Âm đại nhân dừng xe bên cạnh con gái, quay cửa kính xe xuống.
“Tiểu Hoa, lên xe, ba chở con về.”
Âm đồng học quay đầu nhìn, là khuôn mặt mỉm cười của ba, cũng dạng ra một chút ý cười.
Âm đại nhân không nhìn nhầm vừa rồi khi con gái thấy mình vẻ mặt thở ra nhẹ nhõm. Bằng không còn có ai sẽ ở trên đường cản con bé lại sao?
Chờ con gái lên xe, xe trơn tru đi về phía trước, mặt không biểu tình mở miệng.
“Sao trễ như vậy mới về nhà, ăn cơm chưa?”
Âm đồng học nhìn màn đêm bên ngoài, cũng đã sắp tám giờ rồi. Không đợi cô bé trả lời, bụng ùng ục một tiếng lớn.
“Còn chưa ạ……” Cô bé có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Nhưng mà không trả lời vấn đề thứ nhất. Âm đại nhân nhìn con gái cúi đầu bên cạnh.
Con gái lớn lên giống anh – phiên bản âm trầm – tính tình lại giống mẹ, có chút tán tiên có chút đần, trời sinh dễ bị bắt nạt, không khỏi khiến anh có chút lo lắng.
“Ở lại trường ôn tập bài học sao?” Anh giống như tùy ý hỏi.
“Vâng…… Cũng không phải, chỉ là giúp một bạn học chút chuyện……” Âm đồng học vẫn cúi đầu.
Bạn học gì mà khó mở miệng vậy?
Âm đại nhân xoa xoa gáy con gái, dịu dàng nói: “Nếu Tiểu Hoa có tâm sự, nói với ba, ba mới có thể giúp được.”
Âm đồng học nhìn sườn mặt ba, trong lòng ấm áp.
“Cũng không có gì…… Ba không cần lo lắng.”
Nếu để ba biết, có tên ác bá họ Hoàng ở trường suốt ngày bắt nạt con gái ba, có cảm giác Hoàng Quang Lỗi thực sự sẽ chết vô cùng thảm……
Vẫn là không nên nói với ba, hôm này cô bé lại bị kêu đi quét dọn phòng nghỉ đội bóng rổ thì tốt hơn.
Tuy rằng cô bé cũng không hiểu được, để cho Hoàng Quang Lỗi “Bị chết thực thê thảm” tương đương với bản thân sẽ thoát khỏi bể khổ, vì sao cô bé lại không muốn nói với ba.
Đương nhiên, Âm đồng học vẫn là đánh giá thấp của mình.
Dù sao ông bố này cũng không phải ông bố nhà người khác, con gái không chịu nói, chẳng lẽ anh không có biện pháp hỏi ra?
Buổi tối, thừa dịp lúc con gái đi tắm, Âm đại nhân giống như lơ đãng nói ra một câu với bà xã: “Con gái nhà họ Trần dường như rất quan tâm tới Tiểu Hoa nhà chúng ta, em có muốn gọi điện tới nói cảm ơn với mẹ cô bé không, thuận tiện trao đổi chút tình cảm? Đối với Tiểu Hoa chúng ta có lợi không hại.”
“Được.”
Bà xã vừa bị nhắc nhở, lập tức cầm điện thoại gọi tới nhà họ Trần, cùng Trần phu nhân khoái trá nấu cháo điện thoại mấy giờ liền.
Vừa buông điện thoại, bà xã ngồi vào cạnh anh, hai mắt sáng lấp lánh.
“Em nói với anh em nói với anh nè, có bát quái nhá!”
Âm đại nhân nhìn khuôn mặt kiều diễm của bà xã, cho dù thời gian trôi qua rất nhiều năm, năm tháng đều lưu lại dấu vết trên khuôn mặt hai người, cô vẫn xinh đẹp như cũ không thấy phai nhạt.
“Bát quái gì?” Anh kéo bà xã vào lòng, hôn môi cô.
“Trần Cửu Tương lọt vào quan hệ tam giác nha. Có nam sinh tên Tống Huy Hoàng tốt với cô bé lắm, mỗi ngày tới nhà giúp cô bé học bổ túc, chẳng qua Trần Cửu Tương lại thích một nam sinh ở đội bóng rổ, tên Hoàng Quang Lỗi.” Kì Kì thổn thức không thôi. “Âm đại nhân, ngẫm lại con gái chúng ta cũng đến thời điểm có mối tình đầu rồi! Anh nói xem khi nào con bé gặp mối tình đầu?”
Mấy chữ “Mối tình đầu” này khiến lòng Âm đại nhân căng thẳng, nhớ tới ánh mắt mông lung của con gái mới rồi, lại kinh tâm động phách.
Bản năng phòng ngự của động vật giống đực khi phát hiện có kẻ xâm nhập lãnh thổ của mình lập tức khởi động!
“Đám nữ sinh không phải suốt ngày lăn lộn với nhau sao, Trần Cửu Tương lấy thời gian đâu mà yêu đương?” Anh vẫn bất động thanh sắc.
“Đúng vậy! Chẳng qua gần đây Trần Cửu Tương thường bị Tống Huy Hoàng bắt lấy học bổ túc, hình như bỏ đội rồi, còn Hoàng Quang Lỗi kia em không rõ lắm, Trần phu nhân không rõ về cậu ta mấy.”
Con gái thiên tính hướng nội, nếu có cơ hội quen biết người khác phái, đại để cũng chỉ có thể thông qua đám cô quần cẩu đảng bên cạnh. Nếu Tống Huy Hoàng thường xuyên dính lấy Trần Cửu Tương, chẳng lẽ…… vấn đề là ở Hoàng Quang Lỗi kia?
Âm đại nhân bởi vậy mà nhớ kỹ cái tên này.
Lại để tâm tới cái tên này lần nữa, là sau khi con gái lên cấp ba.
Một ngày nào đó sáng tinh mơ, Niếp Tiểu Thiến đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà anh, Âm đại nhân vội vàng đi làm, chỉ dặn dò bà xã tiếp đãi cho tốt, buổi tối trở về cả nhà cùng đi tiệm ăn cơm.
Nhưng, ngày đó anh tan tầm về nhà, cả gian phòng trống rỗng, chẳng lẽ tổ tôn ba đời tự đi ra ngoài dạo phố rồi? Anh gọi di động cho vợ cũng không có người nhận máy, bắt đầu có chút lo lắng.
Thẳng đến buổi tối hơn mười giờ, ba người phụ nữ mới vào cửa. Thần sắc Niếp Tiểu Thiến như thường, Kì Kì vẻ mặt ưu buồn, hai người thoạt nhìn vẫn khỏe, chỉ có con gái anh vừa vào cửa hơi thở mong manh, ngồi phịch trên sô pha, khuôn mặt vốn trắng xanh giờ càng thêm ảm đạm vô sắc.
Hóa ra mẹ vợ đại nhân mang cháu gái đi bắt quỷ! Kì Kì không yên lòng đi theo xem, cùng đồng hành nghe nói còn có sư tỷ vô tích sự gì đó.
Mẹ con Niếp Tiểu Thiến từ khi biết Âm Nhạc tới nay, lần đầu tiên thấy anh tức giận đến vậy.
Mẹ vợ giới thiệu Kì Kì đến một đạo trường tu hành tĩnh tọa, anh cũng biết, dù sao Kì Kì không quá để bụng, câu được câu không đi, anh cũng không hỏi nhiều.
Lần này ra cửa bắt quỷ vậy mà thiếu chút nữa đem con gái anh biến thành quỷ, anh quả thật giận không thể kiềm được!
Niếp Tiểu Thiến vừa thấy tình hình không ổn, mặc kệ đêm khuya chuồn mất, bỏ lại con gái tự đối mặt với lửa giận của con rể.
Con gái bảo bối điều dưỡng thân thể mấy ngày hàn khí vẫn dày đặc, không thấy khởi sắc, sắc mặt Âm đại nhân cũng theo đó khó coi mấy ngày, ngay cả nói cũng không muốn nhiều lời.
Kì Kì cả ngày nước mắt lã chã, đáng thương bám lấy trông chừng con gái, chỉ hi vọng có thần tích nào đó khiến con gái tốt lên, để chồng nguôi giận.
Sự thật chứng minh, mèo mù thật sự gặp được chuột chết, thần tích cứ như vậy rơi đến đầu gối hai mẹ con.
Một ngày nào đó Âm Nhạc về nhà, đột nhiên phát hiện khí sắc của con gái không giống trước. Anh khó hiểu sờ sờ hai má con gái, tuy so với những cô gái bình thường khác vẫn tái nhợt một chút, nhưng thật sự có một tầng huyết sắc.
“Tiểu Hoa, con khỏe hơn rồi sao?” Anh ôn hòa hỏi.
“Vâng……” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Âm đồng học lộ ra một chút ửng hồng nhàn nhạt.
Âm đại nhân lại sờ sờ mặt con gái, vậy mà lại cảm nhận được chút hơi ấm, nhiệt độ cơ thể của con gái quanh năm luôn thấp.
“Có phải bà ngoại gửi bùa hộ thân lên cho con không?”
“Không phải, là bạn học của con……” Đầu Âm đồng học cúi xuống.
“Bạn học của con?”
“Cậu ấy, cậu ấy tên là Hoàng Quang Lỗi, cậu ấy biết một đạo sĩ rất lợi hại……” Giọng Âm đồng học nhỏ như muỗi kêu.
Hoàng Quang Lỗi, cái tên này lại lần nữa nhảy vào trong lòng Âm đại nhân.
Một khi đã như vậy, Âm đại nhân quyết định cải trang đi tuần, xem thằng nhóc kia là cái dạng gì.
Một ngày nào đó, anh cố ý tan ca sớm, đến trường đón con gái tan học.
Chiếc xe Benz ở cửa trường học đợi đợi, rồi lại đợi đợi, bóng dáng con gái vẫn chưa xuất hiện. Anh nhìn nhìn đồng hồ, cửa trường học từ không một bóng người đến đám học sinh như nước chảy rồi lại không một bóng người, đã sắp tới một giờ, chẳng lẽ anh hoa mắt nhìn sót rồi?
Tuy rằng đã vào trung niên, nhưng Âm đại nhân tai mắt mũi miệng tâm ngũ quan vẫn rất lợi hại quyết định không tin mình nhìn sót, vì thế anh quyết định vào trường xem.
Vừa tiến vào trường học, khi anh xuyên qua sân bóng rổ nhìn thấy bóng dáng xanh xám kia, chân chính trợn mắt ngẩn người nhìn.
Đại tiểu thư của “Tập đoàn sinh kĩ Hoa Dương”, phía đối tác là kiêm con gái rượu duy nhất của tổng giám đốc, vậy mà lại ở trên sân bóng nhặt bóng giúp người ta!
Âm đại nhân thấy con gái nhặt bóng xong, còn cầm khăn lau từng quả bóng sạch sẽ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trong sắc hồng mang trắng bệch, trong trắng bệch mang sắc hồng, thật sự thiếu chút nữa nổi điên.
Con gái của anh! Con gái bảo bối của anh! Bình thường ở nhà hai vợ chồng họ còn luyến tiếc để con bé làm việc nhà!
Bên cạnh là một đám thành viên đội bóng cao lớn khỏe mạnh cười hi hi ha ha, kề vai sát cánh nói chuyện đến không biết trời đất, không ai để ý bóng dáng nhỏ bé ở trong góc đang lau bóng cho bọn họ.
Âm đại nhân hít một hơi ổn định bản thân, chậm rãi đi tới sân bóng rổ.
“Tiểu Hoa.”
Âm đồng học ngẩn ra, ngẩng đầu liền thấy bóng dáng của ba đi tới phía mình.
“Ba!” Cô bé bỏ lại quả bóng, kinh hỉ chạy tới đón.
“Hôm nay ba tan ca sớm, thuận đường tới đón con về.” Âm đại nhân lau mồ hôi bên thái dương cho con gái, dịu dàng nhìn cô bé.
“Vâng!” Ở trường học thấy được ba thật sự rất vui, Âm đồng học dùng sức gật đầu, chạy tới bên đường biên đeo cặp sách của mình lên, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến thoải mái. “Ba à, về nhà thôi……”
Hoàng Quang Lỗi bên đó luyện bóng xong rồi, đang nói chuyện với đám bạn, bỗng nhiên thấy tiểu nữ quỷ đang nói chuyện với một người đàn ông đưa lưng về phía này, tay còn chủ động dắt cô bé.
Trong lòng cậu chàng buồn bực, đi nhanh qua. “Này! Cậu muốn đi đâu? Đã thu dọn bóng xong chưa?”
Âm đại nhân chậm rãi xoay người.
Một khắc đối diện với ánh mắt kia, da đầu Hoàng Quang Lỗi tê một cái, đột nhiên có một loại cảm giác cực, đoan, khủng, bố.
Cậu cũng không biết cái cảm giác này từ đâu mà ra, người đàn ông trung niên tuấn tú kia chỉ nhìn cậu, khóe môi nhếch lên cười mơ hồ, nhưng cậu chính là…… cảm thấy rất kinh khủng.
“Chú, chú kia…… Khụ, nơi này là trường học.” Giọng điệu của cậu trai không có chút lực nào.
“Ba à, cậu ấy chính là Hoàng Quang Lỗi……” Con gái huých chạm vào tay ba giới thiệu.
Hoàng Quang Lỗi, cậu ta? Âm đại nhân lại mỉm cười.
Toàn thân Hoàng Quang Lỗi phát lạnh, trên cánh tay tức thì nổi đầy da gà.
“Đi thôi, xe không được để bên ngoài quá lâu.” Âm đại nhân xoay người dắt con gái đi.
Không thể để ông ta mang tiểu nữ quỷ đi! Trong lòng Hoàng Quang Lỗi nảy lên ý này rất rõ ràng.
Không biết vì sao cậu có dự cảm, nếu để cho ba của tiểu nữ quỷ mang cô bé đi, về sau có khả năng cậu sẽ không được thấy cô bé nữa……
“Cháu, cháu đi cùng hai người!” Cậu hô to không rảnh để nghĩ nữa.
Bước chân Âm đại nhân dừng lại.
Âm đồng học từ đầu đến cuối không hiểu được sóng ngầm mãnh liệt, ngửa đầu nói với cha: “Ba à…… chúng ta đưa cậu ấy về một đoạn được không?”
Ánh mắt Âm đại nhân nhìn về con gái từ ái vô cùng.
“Được.”
Hôm đó là – một trong những chuyến xe đi nhờ gian nan nhất mà Hoàng Quang Lỗi đã từng ngồi.
Bởi vì rất nhiều rất nhiều năm sau đó, cậu lại ngồi trên chuyến xe “gian nan nhất” rất nhiều rất nhiều lần, mà mỗi lần lên xe đều có người đàn ông kia.
Đoàn người đi tới cửa trường học, chủ nhiệm lớp vừa vặn đi vào. Vừa thấy ba của tiểu nữ quỷ, thân thiết tới hỏi thăm vài câu. Nghe bọn họ nói, Âm đại nhân hình như là ông chủ của một công ty lớn.
Hoàng Quang Lỗi nhìn chiếc xe Benz tỏa sáng lòe lòe bên cửa trường, lại nhìn người đàn ông khí thế thanh quý bên cạnh, trán nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Dù có thế nào cậu cũng không nghĩ tới ba của tiểu nữ quỷ có lai lịch lớn như vậy.
Lên xe, đại tiểu thư ngồi phía trước, đại nam sinh ngồi phía sau.
Bên trong xe Benz vô cùng rộng rãi, Hoàng Quang Lỗi lại co quắp như chen lên một chiếc Smart nhỏ vậy.
“Nhà của Hoàng đồng học ở đâu?” Người đàn ông ngồi bên chỗ điều khiển ưu nhàn hỏi.
“Xã khu Lục Ý……” Da đầu Hoàng Quang Lỗi căng lên từng đợt.
“Trong nhà Hoàng đồng học làm gì?”
“Cha mẹ cháu là người phụ trách công ty đồ thể thao ở Nam Bộ…..”
“Cửa hàng đồ thể thao họ Hoàng?” Âm đại nhân nghĩ một lát, hỏi: “Là ‘Công ty đồ thể thao Sở Thiên Khoát’ sao?”
“Vâng.” Cậu kiên trì trả lời.
“Ừ, có nghe qua.” Âm đại nhân mỉm cười.
“……” Vì sao có loại cảm giác bị ông ta nghe qua không phải là chuyện tốt vậy?
“Đến rồi.”
Xe Benz dừng lại đầu ngõ khu xã giao nhà cậu. Hoàng Quang Lỗi nhìn xem bên ngoài, lại nhìn hai cái đầu ngồi phía trước mình.
Âm đại nhân từ kính chiếu hậu nhìn cậu, trong ánh mắt bình tĩnh dường như có sự sắc bén.
Không thể kéo dài thêm nữa, Hoàng Quang Lỗi đành không tình nguyện xuống xe.
Trước khi xe chạy đi, cậu đột nhiên quay đầu hô to một tiếng: “Tiểu nữ quỷ, ngày mai tan học bọn này có trận đấu, phải ở lại xem biết chưa?”
“À……” Âm đồng học gật đầu sau cửa kính xe.
Giống như chiếm được cam đoan kì quái nào đó, gánh nặng trong lòng cậu liền biến mất, không dám nhìn sắc mặt người đàn ông bên cạnh, vội vàng chạy vọt vào ngõ nhỏ không thấy nữa.
