**********
"Mấy ngày đó Chu Dung Thành cực kỳ bận rộn, trong tỉnh mở cuộc họp muốn đề bạt ông ta lên làm phó sở trưởng. Tin tức này vừa lan truyền thì ông ta đã trở thành người được hoan nghênh nhất trong chốn quan trường, hầu như tất cả đồng nghiệp đều chúc mừng ông ta, không thể thoát khỏi xã giao mỗi ngày.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng tôi cảm thấy Chu Dung Thành cũng không muốn như vậy. Ông ta không hề vui sướng vì sắp được thăng chức. Buổi tối tôi ngồi quỳ trên sàn nhà ngoài bồn tắm tắm rửa cho ông ta, ông ta nhắm mắt lại, vẻ mặt thâm trầm. Tôi hỏi ông ta không vui à? Ông ta mở mắt ra hỏi tôi tại sao phải vui? Tôi nói anh sắp thăng chức mà, người trong quan trường ai mà chẳng muốn được thăng chức?
Ông ta nhìn chằm chằm tôi một hồi, khiến tôi đều sợ hãi. Ông ta chỉ vào giữa hai chân: “Tắm tiếp đi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi nhìn bộ phận vô cùng tươi tốt của ông ta, nước ấm còn không khí thì lạnh, dưới sự kích thích hai bên lửa băng này, nó càng trở nên to khỏe hơn. Tôi đỏ mặt, bàn tay run rẩy vươn ra. Đây là lần đầu tiên tôi tắm cho ông ta, trước kia chưa từng như vậy, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn vùng kín của ông ta dưới ánh đèn sáng sủa, cảm thấy là lạ. Tôi cẩn thận lau chùi nó, Chu Dung Thành bỗng kéo tôi vào bồn tắm.
Tôi hơi giãy dụa, cả người ướt nhẹp nằm trong lòng ông ta, hạ thân bị thứ đó chống. Tôi cho rằng ông ta sẽ làm ngay trong bồn tắm, kết quả là ông ta chỉ ôm tôi chứ không có hành động khác. Cách làn váy ướt sũng, tôi cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của ông ta, tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện ông ta đang chăm chú nhìn tôi, hỏi tôi lạnh không? Tôi nói cục trưởng Chu dùng thân thể sưởi ấm cho em, sao em có thể lạnh chứ?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta cầm gói thuốc lá đặt bên cạnh bồn tắm, rút một điếu ra châm lên. Tôi hôn lên ngực ông ta, mút khô giọt nước trên xương quai xanh và lồng ngực của ông ta. Ông ta khàn giọng nói: “Cuối tuần này là tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của sở trưởng Hồ, có gửi thiệp mời cho tôi, em đi cùng tôi đi.”
Sở trưởng Hồ chính là người ra sức đề cử Chu Dung Thành làm phó sở trưởng, có thể nói là Bá Nhạc của ông ta. Trong mấy cục trưởng của các thành phố trong tỉnh, Chu Dung Thành có chiến tích tốt nhất, danh tiếng trong chốn quan trường cũng là tốt nhất. Nếu không phải khoảng thời gian trước bại lộ chuyện ông ta nuôi tình nhân thì ông ta còn chẳng có chút gièm pha nào. Mấy năm nay, Chu Dung Thành giấu tôi rất kín, chẳng mấy ai từng gặp tôi, lần này ông ta muốn dẫn tôi đi, hiển nhiên là vì mọi người đều đã biết chuyện này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi hỏi ông ta tôi có thể lộ diện sao? Ông ta phun khói thuốc lá lên mặt tôi: “Tôi có chừng có mực.”
“Vậy sau này em không cần lén lút nữa hả?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta cười hỏi tôi trước kia lén lút à?
“Em sợ gây họa cho cục trưởng Chu nên vẫn giả câm.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta rất hài lòng vì thái độ ngoan ngoãn hiểu chuyện của tôi. Hai năm nay tôi vẫn yên phận thủ thường, bất kể các chị em trong giới khoe khoang kim chủ của mình ra sao thì tôi không hề nhắc tới quan hệ với Chu Dung Thành dù chỉ một chữ. Tôi chưa từng mượn áp lực dư luận để ép ông ta, càng không có chuyện không biết trời cao đất rộng, càn rỡ ngang ngược vì sự sủng ái của ông ta. Thực ra ông ta đã dần dần bớt hứng thú với thân thể của tôi, ngủ nhiều lần như vậy thì bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ chán, ông ta còn thích tôi là vì tôi nghe lời không kiêu ngạo, rất bớt lo.
Ông ta đè lên gáy tôi, phun khói vào miệng tôi. Tôi bị nghẹn rơi nước mắt, ông ta cũng không chịu buông ra, đầu lưỡi còn vương mùi thuốc lá chặn cổ họng tôi, tôi mềm nhũn cả người vì nụ hôn bá đạo ấy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tiệc mừng thọ của sở trưởng Hồ được con rể của ông ta tổ chức ở khách sạn bốn sao. Năm sao quá xa xỉ, ba sao thì quá đơn sơ, bốn sao thì dù cố ý xoi mói cũng sẽ không tìm được khuyết điểm gì, còn rất thể diện. Bình thường phu nhân nhà quan hay con cháu nhà quan cũng đều chọn đẳng cấp này. Cũng không thể tiêu tiền vô tội vạ như đám thương nhân, dù sao tiền bạc cũng không có lai lịch sạch sẽ.
Tôi mua chuộc nhân viên phục vụ khách sạn, cô ta dẫn tôi tới phòng tiệc số hai của sở trưởng Hồ. Tôi phát hiện trong hiện trường có một hồ nước, tôi hỏi cô ta nơi đó dùng để làm gì? Cô ta nói ngày tổ chức bữa tiệc thì sẽ mời diễn viên của đội bơi lội trong tỉnh tới đây biểu diễn điệu múa trong nước, trợ hứng cho các khách quý. Tôi kêu cô ta đừng nói cho bất cứ ai biết tôi đã từng tới nơi này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi rời khỏi khách sạn, đi tìm chị Bối, kêu chị ta kiếm cho tôi một bộ đồ bơi biểu diễn của hội sở Nam Giang. Thú vui nổi tiếng nhất của hội sở Nam Giang chính là caatwalk trên mặt nước, một đám người mẫu vóc dáng gợi cảm mặc nội y khoác lụa trắng bước đi trên mặt nước, ánh đèn chiếu xuống trông như tiên nữ giáng trần.
Nếu có khách hàng chịu chi giá cao thì còn có thể uyên ương hí thủy với người mẫu. Cho dù không xuống dưới, thấy cảnh tượng hương diễm kích thích như vậy thì cũng sẽ rất sung sướng. Catwalk trên nước chính là màn diễn cuối cùng của hội sở Nam Giang, không chỉ nổi tiếng trong tỉnh mà một vài thành phố lớn ở phương bắc cũng đều nghe danh. Có mấy ông chủ còn chuyên môn tới đây chơi, cảnh tượng có thể nói là được mở mang tầm mắt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi rất ít khi nhờ chị Bối giúp đỡ. Chị ta biết tôi cần dùng nên không hỏi cụ thể, buổi chiều đã mượn một bộ đồ cho tôi.
Tiệc mừng thọ của sở trưởng Hồ mời rất nhiều doanh nhân và quan chức, công an, tư pháp, kiểm sát, tuy nhiên không mời bên kiểm tra kỷ luật. Trường hợp long trọng như vậy thì cũng nên cố gắng kiêng dè, bình thường quan chức đều sợ người bên kiểm tra kỷ luật, ngay cả sở trưởng Hồ cũng không ngoại lệ, đám quan chức không muốn gặp họ, cho nên vì đại cục, không mời một ai bên đó.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi thư ký tới biệt thự thì tôi đang mặc tây trang cho Chu Dung Thành. Tôi hỏi ông ta chuẩn bị quà gì? Ông ta nói sở trưởng Hồ không tham tài, không cần tặng quà. Tôi đã sớm nghĩ tới tiệc mừng thọ của sở trưởng Hồ sẽ không nhận quà, khách khứa trình diện đều là quyền quý, để nịnh bợ ông ta thì ra tay ít nhất cũng phải từ 300 triệu trở lên, nhận quà nào cũng sẽ xảy ra chuyện. Ông ta là sở trưởng của tỉnh, gióng trống khua chiêng làm vậy chẳng phải là để tuyên dương sự thanh liêm của mình hay sao?
Tôi nói với Chu Dung Thành: “Mặt ngoài ông ta không tham tài, nhưng chắc chắn sẽ tham sắc đẹp. Người trong quan trường thì làm gì có chuyện không tham gì hết. Tranh tiếng đoạt lợi, tửu sắc sênh ca, chắc chắn phải có thứ ông ta muốn.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Em nghĩ thế nào?”
Tôi cài cúc áo cuối cùng cho Chu Dung Thành, ngón tay mảnh khảnh lướt qua hầu kết của ông ta: “Nếu cục trưởng Chu tặng cho ông ta món quà mà ông ta thích thì sẽ như thế nào nhỉ? Lúc đó ông ta sẽ sung sướng đến mụ đầu, cục trưởng Chu đưa ra yêu cầu gì ông ta cũng sẽ không đồng ý, kể cả không muốn thăng chức. Ông ta sẽ lập tức hiểu được anh không muốn làm đồng đảng với ông ta, trở thành tay sai của ông ta.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chu Dung Thành nhìn bộ ngực mềm mại đầy đặn của tôi kề sát người ông ta: “Tôi bỗng cảm thấy không nỡ.”
