Nhìn trời bên ngoài dần dần trở tối, Trần Huy mới buông lỏng toàn thân. Trải qua một ngày luyện cấp, hắn đã thăng đến một sao ngũ phẩm. Lúc này bên trong thân thể tinh lực dưới rèn luyện lại tăng lên một phần. Dựa theo tốc độ tu luyện như thế này, chỉ cần một tháng, hắn liền có thể đột phá đến Nhị Tinh.
Nhưng...
Trần Huy cũng không thỏa mãn, tốc độ luyện cấp, xa xa không sánh bằng ở trong trò chơi tăng cấp nhanh.
Ở trong Card đấu hệ thống, còn có một cách lên level là pvp, chính là ở bên trong lịch lãm giết chóc, tốc độ thăng cấp đúng là gấp mấy lần bình thường, bất quá bây giờ còn chưa phải là thời điểm sử dụng cách đó.
Bình yên vô sự tiến nhập đại môn Trần gia, tìm một chỗ không có người huỷ bỏ biến hình Card, trở lại phòng ngủ của mình. Sau khi tắm rửa và thay cho mình bộ quần áo thảo mái, Trần Huy lúc này mới mang theo một cái túi ra khỏi cửa, một đường hướng Thư Các đi tới.
Bởi vì là thời gian bữa điểm tâm, cho nên khắp nơi có thể nhìn thấy những người hầu gái bận rộn, túm năm tụm ba xử lý bữa cơm, một ít người hầu gái thì đi qua đi đi lại lại lau chùi dọn dẹp.
Bàn Long lĩnh cũng không phải địa phương tất cả mọi người trôi qua đều ổn thỏa. Một ít người thường tư chất rất thấp hoặc căn bản không thức tỉnh được năng lực card sư cũng có rất nhiều. Những người này bình thường đều sẽ tìm đến đại gia tộc cầu che chở, nhưng đều sẽ phải trả giá bằng thời gian cả đời.
"Lâm tẩu, đây là chút thịt Trúc Lâm Thử, bảo tiểu Khiết dùng làm canh đi. Một phần đưa đến phòng ta, một phần đưa đến cho lão gia vậy đi, còn lại các ngươi tự chia nhau. "
Lâm tẩu đã từng lo lắng chăm sóc ở bên người hắn, phục vụ tận tuy cho Trần gia cũng có vài chục năm, cho nên Trần Huy đối với Lâm tẩu vẫn là rất cảm tạ. Hiện tại Lâm tẩu đã hơn 40 tuổi, còn mang theo nữ nhi, hoàn toàn dựa vàotiền lương Trần gia trả cho để trang trải cuộc sống, ăn uống đều rất miễn cưỡng. Ở trong nhà mà không có card đấu sư chống đỡ, được ăn thịt cơ hồ là vọng tưởng.
Lại nói, cổ thân thể này trước đó được hai mẹ con này chiếu cố nhiều như vậy, điểm bồi thường ấy tính là cái gì?
Thịt chuột ở hiện đại cũng không phải mỗi người đều thích, nhưng đến nơi này, lại bị coi như sơn trân hải vị. Thứ nhất, nó khó bắt. Thứ hai, rừng trúc chuột chỉ ăn trúc diệp, rất sạch sẽ. Thứ ba, phàm là Ma Thú, tùy tiện nấu nướng đơn giản một cái, liền so sánh được với sơn trân hải vị kiếp trước, vẫn là đại bổ.
"Cám ơn thiếu gia, cám ơn thiếu gia. "
Ở bên trong tiếng cảm tạ của Lâm tẩu, Trần Huy mỉm cười quay người tiếp tục đi tới Thư các.
Đi Thư Các mượn chút thư tịch, một đường đi thẳng về phòng ngủ, toàn bộ Trần gia đang tràn ngập hương vị thơm ngát của trúc điệp. Trần Huy mỉm cười, ôm một chồng thư tịch hướng phòng ngủ đi vào, xem ra hôm nay có lộc ăn rồi.
Thời điểm trạng vạng tối, một phần canh được dọn lên bàn ăn của Trần Dương.
Thịt Trúc Lâm Thử quả thực rất tươi ngon, tản mát ra mùi trúc diệp thơm ngát, cũng làm người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Múc một muỗng đưa lên miệng, mùi vị càng chân thật, liền xem như là đại trù cao cấp nhất cũng chỉ làm được thế này là cùng. Nếu như không nói ra, chắc chẳng ai ngờ tới đây là thịt chuột. Miếng thịt trắng noãn, vừa đưa vào miệng liền như tan ra, mùi vị thấm vào tận ruột gan.
Cơm nước xong, người hầu tiến lên thu dọn, đưa tới nước trà. Đây là thói quen của Trần Dương, sau mỗi bữa ăn đều sẽ dùng trà.
Uống trà đến phân nửa, Trần Dương gọi Lâm tẩu đến, vô cùng bình thản nói: "Lâm tẩu, hôm nay thịt làm không sai, mua nơi nào?"
"Hồi lão gia, thịt là thiếu gia đem tới, sau đó phân cho chúng ta. Hắn còn phân phó chúng ta nhất định phải mang canh tới cho ngươi. "
"?" Trần Dương cảm thấy khá ngạc nhiên. Hai cha con mấy năm qua luôn luôn là bất ôn bất hỏa, một phần cũng là do mình. Trần Huy hận không thể luôn luôn trốn mình, ngày hôm nay tại sao lại đột nhiên nhớ tới dặn người hâm canh mang qua? Hơn nữa thịt này hắn lấy ở đâu ra? Đại môn thủ vệ không phải báo cáo hắn một ngày không có ra khỏi nhà sao? Điều này thật sự là quá ngoài dự đoán của mọi người, hầu như có thể nói là quỷ dị!
"Lâm tẩu, thiếu gia sau khi đưa thịt tới cho ngươi thì làm gì?" Trần Dương đặt chén trà xuống, dường như rất là tùy ý hỏi.
" Ừ. Ta cũng chỉ là nghe nói, thiếu gia sau khi ở chỗ ta, dường như đi một chuyến đến Thư Các cầm chút thư tịch, sau đó lại trở về phòng ngủ. " Lâm tẩu cung kính trả lời.
"Cầm thư tịch?" Trần Dương vỗ bàn một cái: "Điều này sao có thể?! Thằng nhóc con kia sao có thể ngoan ngoan đọc sách được?!"
"Việc này không giống như là giả! Lão gia, ngươi có thể hỏi một chút mấy người hầu còn lại, bọn họ đều nhìn thấy!"
Trầm ngâm nửa ngày, Trần Dương đứng lên đi hai vòng quanh bàn sách, rốt cục ngồi xuống, hướng Lâm tẩu khoát tay áo: "Đây cũng là chuyện tốt. Dù sao cũng tốt hơn cùng những tên hồ bằng cẩu hữu kia xen lẫn cùng nhau. Ngươi đi ra ngoài đi, nếu như hắn còn có động tĩnh khác trực tiếp tìm ta báo cáo là tốt rồi. "
"Vâng, lão gia. "
Đợi Lâm tẩu ly khai, Trần Dương lại đi hai vòng, ngưng thấy ngoài cửa sổ, âm thầm suy nghĩ: "Lẽ nào đây chính là trong truyền thuyết lãng tử hồi đầu Kim Bất Hoán?"
..
Ở bên trong phòng ngây người thật lâu, Trần Huy vẫn một mực lật xem sách trên tay!
Sở dĩ đi Thư Các mượn sách, thật sự là vì kiến thức trong đầu Trần Huy cũ quá ít, ngoại trừ một ít phá toái ký ức căn bản cũng không có khác, nhất định chính là một đầu tương hồ. Trần Huy coi như muốn từ bên trong lý giải các loại tin tức hữu dụng, cũng là lực bất tòng tâm, như tình huống ngày hôm nay xảy ra trong trúc lâm. Trần Huy trong óc căn bản không biết trúc diệp Vương Xà hộ giáp dầy như vậy, nếu đã biết Trần Huy cũng sẽ không ngốc xông lên liều mạng.
Dù sao nơi đây không phải Card đấu thế giới, liền đại biểu cho không chỗ nào không có nguy hiểm. Tình huống sinh tử như ngày hôm nay vẫn còn có thể diễn ra.
Cúi đầu buông sách vở, thực lực của chính mình cần nhanh chóng tăng lên. Mà căn cứ tình hình hiện tại, chính mình không thiếu trang bị cùng vũ khí, cái thiếu ở đây là lực sát thương mà bản thân gây ra, có thể dùng cao cấp vũ kỹ card cùng card pháp thuật đề bù đắp chố thiếu.
Đi đến trước chế Card khí, Trần Huy tỉ mỉ nhớ lại một số card mà kiếp trước mình từng làm ra.
Kiếp trước ở Card đấu thế giới thăng cấp quá nhanh, hơn nữa còn có năng lực hồi sinh, cho nên vũ kỹ card cùng card pháp thuật cấp thấp cũng không có quá nhiều dự trữ. Vì card pháp thuật đều sở hữu thuộc tính hiếm hoi, đồng thời cũng đại biểu cho tài liệu cần chuẩn bị càng nhiều! Trần Huy cũng không biết nên nói mình gặp may mắn hay xui xẻo đây.
Bất quá cũng chỉ có thể làm!