Xe Benz nhẹ nhàng khởi động, tiếp tục im lặng chạy đi.
“Ba à……”
“Ừ?” Anh nhìn tình hình giao thông trước mặt.
“Cậu cậu, cậu ấy không bắt nạt con đâu……”
“……”
“Thật đó!” Cô con gái dùng sức cam đoan.
“……”
Xe lại im lặng đi tới phía trước, Âm đại nhân đột nhiên đưa tay xoa xoa tóc con gái, sự nặng nề trong xe rốt cục biến mất.
Âm đồng học âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
“Con thích cậu ta?” Âm đại nhân trầm giọng hỏi.
Nhóc con bên cạnh cứng đờ, cách một lúc, chậm rãi lắc đầu.
Nhưng mà cái lắc đầu kia chần chừ đó! Đáy lòng Âm đại nhân đau xót, biết tâm hồn thiếu nữ của con gái bị người ta lừa đi mất rồi.
Anh than khẽ.
“Nam sinh Tiểu Hoa thích, ba liền thích.”
“Không phải như vậy……” Mặt Âm đồng học gần như cúi đến tận ngực rồi
“Vào trung học các con liền biết nhau?” Nhìn cái tai hồng hồng của con gái, giọng nói của anh càng trầm.
“Cũng…… cũng không hẳn.”
“Sao lại cũng không hẳn?” Âm đại nhân liếc cô bé một cái.
“Cậu ấy là Tiểu Quang…… Chính là Tiểu Quang ở vườn trẻ đó…… cậu ấy nói, con mới nhớ ra.”
Tiểu Quang? Đối với cái tên không quá quen tai Âm đại nhân nghĩ một hồi, rốt cục từ trong cái góc xa xôi nhảy ra cái tên này.
Tiểu Quang, cái tên nhóc vừa gầy vừa nhỏ, nói chuyện với ai cũng không dám nhìn thẳng, con gà rù “đối với cuộc sống của con gái không có ý nghĩa quan trọng” đó?
Trong đầu Âm đại nhân nổ ầm ầm, rốt cục hiểu được cái gọi là sai lầm đã sớm đúc thành, sức người không thể xoay chuyển.
Nếu để cho Hoàng Quang Lỗi sau khi lớn lên viết một bài văn “Người có ảnh hưởng sâu sắc nhất tới tôi trong cuộc đời”, như vậy người khiến cậu tâm chí khổ sở, khiến cậu hao tổn gân cốt, khiến cậu đói bụng, thân thể khốn cùng, rèn luyện ý chí của cậu, không phải là giáo viên tiểu học quốc trung trung học đại học, cũng không phải cha mẹ ông bà thân nhân, mà là cha của bạn gái cậu -- Âm đại nhân.
Từ lần đầu tiên đối mặt, tất cả liền bước trên con đường không lối về.
Cuối tuần Hoàng Quang Lỗi được bác gái Âm thân thiết gọi đến ăn cơm, vừa vào cửa liền phát hiện kẻ đứng đầu một nhà khiến da đầu cậu run lên đang ngồi ngăn ngắn trong phòng khách, trước mặt bày một bàn cờ.
“Bác trai, cháu không biết đánh cờ......” Cậu cúi đầu, không dám nhìn người đàn ông đối diện muốn cậu chơi cờ.
“Không giỏi đánh cờ?” Ngón tay thon dài nhặt quân trắng của Âm đại nhân trông rất đẹp mắt. “Ừ, đánh cờ là để tu thân dưỡng tính, nếu cậu không am hiểu cũng không thể trách được.”
Bởi vì những lời này, ba tháng liên tục, Hoàng Quang Lỗi ngoài thời gian đến trường cùng luyện bóng sau lưng đều là sách dạy đánh cờ, liên lụy kì lực (khả năng đánh cờ) của Tống Huy Hoàng bồi cậu đánh cờ cũng đại tiến.
“Bác trai, cháu chỉ biết đánh bóng rổ......”
“Ừm, người trong thương trường, rất nhiều việc chỉ dựa vào một trận golf mà định giang sơn, nếu cậu không giỏi cũng không thể trách cậu được.”
Cứ như vậy, Hoàng Quang Lỗi hi sinh vô số ngày cuối tuần bồi Âm đại nhân đi đánh golf, kết quả phần lớn thời gian đều làm ‘két-đi’* bưng trà nhặt bóng, bản thân không có mấy lần được vung gậy.
*caddie: nhân viên kéo bao gậy nhặt bóng chơi golf
“Bác trai, tài liệu bản gốc khó quá, tiếng Anh của cháu không tốt......”
Lần này Âm đại nhân ngay cả nói cũng không, chỉ dùng ánh mắt cực kì kinh ngạc liếc cậu.
Cái liếc mắt đó, khiến Hoàng Quang Lỗi ôm không quyển tiếng Trung-Anh K đến vài tháng, K (kill) đến nỗi Tống Huy Hoàng phải hỏi cậu có phải tương lai định ra nước ngoài du học hay không?
Đủ loại khổ sở không nói nổi, tên nhóc trẻ tuổi dựa vào nghị lực không để cho người khác xem thường, thật sự gánh lên được.
Có khi ở trường học nhìn thấy tiểu nữ quỷ, đều phải nghiến răng nghiến lợi.
Bản thân ở nơi này chịu khổ, cậu có biết không hả?
Đáng giận! Ba già nhà cô ngược đãi cậu, cậu liền ngược đãi lại cô.
Nhưng mà trong cuộc sống có nhiều thứ tạp học như vậy, không chỉ thiếu thời gian chuyên tâm vào sách giáo khoa, ngay cả thời gian ngược đại tiểu nữ quỷ cũng thiếu.
Một kích trí mạng là vào học kì II lớp mười hai.
Tiểu nữ quỷ gần đây không biết làm thế nào, thành tích đột nhiên phi ngàn dặm, bộ phận gen kế tục từ Âm đại nhân toàn bộ khai hỏa, ngược lại thành tích của cậu có xu hướng đại giang đông lưu (sông lớn chảy về phía đông).
Lại là một ngày cuối tuần, bị bác gái Âm xinh đẹp bắt qua ăn cơm, Âm đại nhân vẫn ở nhà như thường lệ.
Thừa dịp con gái và vợ thu dọn trong phòng bếp, Âm đại nhân ôn hòa nhìn cậu.
“Sắp thi đại học rồi, thành tích của Tiểu Hoa gần đây tiến bộ không ít, thành tích của Hoàng đồng học như thế nào?”
Nhiều ngày qua như vậy rồi, ngay cả bác gái Âm đã đổi giọng gọi cậu là “A Lỗi”, nhưng Âm đại nhân từ đầu đến cuối đều là một câu “Hoàng đồng học”.
“Còn...... không khó khăn lắm.” Hoàng Quang Lỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Hoàng đồng học, cậu đừng trách thái độ của bác, đầu năm nay bằng cấp rất quan trọng đó.” Âm đại nhân đột nhiên nghiêm mặt nhìn cậu, “Lấy trình độ hiện tại của Tiểu Hoa, chỉ sợ mấy trường đại học công lập ở Bắc Bộ đều thi vào được, đến lúc đó cậu rơi vào trường gà rừng nào đó, hai người trời nam đất bắc...... Đừng nói là bác phản đối, tự các cô cậu yêu xa cũng không dễ dàng.”
Ông già thối này!
Động một tí liền ném ra một đống bài tập ngoài trường đưa tôi, khiến thời gian sau giờ học của tôi bị nhét đầy, hiện giờ ngược lại còn nói mát! Sắc mặt Hoàng Quang Lỗi hết xanh lại trắng.
“Hừ! Bác trai, cháu sẽ thi vào đại học công lập, đến lúc đó bác nói chuyện phải giữ lời, không được hống hách cản trở nữa!”
Đại nam sinh căm giận mà đi.
Kế tiếp, cậu lấy toàn bộ thời gian sau giờ học ra -- luyện bóng.
Đội bóng rổ X trung của bọn họ, có một trang tiền đồ lịch sử sáng lạn nhất.
Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Quang Lỗi, Nam chinh Bắc thảo, lần lượt viết xuống lịch sử đánh bại những đội bóng rổ trung học khác. Cho nên, khi mùa thi tới, cậu không hề trì hoãn dựa vào thành tích tốt đẹp, bước chân vào Thể viện Đài Bắc. (chắc là trường thể dục thể thao)
Lúc Âm đồng học nhận được phiếu điểm danh sách những người thi đỗ, khi trên tay hai người đều cầm giấy nhập học đại học công lập ở Bắc Bộ, Hoàng Quang Lỗi nhìn khuôn mặt đen thui của Âm đại nhân, lần đầu tiên có cảm giác thắng lợi ông già thối đó.
Kỳ thật rất nhiều năm sau, Hoàng Quang Lỗi từng nghĩ tới, mối tình đầu lúc ấy, đối với tình yêu nam nữ còn ngây thơ, không cần thiết phải yêu Âm đồng học đến trình độ ấy.
Thật sự là ông già thối kia đạp trúng cái tính không chịu thua của nam sinh tuổi trẻ, khiến cậu càng ăn càng teo tóp càng áp chế càng hung hăng; Hăng đến về sau tự mình cảm thấy, khổ như vậy, nếu không chiếm được cô nhóc kia thì thật không thỏa đáng.
Cho nên, nói đến cùng, cậu vẫn trúng chiêu của ông già thối kia!
※ ※ ※
Thân là một người cha anh minh, Âm đại nhân biết rõ khi nào nên buông tay để chim non rời tổ bay lượn.
Trước mắt hai đứa nhỏ kia đều ở Đài Bắc, trời cao Hoàng Đế xa. Cái chuyện ăn trước kết hôn sau con gái nhà người ta không phải anh chưa từng làm, bởi vậy, chỉ cần con gái không lớn bụng, khóc sướt mướt chạy về nhà, anh liền mắt nhắm mắt mở, làm như không biết.
Ngoại trừ thỉnh thoảng dựa vào công chuyện lên Đài Bắc, nói mấy câu châm chọc làm thằng nhóc kia gà bay chó sủa, cũng không làm ra chuyện gì quá mức.
Sau khi tốt nghiệp đại học, con gái đến trước mặt anh, lắp bắp, tựa như có bao nhiêu yêu cầu, khó mở miệng cỡ nào. Sau một lúc lâu, rốt cục cố lấy dũng khí, nói: “Ba à, sau khi tốt nghiệp đại học, con...... con ở lại Đài Bắc được không? Cơ hội làm
việc ở Đài Bắc có vẻ nhiều…”
Âm đại nhân sao lại không rõ tâm tư con gái? Thằng nhóc họ Hoàng kia, đi nghĩa vụ xong rồi, nghĩ tới cùng là muốn ở lại Đài Bắc.
Âm đại nhân vỗ vỗ đầu con gái, nhẹ lời nói: “Tiểu Hoa, khi con còn nhỏ, bảo hộ con là trách nhiệm của ba. Hiện tại con đã trưởng thành, bản thân tự nguyện muốn xông pha một lần, ba rất vui vẻ, sao có thể phản đối chứ?”
Anh cho tới giờ chưa từng nghĩ sẽ tạo một cái kén vô khuẩn bao bọc lấy con gái, trong cuộc sống nên có sự từng trải, anh cũng hy vọng con gái có thể trải qua một lần, bởi vì đây cũng là triết học năm đó của anh với bản thân.
Bởi vậy, sau khi con gái đi làm gặp phải tình huống suy sụp gì, chỉ cần con bé không trở về nói, anh cũng chưa bao giờ chủ động can thiệp. Mặc kệ là lòng người dễ thay đổi, mặc kệ là lòng người khó dò, đây đều là một phần của cuộc sống.
Nhưng con gái lại muốn chuyển đến ở chung với tên nhóc kia? Muốn nhịn, cũng không nhịn được nữa!
“Hai đứa còn chưa kết hôn, cứ như vậy chạy đến chỗ con trai ở sao.” Anh phê bình kín đáo.
“A Lôi hiện giờ đang tham gia quân ngũ, cũng không phải hai đứa ở chung.” Ngoài ý muốn, là bà xã anh ủng hộ.
Riêng tư, Kì Kì kéo anh ra nói: “Mẹ em kể chỗ nhà trọ kia có cao nhân, ngay cả bà cũng không bằng, để Hoa Hoa ở đó chỉ lợi không hại.”
Âm đại nhân ngẩn ra, nhớ bùa hộ mệnh nhiều năm trước của tên nhóc họ Hoàng kia.
Cuối cùng, chung quy là vẫn gật đầu, thêm một phần ngoại lễ, “Chờ nó xuất ngũ con phải chuyển ra ngay.”
Thời gian đằng đẵng trôi qua, hạt cây chôn ở trước cửa đã lớn thành một gốc đại thụ, thằng nhóc họ Hoàng kia vẫn toàn tâm toàn ý với con gái anh, không thấy phản bội.
Vốn nghĩ thiếu niên phong lưu hoa tâm đoạn cầu, thế nhưng hoàn toàn không xảy ra, đến nước này, Âm đại nhân coi như thêm điểm cho cậu ta.
Một ngày nào đó, hai đứa nhỏ chạy về Đài Nam, thằng nhóc họ Hoàng mở miệng mượn xe anh, Âm đại nhân lạnh lùng nhìn cậu ta một cái.
“Bác trai, bọn con thật sự có chuyện quan trọng, xe nhà cháu bị ba già lái đi mất rồi.” Hoàng Quang Lỗi ha ha nói.
Âm đồng học dùng sức gật đầu bên cạnh.
Âm đại nhân ngửa mặt lên trời than thở: “Con gái hướng ngoại.” Than đến con gái mặt đỏ bừng, đầu không dám ngẩng dậy.
Không đợi Hoàng Quang Lỗi tiếp lời, anh lấy chìa khóa xe đưa qua, miệng không mặn không nhạt nói: “Thứ quan trọng nhất của một người đàn ông là xe và người phụ nữ của anh ta.”
“Bác trai, cháu cam đoan sẽ đem xe và của bác… Không, của cháu… Không, con gái bác kiêm người phụ nữ của cháu lông tóc vô thương mang trở về.”
Âm đại nhân thiếu chút nữa vì cái câu lộn xộn kia của cậu mà lấy lại chìa khóa xe.
Hai đứa nhỏ là đi tảo mộ cho bạn học.
Tảo mộ xong, lại thêm một thời gian, thằng nhóc kia chung quy lấy được sự đồng ý của con gái, tới cửa cầu thân.
Nói xong chuyện hôn nhân đã là chạng vạng, tiễn bước nhà họ Hoàng cùng bà mối, Âm đại nhân lấy cớ đi ra ngoài mua báo, một mình đi ra ngoài hít thở không khí.
Rốt cục, cuộc đời cũng đi tới bước này.
Cô con gái yêu như trân bảo cũng đã có gia đình của mình. Nhớ tới hốc mắt hồng hồng của vợ, vẻ mặt không đành lòng lại kiên cường, trái tim anh nổi lên một tia ôn tồn.
Đột nhiên không còn tâm tư tản bộ, thầm nghĩ về nhà nắm tay người phụ nữ ấy, nói cho cô biết, mình sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô.
“Bác trai.”
Thằng nhóc kia, không biết từ đâu xông ra.
“Cậu không phải về sao?” Âm đại nhân lạnh lùng lườm cậu một cái.
“Bác trai!” Hoàng Quang Lỗi đi tới, đột nhiên nồng nhiệt nắm lấy vai anh, cười đến cực kỳ thân thiết, “Bác trai, bác đừng khổ sở, tiểu nữ quỷ gả cho cháu, cháu cam đoan sẽ khiến cô ấy cả đời vui vẻ, không chịu ủy khuất, giống như hồi ở nhà bác vậy đó.”
“Hừ.”
“Còn có, trước kia bác giày vò bắt cháu học đống tạp học kia, ra xã hội vậy mà đều dùng tới. Việc này cháu còn chưa cám ơn bác đâu.”
“Hừ.”
“Hê hê, xem! Năm đó bác ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng tiểu nữ quỷ còn không phải bị cháu bắt tới tay.” Hoàng Quang Lỗi đột nhiên cảm thán nói.
Thằng nhóc này đang đắc ý.
Âm đại nhân híp mắt, dời cánh tay trên đầu vai đi.
“Tiểu Hoa có nói cho cậu biết truyền thống bên nhà mẹ của con bé chưa?” Anh bỗng nhiên nói.
“Bác trai, hiện tại muốn lấy quỷ ra dọa cháu, cháu một thân dương hỏa, quỷ sợ cháu còn hơn cháu sợ chúng nó nhiều.” Hoàng Quang Lỗi ưỡn ngực.
Âm đại nhân mỉm cười, chậm chạp kéo dài âm thanh: “Tôi chỉ đang nghĩ—”
“… Nghĩ cái gì?” Hoàng Quang Lỗi bắt đầu đề phòng.
“Nghĩ, một ngày nào đó cậu cũng sẽ có con gái.” Âm đại nhân thản nhiên nói xong.
Người trẻ tuổi bên cạnh dừng một chút, cuối cùng tựa hồ nghĩ tới hai mươi năm sau vận mệnh như vậy cũng sẽ xảy ra với mình, nhất thời như bị sét đánh.
Tâm tình anh tốt hẳn lên, vỗ vỗ bả vai của tên nhóc kia, đón gió đêm, chậm rãi trở về nhà.