở nên khô nóng, Mạc Tử Ân luồn tay ra sau lưng Lâm Hinh, mở mác cài áo ngực. Anh hấp tấp nhắm mắt lại, tự mình hình dung viễn cảnh trong đầu, cởi áo ngực cô bỏ sang một bên.

Chỉ cần thế này là đủ rồi đúng không?

Anh âm thầm cầu nguyện rằng mình sẽ không phải làm thêm thứ gì nữa, cầm áo len của Đường Hạo mặc vào cho Lâm Hinh. Trong lúc kéo áo xuống, tay Mạc Tử Ân vô tình lướt qua nụ hoa mềm mại đang nở rộ, anh không khác gì bị điện giật, cỗ cảm xúc khác lạ truyền đi khắp người.

Người Mạc Tử Ân ngứa ngáy, cõi lòng như tan ra thành nước, chảy thẳng vào trong tim.

Nếu biết để cô ngâm mưa lâu sẽ làm anh khổ sở thế này vậy khi trời chưa kịp sấm anh đã kéo cô vào nhà!

Anh muốn xoá bỏ đi kí ức vừa rồi vậy mà hình ảnh tay anh đặt trước ngực Lâm Hinh cứ thế hiện hữu trong đầu, nửa giây cũng không thể lờ đi được.

Chú tâm vào việc quan trong! Phải bình tĩnh!

Mạc Tử Ân cố gắng kéo nốt áo xuống, bọc kín người Lâm Hinh rồi chạy bay xuống giường, mở mắt, mang tai đỏ chót. Anh đi qua bên kia giường, cẩn thận đắp chăn cho cô.

Mãi đến lúc lâu sau, nhiệt độ cơ thể Lâm Hinh mới cải thiện được hơn chút, anh để yên cho cô nằm nghỉ, lê chân lên phòng vẽ.

" Ngài Andrew, chuyện gì khiến ngài xấu hổ vậy?"

Mạc Tử Ân đang chìm vào suy nghĩ riêng thì bị câu hỏi của Andy cắt ngang, anh giật thót mình, mắt đảo liên hồi: " Tôi...tôi không nghĩ gì hết!"

Andy không hiểu câu trả lời, đề dấu chấm hỏi thật to.

" Câu trả lời không phù hợp với câu hỏi, ngài Andrew, ngài đang bị cái gì làm cho phân tâm thế?"

" Hả? Có cái gì..."

Hình ảnh nóng bỏng của Lâm Hinh lại một lần nữa hiện lên, thân thể mịn màng, trắng ngọc...Ánh mắt cô nhìn anh khiêu khích, cắn môi đỏ mọng một cái...

Mồ hôi thấm ướt cả vầng trán Mạ Tử Ân, anh dựa mình vào ghế, tim đập nhanh tới nỗi mất kiểu soát, mặt nóng rát.

" Ngài Andrew, thân nhiệt ngài đang rất nóng, tôi sẽ bật điều hoà cho ngài."

Loạn...loạn thật rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK