“Cục – cục cục cục cục cục cục -”
Tiếng gà mái vang lên, phá vỡ không gian sáng sớm tĩnh lặng, Vinh Vương Nguyệt Vô Hoa giờ tay cầm một chiếc dao, oán hận đuổi theo lão gà mái.
Từ sau khi trừ bỏ tâm ma, cảm giác hiếu bạo thường xuyên sôi trào trong lồng ngực đã hoàn toàn biến mất, hắn không còn muốn gặp giết chóc hay huyết tinh, nhưng khát vọng thị huyết vẫn như di chứng lưu lại, lâu lâu bùng nổ một trận.
Vì thế, phương pháp thỏa mãn dục vọng thị huyết mới – giết gà, đã trở thành… trò tiêu khiển của Vinh Vương điện hạ.
Chỉ thấy trong Vương phủ thanh u, Vinh Vương điện hạ cầm dao làm bếp, nhe răng cười, bước từng bước tới gần lão gà mái đang cục cục cục kêu thê lương – tay nâng, dao hạ, máu tươi ba thước…
Đầy trời lông gà tung bay, mãn địa máu tươi trải đỏ, Nguyệt Vô Hoa cả người đầy tiết sung sướng nhổ lông gà, bỏ nội tạng, động tác vô cùng thuần thục, không khác gì lão đầu bếp nhiều năm kinh nghiệm.
Một canh giờ sau.
Vinh Vương Phủ, hương khí lan tỏa, Nguyệt Vô Hoa vui vẻ bưng canh gà vào phòng ngủ.
“Đào tử, dậy ăn gà.”
“Gà…”
Đào tử bất đắc dĩ nhìn bát canh gà nóng hổi trên tay Nguyệt Vô Hoa.
Vì sao đồ ăn dạo này lúc nào cũng là gà, canh gà, chân gà, cánh gà, tim gà gan gà cổ gà… Y đã phải ăn một tháng liên tục gà và gà, bây giờ đúng là thà tự ăn mình còn hơn uống canh gà.
Nhưng là, vừa thấy ánh mắt tha thiết của Vô Hoa – quên đi, Đào tử nhắm mắt, bịt mũi, ục cái nuốt xuống, ai cần biết đây là canh gà hay canh vịt hay nước lã, uống quen là được rồi.
Mìm cười nhìn Đào tử một hơi cạn sạch bát canh gà, Nguyệt Vô Hoa đỡ bát, ôn nhu xoa xoa lưng Đào tử, cười nói: “Uống chậm chút, nhỡ sặc thì sao giờ? Nếu ngươi thích ta lại làm là được. Hậu viện vừa xây cái chuồng gà, từ nay về sau muốn ăn là có.”
Gà đúng là thứ tốt a, vừa có thể thỏa mãn thị huyết dục vọng của hắn, vừa có thể cho Đào tử ăn. Ân, sáng mai phải nói với quản gia đi mua thêm một trăm con nuôi ở hậu viên mới được.
“Ăn… ăn, gà…” Đào tử nuốt nuốt nước bọt, y y y, y không muốn ăn gà a.
“Biết ngươi thích ăn rồi, đừng tham, sáng mai ta lại nấu.”
Nhào vào ôm lấy Đào tử, nhấc nhấc lên, ân, xem ra có nặng hơn một chút, hắn phải tiếp tục vỗ béo mới được. Nếu Đào tử thích ăn gà hắn tự tay làm, dù vất vả một chút hắn cũng muốn làm nhiều chút a.
“Sáng mai… còn – ăn a…” Đào tử gục đầu xuống, vùi mặt vào cổ Nguyệt Vô Hoa, khóc không ra nước mắt
– Phiên ngoại [Canh gà] Hoàn
Phiên ngoại – Sự trả thù của Đạo Hoa.
Thiên thượng một ngày, nhân gian một năm.
Đạo Hoa chân nhân, một trong tứ phương tuần tra sứ, ba ngày sau khi làm rơi mất vạn niên bàn đào, tuy có vạn niên hàn băng tửu của Toàn Phong bồi thường, nhưng vạn niên hàn băng tửu này sao có thể so với vạn niên bàn đào đầy linh khí trong vườn đào?
Cũng tại mình tham lam, muốn thắng vạn niên hàn băng tửu của lão Toàn Phong, ai ngờ vị lão đạo kia cướp trắng, khiến cho đào tiên rơi xuống phàm gian.
Ai – sớm biết vậy, ngày đó hắn đã ăn luôn đào tiên rồi, cũng đỡ phiền toái nhiều.
Đạo Hoa thở dài, lắc đầu, chuẩn bị trở về tiên cư uống thêm chút hàn băng tửu, miễn cho càng nghĩ càng hối hận.
Ngay khi hắn giá khởi tường vân (cưỡi mây), chuẩn bị bay lên, bỗng nhìn thấy Toàn Phong vội vàng chạy qua Thiên Môn, một thân đạo bào, trên mặt lộ vẻ vui mừng xen lẫn với phong trần mỏi mệt.
– Toàn Phong này, đi làm cái gì đây?
Đạo Hoa thật tò mò, sử dụng truy tung thuật, lặng lẽ theo Toàn Phong.
Chỉ thấy Toàn Phong vội vàng tới chỗ Kính Huyễn tiên tử, mượn trần kính, thi pháp xem chuyện dưới nhân gian…
Hai nam tử, một cao một thấp hiện lên trong kính, trong đó một kẻ trên người ẩn ẩn huyết quang, nhưng huyết quang này không biết bị thứ gì hòa lẫn, đã sắp biến mất, một người khác hạnh nhãn má đào, nhìn qua cũng khiến người yêu quý, trên người mơ hồ lộ linh quang, hẳn là thân có tiên duyên.
– Hay là, Toàn Phong muốn nhận đồ đệ?
Đạo hoa có chút tò mò, nghe nói Toàn Phong hồi trẻ vì tinh sở khốn, cho tới bây giờ vẫn lẻ loi một mình, sao giờ lại muốn thu đồ đệ? Trên người thiếu niên này linh quang thuần khiết, lại không giống tinh quân hạ phàm, Toàn Phong coi trọng hắn ở chỗ nào?
Nghĩ tới đây, Đạo Hoa tăng thêm thuật pháp, chậm rãi tới gần Toàn Phong.
Chỉ thấy Toàn Phong nhìn chằm chằm hai người, vẻ mặt đầy đắc ý, miệng lẩm bẩm: “Vạn niên bàn đào a vạn niên bàn đào, tuy rằng lão phu không có được ngươi, nhưng hậu đại con cháu nhờ ngươi trừ bỏ hậu hoạn, cũng không uổng hàn băng tửu của lão phu a.”
Cái gì! Vạn niên bàn đào!?
Thu hồi pháp thuật lại, Đạo Hoa chân nhân thần sắc ngưng trọng – Vạn niên bàn đào của hắn, lại bị con cháu hậu đại của Toàn Phong chiếm?
Toàn Phong, Toàn phong, hừ, ta không cho ngươi như ý!
Vung tay áo, Đạo Hoa chân nhân lập tức hạ phàm, đi cướp lại đào tiên của mình.
Bên trong Vinh Vương Phủ, Nguyệt Vô Hoa cùng Đào tử đang ngươi ngươi ta ta… đan giỏ trúc.
Nguyệt Vô Hoa đã trừ bỏ tâm ma, nguyên bản không để ý tới quyền thế, giờ càng thêm chẳng đoái hoài. Bị Nguyệt Vô Tâm phong cho chức Vinh Vương nhàn kém, trong tay không có thực quyền, chính là như thế lại hợp với tâm ý hắn.
Đào tử có danh hiệu Đoan Hoa công chúa, hắn làm Vinh Vương Gia nhàn tản quả thật xứng đôi.
Mấy hôm trước đem Đào tử đi Tự Thiên Thông, không hiểu sao Đào tử lại thích trò đan giỏ trúc, đan ở nhà hoàng bá phụ chưa đủ, còn mang theo một đống về vương phủ đan tiếp.
Tuy hắn không có thành kiến gì với sở thích này của Đào tử, nhưng quả thật thường xuyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn –
“A, đau quá!”
Đào tử nhăn mặt, ngón tay bị phiến trúc cắt qua, máu từ từ chảy.
Nguyệt Vô Hoa tuần thục đưa ngón tay hắn vào miệng, nhẹ nhàng mút vào.
Đào tử khẽ nhắm mắt, hai má ửng đỏ.
Ánh mắt Nguyệt Vô Hoa chậm rãi trầm xuống, lấy ra một lá đào [lần trước Toàn Phong mang xuống rất nhiều, đã trở thành vật bất ly thân], cầm máu cho Đào tử.
Nhìn hai má Đào tử phiếm hồng, Nguyệt Vô Hoa nhẹ nhàng hôn y, ôm vào phòng ngủ.
Lại nữa… Đào tử mặt càng thêm đỏ, nhắm mắt lại, bất giác cong cong khóe môi, lộ ra vẻ cười hạnh phúc.
– Đáng chết, thật hạnh phúc!
Đạo Hoa đấm mạnh vào gốc cây.
Này này này, hai người kia hạnh phúc như vậy, làm sao hắn hạ thủ được?
Nhưng nếu không làm gì, hắn tức chết a!
Đi vòng vòng quanh đại thụ mấy vòng, một ý tưởng lóe lên trong đầu Đạo Hoa – Đúng rồi, hắn có thể…
Lặng lẽ đi tới bên phòng ngủ, thi triển pháp thuật, sau đó đằng vân giá vũ thích chí mãn ý trở về thiên giới, pháp thuật nho nhỏ này có thể duy trì mười ngày nha, coi như trừng phạt nhỏ cho Toàn Phong!
– Trong phòng ngủ, Nguyệt Vô Hoa đặt Đào tử lên giường, đang định cởi quần áo y, một trận bạch quang lóe lên, người nằm trên giường biến mất, chỉ còn một quả đào cực lớn nằm trên chăn.
Nguyệt Vô Hoa cười cười, chọc chọc quả đào.
“Đào tử, đừng đùa, biến lại đi.”
Yên tĩnh…
“Đào tử!”
Vẫn là yên tĩnh… yên tĩnh… yên tĩnh…
“Cái gì! Ngươi nói ngươi biến không được?”
Nguyệt Vô Hoa cầm quả đào trong tay, cảm giác thấy quả đào rung rung hai cái, tựa hồ đang gật đầu.
“Này, này, này -”
“Ngươi tới, lập tức chuẩn bị ngựa đi Tự Thiện thôn, Toàn Phong lão đạo ngươi mau trở lại a-”
Vinh Vương Phủ yên tĩnh đã lâu, hôm nay gà bay chó sủa.
– Phiên ngoại [Đạo Hoa đích báo phục] hoàn.
Vốn có là 4 phiên ngoại a, bất quá… lười.