Kính Hiên cả ngày đều chơi bời lêu lỏng, không biết từ nơi nào, nghe ai nói rằng mẹ ruột của hắn là Trương hoàng hậu đã chỉ định hôn sự cho hắn, đối phương là đại tiểu thư của nhà họ Hạng vừa tròn năm tuổi. Xưa nay bé trai không thích nhất là chơi với những đứa bé nhỏ tuổi hơn mình, Kính Hiên cũng giống như thế. Hôm mùng một tết, lúc bắt đầu tiệc tối, Kính Hiên lặng lẽ hỏi Tề Đan Yên, hắn chưa từng gặp Hạng Vũ, nên chơi với đối phương có vui không thì làm sao hắn biết. Nên hắn lại đưa ra yêu cầu không bình thường: "Hay chúng ta lén đến nhìn trộm nàng ta một chút, chơi không vui thì hủy hôn luôn đi."
Lần trước lén lút xuất cung đã lưu lại bóng ma trong lòng của Tề Đan Yên, Hạng Tuế Chiêm đã từng đe dọa nàng, trong cung có nhiều cao thủ hộ vệ, ở ngoài cung hiểm ác, xuất cung chắc chắn sẽ chết. Đầu của nàng rung như đánh trống chầu, nói: " Ngươi truyền lệnh cho Hạng Vũ tiến cung là được rồi, xuất cung làm gì chứ?”
"Mẫu hậu người không hiểu đây, mấy tên đại thần nham hiểm kia khi tiến cung có ai mà không đeo mặt nạ da người chứ, nói chuyện thì văn bay đầy trời mà không hiểu bọn họ đang nói gì. Hạng Vũ tám phần mười cũng giống như vậy. . ."
Kính Hiên khinh thường nói, nói người khác nham hiểm, kỳ thực chính hắn chỉ có hơn chớ không kém, "Chúng ta đột ngột tập kích, giết bọn họ trở tay không kịp, để cho bọn họ không có thời gian đeo mặt nạ lên qua mặt chúng ta, không có thời gian nghĩ ra văn chương lòe chúng ta."
Tề Đan Yên vẫn lắc đầu, "Xuất cung rất nguy hiểm, Hạng tướng quân nói không thể xuất cung lung tung."
"Hắc! Rốt cuộc hắn là Hoàng Thượng hay ta là Hoàng Thượng!" Kính Hiên hừ mũi.
"Là ngươi. . ."
"Mẫu hậu ăn mặc bình thường một chút ~ Tiểu Thanh Tiểu Đông ! Chuẩn bị cho trẫm và Thái Hậu, chúng ta muốn cải trang vi hành!” Kính Hiên nói gió chính là mưa, ra ngoài chơi dù sao cũng hơn là ở trong cung chịu khó đọc sách, nói thật ra đây cũng là tính cách chung của tất cả tiểu hài tử."Lại chuẩn bị mấy cân đậu phộng với huyền đậu trà hương, trẫm đi thăm bạn thân cũng nên mang đến chút lễ vật để trò chuyện.”
Lại là Nhất Nhật Tang Mệnh Táng (Thuốc độc, chết trong một ngày)! Bộ óc của tiểu hoàng đế Kính Hiên rất đáng giá để hậu nhân sau này tỉ mỉ nghiên cứu.
"Bẩm tướng quân, Thái Hậu và Hoàng Thượng lại lén lút xuất cung." Tử Ngư thấy tình thế không ổn, dùng bồ câu đưa tin đi.
Một chiếc xe ngựa màu đen do Tiểu Thanh Tiểu Đông mặc thường phục lái xe, lúc giờ ngọ ra khỏi cửa cung, chạy về hướng phủ của Uy Viễn tướng quân ở ngoại thành phía Bắc Thịnh Kinh. Chỉ là không khéo, đi tới một nơi vắng vẻ của thành Bắc, lại bị một đám người bao vây. Chỉ là lần này chưa kịp triển khai, bên ngoài lại bị một đám người khác bao vây lại.
"Tình huống thế nào, bị bao vây đến hai lớp ư?" Tiểu Đông sợ đến sắc mặt tái nhợt, lôi kéo ống tay áo Tiểu Thanh không buông tay. Tiểu Thanh cũng sợ đến run người, nhìn đám người áo đen bị bao vây ở vòng trong, sau đó lại nhìn đám đại hán cao to vạm vỡ bao vây vòng ngoài, run bắn người lên muốn ngất xỉu.
Kính Hiên từ trong xe ngựa ló đầu ra ngoài, tò mò hỏi; “Sao lại không đi tiếp?”
"Hoàng. . .Hoàng công tử, ngài. . .Ngài xem kìa!" Tiểu Đông chỉ về đằng trước, hai mắt rưng rưng.
"Sao lần nào trẫm lén xuất cung cũng đều bị người xấu vây kín thế này! Kính Hiên che mắt kêu to.
Lời này nói đúng điểm quan trọng. Đúng đấy, sao lần nào ngươi lén lút xuất cung cũng bị người ta bao vây hết vậy?
Làm người giật mình chính là, xe ngựa bị bao vây bởi hai lớp người nhưng không ai công kích xe ngựa, mà chỉ quần đấu lẫn nhau, bởi đám đại hán cao lớn vạm vỡ bao vây bên noài có nhân số nhiều hơn, nên đám sát thủ bên trong có người bị giải quyết tại chỗ, có người thì bị bắt sống.
‘Đen nhưng đẹp trai’ từ đằng xa chạy đến, Hạng Tuế Chiêm một thân y phục màu đen ngắn nhảy xuống ngựa, "Thần đến đây hộ giá, Hoàng Thượng, Thái Hậu vạn an."
"Hạng tướng quân! Hạng tướng quân ~~" Tề Đan Yên vừa nghe tiếng nói của hắn, hưng phấn từ trong cửa sổ nhô đầu ra vẫy tay, giống như sợ người khác không biết nàng yêu thích Hạng Tuế Chiêm vậy.
Cho dù vẫn đang giấu cái yếm của nàng bên trong ngực, nhưng Hạng Tuế Chiêm vẫn bình tĩnh tự tin, ánh mắt lộ ra tia tàn khốc, bỗng nhiên chỉ thẳng vào chiếc xe ngựa, "Bắt, đừng để cho hắn chạy thoát!"
Kính Hiên với Tề Đan Yên đều sửng sốt, ủa, chuyện gì xảy ra vậy? Chỉ thấy thuộc hạ của Hạng Tuế Chiêm chen nhau chạy đến, lúc Kính Hiên gần như cho rằng Hạng Tuế Chiêm muốn hành thích vua, chỉ nghe Tiểu Thanh hét thảm một tiếng, bị quan binh mặc thường phục kéo ra khỏi xe ngựa đè xuống đất.
"Hoàng Thượng, cướp nhà khó phòng. Tiểu Thanh lòng mang ý đồ xấu đã lâu, không thể lưu lại."
Hạng Tuế Chiêm không chút lưu tình mà đem Tiểu Thanh đá sang một bên, cách xa xe ngựa ba thước, mới dừng lại bẩm báo nói, " Súc sinh này là nội ứng của Cung Thân vương, nỗ lực thông báo tin tức để bên kia có cơ hội sát hại Hoàng Thượng. Thần đã điều tra ra, súc sinh này ẩn núp ở bên cạnh Hoàng Thượng nhiều năm, khi Hoàng Thượng vừa kế vị, liền bắt đầu ám hại Hoàng Thượng. Huyền đậu trà hương bên trong hoàng cung hàng năm đều thông qua tay của Cung Thân vương tiến cống cho Hoàng Thượng dùng để uống, lúc Hoàng Thượng kế vị thì huyền đậu trà hương trong cung đã dùng hết, Cung Thân vương lại đưa vào mười cân, Tiểu Thanh dẫn dụ Hoàng Thượng yêu thích huyền đậu trà hương, cố ý đợi khi Hoàng Thượng và Thái Hậu ăn qua đậu phộng rồi mới dâng lên, mưu tính hành thích vua vô cùng hoàn hảo."
Kính Hiên ngây người, đây là đả kích lớn nhất mà hắn gặp phải từ khi lên làm hoàng đế tới nay. Tề Đan Yên ôm Kính Hiên, cũng hơi sợ nghe Hạng Tuế Chiêm luận tội của Tiểu Thanh.
"Lúc thần ở biên quan có trình một đạo mật thư cho Hoàng Thượng thỉnh cầu tăng binh, trên đường bị người ta tráo đổi. Gần đây thần vẫn luôn điều tra việc này, phát hiện trước khi tấu chương vào cung không bị người khác tráo đổi, nhưng đến ngự thư phòng của Hoàng Thượng lại trở thành một phong thư khác. Tiểu Thanh nhìn lén tấu chương của thần, thông đồng với người ngoài, tráo đổi nội dung thư, dụ dỗ Hoàng Thượng xuất cung, làm cho Hoàng Thượng suýt chút nữa rơi vào tuyệt cảnh. Hôm nay, Hoàng Thượng lần thứ hai cải trang vi hành, Tiểu Thanh mật báo lần thứ hai, Cung Thân vương phái ra một số sát thủ, vọng tưởng hành thích quân vương để đoạt ngôi. Trong tay thần đã có một số chứng cứ chứng minh Cung Thân vương nỗ lực hành thích vua soán ngôi, những người này, thần trở về sẽ nghiêm hình tra tấn, chắc chắn là có thể hỏi ra vài điều”. Khi Hạng Tuế Chiêm đang nói chuyện, thuộc hạ của hắn đã đem toàn bộ đám sát thủ trói lại “"Thần lãnh binh bao vây phủ Cung Thân vương, cầu Hoàng Thượng hạ chỉ, thần phụng mệnh bao vây Thịnh Kinh để lùng bắt phản tặc”.
Kính Hiên chịu đả kích, trở nên vô cùng yếu đuối, ánh mắt đờ đẫn chỉ còn biết gật đầu, tâm tình vô cùng chao đảo, suy sụp ngồi ở trong xe ngựa. Hạng Tuế Chiêm đưa mắt nhìn Tề Đan Yên một chút, "Nơi này không thích hợp ở lâu, kính xin Hoàng Thượng Thái Hậu theo thần hồi phủ cho đỡ sợ."
"Hạng tướng quân chuẩn bị chút thức ăn ngon, trẫm sợ đến mức bụng đói lả ra rồi”. Kính Hiên nói yếu ớt.
". . .Thần tuân chỉ."
Sau một canh giờ.
Tề Đan Yên lần đầu tiên ở trong nhà Hạng Tuế Chiêm, dáng vẻ có chút ngượng ngùng, Kính Hiên thì rất giống tiểu thiếu gia ngồi ở vị trí chủ tọa Kính Hiên hoàn toàn không bị chuyện vừa nãy làm cho mất hứng, tay trái cầm cái đùi gà, tay phải cầm một miếng thịt bò, ăn đến đầu đầy mồ hôi, miệng toàn dính mỡ "A ~~ đầu bếp trong phủ của Hạng tướng quân so với ngự trù thì chỉ có hơn chứ không kém nha! Miếng thịt bò này có thể nói là non mềm, nhẹ nhàng cắn một miếng, nước thịt liền chảy ra, ngon cực kỳ luôn! Thịt bò này là loại bò sữa lai với trâu nè, thịt săn chắc hòa với mỡ, vừa mềm vừa dai, đây là thiên nhiên ban tặng hơn nữa cũng nhờ tài nghệ của đầu bếp đều chỉnh độ lửa, sao nhiều lần điều chế thêm gia vị mới tạo thành miếng thịt ngon như thế!"
Tất cả mọi người trong Hạng phủ đều quỳ gối ở ngoài, nghe được hoàng đế nói như vậy, đều tỏ vẻ rất vui mừng. Tài năng gì tiểu hoàng đế có thể không có, nhưng về phương diện ăn uống này, có thể xưng thiên cổ đệ nhất sành ăn.
Hoàng hậu tương lai Hạng Vũ xấu hổ núp sau lưng Hạng Tuế Chiêm, không dám cùng người lạ nói chuyện, Tề Đan Yên cầm long tu đường trêu trêu nàng, nàng cũng không chịu bước ra, ôm eo Hạng Tuế Chiêm thét lên"Cha, Tiểu Vũ muốn đắp người tuyết ~" . Thấy hai tiểu hài tử không bị 'sét đánh' khi gặp nhau, Hạng Tuế Chiêm cho nhũ nương ôm Hạng Vũ ra phía sau viện chơi nghịch tuyết, còn mình thì ở lại bên trong tiếp tục bồi Hoàng Thượng và Thái Hậu. Kính Hiên, một đứa trẻ chưa kịp lớn nhưng mỗi khi cao hứng thì muốn uống rượu, cho dù Hạng Tuế Chiêm phái người đưa lên là rượu gạo nếp nồng độ thấp nhất, Kính Hiên lại giống như muốn thành toàn cho gian tình của Tề Đan Yên và Hạng Tuế Chiêm phát triển vừa ăn thịt vừa uống rượu, tự mình chuốc say mình.
Hắn cũng không suy nghĩ một chút, nếu như Hạng Tuế Chiêm thuộc dạng nghịch thần, chỉ dựa vào chuyện cứ cách một vào ngày tên này lại ban thưởng Nhất Nhật Tang Mệnh Táng đến, rủi đang lúc kích động nổi nóng lên thì chuyện bóp chết hắn là chỉ trong nháy mắt.
Nhưng mà hắn đối với Hạng Tuế Chiêm lại không có chút đề phòng nào, khiến cho người ta không khỏi nhớ đến Tần Thủy Hoàng năm xưa lúc ban đầu cũng không hề có một chút đề phòng nào đối với Lã Bất Vi.
(Theo lời đồn thì Lã Bất Vi là cha ruột của Tần Thủy Hoàng, ông ta là một nhà đầu cơ theo cách nói của hiện đại là nhà đầu tư thiên tài. Có người nói do quá khứ xấu hổ nên Tần Thủy Hoàng giết chết Lã Bất Vi để che đậy quá khứ dù chính Lã Bất Vi một tay đưa Tần Thủy Hoàng lên ngôi vua, nói cách khác, không có Lã Bất Vi thì không có Tần Thủy Hoàng, nhưng cũng có tin đồn rằng do Tần Thủy Hoàng cũng là nhà đầu cơ thiên phú, nhìn ra được mối nguy hại đến từ Lã Bất Vi, nếu Lã Bất Vi cầm quá nhiều tiền và thao túng tiền tệ sẽ dẫn đến việc ông ta chỉ là vua bù nhìn nên giết để trừ hậu hoạn.
Câu trên ý tác giả nói, Kính Hiên được làm hoàng đế nhờ có Hạng Tuế Chiêm, hiện nay tuy hắn không đề phòng Hạng Tuế Chiêm như Tần Thủy Hoàng tin tưởng Lã Bất Vi, nhưng tương lai khó mà nói trước được, vì gần vua như gần cọp, vua thường sẽ tiêu diệt hết các thế lực mà hắn tự cho là hiểm họa với hắn dù có công lao đến đâu, ẩn ý của tác giả là đừng trông mặt mà bắt hình dong. Nhìn thấy đó là một đứa bé ngây thơ không hiểu chuyện nhưng thực tế bên trong ra sao chỉ có chính đứa bé đó mới biết.)
Phủ tướng quân cũng là nhiều người nhiều miệng, mọi người tuân thủ nghiêm ngặt quân thần chi lễ, ai cũng không dám lỗ mãng. Sắc trời dần tối, bọn nha hoàn chuẩn bị cho phòng ngủ cho Thái Hậu, bên trong có ấm lô, chuẩn bị nước nóng để tắm, hầu hạ Tề Đan Yên ngủ xong, mời quỳ hành lễ lui ra ngoài. Bọn nha hoàn, người hầu làm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng và Thái Hậu giá lâm, đây là vinh quan bao lớn chứ, các nàng không dám thất lễ.
