Mục lục
Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm Mạnh Tuấn khẽ run, kỹ thuật châm cứu như thế này ông cũng đã từng nghe qua. Có rất nhiều vị bác sĩ đông y dùng châm cứu để giảm đau, nếu ông đoán không nhầm tình trạng của Mạnh Vũ Thần có biến hoá chính là do mũi kim châm này. Ông cũng không dám động vào, càng không dám rút ra bởi ông sợ lỡ có sơ xuất gì ông không gánh nỗi.

Mạnh Vũ Thần tuy không thể nhìn thấy sau cổ mình là cái gì, nhưng anh có thể thấy được sự kích động trong ánh mắt của Mạnh Tuấn.

- Phía sau cháu có gì sao.

- Phải, một cái kim châm cứu còn cắm rất sâu, cháu không cảm nhận được sao.

Mạnh Vũ Thần khẽ nhíu mày, anh vậy mà lại bị người ta cắm cho một cây kim cũng không phát giác ra. Người xuống tay là địch hay là bạn còn chưa rõ, nhưng anh có thể chắc chắn một điều người này chính là cô gái trong thang máy kia. Ngoại trừ cô ta ra không ai có thể tiếp xúc gần với anh như vậy.

- Chú lấy ra được không.

Mạnh Vũ Thần nghiêm túc hỏi Mạnh Tuấn, Mạnh Tuấn cũng thành thật lắc đầu.

- Loại châm này chú cũng không dám động đến.

Suy nghĩ một lúc ông lại lên tiếng.

- Vũ Thần cháu cố gắng nhớ lại xem mình đã tiếp xúc với ai, chúng ta phải tìm cho ra người châm kim này, biết đâu sẽ có cơ hội.

Phải chỉ một mũi kim liền có thể giúp anh hít thở lưu thông, giảm đau đớn, biết đâu, biết đâu còn có thể giải được độc thì sao, cho dù chỉ có một tia hy vọng, cho dù mục đích của cô ta là gì Mạnh Vũ Thần anh cũng không ngại thử một lần.

- Trác Tùng.

Trác Tùng vừa nghe thì đã biết đó là người nào, dù gì từ Hồng Kông trở về người duy nhất tiếp xúc với cậu chủ ở khoảng cách gần chỉ có cô gái trong thang máy ở khách sạn Kinh Lý.

- Vâng tôi đi ngay thưa cậu chủ.

Trác Tùng vội vã ra khỏi phòng sau đó chạy như bay chẳng mấy chốc đã mất hút ở hành lang.

Trở lại khách sạn Kinh Lý, Trác Tùng đi vào phòng giám sát lệnh cho bọn họ mở lại băng ghi hình một tiếng trước. Sau khi tua đi tua lại cuối cùng dừng lại ở đoạn cô gái kia mỉm cười nhìn vào camera ở đại sảnh, giống như cô biết được bọn họ sẽ xem vậy:"Ba giờ, sau ba giờ có thể rút ngân châm."

Nhìn gương mặt hiện rõ trên màn hình cùng câu nói của cô, Trác Tùng cả người lạnh toát. Cô gái này ra tay từ khi nào, cô dường như chưa từng chạm vào cậu chủ làm sao có thể châm xuống một kim kia. Một người như vậy xuất hiện ở thành phố này, tiếp cận cậu chủ đến cùng mục đích là gì, cô ta lộ mặt nghĩa là muốn bọn họ đến tìm cô sao.

Người bên ngoài không ai biết được Mạnh Vũ Thần chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Mạnh, trong 25 năm qua chỉ có nội bộ cấp cao của chính phủ cùng hoàng thất mới được biết. Vì vậy cho nên người dân đã từng nói rằng so với vị thân vương đang ở Bạch Dinh kia của hoàng thất thì người được xem là thái tử gia của nhà họ Mạnh càng thần bí hơn. Nhà họ Mạnh bảo vệ Mạnh Vũ Thần kỹ như vậy thế nhưng vẫn không thể tránh được nanh vuốt của kẻ thù, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.