Ông ta bình tĩnh đẩy ngón tay của tôi ra: “Em muốn làm thế nào?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi ngậm vành tai ông ta, quấn lấy ông ta như lá rong biển: “Chắc chắn sẽ làm cho cục trưởng Chu được thỏa mãn ước nguyện.”
Ông ta nắm cằm tôi, bắt tôi buông vành tai ông ta ra: “Dùng chính em làm mồi nhử sao?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đúng lúc này, thư ký xem đồng hồ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cục trưởng Chu, còn năm phút nữa buổi tiệc sẽ bắt đầu, chúng ta cần ít nhất nửa tiếng đến đó.”
Chu Dung Thành không để ý tới lời nói của thư ký, cảnh cáo tôi không được thể hiện. Sở trưởng Hồ từng gặp mỹ nhân còn nhiều hơn cả số tuổi của tôi, không phải ai cũng có thể vào mắt ông ta.
Bảo mẫu đưa bộ sườn xám màu đỏ đã chuẩn bị sẵn cho tôi, cùng tôi vào phòng thay quần áo. Bà ấy hỏi tôi muốn đeo loại châu báu nào, tôi nói không đeo gì hết.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trường hợp này là nơi mà các bà vợ quan bà nhà giàu tiểu tam bồ nhí tranh nhau khoe sắc, chỉ hận không thể đeo hết châu báu lên người mình, khoe khoang sự sủng ái, sự xa hoa. Mái tóc còn được vấn theo đủ các kiểu dáng. Tôi càng muốn làm trái với họ. Họ đơn giản thì tôi long trọng, họ long trọng thì tôi đơn giản, thế mới có thể nổi bật trong một đám hoa thơm cỏ lạ.
Sườn xám màu đỏ quá diễm lệ, cách trang điểm phải thanh nhã, không thì sẽ chẳng khác nào hoa giao tế dung tục. Phụ nữ bình thường rất khó nắm chắc cái độ này, làm cho tất cả phong tình đều nổi bật trên vóc dáng thướt tha của mình, đó mới là kỹ năng tất sát để bắt được trái tim của một người đàn ông.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc tôi ra khỏi phòng, Chu Dung Thành và thư ký đã ngồi trong xe chờ tôi. Ông ta đang bàn chuyện công việc với thư ký. Thư ký cúi đầu ghi chép, lơ đễnh nhìn thấy tôi từ cửa kính xe, không khỏi sững sờ cả người. Chu Dung Thành phát hiện anh ta ngoư ngác nên mới nhìn theo tầm mắt của anh ta.
Vẻ mặt bình tĩnh của ông ta hiện lên sự dao động dữ dội. Ông ta vẫn luôn nhớ tới tôi trong những chiếc váy dài màu nhạt thướt tha, cùng với gương mặt trong trắng thuần khiết không chút son phấn, hoàn toàn không ngờ được rằng tôi lại có thể mặc sườn xám váy ngắn một cách diễm lệ quyến rũ như vậy, giống như đóa hoa hồng đỏ nở rộ rực rỡ, khiến đàn ông trên thế gian đều thần hồn điên đảo.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc tôi khom lưng ngồi vào xe, một cái cúc áo cài trước ngực bị tách ra, để lộ bộ ngực đầy đặn trắng nõn. Tôi không hề che lấp, mặc cho cảnh xuân lồ lộ. Tôi nằm trên vai Chu Dung Thành, thở hương khí vào mặt ông ta: “Cục trưởng Chu có sẵn lòng chết trong chốn ôn nhu của em không?”
Ông ta im lặng nhìn tôi, đáy mắt là ngọn lửa càng cháy hừng hực, thật lâu sau mới vươn ra một ngón tay lau son môi diễm lệ trên môi tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta có một sở thích, không cho tôi thoa son môi, ông ta chán ghét hôn trúng lớp son môi dính ngấy. Cho nên sau khi đi theo ông ta, tôi không hề đụng vào bất cứ thỏi son môi nào. Tôi biết lúc này ông ta làm vậy không phải là để hôn tôi, mà là không muốn chia sẻ cho bất cứ kẻ nào thấy được sự xinh đẹp của vật sở hữu của mình. Tôi có thể thấy rõ sự bá đạo ngang ngược, dục vọng chiếm hữu từ trên nét mặt của ông ta.
Tôi cười quyến rũ ngàn vạn, sờ lên phần bụng săn chắc của ông ta: “Em có được coi là vưu vật không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta nhắm mắt: “Chỉ như vậy thôi sao?”
Tôi nằm vào lòng ông ta, cọ xát bằng thân thể mềm mại của mình: “Người phụ nữ của cục trưởng Chu đương nhiên còn có sở trường đặc biệt khác.”"
Anh nợ em một câu yêu thương!