Hạng Tuế Chiêm theo thường lệ dâng hương cho phụ thân và huynh trưởng đã mất xong, đi tới biệt viện Tề Đan Yên đã thu xếp ổn thỏa. Trong phòng nến đã tắt, một màu đen kịt, người bên trong có thể đã ngủ rồi. Hắn đứng ở cửa một lúc, tuyết trắng bay vào hành lang, rơi trên tóc hắn, dần dần thấm ướt cả tóc. Giữa Tề Đan Yên và hắn hiện giờ, chỉ cách nhau một cánh cửa gỗ mà thôi. Hắn đưa tay sờ nhẹ lên trên mép cửa, cọ nhẹ lên mảnh phù điêu khắc hoa sen trên đó, nhưng lại chậm chạp không dùng sức để đẩy cánh cửa đó ra.
Bởi hắn biết, một khi mình đẩy cửa đi vào, sẽ có nghĩa gì, sẽ phát sinh cái gì.
Nhưng mà bốn bề vắng lặng, Thái Hậu giá lâm phủ tướng quân, một đời có thể chỉ có lần này thôi.
Hai người bọn họ ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, gặp mặt trên triều, cách một tấm rèm che, ánh mắt lại không dễ dàng tiếp xúc được.
Hạng Tuế Chiêm rũ tay xuống, xoay người rời đi, vừa mới đi được vài bước lại nhanh chóng xoay người thong thả bước đến trước cửa, đem cửa đẩy ra——
Lại không đẩy ra được. -_-|||
Bên trong đã bị Tề Đan Yên khóa lại .
Có thể tưởng tượng được, trên trán của Hạng Tuế Chiêm hiện giờ đã có ba hàng hắc tuyến. Thái Hậu đúng là cẩn thận, giống như trong phủ tướng quân của hắn có trộm vậy. -_-|||
Hạng Tuế Chiêm nghẹn lời, lại tự giễu cợt bản thân rồi bước ra khỏi biệt viện, trở lại phòng ngủ của mình. Bọn nha hoàn đã đốt đèn, trải ra giường, lúc đi vào bên trong rất ấm áp. Hắn cũng cài cửa lại, còn chưa kịp xoay người đã nghe thấy tiếng "Đông" một tiếng, giống như có vật nặng rơi xuống đất, lăn tới bên chân hắn.
Có trộm?
Thiên quân vạn mã hắn đã không sợ, huống hồ chỉ là một tên trộm vặt. Hạng Tuế Chiêm nghiêng đầu nhìn sang, một thỏi vàng ròng bóng lưỡng thình lình nằm trên mặt đất, có một mùi hương chậm rãi từ phía sau truyền tới. Cổ họng Hạng Tuế Chiêm căng thẳng, đứng lặng người.
Ta nói tại sao phải cài cửa chứ, hóa ra là lén lút bò ra từ cửa sổ, chạy tới nơi này.
"Tướng quân ~~" Phía sau một giọng nói cố ý ép cổ họng biến hóa âm điệu, có thể là thấy hắn đứng yên nửa ngày ở chỗ đó, cuống lên nói: "Thỏi vàng của ngài rớt kìa."
Cũng may là ném thỏi vàng đến, chứ không phải là ném xà phòng, nếu không Hạng Tuế Chiêm đúng là không dám xoay người lại.
"Là vàng của nàng." Hạng Tuế Chiêm đùa giỡn với nàng.
"Của chàng! Của chàng !" 'Nhà giàu xổi' Thái Hậu lo lắng nhắc nhở.
Thỏi vàng ròng là của chàng, chàng là của ta.
Hạng Tuế Chiêm xoay người, chỉ thấy dưới bình phong lộ ra một góc của chiếc áo ngủ bằng gấm Vân Cẩm thượng hạng, áo choàng cũng không biết khoác vào, cứ như thế mà chạy đến. Trong lòng của Hạng Tuế Chiêm vô cùng phức tạp, sau tấm bình phong là Dục Quý tần của Đôn Hiếu đế tiền triều, là nữ tử tôn quý nhất của Đại Kiền, là mẫu thân trên danh nghĩa của đương kim Hoàng Thượng, là người mà vào một ngày nào đó sẽ bị nửa tấm mật chỉ mà hắn đang cầm trong tay ban cho cái chết, trở thành vật hi sinh của chính trị.
Nàng là hậu phi, hắn là một thần tử; Nàng làm Thái Hậu, hắn vẫn là một thần tử.
Dù như thế nào, đều trái với luân thường . . .