"Vậy Laurel đâu?" Charlotte rút từ ví ra một thỏi son bóng rồi thoa lên môi. "Tớ nhớ cậu nói sẽ chở nó tới đây."
Mắt Emma đảo tới đảo lui. Laurel là em gái của Sutton phải không nhỉ? Cô ước gì mình có ứng dụng Bách Khoa Toàn Thư Về Sutton trên điện thoại Blackberry. "À..."
Charlotte trợn mắt. "Cậu lại bỏ rơi nó rồi phải không?" Cô chọt ngón tay lên mặt Emma đầy tinh nghịch. "Cậu là bà chị tệ ơi là tệ."
Trước khi Emma kịp trả lời, cả nhóm đã đi tới sân sau. Ai đó đã treo một tấm biểu ngữ TẠM BIỆT MÙA HÈ trên kho chứa đồ màu đỏ cam. Các cô gái mặc đầm maxi dài bồng bềnh và các chàng trai mặc áo thun Lacoste đứng đầy trong sân. Hai chàng cơ bắp mặc áo thun in chữ ĐỘI BÓNG NƯỚC TRƯỜNG HOLLIER đứng dưới hồ bơi, trên vai cõng hai cô gái mảnh khảnh mặc bikini, chuẩn bị chơi đá gà.
Một cô gái có mái tóc dợn sóng, đeo bông tai lông chim dài tới vai đang cười nói lớn tiếng với một Tiger Woods phiên bản trẻ hơn và hấp dẫn hơn. Một bàn dài đặt thức ăn xếp đầy bánh mì kẹp xúc xích nướng kiểu Mexico, bánh bột ngô rau củ, sushi cuộn và dâu tây phủ socola. Bàn còn lại đặt một lốc soda, nước trái cây, nước ngọt vị gừng, hai chai rượu lớn Beefeater và Cuervo.
"Whoa," Emma không thể ngăn mình thốt lên khi thấy mấy chai rượu. Cô vốn ít khi uống rượu – chỉ có một lần cô và Alex uống say bí tỉ khi chơi trò đố vui phim Twilight rồi thay nhau nôn trong khu vườn đá kiểu Nhật của mẹ Alex. Cô cũng chưa bao giờ biết phải làm gì trong những bữa tiệc thế này. Cô thường rất nhút nhát và e dè, đúng kiểu những đứa trẻ mồ côi không nhà kì quặc.
"Sao nào?" Madeline thì thầm tiến lại gần Emma. Ánh mắt cô ấy cũng đang dán vào mấy chai rượu trên bàn. "Nhà Banerjee đã xuống dốc kể từ khi mẹ Nisha mất. Gần đây bố cậu ấy hay quên lắm, cho dù Nisha có đem "đá" ra làm giải thưởng cho trò xổ số trong bữa tiệc thì ổng cũng không chú ý đâu."
Ai đó chạm vào cánh tay Emma. "Chào Sutton," đó là một anh chàng cao to, cơ bắp, thuộc thể loại đội-trưởng-đội-thể-thao. Emma cười chào lại. Một cô gái nhỏ nhắn tóc đen đang vẫy tay với Emma từ bàn đồ uống. "Đầm cậu mặc dễ thương quá!" Cô ấy hỏi nhỏ. "Hiệu BCBG phải không?"
Emma không thể không cảm thấy có chút ganh tị trong lòng. Sutton không chỉ có một gia đình, chị ấy còn rất nổi tiếng nữa. Làm thế nào mà Emma lại sống khổ cực như vậy trong khi Sutton lại có một cuộc đời tuyệt vời hơn hẳn?
Tôi không chắc lắm đâu, Emma còn sống kia kìa, còn tôi thì tiêu rồi.
Ngày càng nhiều người đi ngang và chào hỏi khi thấy Emma. Cô mỉm cười lại, vẫy tay rồi cười phá lên cùng họ, cảm giác mình như một nàng công chúa đang chào các bề tôi trung thành. Một cảm giác thật thoải mái và... vui vẻ. Giờ cô đã hiểu tại sao thỉnh thoảng vài đứa trẻ nhút nhát khi lên sân khấu trường đóng kịch lại hoàn toàn không còn cảm giác tự ti nữa.
"Em đây rồi," một giọng càu nhàu đầy gợi cảm vang lên bên tai Emma. Cô xoay người lại và thấy một anh chàng điển trai tóc vàng mặc áo thun bó sát màu xám với quần lửng kaki xanh lá đang nhìn mình. Một bức ảnh trong trang Facebook hiện lên trong đầu Emma: đây là Garrett, bạn trai của Sutton.
"Anh chẳng nhận được tin gì từ em cả ngày nay." Garrett đưa Emma một chiếc cốc nhựa màu đỏ chứa đầy rượu. "Anh gọi cho em, rồi anh nhắn tin... Em đã ở đâu vậy hả?"
"Em ở ngay đây này!" Tôi muốn hét lên. Ký ức ngắn gọn về những nụ hôn, cái nắm tay và buổi khiêu vũ ở vũ hội trường cùng Garrett xẹt qua trong đầu tôi. Tôi rõ ràng nghe được tiếng anh nói "anh yêu em". Một cảm giác khao khát đánh mạnh vào tim tôi.
"Em đi loanh quanh thôi." Emma trả lời mơ hồ. "Nhưng đôi khi chúng ta cũng cần một chút không gian riêng, anh có nghĩ vậy không?" Cô nói thêm, thúc nhẹ cùi chỏ vào sườn Garrett. Đó là điều Emma đã luôn ao ước được nói với mấy anh bạn trai thích bảo vệ bạn gái quá mức, cứ liên tục nhắn tin rồi lại bấn loạn khi cô chưa kịp trả lời ngay. Hơn nữa cô nghĩ câu đó là kiểu nói chuyện bình thường của Sutton.
Garrett kéo cô lại gần và vuốt nhẹ mái tóc cô. "Thật may anh tìm thấy em." Tay anh trượt từ mái tóc xuống bờ vai, rồi tiếp cận một cách nguy hiểm tới ngực cô.
"Ừm..." Emma lập tức tránh đi.
Tôi rất mừng khi con bé làm thế.
Garret giơ tay lên đầu hàng. "Xin lỗi, xin lỗi."
Đột nhiên điện thoại Blackberry rung lên bên hông cô. Tim cô lỗi mất một nhịp. Là Suttton.
"Em sẽ quay lại ngay," cô nói với Garrett. Anh gật đầu, sau đó Emma len lỏi qua đám đông đi về phía ngôi nhà. Khi Garrett quay sang nói chuyện với một anh chàng người Châu Á mặc áo thun World Cup, Emma cúi thấp đầu rồi đi thẳng về phía cổng phụ.
Khi quay đầu lại nhìn về phía bữa tiệc, Emma nhận ra có người đứng bên cạnh bàn gỗ tếch đang nhìn mình chằm chằm. Đó là một cô gái da ngăm đen với đôi mắt to và cặp môi quyến rũ đang mím chặt. Cô ta mặc một bộ váy quấn màu vàng và đeo vòng tay bằng vàng quanh bắp tay. Đây là Nisha, trong tấm hình chụp chung đội tennis. Bữa tiệc này là của Nisha, và cô ấy đang nhìn Emma như thể muốn xách cổ cô lên và ném đi cho khuất mắt.
Mặc dù từng tấc trên người Emma-dễ-thương-và-không-gây-rắc-rối rất muốn vẫy tay và cười với Nisha, nhưng nghĩ về Sutton, Emma gồng mình lại và bắn trả về phía Nisha một cái nhìn xấc láo. Sự phẫn nộ vụt qua trong mắt Nisha. Nhưng sau một lúc, cô ấy quay đầu đi, mái tóc đuôi ngựa quất nhẹ vào cô gái đứng phía sau.
Một cảm giác nghi ngờ dâng lên trong tôi. Nisha và tôi rõ ràng có vấn đề - vấn đề rất lớn là đằng khác.
Mà tôi chẳng mảy may biết được đó là gì.
Quang cảnh ngoài cổng nhà Nisha rất yên bình và thanh tĩnh. Dế gáy râm ran trong bụi rậm và không khí se se lạnh thổi vào cánh tay trần của Emma. Ánh đèn TV nhấp nháy in bóng trên khung cửa sổ của một căn nhà gần đó, văng vẳng tiếng chó sủa vang sau bức tường rào.
Mạch Emma bắt đầu đập chậm lại, hai vai đang căng cứng cũng xuôi dần. Cô rút chiếc Blackberry trong túi ra và nhìn chằm chằm vào màn hình. Là tin nhắn của Clarice. "Ta đã nhận được tin nhắn của con. Mọi việc ổn cả chứ? Nếu con cần gì thì báo ta biết nhé."
Emma xoá ngay tin nhắn rồi kiểm tra lại hộp thư đến. Không có tin nhắn nào khác. Cô lại nhìn sang bên kia xa lộ. Một ánh đèn pha lướt ngang rọi thẳng vào bãi đỗ xe khu Sabino. Emma nuốt nước bọt. Băng ghế đá giờ đã trống trơn. Ai lấy mất túi xách của cô rồi? Sutton đâu? Và cô phải làm gì sau khi bữa tiệc kết thúc đây? Ví của cô để trong túi xách nên bây giờ Emma vô sản, và không có chứng minh thư.
Soạt. Emma xoay người lại nhìn về phía nhà Nisha. Trên lối đi không có một ai. Và rồi, một tiếng rắc bén nhọn vang trong không khí như tiếng bật nắp lon soda. Emma lại xoay đầu nhìn sang. Trước hiên ngôi nhà bên cạnh có một bóng người đang đứng. Cạnh anh ta đặt một kính thiên văn lớn, nhưng đôi mắt anh lại đang nhìn thẳng vào mắt Emma.
Người dịch: Min_4ever