• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tâm Doanh bất chấp hình tượng thục nữ hô to “Đừng để cho nàng chạy!”

Nhưng mà An Bích Vân lại vẫn không nhúc nhích, chất vấn “Nàng cùng ngươi có thù gì? Tại sao ngươi có thể khiến người đánh nàng thành như vậy?”

Lục Tâm Doanh dừng ở trước người An Bích Vân không ngừng thở, giọng run rẩy nói “Ta là người đánh nàng? Cô nương ngươi có phải hiểu lầm gì không?”

“Chẳng lẽ không đúng? Bằng không, tại sao nàng gặp ngươi thì bỏ chạy?” An Bích Vân nhướng mi nói.

“Cái này...” Lục Tâm Doanh khó có thể mở miệng, lo lắng nói “Cô nương, chuyện này có thể nói riêng hay không? Quan trọng nhất là đừng để cho nàng chạy.”

“Không nói rõ ràng sẽ không cho phép đuổi theo!” An Bích Vân kiên quyết nói.

Lục Tâm Doanh mắt thấy Cuồng Nguyệt biến mất ở trước mắt của mình nhưng cũng chỉ có thể lo lắng suông, nàng bất đắc dĩ nói “Cô nương có thể tìm một chỗ kín đáo nói chuyện được không?”

“Có thể.” An Bích Vân quan sát nàng, thì ra là nữ tử, nên nàng cũng không cần quá mức phòng bị.

Hai người đi tới một chỗ không người. Lục Tâm Doanh mới chua xót mà đem chuyện mình bị Cuồng Nguyệt khi dễ nói ra.

An Bích Vân nghe xong cảm thấy hoang đường vô cùng, cả giận nói “Coi như ngươi muốn hại nàng, cũng không cần bịa ra lý do hoang đường như vậy chứ?”

“Cô nương, ta nói đều là thật, trong sạch của nử tử có bao nhiêu quan trọng, làm sao ta lại đem danh tiết của bản thân ra nói giỡn?” Lục Tâm Doanh khóc thút thít nói.

“Ngươi đừng khóc a! Nói như vậy Tiểu Nguyệt thật sự là...” hai chữ dâm tặc nàng không nói ra miệng, nàng thế nào cũng không cách nào tưởng tượng được một cô nương như Tiểu Nguyệt lại là một tên dâm tặc.

“Ngươi còn chưa tin sao? Ta có chứng cứ!” Lục Tâm Doanh thấy An Bích Vân vẫn còn mang dáng vẻ không tin liền tức giận lấy ra khăn tay Cuồng Nguyệt cho nàng cho An Bích Vân nhìn.

An Bích Vân nhìn thấy ba chữ Cuồng Dã Môn, mới nhớ tới tặc tử xuống dốc mười mấy năm nay lại ra ngoài gieo họa nữ nhân! Bất quá không ngờ tới chính là lúc này lại sinh ra một nữ dâm tặc, nghĩ đến nàng tiếp cận bản thân, cũng là muốn...Mồ hôi lạnh của nàng chảy ròng, không dám nghĩ tiếp nữa. Nếu như Lục Tâm Doanh không kịp thời xuất hiện, như vậy giờ phút này e rằng mình cũng đã bị hại bởi thủ đoạn của nàng!

“Lục cô nương, thật xin lỗi. Ta không giúp ngươi ngăn nàng lại. Bất quá ngươi yên tâm, ta quyết định giúp ngươi cùng nhau bắt nàng!” bởi vì Lục Tâm Doanh không có võ công, muốn bắt được Cuồng Nguyệt gần như là không thể, bản thân võ nghệ không tệ, hy vọng có thể giúp nử tử đáng thương này.

“Vị cô nương này, vậy thì chuyện này... Chuyện này làm phiền ngươi!” Lục Tâm Doanh ngượng ngùng để cho nàng giúp, vạn nhất nàng cũng bị Cuồng Nguyệt khi dễ thì làm sao bây giờ đây?

“Ngươi đừng cảm thấy ngượng ngùng, nàng tiếp cận gần ta, ta xem ta cũng là một trong những mục tiêu của nàng, vì không để cho nàng gieo họa cho nhiều người hơn, chúng ta bắt đầu hợp tác bắt được nàng được không?” An Bích Vân cười nói.

“Ừ, cám ơn ngươi!” Lục Tâm Doanh thật lòng nói, nghĩ thầm: Cuồng Nguyệt, vô luận như thế nào? Ta cũng phải giúp ngươi hướng thiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK