Nếu không phải nhiều năm ở kiếp trước Diệp Khanh Đường học không ít y thuật e là cũng sẽ không chú ý tới điểm này.
Trong tay nàng chén thuốc bây giờ chính là giải dược tiêu trừ hiệu lực của độc dược.
Kiếp trước, Diệp Khanh Đường bởi vì vết bớt trên mặt mà vô cùng tự ti căn bản không muốn lộ mặt trước người khác; kiếp này, Diệp Khanh Đường tuy không quan tâm vẻ ngoài, thế nhưng không thể để dược hiệu quái lạ lưu lại trên mặt mình như thế này được.
Diệp Khanh Đường hít mạnh một hơi, đem chén thuốc khiến người khác buồn nôn rót vào trong miệng, một luồng hương vị khó nói nên lời trong nháy mắt khuếch tán bên trong khuôn miệng thiếu chút nữa khiến Diệp Khanh Đường khóc ra nước mắt.
Diệp Khanh Đường lau đi khóe miệng dư lại dược, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nói:" Đời này ta không muốn lại uống một lần nữa."
Sau khi uống xong nước thuốc Diệp Khanh Đường chỉ cảm thấy trên mặt chỗ vết bớt truyền đến một trận đau rát như kim châm, ngay thức khắc nàng đi đến trước gương đồng nhìn đến biến đổi trên mặt mình.
Cực đại màu đỏ vết bớt trên mặt ngay tại Diệp Khanh Đường trước mắt từng chút trở nên nhạt dần rồi biến mất trên da thịt tuyết trắng.
Không có vết bớt bao phủ dung mạo Diệp Khanh Đường như là xảy ra biến hoá long trời lở đất, bên trong gương đã từng rất xấu xí nữ tử rốt cuộc tại đây thời khắc trở nên tuyệt sắc khuynh thành, ngũ quan tinh xảo bày ra trên da thịt tuyết trắng càng thêm câu nhân.
" Như vậy...... ngược lại vừa mắt hơn." Diệp Khanh Đường sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới khôi phục bình thường của bản thân, khéo miệng giơ lên tiếu ý.
Nữ tử trong gương cùng với nàng trên miệng hơi hơi mỉm cười thế nhưng dường như khiến người ta không thể rời đi tầm mắt.
Diệp Khanh Đường hơi tán thưởng chốc lát rồi chỉnh đốn đồ đạc một phen, liền trực tiếp ngâm mình vào bên trong thau tắm, rửa sạch hết thảy mệt mỏi một ngày.
Dòng nước lạnh buốt từng chút ướt sũng lướt qua làn da, cảm nhận được một luồng thấu tâm lạnh lẽo làm nàng càng thêm ý thức rõ ràng việc bản thân sống lại là sự thật.
Diệp Khanh Đường vì cái gì không có chết bản thân nàng cũng không biết.
Lúc này bình tĩnh xuống dưới, trong đầu của nàng không khỏi khơi dậy những chuyện kiếp trước, không ngừng quanh quẩn trog đầu hình ảnh thời khắc nàng bóp nát trái tim chính mình khi đứng trên đỉnh Lăng Vân Phong.
Một đời trước, trong 300 năm Diệp Khanh Đường căn bản hoàn toàn không biết trái tim trong thân thể chính mình là Yêu Đế trái tim, bản thân nàng chẳng qua cảm thấy trái tim của mình có chút khác biệt so với người thường sẽ thường xuyên khuếch tán ra một loại tà khí.
Diệp Khanh Đường khi đó chẳng bao giờ gặp loại này lực lượng, chỉ có thể áp chế nó hết sức khả năng của bản thân, nhưng những người đó vẫn như cũ phán nàng là tà ma ngoại đạo.
"Yêu Đế trái tim, người người đều muốn ngươi, nếu như ngươi quả nhiên lợi hại như trong lời đồn, như vậy...... thì mang lực lượng của ngươi cho ta mượn đi." Diệp Khanh Đường ngửa đầu tựa vào cạnh thùng, con ngươi lây dính một chút hơi nước lộ ra dày đặc hàn ý.
Miễn là có thể báo thù, có thể đem từng cái cừu nhân đưa vào địa ngục dù là buông tha một thân da người, dấn thân vào yêu tà thì có sao?!
Lúc nàng nói xong lời này viên kia ôn hoà trái tim nhảy lên, đột nhiên một cổ màu đen sương mù từ Yêu Đế trái tim mạnh mẽ xuất hiện trực tiếp rót tràn vào toàn thân Diệp Khanh Đường, đau nhức trát tim nháy mắt trong thân thể Diệp Khanh Đường lan tràn mở ra hướng về phía bụng của nàng.
Vốn là địa phương chứa linh căn, sau khi linh căn bị đoạt và đào ra cảm giác trống rỗng vẫn luôn lạnh băng như nhưỡng hàn thủy này so với bất luận kẻ nào Diệp Khanh Đường đều rõ ràng hơn hết.
- ------------
Ủng hộ mị đọc típ ik mí ché oiiii