- Hôm nay chúng ta có hồng trà và bánh ngọt Higashi. Mời mọi người dùng.
- Cảm ơn em. - Bộ tứ Siêu Sao đồng thanh nói.
- Hôm nay có món mới nữa àk, có thể để cho tớ một phần lên bàn được ko. - Lệ Băng dịu dàng nói vs Thiên Băng
- Nè! Lệ Băng. Sao trong bộ não của em ko có từ "cảm ơn " àk. - Tuấn Khang nói tức giận.
- Tôi nói như thế có sao ko. Ko liên quan gì đến anh. - Lệ Băng nói vs giọng xoay 360 độ.
- Nghe cách nói chuyện thì rất giống mình. Ko lẽ đây là Tiểu Băng . Chắc ko phải. - Thiên Kỳ nghĩ .
Bỗng có tiếng gõ cửa.Cốc cốc
- A! Chào bác Vĩnh ( bố Lệ Băng) . - Thiên Băng mở cửa và hơi bất ngờ khi cha của Lệ Băng ở đây.
- Chào con.Có Lệ Băng ở đây ko zậy. Bác cần gặp con bé. - Ông Vĩnh nói và theo sau là con trai của mụ ghẻ.
Nghe thấy ông Vĩnh, Lệ Băng đập bàn . Chạy ra ngoài cửa
- Ông đến đây làm gì? Còn dắt theo con của mụ dì ghẻ nữa àk. Sao ko dắt bồ nhí của ông vào đây luôn đi.
- Chị ko được nói mẹ của em như thế. - Vĩnh Quốc Thiên nói vs vẻ tức giận
Vĩnh Quốc Thiên - con của ông Vĩnh và người vợ nhỏ.
- Tại sao tôi ko nói được. Chính mẹ cậu là người phá tan khung cảnh yên bình của gia đình tôi trước đây. Trước đây ông ta ngoại tình vs mẹ cậu nhưng may mắn cho mẹ cậu là mẹ tôi hiền nên ko dám làm lớn chuyện. Còn tôi thì khác, tôi có thể làm tất cả kể cả việc đánh cậu.
- Quốc Thiên, con nói ít lại được ko. Lệ Băng, ba quỳ xuống đây xin con hãy trả lại quyền củ tịch tập đoàn cho bố.
- Tại sao tôi phải trả. Ông là người gây ra cái chết cho mẹ tôi rồi giờ ông còn nói như thế nữa hả?
- Bố bík lỗi rồi. Xin con tha lỗi cho bố.
Chát
- Sao chị dám để bố tôi quỳ trước mặt chị zậy hả.- Quốc Thên tức giận và tát Lệ Băng một bạt tay
- Sao lại ko. Ông ta đáng bị như thế . Nghe đây chúng ta ko có máu mủ nên cậu đừng gọi tôi bằng chị. Nổi gai óc lắm!!!
Chát ...Chát
- Một cái cho cậu vì dám tát tôi. Một cái cho mẹ cậu.
- Bây giờ thì ông hãy đứng lên đi. Ông làm zậy thì có thể tôi sẽ chết sớm hơn ông thì làm sao mk báo thù cho mẹ tôi được. Chủ tịch tập đoàn vẫn là của tôi. Nếu ko tin ông có thể đi hỏi cổ đông của công ty.
- Nhưng...con hãy cho ta một cơ hội.
- Cơ hội đã đến rất nhìu vs ông khi tôi bík sự thật chính ông là kẻ sát nhân.
- Làm đủ mọi cách mk con vẫn ko chịu thì đừng trách ta độc ác .
- Được thôi tôi sẽ chờ.
Sau khi hai cha con đi về, Lệ Băng trốn vào một góc nhỏ ngồi khóc một mình. Ko ai dám làm Lệ Băng buồn thêm nữa nên đã đi ra ngoài trừ Min Yeon
Bỗng xẹt....
-Áaaaaaaaaaaaaaaaa.....Máu ...máu..- Lệ Băng hốt hoảng la lên khi tay của Lệ Băng bị rách một đường do cây đinh làm.
- Lệ Băng, em sao zậy. Nè Lệ Băng, nhìn vào anh này. Ko sao hết ,có anh rồi . - Min Yeon an ủi trấn an tinh thần hoảng sợ khi thấy máu của Lệ Băng.
- A...an...anh Mi...n Ye...on e..m s..ợ lắm .- Lệ Băng vừa nói vừa ôm chầm lấy Min Yeon ( do hoảng sợ thôi )
- Anh ở đây . Thôi em ngủ đi phòng họp có giường mk. Anh đi đây em ngủ đi.
Bất chợt Lệ Băng nắm lấy tay của Min Yeon rồi nói
- Anh đừng đi mk. Em sợ lắm . Dù vết thương ko còn máu nhưng em sợ lắm.
- Ờ..ơ. Anh ko đi .Anh sẽ ở lại đây vs em. - Min Yeon ru cho Lệ Băng ngủ say rồi chìm vào giấc ngủ khi có Lệ Băng trong vòng tay.
HẾT