***
Vu Hảo đang lái xe giữa chừng thì điện thoại đặt trong hộp tỳ tay rung lên, nhân lúc chờ đèn đỏ, cô cúi đầu quét mắt nhìn.
“Tuần sau có thời gian rảnh không?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng, ánh mắt đầy vẻ thờ ơ.
Không lâu sau, điện thoại lại rung lên, có tin nhắn mới.
“Giận rồi?”
Vu Hảo dừng xe dưới tiểu khu xong mới lấy điện thoại ở trong hộp tỳ tay ra, “Vừa nãy đang lái xe, không xem điện thoại.”
Còn chưa kịp đợi bên kia nhắn lại, cô đã gửi tiếp, “Sang tuần phải đến vùng khác tham dự hội thảo luận nghiên cứu với giáo sư, tuần sau nữa mới về.”
“Được, chú ý an toàn.”
Lục Hoài Chinh xoa cổ gửi mấy chữ kia đi rồi ném trả điện thoại cho Lịch Hồng Văn, vừa xoay người rời đi thì bị Lịch Hồng Văn gọi giật lại, “Đợi đã.”
“Chú có việc gì nữa?”
Lịch Hồng Văn cho người cầm điện thoại ra ngoài, nhìn Lục Hoài Chinh nghiêm mặt nói: “Thứ bảy này cậu phải suy nghĩ chọn lời thật kỹ cho tôi đấy, không thể để ông Lý cảm thấy mất mặt được, nghiêm chỉnh vào cho tôi, nghe chưa ——”
Lục Hoài Chinh phất tay, tỏ ý biết rồi.
Lịch Hồng Văn vẫn nói tiếp: “Xử lý tốt chuyện lần này, sau này tôi sẽ cho cậu nghỉ phép thêm một ngày.”
Lục Hoài Chinh dừng tay, “Thôi bỏ đi, lúc nào cần nghỉ thì nghỉ. Tôi mà nghỉ thêm ngày nào thì đội phó lại gây sự với tôi ngày ấy, người ta có vợ con rồi, khỏi cần cho tôi được hưởng đặc biệt làm gì, tôi nói rồi, chỉ cần sau này chú để tôi phải tiếp con gái ông Lý ông Trương ông Vương nào là được rồi.”
Lịch Hồng Văn: “Người nhỏ tuổi hơn cậu ở trong đội cũng đã kết hôn rồi đấy, cậu tưởng bọn tôi không sốt ruột à? Thôi được rồi, nếu cậu thích cô học trò của lão Hàn thì mau nhanh nhanh theo đuổi người ta đi, làm thành chuyện rồi, cậu cũng chuyên tâm vào công việc hơn.”
“Thế bình thường tôi không chuyên tâm làm việc à?” Lục Hoài Chinh nhướn mày.
“Biến biến, không nói chuyện với cậu nữa.”
…
Vu Hảo về đến nhà mới phát hiện thì ra Thẩm Hi Nguyên cũng ở đây, lúc cô cởi giày đi vào, Thẩm Hi Nguyên đang hạ cờ với ông Vu, nghe thấy cửa kêu cái cạch, cả hai cùng đồng loạt nhìn sang.
Ông Vu cầm quân cờ gọi cô, “Về rồi đấy à?”
Vu Hảo đáp vâng rồi gật đầu với Thẩm Hi Nguyên, anh mỉm cười đáp lại, như tắm trong gió xuân.
Phùng Ngạn Chi bước ra từ phòng ngủ, liếc lấy ông Vu, nóng nảy thúc giục: “Sao ông còn chưa đi nấu cơm đi?”
Khó lắm ông Vu mới tìm được người chơi cờ cùng mình, sao có thể bỏ qua dễ dàng thế được, dẫu cho Tiểu Thẩm chơi không giỏi nhưng chí ít có thể để ông thỏa mãn được cơn nghiện cờ. Ông đâu chịu dễ dàng thu binh vậy được, lưu luyến nhìn bàn cờ, phất tay nói: “Một ván nữa đã.”
Phùng Ngạn Chi ném gối sang, đập trúng quả đầu trọc lóc của ông Vu.
Ông Vu hoàn hồn, nặng nề dọn đồ, thở dài: “Đi ngay đây bà cô của tôi ơi.”
Thẩm Hi Nguyên cũng đứng lên, ôn tồn hỏi: “Giáo sư Vu có cần giúp không ạ?”
Phùng Ngạn Chi dựa vào salon, tắt tivi đi, rồi lại bảo Vu Hảo dọn cờ, còn mình thì thong dong nhìn Thẩm Hi Nguyên từ trên xuống dưới một lượt, quan sát từ sợi tóc cho tới móng chân, nở nụ cười điềm đạm, ông Vu cảm thấy hình như chừng mấy chục năm rồi mình chưa thấy lại nụ cười này.
Phùng Ngạn Chi rất đẹp, về già lại biết bảo dưỡng chăm sóc nên khá phong độ dễ nhìn, lúc cười lại rất nho nhã dịu dàng: “Học ở nước ngoài thế nào rồi?”
Thẩm Hi Nguyên ngồi trên ghế, hơi gập lưng, khiêm tốn trả lời: “Bình thường ạ.”
“Từ nhỏ cháu đã khiêm tốn rồi.” Phùng Ngạn Chi thẳng thừng nói, “Vẫn chưa có bạn gái à?”
Thẩm Hi Nguyên đáp, “Tạm thời thì không ạ.”
Phùng Ngạn Chi: “Cháu và Vu Hảo lớn lên bên nhau, tình cảm cũng không tệ…”
Bị Vu Hảo trực tiếp ngắt lời, “Mẹ, bố gọi mẹ kìa.”
Phùng Ngạn Chi trợn mắt với cô, “Con đừng có xen vào.” Tiếp đó cười nhìn Thẩm Hi Nguyên, “Tiểu Thẩm này, dì cảm thấy tuổi tác cũng không nhỏ nữa rồi, đừng kéo dài thêm làm gì, bố mẹ cháu cũng sốt ruột rồi phải không?”
Thẩm Hi Nguyên gật đầu cười, “Đúng là sốt ruột thật, nhưng chuyện này thực sự không thể gấp được, đến giờ vẫn chưa gặp được người thích hợp, dì nói xem, cháu muốn gấp cũng không gấp nổi.”
Phùng Ngạn Chi liếc nhìn Vu Hảo, “Thế cháu không có ý gì với Vu Hảo hết à?”
Thẩm Hi Nguyên cúi đầu nhìn Vu Hảo đang dọn dẹp, dịu dàng cười: “Dì à, có phải dì hiểu lầm gì rồi không?”
Phùng Ngạn Chi *ấy* một tiếng, “Ông Vu nói hồi trước hai đứa từng hẹn hò mà, lúc Vu Hảo học đại học đấy.”
Thẩm Hi Nguyên gật đầu, “Đúng là có ạ, có điều về sau đã chia tay rồi, còn nguyên nhân cụ thể thì xin phép không lắm lời với dì, có điều cháu nhớ cháu và Vu Hảo giữ kín chuyện này lắm mà, sao bác trai biết được?”
Phùng Ngạn Chi ho thành tiếng, “Hồi năm nhất, ông Vu nói từng thấy cháu đi đón Vu Hảo về, khụ…” Nói đến đây bà liền dừng lại, lúng túng nhìn đi nơi khác.
Thẩm Hi Nguyên nhớ ra, chắc là lần đó rồi, anh cười khẽ: “Là do cháu cả ạ, sau đó chuẩn bị đi du học nên đã chia tay với Vu Hảo.”
Phùng Ngạn Chi nói: “Thế sao, nếu hai đứa chia tay là vì cháu đi du học, vậy bây giờ về rồi, có thể cân nhắc lại không?”
…
Cơm nước xong xuôi, Vu Hảo đứng trong phòng bếp rửa chén bát, Thẩm Hi Nguyên đứng cạnh hỗ trợ, nhận bát đũa cất vào chạn giúp cô, rất ăn ý.
Đêm nặng như nước, chìm như nước, ánh trăng dịu nhẹ ngoài ô cửa rơi xuống bồn rửa bát, phản chiếu lấp lánh ánh nước.
“Lời mẹ em nói hôm nay, anh đừng để bụng.” Vu Hảo cúi đầu, đột ngột lên tiếng, “Bà ấy muốn em kết hôn đến điên rồi.”
Thẩm Hi Nguyên xoay lưng với Vu Hảo, phẩy bớt nước trong bát hộ cô rồi lại lấy khăn lau khô, cúi đầu nói: “Em cũng nên kết hôn rồi.”
“Anh còn lớn hơn em bốn tuổi đấy, người cần kết hôn là anh mới phải.”
Thẩm Hi Nguyên cười, trêu nói: “Haiz, vậy sao mấy năm này em không tìm bạn trai đi, không phải là vẫn chưa quên được anh đấy chứ.”
Vu Hảo nhếch môi: “Em vẫn chưa quên được anh, vậy còn anh?”
“Em thích anh thật à? Không phải chứ, đừng có lừa gạt.” Bỗng Thẩm Hi Nguyên sầm mặt.
“Vậy thì đừng hỏi, sợ anh đau lòng thôi.”
Thẩm Hi Nguyên mắng: “Đồ vô lương tâm.”
Im lặng một lúc lâu, Vu Hảo đặt chiếc bát cuối cùng ở bên cạnh cho ráo nước, thốt ra một câu: “Anh này, hỏi anh một câu cuối cùng.”
Thẩm Hi Nguyên tức giận, “Nói đi.”
“Gặp lại một người đã mười hai năm không gặp thì nên nói gì?”
Thấy cô nghiêm túc xin chỉ bảo, Thẩm Hi Nguyên nhạy bén nhìn cô: “Em gặp phải ai rồi? Lại còn nghiêm túc học hỏi kinh nghiệm của anh như thế hả?”
Vu Hảo quay đầu về, lau chén bát rồi đặt lên chạn, thấp giọng nói: “Không ai cả.”
Thẩm Hi Nguyên: “Thân là bạn trai cũ, anh chưa từng thấy em như thế bao giờ, haiz, làm anh ghen đấy.”
Vu Hảo phớt lờ câu nói ấy, “Anh ấy hẹn em vào thứ bảy, sau đó lại nói tạm thời có chuyện, anh nói xem có phải anh ấy hối hận không?” Cũng không đúng, về sau Lục Hoài Chinh có hẹn cô vào tuần tới, nhưng tuần tới cô phải đi đến vùng khác điều tra nghiên cứu với giáo sư mất rồi. Tiếp nữa lại không thấy anh hẹn lại cô.
Thẩm Hi Nguyên nói: “Một người đàn ông, nếu đã mở lời hẹn thì chứng tỏ còn có tình cảm với em, không phải vẫn là thằng nhóc lúc trước đấy chứ?”
“… Anh ấy tên là Lục Hoài Chinh.”
Hiếm khi thấy Thẩm Hi Nguyên chửi tục, “Mẹ kiếp, đúng là hắn ta thật.” Anh xếp chén bát lên chạn, hỏi: “Bây giờ thằng đó đang làm gì?”
“Không quân.”
Thẩm Hi Nguyên nhíu mày: “Nhờ quan hệ à? Với thành tích kia của hắn ta mà có thể thi đậu học viện quân sự hả?”
“Đi nghĩa vụ, đến năm hai thi học viện quân sự, không phải nhờ quan hệ.” Vu Hảo trợn mắt nhìn anh, “Anh ấy không hề thua anh về lịch sử đâu đấy, anh ấy biết rất nhiều chuyện, có lẽ cũng có chuyện anh chưa từng nghe qua.”
Thẩm Hi Nguyên cốc một phát lên đầu cô, “Đây là thái độ em nói chuyện với đàn anh đấy à? Trái lại anh đây muốn xem hắn ta phỉnh em cái gì, mà đến cả người nghiên cứu lịch sử mười mấy năm như anh cũng chưa từng nghe qua hả.”
Vu Hảo không đáp.
Thẩm Hi Nguyên dựa người vào thành bồn rửa bát, dịu giọng nói, “Em nghĩ gì?”
Ánh trăng bàng bạc hắt lên bồn rửa bát.
“Không nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy, nếu mẹ em không ép em kết hôn thì anh ấy là người duy nhất em có thể tiếp nhận.”
Chợt Thẩm Hi Nguyên ngẩng đầu nhìn cô, trong con mắt đen láy không phân rõ cảm xúc: “Anh cũng không được à?”
“Không được.”
…
Ngày thứ bảy.
Lục Hoài Chinh kết thúc đợt huấn luyện, vừa đi xuống máy bay vừa tháo găng tay ra, mới vào đến nơi thì bị Lịch Hồng Văn ở đối diện chặn lại, “Đợi lát nữa cậu đi đón con gái ông Lý.”
Lục Hoài Chinh dừng lại, nhìn Lịch Hồng Văn với vẻ khó tin, “Chú chắc chắn là để tôi đi?”
“Con gái ông Lý nói mình mới về nước không lâu, chưa quen đường xá.” Lịch Hồng Văn bảo.
“Bảo ông Lý tự đi mà đón.” Lục Hoài Chinh liếc xéo.
“Ông Lý bảo cậu đón thì cậu phải đón, nhiều lời làm gì, có giỏi thì cứ làm lãnh đạo đi.”
“Thôi khỏi.”
“Vậy cậu có đi đón không?”
“Có!” Lục Hoài Chinh cười nhạt, ném mạnh găng tay vào ngực tiểu đội trưởng ở phía sau rồi rảo bước rời đi.
Lịch Hồng Văn nổi giận trong lòng, ông đây hết lòng hết dạ với cậu như thế, kết quả cậu lại còn không hài lòng này không hài lòng nọ, buổi tối tôi không xía vào, tự cậu đi mà chu toàn với ông Lý đi!’
Tiểu đội trưởng đi cuối cười cười, “Làm sao vậy, lãnh đạo giới thiệu đối tượng cho đội trưởng à? Là bác sĩ tâm lý lần trước phải không?”
“Các cậu thích cái cô bác sĩ tâm lý lần trước thật à?” Lịch Hồng Văn nhìn cậu ta hỏi.
Tiểu đội trưởng gật đầu cái rụp, “Thích lắm, dáng đã đẹp mà người còn tốt, có điều lại không hay cười, nhưng không sao, đội trưởng hay cười là được rồi, nụ cười của đội trưởng có sức cảm hóa mạnh lắm.”
Lịch Hồng Văn cốc đầu cậu ta, “Được rồi, đừng có chọc đội trưởng cậu nữa, đi làm việc đi.”
Lục Hoài Chinh về nhị viện đón người, đậu xe trước cổng nhị viện, mặc áo khoác màu đen ngoài áo tay ngắn màu trắng. Mặc quần thường đi giày lính, cửa xe để mở, người dựa vào ghế lái, hai tay đút trong túi quần, một chân giẫm trên đất, một chân chống trong xe, so với những lúc mặc âu phục hay quân phục, dáng vẻ ấy rất không câu nệ.
Có mấy nhóm người lục tục kéo nhau đi ra cổng nhị viện, nhốn nháo huyên náo, hình như vừa kết thúc cuộc họp gì đấy.
Rồi sau đó, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cổng, Lục Hoài Chinh đột ngột rút chân về.
Vu Hảo kết thúc buổi thuyết giảng tâm lý sáu giờ, lúc ra đến cổng thì bị người ta gọi lại.
“Vu Hảo.”
Cô ngoái đầu lại cười, “Chào đàn anh.”
Là một đàn anh từng dạy tiết sinh lý trong tiền viện lúc trước, tên là Diệp Đỉnh Phi, sau lưng còn có một cô gái trẻ đẹp đi cùng, cười giới thiệu, “Em gái này, đây là Lý Dao Tân, có mấy vấn đề muốn hỏi ý kiến em.”
Hai người chào hỏi khách sáo, Lý Dao Tân cũng không nấn ná gì thêm, trực tiếp hỏi luôn, “Là thế này, gần đây tình trạng tinh thần của người ủy thác của tôi gặp một vài vấn đề, khi tôi hỏi, anh ta không né tránh thì cũng là nói dối. Tôi nghe giáo sư Hàn nói chị là chuyên gia trong phương diện thăm dò nói dối, nên muốn mời chị giúp một chuyện, không biết chị Vu đây có thời gian không?”
“Cô gửi tình hình của người ủy thác qua thư điện tử cho tôi, tuần tới tôi phải đi công tác cùng giáo sư Hàn rồi, cần phải xác nhận thời gian rồi mới có thể trả lời cô được.”
Lý Dao Tân nghĩ một lúc rồi nói, “Vậy chúng ta add Wehchat được không?”
“Được.”
…
Buổi tối ăn cơm xong, Vu Hảo lướt điện thoại một lúc, lướt thế nào lại lướt đến khoảnh khắc* của Lý Dao Tân.
(*Tức “朋友圈” trên Wechat phiên bản tiếng Anh, bản tiếng Việt là “khoảnh khắc”. Tính năng này giống “tường nhà” zalo hay facebook, cho phép bạn bè xem bài post/ảnh và like/comment của nhau.)
Người đàn ông nói tạm thời hủy bỏ nghỉ phép kia, vào lúc này đang cười tủm tỉm xuất hiện trên “khoảnh khắc” của người phụ nữ khác, mặc áo khoác màu đen, dựa người vào ghế với tư thế tự nhiên bình thường của anh.
Vu Hảo nhìn chăm chú một hồi, rồi bấm like.