Trần Huy luyện chế vô số Card, tuy đời này ngay lần đầu tiên vì không có hiểu rõ mà suýt nữa thất bại. Nhưng lại một lần nữa chế tác Card, Trần Huy sớm đã quen việc dễ làm, tinh lực biến hóa, cỏ huỳnh quang tiến nhập vào bên trong Card, chậm rãi khắc đường bộ, tinh oánh văn lộ ở trên Card xen kẽ mà đi.
Tiếp đó, Trần Huy liền chuẩn bị gia nhập bí ngân để phong ấn Card, trong lúc đó tinh lực thận trọng ở bên trên hai cái văn lộ vạch ra một đạo văn. Nhưng mà, khi đạo phù văn vừa xuất hiện, trên thẻ tinh lực nguyên bản đang bình tĩnh trong nháy mắt bạo động. Thấy vậy, Trần Huy đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, ở trong nháy mắt đem tinh lực áp chế, Bí Ngân bổ khuyết khe hở.
"Thành công!" Trần Huy cầm Card trong tay, hưng phấn không ngớt. Đây là tấm card thứ hai hắn thành công chế tạo khi tới thế giới này. Trần Huy rốt cục một đường thuận lợi thành công, thật sự nếu không thành công cũng thật có lỗi với danh hiệu chế Card sư tông sư cấp của hắn.
Triển khai giám định thuật!
[ tên gọi: Ma pháp thiểm điện ]
[ loại hình: Nhất Tinh Ma pháp Card ]
[ phẩm chất: Hoàng kim cấp ]
[ năng lực: Phóng thích một Đạo Ma pháp thiểm điện, đối với mục tiêu trúng phải tạo thành 5 lần thương tổn, tiêu hao tinh lực. ]
[ năng lực đặc thù: Siêu phụ tải ]
[hình thức: Thiểm điện kích hoạt trong cơ thể tế bào, mạnh mẽ phóng thích tiềm năng, tốc độ cùng lực lượng tăng vọt 5 lần, duy trì liên tục 5 phút, sau khi kết thúc vĩnh cửu giảm thiểu 5 điểm hết thảy thuộc tính. ]
[ ghi chú: Tông sư cấp chế Card sư tác phẩm, tuyệt địa phản kích lúc phóng thích thường thường có thể có hiệu quả không tưởng được. ]
"Hô ~~~ "
Trần Huy thật dài thở hắt ra, ma pháp thiểm điện, 5 lần thương tổn, còn cộng thêmhình thức bảo mệnh kỹ năng siêu phụ tải, tuy là thuộc tính hơi hố cha, nhưng trong tay mình nhiều hơn một con bài chưa lật để bảo toàn tánh mạng cũng không tệ lắm.
" Ừ, lúc rảnh nên dùng thử xem tấm ma pháp card này xem sao. " sau khi chế tác Card thành công, Trần Huy trong lòng ý niệm đầu tiên, chính là muốn thử nghiệm một chút. Bởi vì Trần Huy còn không có gặp qua ai thi triển pháp thuật card cả.
Bất quá, đang ở thời điểm Trần Huy chuẩn bị động thủ, ngoài phòng đột nhiên lại truyền đến một hồi âm thanh êm ái, "Thiếu gia có ở đây không?"
Nghe vậy, Trần Huy thu hồi ma pháp thiểm điện Card, sau khi lau đi dấu vết lưu lại khi chế Card, nói: "Tiểu Khiết, vào đi. "
"Vần, thiếu gia. " cửa phòng mở ra, một cô gái đi tới, tuổi tác dường như cũng không lớn, nhìn qua dường như so với Trần Huy còn nhỏ hơn vài tuổi. Nàng một thân bạch y, một khuôn mặt trái xoan khả ái, như một con búp bê tinh xảo, dáng dấp nhỏ bé khúm núm, khiến người ta không khỏi sinh ra một chút thương hại.
"Trần Huy thiếu gia, canh... Canh nên để chỗ nào a?" nữ hài khả ái hai bàn tay bưng tô canh hầm, tay bởi vì tô canh nóng nên có chút phiếm hồng, trơ mắt nhìn Trần Huy, thấp giọng nói.
"Ha hả, tiểu Khiết, không cần, ta tự mình tới là được. " lắc đầu cười khẽ, Trần Huy đứng lên, sau đó chuẩn bị tiếp nhận tô canh trong tay nữ hài khả ái, đặt ở trên bàn.
Nữ hài hoảng sợ nhìn hắn một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, thân thể có chút run nhè nhẹ. Hai chân một trước một sau, thân thể nho nhỏ lui về phía sau hai bước, tránh khỏi tay Trần Huy...
Ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm nữ hài kia, Trần Huy không khỏi hít một hơi. Không thể không nói, chủ nhân cỗ thân thể này thật Tm uất ức.