Cho dù cô gái này có phải đã biết được thân phận của cậu chủ hay không Trác Tùng cũng không dám chầm chừ một giây nào lấy đoạn ghi hình lập tức mang về bệnh viện.

Lòng Trác Tùng khẽ run, bọn họ đã từng phạm sai lầm một lần, lần này không thể phạm bất kỳ sai lầm nào nữa, người tới còn chưa biết được là địch hay là bạn.

Nhìn gương mặt xinh đẹp và nụ cười như gió xuân trong màn hình, không hiểu vì sao Mạnh Vũ Thần cảm thấy quen thuộc đến lạ nhưng lại không tài nào nhớ được bản thân đã gặp người này ở đâu.

Cái cảm giác này khiến tâm anh sinh ra một linh cảm vô cùng bất an.

Mạnh Tuấn ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, có cái gì đó lướt qua trong đầu, từng chút kí ức phủ bụi dần ùa về, bóng dáng người con gái hơn hai mươi năm qua ông vẫn luôn lén cất giữ trong tim cũng dần dần hiện rõ.

Cả phòng bệnh chìm trong tĩnh lặng, mỗi người một suy nghĩ mỗi người một nỗi lo, tất cả đều xuất phát từ cô gái trong màn hình kia.

Ba tiếng sau viện trưởng của viện y học cổ truyền Tống Thanh Lâm đến đích thân rút kim châm ra.

- Viện trưởng Lâm ông có nhìn ra điều gì không.

Mạnh Tuấn lên tiếng hỏi dù gì Tống Thanh Lâm cũng là bác sĩ đông y, hẳn có thể nhìn ra điều gì đó. Mạnh Vũ Thần ngồi yên trên giường lại không lên tiếng cứ im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau khi rút ngân châm ra anh lại cảm thấy có chút nhói ở sau gáy, hô hấp cũng trở nên bình ổn và nhẹ nhàng hơn.

Tống Thanh Lâm nhìn cây ngân châm đã chuyển sang màu đen cung kính lên tiếng giải thích với người đang nằm trên giường.

- Huyệt Đại Chùy là huyệt vị nằm ở chỗ lõm ngay dưới đầu mỏm gai đốt sống cổ 7. Tác động vào huyệt Đại Chùy thông thường đúng là có thể giúp trị các chứng đau đầu, căng cứng cổ, gáy, căng cứng vùng lưng, cảm cúm, sốt rét, mệt mỏi, ho, đau sườn, tức ngực, nhiều đờm dãi, phế quản tiết ứ dịch. Chỉ là lúc hạ kim không biết là vô tình hay có ý mà lệch đi 1 phân. Đối với những người đã học qua châm cứu mà nói, lệch đi một phân tức là đoạt đi một mạng. Kim này không những không lấy mạng ngài mà còn có thể giúp ngài ngăn chặn tốc độ lây lang của độc tố trong thời gian ngắn.

Tống Thanh Lâm vẫn cúi người không dám nhìn thẳng người trước mặt. Người đàn ông này cho dù là khí chất hay hơi thở, từ trong xương cốt đã tản ra một loại uy quyền khiến cho người khác không thể không khom lưng cúi đầu, chẳng ai dám nhìn thẳng vào mắt anh, cho dù lúc này anh có nằm trên giường bệnh đi chăng nữa thì khí tức vương giả kia cũng khiến người khác phải sợ hãi.

Tống Thanh Lâm cũng may mắn được nghiên cứu trị bệnh cho vị này suốt 2 năm đương nhiên biết trong người vị này có độc, cũng biết được thân phận tôn quý của anh.

Lần này đột ngột được gọi đến ông còn sợ vị này dã xảy ra chuyện lớn, không nghĩ lại là chuyện tốt.

Chỉ là cách châm kim này quá kỳ quái, ngay cả ông cũng không dám xuống kim như vậy, ông thật sự muốn biết người ra tay là ai lại có bản lĩnh lớn đến thế.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK