Tuyết đã rơi trắng cả rừng mai.
Đêm khuya thanh tịnh, Sơ Tuyết nghiêng người nằm xuống giường trúc, nhắm mắt, giả vờ như đang ngủ. Khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng và đôi mày thoáng hiện nét vui mừng.
“Đến rồi thì mau vào trong đi, ở ngoài đó không thấy lạnh sao?” Ngài ngồi dậy, chiếc chăn đắp trên người cũng thuận theo đó mà rơi xuống.
Thẩm Tố Nhi cười hân hoan, đẩy cửa bước vào.
Ánh đèn soi sáng cả người Sơ Tuyết toát lên một vẻ đẹp khó diễn tả bằng lời. Sau một hồi cố gắng bình tĩnh, rốt cuộc tâm trạng nàng dần hồi phục. Hơn nữa nàng vốn không phải là người thích đắm chìm trong đau khổ, bi ai. Một con người đôi khi cảm thấy buồn bã là bình thường, nhưng thường xuyên cảm thấy ưu phiền là điều bất thường.
Sơ Tuyết mỉm cười, đứng dậy, chỉ thấy nàng đang bước tới trước mặt ngài, môi nở nụ cười giảo hoạt, ánh mắt nhìn Sơ Tuyết có chút bông đùa rồi nàng bất ngờ đưa tay vuốt nhẹ má ngài “Chuyện đó… hi hi, mau cởi y phục ra. Ta chuẩn bị cưỡng đoạt ngài đây.”
Mặt Sơ Tuyết tức thì đen sầm lại.
“Đêm đã khuya rồi, nếu để hoàng huynh biết được…” Sơ Tuyết có phần lo lắng.
Thẩm Tố Nhi nghe vậy chán nản ngồi xuống giường, vì chỗ đó Sơ Tuyết vừa nằm nên vẫn còn ấm áp “Ngài ấy biết thì sao chứ?” Hôm nay là lần cuối cùng mà.
“Thuốc đâu?” Thẩm Tố Nhi thấy Sơ Tuyết không nói gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Thời gian không nhiều, nên nàng bắt Tiểu Dung ngồi lên kiệu thay mình về cung Triều Phụng, còn bản thân đi về Mai Viện, bởi vì nàng biết, việc nàng ra vào cung Triều Phụng luôn có thị vệ âm thầm giám sát.
Sơ Tuyết lấy bình thuốc trong chiếc hòm nhỏ ra. Thẩm Tố Nhi nhanh tay nhận lấy, ép ngài ngồi xuống giường.
Sau khi để Sơ Tuyết cởi bỏ y phục trong dáng điệu do dự, chậm chạp, khuôn mặt thậm chí đỏ ửng đầy quyến rũ, Thẩm Tố Nhi mỉm cười, đưa lời chọc ghẹo “Sơ Tuyết, ngài đừng như thế nữa… để người nhìn không kiềm chế được thì phải làm sao đây?”
Nghe thế, khuôn mặt Sơ Tuyết lại càng đỏ hơn, ngài quay người lại, đối diện với Thẩm Tố Nhi là một tấm lưng trắng trẻo. Thế nhưng điều khiến nàng để ý nhất là trên tấm lưng đó có một khoảng thịt đỏ hồng, to tầm bàn tay, trông rất nổi bật.
Nàng thôi không chọc ghẹo nữa, mở bình, đổ thuốc ra lòng bàn tay.
Vừa hay, nàng thấy món đồ bằng vàng thật rơi ra khi Sơ Tuyết cởi y phục, ánh mắt nàng bỗng sáng rực, bình tĩnh nói “Tiểu Tam, đây là thứ gì vậy? Nhìn không giống ngọc bội chút nào.” Trên món đồ này có khắc đồ đằng, kĩ thuật điêu khắc vô cùng tinh tế.
Đây chính là mục đích nàng tới đây.
Sơ Tuyết từng nói, Mộ Dung Cảnh cho ngài một tấm lệnh bài có thể xuất cung, có điều không được phép đưa nàng ra ngoài cùng. Vậy là lệnh bài này chỉ dành cho duy nhất một người xuất cung. Vậy nếu nàng cầm tấm lệnh bài này xuất cung thì thế nào? Hơn nữa thị vệ gác cửa thông thường chỉ nhìn lệnh bài không nhìn người xuất cung là ai. Nên chắc chắn sẽ là cơ hội tốt cho nàng.
Tối nay nàng buồn bực rất muốn xuất cung, hơn nữa nàng còn có ý định mãi mãi không bao giờ quay lại. Thế nhưng việc thành hay bại còn phải xem vận may của nàng đến đâu nữa.
Sơ Tuyết nghe nàng hỏi vậy, cũng đưa mắt nhìn qua, mỉm cười giải thích “Đó chính là lệnh bài, mấy hôm trước, hoàng huynh đã ban cho ta.”
“Ồ, tốt quá đi mất.” Đưa lời cảm thán rồi nàng bắt đầu chuyên chú bôi thuốc cho Sơ Tuyết. Khi bàn tay bé nhỏ chạm lên lưng, toàn thân Sơ Tuyết cứng lại. May mà lúc này, ngài đang quay lưng lại với nàng, cho nên nàng mới không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của ngài.
Thẩm Tố Nhi dùng sức không mạnh quá cũng không nhẹ quá, vừa đủ có thể khiến máu bầm tan đi, lại có thể khiến thuốc ngấm qua da, phát huy tác dụng. Một lúc sau, đoán thời gian đã đủ, nàng mới bảo Sơ Tuyết mặc y phục vào.
Khoảnh khắc Thẩm Tố Nhi quay lại, bản thân không khỏi lặng người. “Tiểu Tam, sao khuôn mặt của ngài lại đỏ ửng như quả táo thế kia.” Thực là thú vị chết đi được!
“Đừng cười nữa, sau này, chuyện như như vậy cứ để ta tự làm.” Sơ Tuyết rất muốn bộc lộ cơn giận của mình, có điều động thái có độ khó như vậy thực không tiện, mà cũng không thích hợp với một thiếu niên nho nhã như ngài.
Thẩm Tố Nhi thôi không cười nữa, tâm trạng bỗng trở nên buồn bã, người nói vô tình, người nghe hữu ý, cho dù sau này ngài bằng lòng để nàng làm như vậy, cũng chẳng còn cơ hội nào nữa…
Thấy không khí dần dịu lại, Thẩm Tố Nhi liền hỏi “Sơ Tuyết, ngài có thể giúp ta một chuyện được không?”
“Chuyện gì thế?”
“Ngài có bộ y phục của tiểu thái giám nào mà ta có thể mặc vừa không?”
“Người cần nó để làm gì?”
“Ta mặc để quay về cung Triều Phụng, nếu mặc như thế này đi từ Mai Viện ra thì sẽ khiến người khác chú ý. Hơn nữa nếu quả thật để cho người ta bắt gặp thì sao?”
Sơ Tuyết nhẹ mỉm cười, cảm thấy những lời nàng nói rất có lí. Ngài chẳng chút hoài nghi lấy ra một bộ, chính là bộ mà ngài vẫn thường mặc mỗi lần muốn trốn ra ngoài cung lúc trước. Bộ y phục tuy có hơi lớn so với thân hình bé nhỏ của Thẩm Tố Nhi, thế nhưng chỉ cần buộc chặt thắt lưng là sẽ đâu vào đó. Một lúc sau, nàng búi cao mái tóc, thay bộ y phục vào, tức thì biến thành một thái giám xinh xắn, đáng yêu, vô cùng hoạt bát.
“Chủ nhân, nô tài xin thỉnh an ngài.” Học theo các thái giám trên phim truyền hình, nàng phẩy ống tay áo vài lần, quỳ gối thỉnh an, khiến Sơ Tuyết bật cười thành tiếng.
“Này, chủ nhân, sao cứ cười mãi thế, chẳng cho người ta bình thân gì cả?” Nàng chu miệng, bày tỏ thái độ bất mãn.
Ai ngờ, Sơ Tuyết không những chẳng thôi cười mà còn cười lớn hơn.
Thẩm Tố Nhi thầm khâm phục bản thân, đóng kịch mà đóng đến mức này đúng là không đơn giản, sau đó cũng bật cười ha ha, nói “Chủ nhân, khi nô tài không ở đây, mong ngài bảo trọng. Ngài nhất định phải sống vui vẻ, hạnh phúc đấy.”
“Được rồi.” Sơ Tuyết mỉm cười đáp.
“Vậy, nô tài xin cáo lui.” Thẩm Tố Nhi vừa đi được mấy bước, bổng dừng lại lao vào vòng tay Sơ Tuyết, hai tay ráo riết ôm chặt lấy thắt lưng ngài, còn khuôn mặt rúc vào khuôn ngực ấm áp. “Ta thực sự phải đi rồi, ngài thấy ta thế này đừng giận, ở quê ta, trước khi từ biệt một ai đó, thường có thói quen ôm nhau như vậy.” Thế nhưng, khoảnh khắc nàng ôm Sơ Tuyết, tay nàng cũng lần tới tấm lệnh bài rồi nhanh chóng cất tấm lệnh bài vào ống tay áo.
Lúc Thẩm Tố Nhi vừa bước một chân ra cửa, Sơ Tuyết đột nhiên hỏi.
“Tiểu Tố Nhi, còn y phục và mấy thứ đồ này của người thì sao?” Sơ Tuyết chỉ vào đống y phục và trang sức nàng vừa thay ra, trong đó có cả chiếc trâm vàng nạm ngọc lấp lánh ánh tím.
“À, tạm thời cứ để lại đây, ta sẽ quay lại lấy sau.” Thẩm Tố Nhi tùy tiện đáp. Dứt lời, nàng bước ra rồi tiện thể đóng luôn cửa lại. Thế nhưng nàng không hề hay biết, vào lúc cánh cửa đóng lại, ánh mắt Sơ Tuyết hiện rõ nét ảm đạm, lưu luyến.
Thẩm Tố Nhi lẻn ra khỏi Mai Viện, xách theo một chiếc đèn lồng, nàng tiến thẳng về hướng chính môn.
Ngoài trời, tuyết vẫn không ngừng rơi. Xung quanh bốn bề tĩnh lặng.
Nàng không biết thời gian mở cửa cung là khi nào, nhưng có lẽ lúc bản thân đi bộ đến chính môn chắc cũng đến lúc được phép xuất cung. Nghe nói canh ba, xe chở thức ăn của ngự thiện phòng bắt đầu xuất, nhập.
Hơn nữa, Thẩm Tố Nhi chọn đèn lồng cũng là có mục đích cả. Nếu cứ lần mò trong bóng tối ngược lại càng khiến các thị vệ nghi ngờ. Nàng cũng không dám chạy, chỉ là đi bộ thật nhanh mà thôi. Bởi Mai Viện cách chính môn một khoảng rất xa.
Từ xa, trong làn khói sương và tuyết bay ngập trời, Thẩm Tố Nhi đã nhìn thấy cửa cung cao lớn trước mặt.
Nàng rảo bước nhanh hơn, lúc đến nơi vừa hay là thời gian chính môn bắt đầu mở.
Thật đúng là ông trời giúp đỡ, chỉ cần nàng bước qua cánh cửa lớn kia, bên ngoài, trời cao đất rộng, mặc nàng thỏa sức tiêu diêu. Thế nhưng lúc nào cũng có chuyện bất ngờ xảy ra, vào lúc Thẩm Tố Nhi chỉ còn cách chính môn vài mét, một đội thị vệ cầm đuốc tiến lại. Người dẫn đầu phi ngựa.
Trời ơi! Đừng nói là hành tung của nàng đã bị bại lộ.
“Người nào thế?” Thị vệ canh cửa hét lớn.
Thẩm Tố Nhi vốn định giả bộ yếu thế nhưng cảm thấy như vậy không thỏa đáng bởi càng tỏ ra yếu thế càng khiến người ta nghi ngờ. Nghĩ vậy, nàng ưỡn thẳng lưng, quát lớn “Thét cái gì mà thét? Chưa từng gặp ta hay sao? Hoàng thượng giao nhiệm vụ đặc biệt, bí mật xuất cung, hỏng việc của hoàng thượng đừng trách đầu rơi lúc nào không hay. Đúng là đồ ngu ngốc!” Nói xong, nàng rút tấm lệnh bài đưa tới trước mặt tên thị vệ.
Vừa nhìn thấy lệnh bài, thái độ tên thị vệ lập tức thay đổi, thậm chí còn khom lưng cúi đầu mời Thẩm Tố Nhi xuất cung.
Thẩm Tố Nhi không ngờ tấm lệnh bài này lại có uy lực đến vậy. Khẽ hưm một tiếng, thái độ càng thêm kiêu ngạo. Nhưng nàng không dám chần chừ, cửa cung còn chưa mở hết, nàng đã nhanh chóng lách ra ngoài. Trong lòng Thẩm Tố Nhi căng thẳng vô cùng, trời lạnh, tuyết bay, ấy vậy mà bàn tay đã toát đầy mô hôi vì sợ.
Vừa thoát ra ngoài, con tuấn mã dẫn đầu đoàn người đã sầm sập phi tới.
Thị vệ cưỡi trên lưng ngựa hô lớn “Hoàng thượng có chỉ, bắt đầu từ lúc này, bất cứ ai cũng không được phép xuất cung. Đóng cửa cung lại.”
Thẩm Tố Nhi nghe vậy cả người mồ hôi đầm đìa, mẹ ơi, thực là quá nguy hiểm. Chỉ chậm vài giây nữa là coi như toi đời.
Hu hu!... Cảm tạ ông trời, cuối cùng ngài cũng chịu mở mắt giúp người tốt lấy một lần. Cảm tạ Mộ Dung Cảnh, hiếm khi đầu óc ngài lại trì nộn đến thế. Và cảm ơn tất cả, cuối cùng bổn tiểu thư cũng thoát khỏi cung rồi.
Sau cảm giác hưng phấn, lí trí của nàng cũng dần quay trở lại.
Mộ Dung Cảnh hạ lệnh đóng cửa cung, chứ không nói phong tỏa thành. Thế nhưng rất nhanh sau khi phát hiện người trong cung biến mất, ngài chắc chắn sẽ phong tỏa toàn thành. Nếu nàng không nhanh, bị tóm là điều sớm muộn, mục tiêu trước mắt của nàng lúc này chính là tìm cách xuất thành.
Thẩm Tố Nhi dựa vào trí nhớ, tìm đường xuất thành. Lúc này trời còn chưa sáng, trên đường chẳng có mấy người, xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Ngoài trời tuyết vẫn không ngừng rơi, hình thành một lớp tuyết dày trên đường.
Thời tiết lạnh đến mức khiến cả người nàng không ngừng run rẩy, khuôn mặt theo đó đỏ ửng lên. Vừa rồi do vội vã xuất cung, nàng không để ý y phục trên người quá đỗi mỏng manh.
Nàng hạ quyết tâm, trước khi trời sáng phải tìm bằng được thuyền để xuất thành.
Hai bên đường, không có lấy một hàng quán nào mở, ngay cả thanh lâu, chốn vốn đông đúc náo nhiệt cũng đã đóng cửa im lìm.
Đừng nói nàng phải ở ngoài trời giá rét cho tới tận khi trời sáng? Đi bộ suốt dọc con đường lớn, Thẩm Tố Nhi rốt cuột cũng dừng lại trước một cửa tiệm cắt may. Y phục thái giám nàng đang mặc quá đỗi gây chú ý. Thế nhưng cửa tiệm còn chưa mở.
Gió lạnh thổi tới, Thẩm Tố Nhi liên tục xoa hai bàn tay nhỏ vào nhau, co người vì quá lạnh.
Nàng ngửa mặt nhìn trời, tuyết hình như càng lúc càng lớn.
Nàng quyết định không đợi thêm nữa, nếu cứ đợi thế này, nàng sẽ chết cóng vì lạnh mất. Nàng nhấc cao chân, đá mạnh vào cánh cửa “Mở cửa mau. Có mối buôn bán mới đây.”
Cánh cửa cuối cùng cũng mở.
Người mở cửa là một người đàn ông trung niên, dáng người thấp bé, khuôn mặt có phần hiền hậu, thiện lương. Vừa thấy cách ăn mặc của Thẩm Tố Nhi, ông ta lập tức tỏ ra cung kính. Điều này là đương nhiên, bởi ông hiểu thà đắc tội với quỷ thần, chứ quyết không thể đắc tội với người trong cung được lệnh ra ngoài thi hành công vụ.
Thẩm Tố Nhi tỏ ra tự tin, nàng biết khi khoát lên mình bộ y phục thái giám, những phiền phức không đáng có khi giao tiếp với người khác cũng đỡ phiền hơn nhiều. Nàng nhanh nhẹn chọn lấy một bộ y phục nam nhân, một chiếc áo khoác bông, một áo choàng và đội lên đầu một chiếc mũ lông dày, lại lấy thêm một chiếc khăn dài quấn quanh cổ hòng che kín khuôn mặt mình lại. Chỉ để lộ ra đúng đôi mắt xinh đẹp mà thôi.
Trời đổ tuyết lớn, ăn vận ấm áp thế này là điều hết sức bình thường, vừa hay có thể che giấu hành tung.
Nàng thậm chí còn đổi luôn cả một đôi ủng lông dày dặn.
Bộ y phục thái giám, nàng nói tạm thời gửi lại, sau này xong việc hoàng thượng giao phó sẽ quay lại lấy, nếu làm mất, hoặc dám tiết lộ hành tung của nàng cho người khác biết, làm hỏng việc lớn của hoàng thượng, chắc chắn chuốc họa diệt thân. Thẩm Tố Nhi lấy Mộ Dung Cảnh ra dọa, đương nhiên những tiểu dân bình thường làm sao có thể chống đỡ ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu lia lịa.
Sau cùng, chủ tiệm còn chẳng dám thu một đồng, hớn hở tiễn khách.
Khi Thẩm Tố Nhi bước chân ra ngoài, trời đã sáng.
Cùng lúc đó…
Trong hoàng cung, tại cung Triều Phụng, Mộ Dung Cảnh lạnh lùng ngồi giữa đại đường.
Trước mặt ngài, một đám nô tài, cung nữ quỳ rạp, run rẩy.
“Lại không tìm thấy người sao? Còn để trẫm nghe câu này thêm nữa, các ngươi đừng hòng có cơ hội mở miệng.” Trong cơn tức giận trào dâng, ngài đưa tay hất mạnh đám cốc chén trên bàn xuống, vỡ tung tóe trên mặt sàn.
Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, hoàng thượng đã hất tung mấy bộ chén uống trà rồi. Lưu tổng quản dặn người thu dọn, rồi lại pha một bình trà mới.
Không khí trong đại đường lúc này tĩnh lặng đến đáng sợ.
Người căng thẳng, người lo lắng, sợ hãi đến mức chẳng dám thở mạnh, gió lạnh bên ngoài vẫn không ngừng rít lên, tuyết bay ngợp trời, nhưng chẳng lạnh bằng khuôn mặt hoàng đế lúc này.
Mộ Dung Cảnh lãnh đạm liếc xuống đám người “Nói mau, các ngươi không biết hoàng hậu đi đâu sao?”
“Hoàng thượng, nô tài thật sự không biết…” Đám nô tài trong cung Triều Phụng chẳng khác nào những con cá đang nằm trên thớt, người nào người nấy mặt mày trắng bệch.
“Người đâu, đánh. Hai mươi trượng… à không. Đánh cho tới khi nào hoàng hậu xuất hiện mới thôi.” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng giáng lệnh.
“Hoàng thượng, xin hãy tha mạng, nô tài không biết hoàng hậu nương nương đã đi đâu.”
“Xin hoàng thượng tha mạng.”
“…”
Mọi người không ngừng xin tha, ba, bốn chục trượng còn có thể vượt qua, chứ cứ đánh mãi như vậy, cho dù đánh họ đến chết, chưa chắc hoàng hậu đã xuất hiện.
Ngay lúc sau, tất cả đám nô tài đã bị ấn xuống ghế chịu trượng. Tiếng gậy đánh vào da thịt vang lên liên hồi, tiếng kêu thét thảm thương không ngớt.
Không khí căng thẳng, bi ai, ai cũng nghĩ bản thân chết đến nơi rồi.
“Sao lại đánh đám nô tài thế?” Một giọng nói ấm áp khẽ vang lên. Rốt cuộc Sơ Tuyết cũng xuất hiện, giữa không gian tràn ngập hoa tuyết, ngài xuất hiện chẳng khác nào tiên phật “Có phải hoàng huynh đã quên một chuyện… những lời đã nói trong Tuý Nguyệt Lâu?”
Sắc mặt Mộ Dung Cảnh tối sầm, ngài nghiến răng, chẳng thể nào nuốt trôi cơn giận.
Thì ra… thì ra nàng đã sớm lên kế hoạch cho ngày hôm nay?
Một lúc sau, Mộ Dung Cảnh ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Đám nô tài phút chốc thoát khỏi cái chết chờ sẵn, sõng soài nằm cả ra mặt đất, tuy rằng mông ăn vài trượng, nhưng trong lòng liên hồi cảm tạ Sơ Tuyết.
Tóc Sơ Tuyết nhẹ bay, áo trắng tựa tuyết, dáng vẻ ung dung đứng bên cánh cửa thiếp son, hoàn toàn không có ý bước vào “Hoàng huynh, hoàng tẩu đã không còn ở trong cung nữa.” Ngài bình thản buông một câu.
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh tức thì sáng rực. Khoảnh khắc Sơ Tuyết tới, cơn tức giận của ngài đã dần lắng hạ, lại thêm lúc nhận tin từ Sơ Tuyết, tâm trạng ngài đã hoàn toàn bình tĩnh.
Thấy hoàng thượng cho đám người lui xuống, Lưu tổng quản cũng âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Quả nhiên, Tam vương gia vẫn là biện pháp hiệu quả nhất.
Lúc này, cả đại đường rộng thênh thang chỉ còn Sơ Tuyết và Mộ Dung Cảnh. Khoảng cách đôi bên khá xa, một người ngồi chính giữa đại đường, một người vẫn đứng bên ngoài cửa.
“Bên ngoài lạnh lắm, đệ mau vào đi.” Mộ Dung Cảnh biết chỉ có từ Sơ Tuyết, ngài mới biết nội tình bên trong. Thẩm Tố Nhi muốn xuất cung, nếu không có người giúp thì hoàn toàn là điều không thể kể cả nàng có mọc thêm đôi cánh.
Sơ Tuyết từ từ bước lại, Mộ Dung Cảnh đưa ly trà mình chưa uống cho hoàng đệ. Sơ Tuyết nhận ly trà, uống ngay cho ấm người, sau đó mới nhẹ nhàng thú nhận “Là đệ đã cho người lệnh bài cùng y phục thái giám để xuất cung.” Lúc này, bản thân Sơ Tuyết cũng rất đau khổ, khi hay tin nàng vẫn chưa trở về cung Triều Phụng. Cảm giác lo lắng, hụt hẫng chưa từng có trong đời, ngài biết rõ nàng lấy lệnh bài, cũng đoán ra được nàng muốn xuất cung, thế nhưng điều ngài không ngờ nhất là sao nàng có thể nhanh đến vậy, lại đúng ngày tuyết lớn thế này.
Lúc này, Trần Thủ ở bên ngoài xin lệnh cầu kiến.
Mộ Dung Cảnh tức thì truyền gọi Trần Thủ vào. Sau khi hành lễ, Trần Thủ đưa lời bẩm báo “Hoàng thượng, theo lời báo cáo của thị vệ, lúc vừa mở cửa thành, đã có một tiểu thái giám xuất cung, nghe nói còn cầm theo lệnh bài của hoàng thượng.”
Mộ Dung Cảnh nhìn qua chỗ Sơ Tuyết, thấy sắc mặt hoàng đệ bình thản như không. Đối với Sơ Tuyết, ngài không thể mắng cũng không thể phạt, so với việc đối diện với Thẩm Tố Nhi, ngài cảm thấy bất lực hơn trăm lần “Mau phong tỏa tin tức, chuyện hoàng hậu xuất cung tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Bất cứ kẻ nào để lộ, giết chết không tha. Ngươi nhanh dẫn người đi tra xét, rồi lặng lẽ tìm hoàng hậu về đây.”
“Dạ, thần tuân chỉ.” Trần Thủ vội vã lui xuống.
“Một lúc nữa ta phải thượng triều rồi. Thời tiết rồi lạnh, đệ có muốn chuyển đến chỗ ta? Hoặc giả tới chỗ mẫu hậu cũng được.” Dù trong lòng tức giận, ngài vẫn phải tỏ rõ sự quan tâm đối với em trai mình.
Sơ Tuyết khẽ than một tiếng, cúi mặt, không nói lời nào.
Mộ Dung Cảnh thoáng lộ nét ưu sầu, im lặng một hồi nói “Tâm tư của đệ, ta rất hiểu. Thế nhưng không được để bản thân lún vào quá sâu…”
Sơ Tuyết nghí ngoáy ly trà trong tay, nhìn chăm chăm vào đám lá trà “Đệ chỉ muốn được ở cạnh bên người. Đệ cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy ở bên người, đệ rất vui, thế là lại muốn… bản thân có thể tiếp tục sống, tiếp tục sống thêm nữa…”
Sắc mặt Mộ Dung Cảnh đột biến, trong đáy mắt hiện rõ nét đau đớn. Đôi môi mím chặt, lúc sau mới buông nhẹ một câu “Lệnh phù ở chỗ mẫu hậu.”
“Đa tạ hoàng huynh.”
“Đệ cũng muốn xuất cung?”
“Ừm, có lẽ là vậy.” Nhưng trong thâm tâm ngài biết, “có lẽ” đã là “chắc chắn” rồi.
Mộ Dung Cảnh lại nói “Trẫm sẽ nhanh chóng đưa nàng ấy quay về, mấy ngày này tuyết lớn, không cho phép đệ xuất cung. Muốn ra ngoài… cũng phải đợi tuyết ngưng, thời tiết ấm hơn đã…” Trong lòng dằn vặt một hồi, ngài đành phải lui một bước. Suy cho cùng Sơ Tuyết không phải là phi tần, mà đường đường một vương gia, ngài có tự do và quyền của riêng mình.
Sơ Tuyết nghe vậy chỉ khẽ đáp, chứ không nói thêm gì.
***
Sáng sớm, mặt trời xuyên qua tầng không, đem lại hơi ấm cho địa cầu, lớp tuyết tích trên mặt đất không còn dày lắm vì đã bị hơi ấm làm tan chảy.
Thẩm Tố Nhi ăn mì ở một quán ven đường, sau đó hỏi đường đến bến sông. Theo đúng sự hướng dẫn của đại thúc bán hàng, nàng đi thẳng, qua cây cầu bắc qua sông, rẽ trái. Trước mắt, bến sông rộng lớn, phồn hoa đã hiện ra, rất nhiều thuyền lớn đang bốc hàng, không khí bận rộn, tấp nập, hoàn toàn sánh ngang với những cảng khẩu thời hiện đại.
Nàng đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt rồi thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ sau trận tuyết lớn, người đi lại ít hẳn, nhưng điều quan trọng nhất là nàng không nhìn thấy quan sai hay thị vệ đại nội ở đây.
Thẩm Tố Nhi vội xuống bến, tìm thuyền chạy trốn.
“Xin hỏi vị tiểu ca này, có muốn đi thuyền không?” Thuyền gia có nước da đen bóng, dáng người đậm thấp, vừa thấy khách lập tức mỉm cười hân hoan, đưa lời nghênh tiếp.
Nàng gật đầu, cố gắng hạ thấp giọng để thanh âm không giống với một nữ nhi “Có chứ, ta muốn đi thành Tê, bao lâu nữa thì thuyền khởi hành?” Vừa rồi nàng thấy phía ngoài viết thuyền sẽ tới thành Tê nên thuận miệng hỏi luôn.
“Khoảng hai khắc nữa.”
Thẩm Tố Nhi cau chặt đôi mày, hai khắc đồng hồ đồng nghĩa với nửa tiếng đồng hồ, liệu có lâu quá không? “Ta đang vội, nếu lên đường luôn, ta trả ngươi thêm mười lạng.” Nàng không còn thời gian nữa, nhưng vừa định bước lên thuyền, ai ngờ…
“Này! Các thuyền gia nghe đây, dạo này có một đại đạo vào kinh thành, giờ đang là thời điểm tra xét toàn thành. Tất cả mọi người phải hợp tác cùng quan gia, không có mệnh lệnh của nha môn, không ai được phép cho thuyền khởi hành, kẻ nào dám kháng lệnh sẽ bị tống giam. Thế nên tốt nhất đừng để cho chúng ta phải ‘hầu hạ’ các ngươi, tất cả phải đề cao cảnh giác đấy.” Mấy quan sai đứng bên bờ không ngừng quát tháo, liên hồi lặp đi lặp lại mệnh lệnh.
Sau cùng, còn không ngớt chửi bới… giữa thời tiết lạnh giá buốt thế này, sao đột nhiên họ lại chăm chỉ, tận chức như vậy chứ?
Thẩm Tố Nhi âm thầm kêu khổ, trong lòng vô cùng thấp thỏm. Coi như không còn hi vọng thoát bẳng đường thủy.
“Vị tiểu ca này, huynh còn muốn lên thuyền nữa không? Có điều, huynh cũng nghe rồi đấy. Muốn khởi hành thì phải đợi tra xét xong đã. Nếu huynh có đồ gì quý giá phải nhớ cất thật kĩ, đùng để quan sai xét ra được.” Thuyền gia đưa lời nhắc nhở, ẩn ý sâu xa.
Thẩm Tố Nhi nhíu chặt đôi mày, không còn ý định bước lên thuyền nữa.
Trên thuyền, không gian quá nhỏ, nhìn qua là rõ nên rất dễ bị người ta phát hiện.
“Xem ra hôm nay không thể đi thuyền được rồi, lại còn bắt phải tra xét nữa.” Lúc này, một ông lão mặt mày buồn rầu chui ra khỏi khoang tàu, thế nhưng trái với nét mặt buồn rầu, hai mắt ông sáng rực có thần “Vừa hay, tối qua trời đổ mưa tuyết, hôm nay rốt cuộc tạnh rồi, nhưng không biết liệu tối nay có rơi nữa không. Tuyết đổ nhiều cũng không thể khởi hành được, chi bằng nghỉ ngơi vài ngày luôn cho xong.”
Ông lão cằn nhằn vài câu, sau đó nhìn lên bờ, rồi lại quay vào trong thuyền, lầm bầm thêm mấy câu nữa “Không đi thuyền được, cuộc đời còn gì là thú vị? Kiếm tiền cũng chẳng đủ nuôi đám quan gia…”
Thuyền gia vừa nghe chủ thuyền nói vậy, chẳng quan tâm Thẩm Tố Nhi có lên thuyền nữa hay không, lập tức rút ván lại.
Trước mắt nàng chỉ còn cách quay mình, nghĩ cách khác trốn ra khỏi thành.
Thẩm Tố Nhi nhìn con đường vừa đi qua, không khỏi âm thầm kêu khổ. Phía trước mặt có một quan sai cùng hai đại nội thị vệ trong y phục bình dân đang đi tới. Nàng có thể nhận ra họ cũng chẳng có gì kì lạ, bởi bên mình có đeo bội kiếm, hơn nữa đôi ủng của đại nội thị vệ dưới chân cũng chưa kịp thay. Người thường có thể không nhận ra, nhưng nàng đã ở trong hoàng cung lâu như vậy, chỉ nhìn qua là biết.
Muốn rút lui cũng chẳng còn đường. Chỗ nàng đứng lại là bến sông, phía sau rất đông thuyền bè, nếu thuyền gia chưa rút ván, nàng còn có thể lẩn trên thuyền. Nhưng tình thế trước mặt thật có chút tiến thoái lưỡng nan, lui cũng đáng nghi, không lui cũng đáng nghi.
Nếu lúc này che kín mặt đi, to gan bước tới, có lẽ còn chút hi vọng.
Thẩm Tố Nhi đánh liều, tiến lên vài bước, thầm mong bọn họ không gọi đến mình. Có điều, người tính không bằng trời tính, ba người trước mặt xem ra đang nhìn nàng. Bởi lẽ ở nơi vắng người thế này, lại giữa ngày đông giá rét, nàng thực quá đỗi nổi bật.
“Này, tên kia, mau lại đây.” Vị quan sai quát lớn, ra vẻ quyền uy. Nhìn bộ dạng, tám phần là không biết gì nội tình bên trong. Nếu biết người họ đang gọi là hoàng hậu cao quý, để xem còn dám khoa trương, xấc xược như thế không?
Thẩm Tố Nhi muốn giả vờ như không nhìn thấy, nghe thấy, nhưng rốt cuộc không thể nào tránh khỏi. Nàng trấn an bản thân phải thật bình tĩnh, chưa đến phút sau cùng quyết không thể từ bỏ.
Nghĩ vậy, nàng hít một hơi thật sâu, như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hân hoan đưa lời chào hỏi “Các vị quan gia! Các ngài đang gọi tiểu nhân sao?”
“Nơi này không có ai khác, không gọi ngươi thì còn gọi ai?” Tên quan sai đưa lời xấc xược.
Sau đó cả ba người nhìn nàng bằng ánh mắt hoài nghi, càng lúc càng bước lại gần.
“Ngươi ra đây làm gì? Mau báo tên tuổi.”
Bi kịch, chết toi rồi! Nàng âm thầm kêu khổ. Tên nha sai này có thể coi thường, nhưng còn đại nội thị vệ ở sau lưng chúng, hơn nữa một người trong đó nàng nhìn rất quen mặt, chắc chắn làm gần cung Triều Phụng. Thế nhưng chưa bị phát hiện, nàng vẫn còn cơ hội trốn thoát, liền tùy ý tìm một lý do “Tiểu nhân họ Mục, tên đúng một chữ là Hinh. Trong nhà có người ốm bệnh, nên mới vội vã quay về thăm viếng.”
“Hả?...” Nha sai trợn đôi mắt bé bằng hạt đậu nhìn về phía nàng “Đáng nghi! Đáng nghi! Tại sao ngươi phải che mặt mũi, đầu tóc kín mít thế?”
Nhìn xem, giữa trời lạnh giá, tuyết rơi nhiều như vậy, có ai mà không bọc kín người? Chỉ có đám người đầu óc có vấn đề thì mới nói mặc nhiều y phục là đáng nghi. Không ngờ nàng lại gặp phải đúng một nha sai ngu si tứ chi phát triển. Thế nhưng cũng chính tên nha sai này lại nói ra một câu chẳng khác nào lấy đi mạng sống của nàng “Mau bỏ chiếc khăn quấn mặt xuống, để ta xem nào.”
Nàng thực muốn thổ huyết, ông trời ơi, sao người có thể đối với con như vậy…
Mồ hôi vã đầy trán. Nàng lúc này chính là đang bị dồn vào bước đường cùng. Nhảy xuống sông? Muốn chết sao, trên người mặc nhiều áo bông, nước ngấm vào tức thì sẽ chìm xuống đáy, mà giả như có không mặc áo bông thì đoan chắc chưa kịp trốn thoát nàng đã chết cóng rồi.
“Vị tiểu ca này, còn do dự gì thế? Mau bỏ khăn quấn mặt xuống đi.” Thị vệ đúng sau tên nha sai, khách khí nói trong khi mắt vẫn nhìn chăm chăm Thẩm Tố Nhi.
Tình hình này, nếu nàng càng do dự sẽ chỉ khiến cho người ta thêm nghi ngờ.
Vào lúc nàng còn chưa kịp nói gì, xung quanh đã hình thành cục thế, ba bề bị bao vây. Lúc này, dù nàng có mọc cánh cũng khó mà thoát nổi.
“Không phải do dự, chỉ vì tiểu nhân dung mạo xấu xí, e sẽ khiến các đại gia sợ hãi.” Thẩm Tố Nhi đưa tay định tháo khăn quấn mặt ra, có điều động tác khá chậm chạp, trong đầu không ngừng suy tính xem làm cách nào để trốn thoát. Xem ra lần này thất bại cầm chắc rồi, thật không ngờ, mới trốn khỏi cung, nhanh như vậy đã bị bắt về…
“Mẹ kiếp nhà ngươi, chẳng khác nào một con đàn bà, mau bỏ khăn ra đi, còn õng ẹo gì mãi thế?” Nha sai đầu óc ngu độn thực đúng là khắc tinh của Thẩm Tố Nhi. Lời còn chưa dứt, hắn đã đưa bàn tay to lớn đến trước mặt Thẩm Tố Nhi, chiếc khăn sắp bị giật xuống…
Khoảnh khắc đó, sự tình đột nhiên có chuyển biến.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, bàn tay to lớn của tên nha sai kia đã bị một bàn tay khác chặn lại. Tên nha sai không động đậy được, đành để tay giữ nguyên vị trí giữa không trung.
Hầy! Chỉ một giây nữa thôi là tên nha sai đó đã giật được chiếc khăn quấn mặt cùa nàng xuống. Đúng là đáng sợ!
“Ngươi là ai? Mẹ kiếp…” Tên nha sai vừa định lên tiếng mắng nhiếc, lúc quay sang thấy người đang đứng cạnh mình, sắc mặt lập tức thay đổi, mỉm cười làm hòa “Thì ra là Tiếu đại tướng quân, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy?”
Không biết tự lúc nào, bên cạnh nàng xuất hiện thêm một người, tướng mạo tuấn nghi, mày kiếm đĩnh đạc, mắt sáng oai nghiêm.
“Tiếu tướng quân, thì ra là ngài.” Hai đại nội thị vệ cũng đưa tay trước ngực, cung kính chào hỏi.
Tiếu Trọng Chi tuy lúc này đang nhàn nhã tại phủ, nhưng oai danh trong quân vẫn không hề suy giảm. Ngài mỉm cười ấm áp, thả tay tên sai nha ra, cũng kéo Thẩm Tố Nhi lại chỗ mình một cách tự nhiên, giọng điệu có phần áy náy “Mục Hinh, đại ca đã tới muộn, thực sự có lỗi, hi vọng đệ không trách đại ca.” Lời nói thân thiết, cứ thể hai người là bằng hữu thân tình nhiều năm.
“Làm gì có chuyện đó.” Thẩm Tố Nhi cúi đầu, nhẹ đáp.
Trái tim nàng lúc này đập cuồng loạn, đột nhiên xuất hiện một vị cứu tinh, chẳng có lí gì mà nàng không phối hợp cùng người ta cả.
Tiếu Trọng Chi liền mỉm cười nói “Bằng hữu của ta có phải đã gây phiền phức cho các vị không? Nếu quả là vậy, Tiếu mỗ xin đưa lời tạ tội.”
Hai viên thị vệ cau mày lặng im, trong khi tên nha sai đã tranh lời, gật đầu, khom lưng, cười hớn hở “Không… không… không có gì cả, không phải như những gì ngài nghĩ đâu, chúng ti chức chỉ là… chỉ là… ha ha. Nếu đây đã là bằng hữu của Tiếu tướng quân, vậy thì cũng không thể nào là đại đạo Giang Dương được, là chúng ti chức cảm thấy có lỗi mới đúng. Đắc tội, đắc tội rồi…”
“Thì ra là vậy. Các vị đang thi hành công vụ, nên chẳng thể nào trách được. Có điều, Tiếu mỗ xin lấy mình ra đảm bảo, vị bằng hữu này tuyệt đối không phải là đại đạo gì đó, xin ba vị an tâm.” Tiếu Trọng Chi thẳng thắn nói, giọng điệu rõ ràng, khiến người nghe tức thì tin tưởng.
“Vậy thì… vậy thì…” Người đáp lại vẫn là tên quan sai đầu đất.
“Nếu không có việc gì, vậy Tiếu mỗ xin cáo từ trước. Hôm nào rảnh, ta xin mời các vị một bữa sau vậy.” Sau mấy lời khách khí, lịch sự, Tiếu Trọng Chi liền khoát vai Thẩm Tố Nhi đưa nàng rời khỏi.
Ba người kia đứng lặng tại chỗ, nhất thời không có bất cứ động thái gì.
Nha sai thì không sao, đầu óc đơn giản, ngu độn. Thế nhưng sắc mặt của hai viên thị vệ cực kỳ nghi hoặc, nhìn chăm chăm vào lưng Thẩm Tố Nhi chưa hề chớp mắt.
Mãi cho tới khi Tiếu Trọng Chi và Thẩm Tố Nhi biến mất nơi góc rẽ, một trong hai người mới đưa lời hỏi “Huynh thấy có gì đó không thỏa đáng không?”
“Dáng người đó… thực sự quá giống.”
“Đúng thế! Cảm giác thật không ổn chút nào.”
“Là người.”
“Rất có khả năng…”
Ngay giây sau, hai thị vệ này chẳng suy nghĩ được nhiều, lập tức truy đuổi, bỏ mặc tên nha sai đầu đất đứng ngây tại chỗ chẳng hiểu gì cả. Hắn đương nhiên không hiểu, nếu hai viên thị vệ để hoàng hậu lẩn trốn ngay trước mặt mình, nếu để bề trên tra ra, tội không nhẹ chút nào. Hơn nữa, ngày nào bọn họ còn chưa tìm được hoàng hậu thì đừng mong có cuộc sống an nhàn, tự tại.
Nhanh chóng tiến về góc rẽ, hai người liền thấy Tiếu Trọng Chi và Thẩm Tố Nhi đang bình thản đi phía trước, không hề có dấu hiệu chạy trốn.
Hai viên thị vệ thở phào một hơi nhẹ nhõm, đã đuổi theo kịp, coi như không để hoàng hậu thoát khỏi tầm mắt. Nhưng Tiếu tướng quân vốn là danh tướng, bọn họ không thể đương nhiên giấu chuyện làm bừa. Ngay lúc sau, thị vệ liền chặn hai người Tiếu Trọng Chi lại.
“Tiếu tướng quân, thực không dám giấu diếm, chúng ti chức đang tìm một người vô cùng quan trọng, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót, nên không thể bỏ qua bất cứ người tình nghi nào, càng không được vì tư tình mà buông tha, liệu ngài có thể bảo vị bằng hữu này tháo chiếc khăn che mặt xuống một chút được không?” Hai viên thị vệ thành thật nói, hoàn toàn không có ý cưỡng ép, nhưng cũng quyết không chịu nhượng bộ.
Ánh mắt Tiếu Trọng Chi lóe lên nét nghi hoặc, liền đưa lời nói với người đứng cạnh bên mình “Mục Hinh, đệ cảm thấy thế nào?”
Một hồi lâu…
“Hầy…” Đổi lại là một lời than dài chán nản.
Trước ánh mắt chăm chú, người này liền kéo tấm khăn che mặt xuống, hai viên thị vệ tức thì chết lặng người. Không phải sao? Hóa ra đó chỉ là một thiếu niên trông khá là thanh tú, dáng vẻ thư sinh?
“Xin lỗi ngài, đắc tội rồi!”
Tiếu Trọng Chi nhìn thấy hai viên thị vệ rời đi, thiếu niên đứng cạnh mỉm cười tít mắt, đưa lời tán tụng “Thiếu gia, ngài đúng là liệu việc như thần.”
“Ha ha!” Tiếu Trọng Chi đáp lại bằng tiếng cười sảng khoái. “Ngươi hãy về trước đi, cẩn thận đùng để người khác nhìn thấy. Còn về bộ y phục này, coi như thưởng cho ngươi đấy. Có điều, sự việc hôm nay tuyệt đối không được nói cho bất cứ người nào biết, cho dù chỉ là một từ.”
“Dạ.” Viên tùy tùng mặc bộ y phục của Thẩm Tố Nhi khi nãy vui mừng đáp lại rồi nhanh chóng rời đi.
Tiếu Trọng Chi lặng lẽ tiến vào một cửa tiệm gần đó.
Bên trong, Thẩm Tố Nhi đang được kẻ dưới hầu hạ uống trà. Khuôn mặt bé nhỏ đã đỏ hồng, hai bàn tay đang được giữ ấm bằng ly trà nóng hổi, chiếc miệng nhỏ xinh đang không ngừng thổi nguội, dáng vẻ lúc này cực kỳ đáng yêu.
“Thiếu gia.” Người hầu đứng cạnh bên cung kính đưa lời chào hỏi. Xem ra cửa tiệm này cũng là sản nghiệp của nhà họ Tiếu.
Tiếu Trọng Chi ngồi xuống, một người hầu bê một ly trà nóng lại gần. Ngài nhẹ nhàng cầm lấy, lặng lẽ đưa mắt nhìn Thẩm Tố Nhi. Nói ra, ngài cũng mới chỉ gặp nàng một lần trên điện nghị sự, thế nhưng lần gặp mặt đó để lại ấn tượng sâu sắc trong ngài, thậm chí chẳng thể nào quên được. “Tại hạ Tiếu Trọng Chi, huynh trưởng của Tiếu Linh Lung.”
“Ngài quen ta sao?”
“Đã từng gặp.”
“Vậy ngài có biết thân phận của ta không?”
“Biết chứ.” Giọng Tiếu Trọng Chi bình thản, chẳng hề có chút giả tạo.
“Hả?” Thẩm Tố Nhi vô cùng kinh ngạc, ngước mắt nhìn Tiếu Trọng Chi, trên khuôn mặt lộ rõ vài phần kính phục “Tiếu tướng quân đúng là người nhanh mồm nhanh miệng, nếu có thể kết giao với một người như ngài, kiếp này coi như không uổng.”
“Người muốn kết giao bằng hữu với ta sao?” Ánh mắt Tiếu Trọng Chi đột ngột sáng lên, xem ra đặc biệt hứng thú. Chỉ có điều, ngài nhanh chóng che giấu đi, lấy lại vẻ mặt bình thản như không.
“Vậy ngài có coi ta là bằng hữu?” Người phụ nữ thông minh này không trực tiếp thừa nhận, chỉ đưa lời hỏi lại, trao quyền chủ động cho Tiếu tướng quân. Nàng không muốn tự mình hão huyền. Nếu bản thân nói muốn kết giao bằng hữu, nhưng đối phương không hề có ý định, vậy chẳng phải là rất đáng ngại sao?
Tiếu Trọng Chi mỉm cười, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng. Một lúc sau, ngài nghiêm mặt, bình tĩnh đáp “Người là ân nhân của ta.”
“Lời này thực khiến người ta khó chịu.”
“…” Ngài đưa ánh mắt đầy nghi vấn, không hiểu.
“Được thôi, vậy ta chính là ân nhân của ngài. Ngài định báo đáp ta thế nào đây?” Nàng muốn xem, người cổ đại khi muốn báo đáp ân nhân có thể làm được đến mức nào?
“Vậy người muốn được báo đáp thế nào?”
“Trước mắt hãy làm tùy tùng cho ta.” Trốn tránh cả ngày trời, cuối cùng Thẩm Tố Nhi đã hiểu ra một sự thực. Một người không có khả năng tự bảo vệ thì cho dù may mắn trốn thoát ra khỏi kinh thành, cũng khó lòng tồn tại trên đoạn đường còn lại. Bất cứ lúc nào nguy hiểm cũng có thể đợi chờ phía trước. Vậy nên nàng cần có một người bạn, một người đồng hành mạnh mẽ, có thể bảo vệ được an toàn cho bản thân.
“Người thử nghĩ xem, nếu ta đưa người cùng rời khỏi kinh thành, vậy người ngoài sẽ coi chúng ta là gì?”
“Bạn đồng hành…”
Tiếu Trọng Chi mỉm cười lắc đầu nói “Không chỉ là bạn đồng hành, mà còn là đồng bọn, có điều đó vẫn chưa phải tội danh lớn nhất.”
“Vậy còn cái gì khác nữa?...” Thẩm Tố Nhi nghĩ mãi mà không ra.
Đợi sự hiếu kỳ trong nàng lên đỉnh điểm, Tiếu Trọng Chi mới bình thản buông vài chữ “Chạy trốn vì tình.”
“Bị bắt thì sẽ thế nào?”
“Lăng trì xử tử.”
“…” Thẩm Tố Nhi hoàn toàn nghẹn lời, nếu Tiếu Trọng Chi đã không thể giúp đỡ được gì, nàng cũng không thể ngồi đây chờ bị bắt. “Tiếu tướng quân, xin đa tạ chuyện ngày hôm nay. Ta phải tranh thủ thời gian xuất thành.”
“Muộn rồi.”
“Muộn rồi? Vậy là sao?”
“Toàn thành đã bị phong tỏa, trước mắt đang bắt đầu truy xét.” Xem ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc phải bắt đại đạo nhiều lần. Quan phủ nói phải bắt cho bằng được đại đạo, thế nhưng nào có tên đại đạo nào chứ. Vở kịch này thật còn quá nhiều sơ hở.
Nàng vừa định đứng dậy, nghe thấy lời này, toàn thân run rẩy bất lực ngã ngồi xuống ghế, khuôn mặt đầy chán nản. Nói vậy, bây giờ chỉ còn cách chờ sự việc lắng xuống, mới có thể xuất thành. Thế nhưng nàng nên chọn chỗ nào để lánh nạn đây? Nghĩ đến đây, nàng khẽ nheo mắt, nhìn Tiếu Trọng Chi, nói “Được rồi, đại ca Tiếu Trọng Chi, việc này… ngài đã giúp người thì phải giúp cho trót, tiễn phật tiễn sang tận Tây Thiên, có thể tìm cho ta một chỗ để nương thân?”
Ánh mắt Tiếu Trọng Chi thoáng lóe lên, bình thản đáp “Ta biết một nơi.”
“Chỗ nào thế?”
“Phòng ngủ riêng của ta.”
“…” Lời vừa dứt, đôi mày nàng đã cau chặt.
Tiếu Trọng Chi nhìn chuyển biến trên khuôn mặt nàng, cong miệng mỉm cười, cũng không vội vã đưa lời giải thích “Sao thế? Người không muốn sao?”
“Muốn chứ! Vấn đề là… ngài có bằng lòng không? Đã làm đồng bọn lại mang thêm tội bỏ trốn vì tình, giờ lại cho ta trốn trong phòng ngủ của mình, vậy không phải sẽ bị tuyên thêm tội thông gian nữa sao? Thông gian với bỏ trốn vì tình cái nào mới là trọng tội?” Thẩm Tố Nhi đưa mắt nhìn Tiếu Trọng Chi, trên môi nở nụ cười có phần ám muội. Ngần ngại cái khỉ mốc, cây ngay không sợ chết đứng, nếu giả như phải quyến rũ đàn ông thì đã sao? Nàng chẳng có lỗi với ai cả.
Mấy câu nàng nói rất tự nhiên, cứ như người ngoài cuộc đang bàn chuyện của người khác vậy.
Tiếu Trọng Chi cầm ly trà lên, có phần nghiêng ngả, bình thản đáp “Thôi không trêu người nữa, thực ra trong phòng ngủ của ta có một gian mật thất nhỏ. Người cứ ở đó lánh tạm vài ngày, chắc chẳng ai biết được.”
“Hưm! Lại không phải là thông gian.” Thẩm Tố Nhi có phần thất vọng.
Bàn tay Tiếu Trọng Chi thoáng run lên vì sợ hãi khiến nước trà sánh ra không ít. Một tướng quân dạn dày chinh chiến, bao năm cầm quân, thậm chí ngay cả khi giết địch cũng chưa hề run tay, thế mà chỉ một câu nói đơn giản của nàng, tất cả đã không còn như trước.
Chiều muộn, trong cung ngập tràn mây đen, đặc biệt là tại đại đường của cung Triều Phụng.
Cùng lúc đó ở bên ngoài cửa cung, Sơ Tuyết khoác chiếc áo lông cáo trắng đứng trầm tư một hồi, rồi tức tốc tìm đến một tiệm cắt may gần đó. Thế nhưng sao trời còn chưa tối mà cửa tiệm lại đóng cửa? Sơ Tuyết gõ mạnh tay lên cửa, nếu ngài biết bên trong có ai, dẫu bị đánh chết cũng không hành động như vậy mà liền nhanh chóng tìm đường chạy trốn. Bất ngờ, một đại nội thị vệ tiến ra mở cửa…
Mộ Dung Cảnh thoáng cong miệng, bình thản nói “Huynh đệ chúng ta đúng là tâm linh tương ứng.”
Sơ Tuyết nhất thời chấn động, không ngờ bản thân lại xui xẻo đến vậy, chỉ vừa xuất cung đã gặp phải hoàng huynh “Hoàng huynh…”
Mộ Dung Cảnh nhướn mày, ngưng thần lại một lúc, ngài liền hỏi “Hãy nhìn những thứ đồ trên mặt bàn xem, có phải là đồ từ chỗ đệ không?”
“Dạ?... Chuyện này, phải nhìn qua mới biết được.” Sơ Tuyết không nhiều lời, nhìn lên chiếc bàn có đặt bộ y phục thái giám, rồi như vô tình lại như hữu ý cầm bộ y phục đó lên. Ngài có thể khẳng định đây chính là bộ mà ngài đã đưa Thẩm Tố Nhi hôm trước. Thế nhưng ngoài miệng ngài lại nói “Bộ này… đệ cũng không dám khẳng định, y phục của thái giám vốn giống nhau, hơn nữa, thứ này… đệ không hay sử dụng.”
“Sơ Tuyết, đệ không được nói dối đâu đấy.” Mộ Dung Cảnh nhíu mày nhắc nhở.
“Đệ không…”
Lúc này, chưởng quầy đi từ trong ra, trên người bận một chiếc áo bông dày dặn, đội mũ lông, trên cổ còn quàng khăn len. Ông run rẩy quỳ rạp trước mặt Mộ Dung Cảnh nói “Hoàng… hoàng thượng, người… người đó đã mặc như thế này mà rời đi.”
Sơ Tuyết nhìn qua, ánh mắt tức thì sáng rực lên.
“Sơ Tuyết, đệ nói xem… nàng ấy sẽ đi đâu?”
Sơ Tuyết không hề kinh ngạc, chẳng mấy để tâm đáp “Đệ đâu phải con sâu trong bụng hoàng tẩu…”
“Sơ Tuyết, đệ càng lúc càng thú vị hơn rồi đấy…”
“Ừm, dạo này đệ thực thấy tiến bộ hơn, sẽ không chịu ngồi yên nữa.”
Khóe miệng Mộ Dung Cảnh thoáng co giật.
Cùng lúc, hai thị vệ đứng hầu suýt thì ngất tại chỗ, lập tức cúi đầu không dám nhìn về phía hoàng thượng nữa. Vừa hay có mấy thị vệ cải trang tiến vào, sau khi hành lễ, nhìn một lượt cách ăn mặc của ông chủ cửa hàng, rồi nhất loạt nói chưa từng nhìn thấy. Tiếp đó, lại có thêm một đội thị vệ khác vào, tất cả đều có cùng một câu trả lời.
Sắc trời tối dần. Sơ Tuyết nhẹ nhàng lui ra cửa lớn hòng chạy trốn.
“Sơ Tuyết, đừng có giở trò.”
“Đệ chỉ cảm thấy đứng cạnh cửa ra vào có thể hít thở không khí trong lành hơn mà thôi.” Ngữ khí bình thản, có phần giống với thần thái của Thẩm Tố Nhi.
Mộ Dung Cảnh vừa nghe, sắc mặt tối đen lại, bởi vì giọng điệu ấy khiến ngài nhớ tới người phụ nữ cần được giáo huấn nghiêm ngặt kia “Sơ Tuyết.”
“Tiểu nhân có mặt, hoàng huynh đại nhân có gì muốn dặn dò?” Hoàn toàn là đang tiêu khiển… nét mặt lại quá đỗi ung dung.
Mộ Dung Cảnh giả vờ như không nghe thấy. Ngài biết nếu để bản thân quan tâm quá nhiều thứ, sẽ dễ đánh mất bình tĩnh.
Lại có thêm một đội thị vệ quay về phục mệnh. Sau khi nhìn bộ y phục, họ do dự một hồi, không biết có nên bẩm báo hay không. Sau cùng, lại nhanh chóng quyết định lựa chọn việc im lặng là vàng. Bởi lẽ việc này rất quan trọng, nếu không cẩn trọng có thể mất mạng như chơi. Tâm tư hoàng thượng lại khó đoán, hành động thường nghiêm minh cứng nhắc.
Hai người đó vừa lui ra, Sơ Tuyết liền quyết định theo ra cùng.
“Sơ Tuyết?”
“Ngài đã từng nói sẽ để đệ tùy ý, lẽ nào nhanh như vậy đã quên?” Một câu Sơ Tuyết thốt ra tức thì khiến Mộ Dung Cảnh nghẹn lời. Ngài chán nản ra hiệu cho hai bóng thị vệ đang nấp ở chỗ tối đi theo bảo vệ Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết lúc này đã đuổi kịp hai thị vệ khi nãy “Hai vị xin dừng bước.”
Thấy người chặn mình là Tam vương gia, họ lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Không cần phải đa lễ. Bản vương có việc muốn hỏi.” Lời lẽ của ngài khiêm nhường mà khách khí, chẳng hề có ý lấy thân phận cao quý mà ép buộc người ta.
“Dạ, xin vương gia cứ dạy.”
“Ừm, các ngươi… hoàng huynh ta đã phái bao nhiêu người đi tìm vậy?” Ngài đột ngột thay đổi ngữ khí.
“Chuyện này… ti chức thực sự không được biết bởi vì đội của chúng ti chức được phái đi sớm nhất. Đến tận lúc này còn chưa hồi cung lần nào.” Hay viên thị vệ thành thật đáp.
