Hạ An bất đắc dĩ nằm bất động trên giường, không cách nào ngồi dậy nổi.
Cô không dám nghĩ tới một màn nóng bỏng đêm qua. Không thể nào tin được hai người có thể làm nhiều lần đến như vậy. Giờ nghĩ lại, hành động đó chẳng khác nào là đang tự sát.
Chưa bao giờ cô cảm thấy cảm xúc của mình khó kiểm soát đến vậy. Cô xấu hổ.. cực kì xấu hổ.. làm sao mà dám ra ngoài gặp người khác đây. Không nói đến chuyện đó, ngay cả bây giờ đứng dậy bằng cách nào còn là vấn đề nan giải nữa đây này.
Trong lúc cô oa oa tự giày vò thì "thủ phạm" lại ung dung cầm thau nước nóng tiến vào, tinh thần thoạt nhìn vô cùng sáng lạng.
"Em dậy rồi à?"
Còn chưa kịp trả lời, đã thấy anh đột nhiên tung chăn ra, nắm lấy hai đùi Hạ An khiến cô hoảng hồn.
"Anh.. anh muốn làm gì?"
Hạ An theo bản năng kẹp chặt hai đùi, cố gắng thoát khỏi ngũ chảo của anh.
"Giúp em trị thương. Ừm.. nơi đó hơi sưng."
Thủy Tinh không chút xấu hổ trả lời, dường như dây thần kinh ngại ngùng của anh đã đứt mất rồi.
"Không.. không cần.. để tự em làm."
Cô đương nhiên sẽ không tài ba được như anh, dây thần kinh của cô vẫn còn hoạt động rất tốt.
Nào ngờ, anh đâu dễ dàng để cô từ chối như vậy. Anh đã hứa phải cưng chiều vợ nên anh tất nhiên không để bản thân thất hứa nhanh đến thế.
Thủy Tinh mạnh mẽ tách hai chân cô ra, dùng khăn ấm lau nhẹ nhàng.
"Ngoan. Lát nữa anh dùng phép thuật trị thương, em sẽ không còn đau nữa."
Làm ơn đi, năng lực của thủy thần đâu phải để anh áp dụng vào những chuyện này. Cô xấu hổ đến muốn đào ngay một cái động trên nền đá mà chui xuống trốn dưới đó cả đời.
Thế nhưng, dường như anh còn cảm thấy chưa đủ, lại bồi thêm một câu:
"Lưỡi của anh còn có khả năng trị thương tốt hơn nhiều. Em muốn thử không?"
Một tiếng bùm như nổ vang trong đầu Hạ An.
Thế là cả ngày hôm đó, ngài thủy thần không biết xấu hổ nọ bị vợ nhốt ở ngoài. Sống chết cũng không mở cửa cho vào.