Ở Trần gia, Trần Huy thường thường bị người khi dễ, mà mỗi lần Trần Huy bị khi dễ xong, đều là nữ hài nho nhỏ này giúp Trần Huy thoải mái, cổ vũ Trần Huy. Thế nhưng sau này Trần Huy nghe lời đám hồ bằng cẩu hữu, tin tưởng Lâm Khiết hạ độc trong đồ ăn của hắn mới khiến thực lực của chính mình không thể đi lên, rồi đánh đạp Lâm Khiết, thậm chí sa thải Lâm Khiết cùng Lâm tẩu, làm cho các nàng trở thành những người đầu tiên bị đệ tử xa thải trở thành nữ hầu.
Nhìn cô nương vô cùng khả ái này, Trần Huy thở dài nghĩ: "Nếu như là kiếp trước mà nói, hài tử này khẳng định vui sướng cùng những đứa trẻ khác chơi đùa. Mà bây giờ nàng là một nữ nô, mỗi ngày có vô số công việc đếm, còn bị chủ tử quở trách, thực sự là tàn nhẫn a. "
Lúc này, tiểu nhân nhi vừa lui ra phía sau hai bước đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lập tức trắng bệch, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.
" Đúng... Thật xin lỗi... Ta ta không có hạ độc, xin ngươi đừng xa thải ta và mụ mụ, mụ mụ cực kỳ khổ cực, van cầu ngươi. " tiểu cô nương run rẩy ôm tô canh hầm, bên trong thanh âm ủy khuất mang theo hơi âm rung nói.
Bỗng nhiên bị câu nói của tiểu cô nương khiến cho sững sờ, Trần Huy ánh mắt có chút ướt át. Những nữ hầu bị chủ nhân vứt bỏ sẽ bị những người khác xa lánh, lượng công việc tự nhiên cũng sẽ rất lớn. Dù hai mẹ con bởi vì chịu quá nhiều khổ cực, nhưng tiểu cô nương dĩ nhiên không có chút nào oán hận chính mình, mà chỉ lo lắng cuộc sống của mẫu thân sua này.
Chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Khiết, Trần Huy ngồi xổm xuống. Bàn tay đặt lên mái tóc mềm mà xoa nhẹ, sau đó ở trong ánh mắt sợ hãi của nàng tiếp nhận tô canh, rồi hơi ngửa cổ, không đến một hồi một bát canh hầm lớn liền toàn bộ chui vào bụng Trần Huy.
Uống xong canh, Trần Huy chăm chú nhìn nữ hài khả ái, nhu hòa khe khẽ nói ra: "Lâm Khiết, thật xin lỗi, là ta trách oan các ngươi, canh thực sự không có độc, uống rất ngon. "
Nghe vậy, tiểu cô nương đang sợ hãi trong thoáng chốc sững sờ. Từ khi nàng sinh ra tới nay, vẫn là lần đầu tiên tiếp thu lời xin lỗi của người khác...
Nghe đến đó, tiểu cô nương ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Trần Huy, nói: "Thiếu.. Thiếu gia, ngươi.. Ngươi không cần nói xin lỗi, ta... Ta không chịu nổi. "
"Ha ha... Ta vô cùng áy náy, nên phải nói. " nói xong, Trần Huy sờ sờ đầu Lâm Khiết, nhìn nữ hài nho nhỏ này, cười ha hả nói: "Xin lỗi, tiểu Khiết, ta có thể mời cùng mụ mụ ngươi trở về tiếp tục làm bảo mẫu của ta sao?"
Mặc dù không rõ ràng bảo mẫu là có ý gì, nhưng nghĩ đến có thể trở lại bên người Trần Huy, Lâm Khiết vội vàng gật đầu: "Thiếu gia, ta nguyện ý làm bảo mẫu... Về sau có chuyện gì xin cứ việc phân phó tiểu Khiết là tốt rồi. " Cong thân, Lâm Khiết cao hứng nói.
Khẽ mỉm cười, Trần Huy khẽ gật đầu, lại xoa cô bé đầu, cười nói: "Được rồi, về ngủ đi, nữ sinh ngủ muộn dẽ bị xấu đi à nha. "
" Vâng, thiếu gia. " vừa muốn đi ra cửa phòng, Lâm Khiết nhịn không được dừng bước lại, quay đầu nhìn Trần Huy, có chút tâm thần bất định: "Thiếu.. Thiếu gia, hôm nay ngươi nói, ngày mai vẫn còn giữ lời sao?"
Cười cười, Trần Huy nói: "Chỉ cần ngươi mỗi ngày đều có thể làm ra mỹ vị như canh hầm hôm nay, lời của ta liền cả đờikhông đổi. "
Nghe Trần Huy nói, trên khuôn mặt khả ái của Lâm Khiết lộ ra lộ ra một tia kích động, cho thấy nụ cười vô cùng khả ái, sau đó chăm chú đáp: " Vâng, thiếu gia, cả đời giữ lời..."