Sơ Tuyết đưa mắt nhìn ra xung quanh, tùy ý hỏi “Các ngươi phụ trách truy xét khu vực nào?”
“Khu vực quanh bến sông ạ.”
“Ồ! Bây giờ các ngươi đang định đi tiếp về đâu?”
“Chúng ti chức lại ra bến sông tra xét thêm lần nữa.”
“Bản vương đang rãnh rỗi, có thể đi cùng các ngươi một chuyến không?”
“Vương gia…” Hay người có phần khó xử.
“Sao thế? Các ngươi không thích sao?”
Hai viên thị vệ không hề tỏ ra vui mừng, một trong hai người còn đưa lời quan tâm “Vương gia, ngoài trời lạnh lắm, hơn nữa, bến sông gió lại lớn. Trời cũng đã tối rồi, ngài nên về cung nghỉ ngơi thôi.”
“Hầy… trông bản vương yếu đuối đến mức vậy sao?” Sơ Tuyết mỉm cười dịu nhẹ. Lúc buông câu này, bản thân đã tiến lên phía trước, thì thầm nói “Hai ngươi đi theo ta.” Dựa vào trực giác, ngài có thể chắc chắn một điều họ biết chuyện gì đó, nhưng vẫn còn giấu diếm. Lúc vừa rồi, khi đứng gần cửa, ngài đã nhìn thấy ánh mắt do dự của họ, chỉ có điều ngài không tiện hỏi luôn, bởi còn một vài phiền phức… hoàng huynh quả nhiên không an tâm để ngài ra ngoài một mình.
Đi một đoạn, do trời đã tối, hai viên thị vệ liền châm đèn lồng, cung kính đi theo phía sau Sơ Tuyết, trong lòng không khỏi sợ hãi, thấp thỏm mà bất an. Lúc ở bến sông mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, nếu họ tùy tiện nói ra, liệu có gây phiền phức cho Tiếu tướng quân không?
Hai người lén nhìn nhau, dáng vẻ vô cùng khổ não.
Tính cách của Tam vương gia và hoàng thượng vốn khác nhau, cứ tiếp tục thế này thật không ổn… hai người họ thấp thỏm đến chết mất.
Đi một đoạn nữa, bọn họ tới một khu chợ. Sơ Tuyết quyết định dừng lại ở nơi vắng vẻ nhất bởi ngài biết, hai ám vệ không thể hiện thân và đứng quá gần mình, và vì thế họ cũng không thể nghe những gì ngài sắp nói.
“Vương gia…”
“Hãy tỏ ra tự nhiên một chút, đừng hoảng loạn.” Sơ Tuyết nhẹ nhắc nhở “Nếu các ngươi có điều gì khó nói, bản vương có thể bảo mật giúp các ngươi.”
“Đa tạ vương gia.”
“Nói mau, có phải các ngươi đã trông thấy hoàng hậu?”
“Không ạ, thế nhưng, ti chức đã nhìn thấy một người có phục trang rất giống vậy…” Sau đó, hai người kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ngoài bến sông cho Sơ Tuyết nghe một lượt.
Khoảnh khắc họ ngừng lời, Sơ Tuyết chẳng thể che giấu một nụ cười rất nhẹ, rồi ngài từ tốn nói “Chuyện này tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai biết. Cả nhà Tiếu tướng quân vừa mới thoát khỏi kiếp nạn, chỉ cần một sai sót nhỏ sẽ gieo họa sát thân.”
“Đa tạ vương gia thông cảm.” Bọn họ không ngừng cảm kích, vị vương gia này quả thực rất biết thông cảm, yêu thương thuộc hạ.
“Thế nhưng phải làm sao đây? Hoàng thượng đang phái người âm thầm giám sát ta. Để tránh phiền phức… các ngươi hãy cùng bản vương hành động nhé.” Sơ Tuyết nhẹ mỉm cười, ít ra lúc này quyền làm chủ đã rơi vào tay ngài.
Ba người lại tiếp tục tiến về phía trước. Không vội vã, không chậm chạp, rồi họ đi vào một con ngõ nhỏ.
Sơ Tuyết mỉm cười nói “Ta không theo các ngươi nữa, chúng ta chia tay tại đây nhé.”
“Đa tạ vương gia, mong người thận trọng.”
“Được.” Đoạn đối thoại bình thường, hoàn toàn khác so với khi đứng ở bãi đất trống ngoài chợ. Trong con ngõ tĩnh lặng dù nói nhỏ cũng nghe rất rõ, thậm chí còn có tiếng vọng lại và truyền đi xa. Lúc sắp đi đến đầu ngõ, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi tới, hai chiếc đèn lồng tức thì tắt ngóm. Trong khoảnh khắc, con ngõ nhỏ chỉ còn lại ánh trăng lay lắt dưới màn đêm.
Rất nhanh, đèn lại được thắp lên.
Ba người vẫn tiếp tục đi về phía trước, một trước hai sau.
Ra khỏi con ngõ, họ mới chia tay, Sơ Tuyết một mình rẽ sang phía trái sải từng bước chậm rãi, như thể đang đi dạo.
Hai viên thị vệ vội vã đi hướng nguợc lại.
Lúc này, trên đường không một bóng người, Sơ Tuyết cũng không hề có ý định tìm một quán trọ, bước chân càng lúc càng nhanh, không còn tác phong nhàn nhã như lúc đầu, dẫn hai ám vệ đi từ con phố này sang con phố khác. Bỗng hai ám vệ cảm thấy có điều bất hợp lý. Thân hình khẽ động, cùng lúc đuổi kịp Sơ Tuyết.
Khi nhìn rõ người đội chiếc mũ lông là ai, sắc mặt họ tức thì trắng bệch không còn một giọt máu… Gió lạnh vẫn không ngừng gào rít giữa bầu trời giá buốt.
Nửa canh giờ sau, tại một biệt viện đèn đuốc sáng trưng.
Hai ám vệ đang quỳ trước mặt Mộ Dung Cảnh, vẻ mặt ngài lạnh lùng, người do ngài phái đi rốt cuộc lại bị Sơ Tuyết cắt đuôi dễ dàng. Lúc này ngài nên khâm phục tài trí của Sơ Tuyết hay nên trách đám ám vệ do đích thân mình huấn luyện quá vô dụng đây?
Thôi bỏ đi, ngài nhẹ phẩy tay… Từ xưa đến nay, đâu có hoàng thượng nào thập toàn thập mỹ?
Lúc hai ám vệ bước ra khỏi căn phòng, họ cảm giác như mình đang mơ, thật không dám tin đầu vẫn còn nằm trên cổ.
Sắc mặt Mộ Dung Cảnh đã bình tĩnh lại nhiều, tay đặt trên bàn nhẹ gõ, giống như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó “Ngươi còn định ở trên mái nhà đến khi nào vậy?”
Ngay giây sau, gió nhẹ thổi tới, một hắc y nhân bay đến trước mặt.
Tư Mã Lạc xuất hiện, thần thái ung dung, dưới chiếc mặt nạ, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tà niệm. Ngài bước tới, tùy ý chọn một chiếc ghế ngồi xuống.
Mộ Dung Cảnh thản nhiên nói “Không có việc gì quan trọng, đừng xuất hiện ở Bắc Uyển mãi thế. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì xui xẻo, có khả năng khơi dậy chiến tranh giữa hai nước, máu chảy thành sông chính là kết cục có thể đoán trước.”
Tư Mã Lạc mỉm cười, nói đầy ẩn ý “Ta chết thì đã sao? Chỉ cần ngươi quay về vị trí vốn có trước kia, chẳng phải sẽ hóa giải mọi thứ một cách đơn giản sao?”
“Ngươi đến chỉ vì muốn nói những điều này?”
“Đây là ý định của lão đầu đó.”
“Hãy bảo lão ta sớm từ bỏ ý định này đi.”
“Ngươi quay về mà nói với lão…”
“…”
Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Sau một hồi chìm trong im lặng, Tư Mã Lạc quyết định lên tiếng trước “Có phải Tố Nhi đã xuất cung rồi không?”
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh tối sầm lại, quả nhiên không có gì giấu được, thẳng thắn đáp “Đúng thế.”
“Ngươi đúng là vô dụng, chỉ một người phụ nữ yếu đuối mà cũng không giữ được. Vậy mà chả hiểu sao lão già chết tiệt đó cứ luôn coi trọng ngươi.”